Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 544 - Chương 554: Cách Mới Để Dùng Cái Bóng

Chương 554: Cách mới để dùng Cái Bóng Chương 554: Cách mới để dùng Cái Bóng

Hội nghị kết thúc.

Đỗ Duy dưới sự chỉ dẫn của Mercer đi vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho hắn.

Có rất nhiều tòa nhà trên đảo hồ này.

Vanity chỉ hoạt động trong tòa nhà hình vuông.

Tầng 4 dùng làm phòng hội đồng.

Tầng 3 và tầng 2 đóng kín, không có gì ngoài cầu thang.

Còn về sảnh tầng 1...

Đó là lối vào.

Toàn bộ Vanity không biết có phải chịu ảnh hưởng của giáo hội hay không, họ thích sống dưới lòng đất ẩm thấp và lạnh lẽo.

Những người này giống như chuột đồng, thích chui rúc dưới đất.

Điểm khác giữa giáo hội và Twilight là tầng hầm của Twilight, sẽ luôn chỉ có 13 phòng.

Lúc Mercer dẫn Đỗ Duy đến cửa, mở ra, toàn bộ căn phòng đều phủ đầy bụi.

"E hèm, ngài Công tước, ngài ở tạm đây một đêm, ngày mai sẽ có người tới dọn dẹp."

Mercer cảm thấy xấu hổ.

Y nói thêm: "Dù sao ngày mai ngài cũng sẽ đi lấy mặt nạ với Brand, chắc cũng sẽ không thể ở lại đây lâu nữa."

Đỗ Duy không quan tâm lắm, gật đầu: "Vậy cũng được, giờ tôi rất mệt, cần nghỉ ngơi một chút."

Thực ra, hắn cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Vì hắn nhận thấy mọi thứ khác với kế hoạch của bản thân, nên phải điều chỉnh nhiều thứ.

Mercer nghe vậy, bèn nói tạm biệt: "Nếu là như vậy, tôi sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa. Chúc ngủ ngon."

Đỗ Duy hừ một tiếng, không trả lời nữa.

Thái độ này có thể nói là rất kiêu ngạo.

Nhưng Mercer cảm thấy rằng điều này là bình thường.

Rốt cuộc, theo cách nhìn của bọn họ, Công tước là người phát hiện ra cách đánh cắp sức mạnh của Ma Thần, không kiêu ngạo mới lạ.

Sau khi y rời đi, Đỗ Duy trở nên lạnh lùng.

Hắn quay đầu nhìn hành lang tối om, ánh mắt như có như không xẹt qua, dường như nhận ra điều gì đó, sau đó mới xoay người bước vào phòng, đóng mạnh cửa lại.

……

Trong hành lang tối om, mọi thứ dường như rất yên tĩnh.

Một lúc sau.

Đột nhiên có tiếng gió thổi yếu ớt, nhưng trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích, tựa như vừa rồi có thứ gì đó đang ẩn nấp trong đó.

……

Ở trong phòng.

Tách…

Một ngọn lửa đỏ rực sáng lên trong bóng tối, soi sáng xung quanh Đỗ Duy.

Đồ đạc trong nhà rất đơn sơ, chỉ có một cái giường, một cái ghế, một ngọn đèn dầu đặt trên bàn đá.

Thật ra Đỗ Duy không thích môi trường này lắm, hắn thích sạch sẽ. Sau đó, hắn kêu: "Cái Bóng..."

Ngay lập tức Cái Bóng bước ra khỏi bóng của hắn, đôi mắt đỏ ngầu mở ra, ngửa đầu, ngơ ngác nhìn Đỗ Duy.

Với chỉ số IQ của nó, không thể hiểu chủ nhân của nó gọi nó làm gì.

Kế đó, Đỗ Duy lại kêu: “Phong thư."

Trong túi, chiếc phong thư kìm nén bấy lâu nay trực tiếp chui ra, bay lơ lửng trước mặt của Đỗ Duy.

[Trời ơi, cuối cùng thì phong thư cũng có thể ra ngoài thở không khí rồi, không thấy giọng nói và nụ cười của chủ nhân ngài, phong thư cảm thấy cuộc đời mình thật phí hoài.]

[Chủ nhân vĩ đại, tuy phong thư một ngày không nghe lời dạy của ngài, nhưng như người ta thường nói, sống một ngay bằng một năm, làm tròn thì phong thư đã một năm không gặp ngài rồi.]

Huhuhu... phong thư đang khóc.

Trên giấy, những dòng chữ nịnh bợ vô liêm sỉ hiện ra.

Đỗ Duy nhìn mà buồn nôn, lúc này thái độ đối với Phong thư cũng có phần thay đổi, nhẹ nhàng nói: "Mày mang Cái Bóng dọn dẹp phòng, lát nữa sẽ có khách tới."

[Ah? Khách? Ngài có khách? Không phải kẻ thù sao]

Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Bảo mày làm thì cứ làm."

Giọng hắn khó chịu.

Phong thư không dám nhiều lời nữa.

[Vâng, vâng, chủ nhân ngài bảo sao thì phong thư sẽ làm như thế, dù ngài có yêu cầu phong thư lên trời hái trăng cho ngài, phong thư cũng không dám nói một chữ “không”.]

Trên thực tế, nó nói rất nhiều.

Nhưng sau khi lắc lư một cái, nó bèn bay lên đầu của Cái Bóng, giống như leo lên lưng ngựa.

Anh Cái Bóng, ngươi có nghe lời chủ nhân không? Theo em đi dọn dẹp phòng, thấy anh ngày nào cũng như một tên ngốc, em cảm thấy xấu hổ dùm anh.

Cái Bóng bắt đầu lặng lẽ quét dọn.

Điều này làm cho phong thư càng thêm phách lối.

[Cái Bóng giỏi đánh nhau thì đã làm sao? Tâm phúc của chủ nhân sẽ mãi là phong thư này, chú phải nghe anh, sau này nhớ gọi anh là anh phong thư, hiểu chưa?]

Tất nhiên Cái Bóng sẽ không trả lời phong thư.

Nó cũng không nói được nên chỉ có thể chăm chỉ dọn dẹp phòng dưới sự chỉ huy của Phong thư.

Chỉ có Đỗ Duy, hắn đốt đèn dầu, đứng ở bên bàn, sờ vào chiếc mặt nạ trên mặt.

Người đáng khả nghi nhất chính là Gascoigne và Brand.

Một trong hai người này bộc lộ ác ý với bản thân, kẻ kia tỏ ra tử tế với mình.

Ác ý thì không thể che giấu.

Lòng tốt không nhất thiết phải là thật.

Ừm…

Hắn cảm thấy cả hai đều có vấn đề.

Nhưng giờ kẻ muốn lấy Alexis là ai, hắn tạm thời không có manh mối nào.

Những người đến từ Vanity thực sự rất giỏi trong việc lẩn trốn.

"Có lẽ tôi có thể thử."

Đỗ Duy thầm nhủ.

Vì cả hai đều cư xử không bình thường, tự phân ra 2 phe.

Bắt đầu với Brand trước, đối phương muốn cùng hắn mang mặt nạ về, vậy nhân tiện thăm dò luôn.

Còn Ryan Hamel, Vanity dường như rất coi trọng gã, thậm chí có thể nói là thận trọng.

Có lẽ nào kiếp trước của Ryan, thực sự đã khiến các Vanity rất chật vật?

"Nếu là như vậy, không biết Ryan có thể khôi phục ký ức kiếp trước hay không, gã có thể trở thành trợ thủ đắc lực nhất của mình hay không?"

Đỗ Duy rất ý thức được tình trạng khó khăn hiện tại của mình.

Một mình chiến đấu, không ai có thể giúp hắn.

Nhưng điều này thực sự rất mệt mỏi, hơn nữa khả năng của bản thân có hạn, hắn rất cần sự giúp đỡ từ bên ngoài, bất kể đến từ đâu.

Đang suy nghĩ, vào lúc này, đột nhiên...

Cốc cốc cốc...

Cốc cốc cốc...

Có tiếng gõ cửa.

Cái Bóng đang dọn phòng đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng ra cửa.

Sự ác độc trong đôi mắt ấy trào dâng.

Nó rất nhạy cảm với tiếng gõ cửa...

Đỗ Duy quay lại vẫy tay với Cái Bóng.

Trong chốc lát, Cái Bóng đứng sau lưng Đỗ Duy cầm phong thư trực tiếp chìm xuống, chui vào bóng của hắn.

Chiếc phong thư chui vào túi một cách lặng lẽ.

Cảnh tượng này xảy ra trong tích tắc.

Đỗ Duy kéo ghế lên, ngồi ở trên đó, lạnh lùng nói: "Mời vào, Mr.Brand."

Két.

Tiếng mở cửa vang lên.

Brand bước vào và nói với giọng khó hiểu: "Thưa ngài, làm sao ngài biết đó là tôi?"

Bình Luận (0)
Comment