Bị bốn năm trăm ác linh, 11 quỷ dị, 2 ma linh, cùng những thứ hỗn loạn bao vây, đây là loại trải nghiệm gì?
Nói thật, cho dù là kẻ đầu têu nhưng Đỗ Duy, cũng không thể đưa ra đáp án.
Bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy chuyện nà hắn đang làm có chút điên rồ, hình như có chút gì đó vượt quá tầm kiểm soát.
Hắn có cảm giác sắp bị lật xe.
Sau khi những tồn tại khủng khiếp đó xuất hiện, tất cả chúng đều khóa chặt Đỗ Duy.
Sở dĩ chúng không giết hắn ngay lập tức chỉ vì sợi dây buộc bóng bay trong tay hắn, cùng Cái Bóng trong quả bóng.
Ma linh mà Đỗ Duy tin tưởng nhất đã trải qua một sự chuyển biến kỳ lạ từ sự tăng phúc của nỗi sợ.
Những thứ quỷ quái này dường như sợ nó.
Nhưng dù là vậy, Đỗ Duy cũng phát hiện mình hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Cơ thể hắn đã hoàn toàn bị khóa chặt.
Loại áp lực vô hình đó khiến hắn rất khó di chuyển.
Cả người chỉ có thể duy trì tư thế cầm sợi dây buộc quả bóng bay màu đỏ.
Chẳng qua, bốn năm trăm ác linh kia đã có chút mất kiểm soát rồi.
Chúng có thể tấn công hắn bất cứ lúc nào.
Đỗ Duy nhìn cảnh này, trong lòng cố gắng giữ bình tĩnh.
Chưa đến lúc chắc chắn phải chết.
Hắn vẫn còn cơ hội.
Chỉ cần hắn có thể phá vỡ thế cân bằng dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hiến tế một quỷ dị trước, hắn có thể đánh thức ác linh Đỗ Duy, lúc đó mọi nguy hiểm sẽ được giải quyết.
Ngay khi nghĩ như vậy, Đỗ Duy cũng có chút sốt ruột.
Bởi vì hắn có thể cảm thấy kết hợp thể quỷ dị đang khóa chặt hắn, muốn biến hắn thành tài xế, đang lao về phía hắn với tốc độ kinh hoàng.
Không chỉ từ một hướng, nguy cơ tử vong đến từ mọi hướng, kể cả trên trời.
"Freddy, tao biết mày ở đây, ra đây cho tao."
Đỗ Duy cắn chặt răng, hừ lạnh đi vào bóng tối.
Ngay lập tức...
Giọng nói run rẩy của Freddy vang lên: "Ma... Ma quỷ Đỗ, anh định làm gì? Tôi nói cho anh hay, tôi biết hết rồi.''
"Lúc trước anh đã nói dối tôi, anh không hề cho tôi tự do. Dù tôi có chạy đến cùng trời cuối đất, anh cũng sẽ có cách để bắt tôi trở lại."
"Tôi nhìn thấu anh rồi."
Mặc dù Freddy rất đau đầu khi bị Ryan hành hạ suốt thời gian qua, nhưng sau nhiều lần vấp ngã nó đã thông minh hơn hẳn.
Tự do?
Thứ đó không dành cho nô lệ.
Đỗ Duy lạnh lùng hỏi: "Vậy mày muốn thế nào?!"
Freddy: "Ma quỷ Đỗ, đừng làm tôi sợ, tôi chỉ là nói sự thật, cái gì cũng không nghĩ, tôi đảm bảo.''
Đỗ Duy lạnh lùng quát: "Vậy thì còn chờ gì nữa? Cút ra đây ngay cho tao!"
Freddy sợ hãi, ngay lập tức bước ra khỏi bóng tối.
Những quỷ dị, cùng bốn năm trăm ác linh đột nhiên có một phần chú ý tới nó.
Trong số những quỷ quái này, có một tồn tại mà Đỗ Duy rất quen thuộc.
Đường cao tốc đầy sương mù.
Con phố với ngọn đèn đường chìm trong bóng tối chính là con phố có tính biểu tượng, có hàng chục ác linh đứng xếp hàng, cùng với người đàn ông cài trâm cái áo bằng vàng.
Chúng đều có thù với Đỗ Duy.
Nhưng Freddy là kẻ khác biệt duy nhất.
Nó là kẻ phản bội ác linh.
"Ma quỷ Đỗ, anh muốn tôi làm gì?"
Freddy nhìn người đeo mặt nạ bất động trước mặt, nó muốn phản kháng, nhưng nhìn vào con mắt phải đen kịt của đối phương, lại không dám nữa.
Dù đây là một cơ hội tốt.
Nhưng Freddy thật sự rất sợ Đỗ Duy, càng sợ ác linh Đỗ Duy hơn.
Trong lòng không khỏi lẩm bẩm: "Con mắt đen thui kia chính là ác linh hắn. Tuy hiện tại hình như có gì đó không ổn, nhưng hắn quá quỷ quyệt, tôi không thể mạo hiểm."
Đỗ Duy nhìn ra suy nghĩ của Freddy.
Hắn lạnh lùng nói: "Thấy con phố đó không, nó là một tồn tại quỷ dị, mày hãy đưa nó vào giấc mơ của tôi."
“Nhân tiện, lấy cây đàn từ phòng khám nghiệm ra."
Freddy trợn to hai mắt: "Đưa tồn tại quỷ dị vào trong mộng? Anh điên rồi, cũng muốn mộng của mình trở thành tồn tại quỷ dị luôn sao?"
Đỗ Duy liếc mắt: "Tao không muốn lặp lại lần thứ hai."
Giọng điệu đã mang theo sát ý.
Tất nhiên, đây chỉ là một lời đe dọa.
Thực sự là rất khó để giết Freddy với tình trạng hiện giờ của Đỗ Duy, bởi vì điều đó là vô nghĩa.
Nhưng hắn vẫn còn hậu thủ.
Nếu Freddy tiếp tục từ chối, hắn sẽ khởi động ám thị tâm lý, nhưng làm thế thì trí nhớ của Freddy ở giai đoạn này sẽ trống rỗng.
Lại phải tốn nước bọt.
Freddy do dự một giây, quay đầu nhìn về phía quỷ quái và ác linh, không khỏi run rẩy.
"Tôi không làm được, đây chính là quỷ quái, còn tôi chỉ là một ác linh ác mộng hèn mọn."
"Mày phải làm."
Thái độ của Đỗ Duy rất cứng rắn.
Freddy suy sụp nói: "Được rồi, tôi sẽ liều mạng, nếu lần này tôi chết, kiếp sau xin anh buông tha tôi, tôi không muốn đi theo anh nữa."
Nói xong, Freddy chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, đi về phía con phố.
Nhưng đông đảo ác linh, quỷ quái đều đang để mắt đến nó.
Những tồn tại khủng khiếp đó dường như biết Freddy sẽ làm gì.
Freddy tạm thời không thể tiến lên.
Hơn nữa, phần thân của nó cũng bị bóp méo.
Ác linh giết ác linh cũng không phải việc gì khó.
Nhưng Đỗ Duy lại có cơ hội rảnh tay, hắn duỗi tay ra kéo mạnh dây buộc bóng bay.
Quả bóng bay màu đỏ nhanh chóng rơi xuống.
Cái Bóng bước ra, một tay cầm dao mổ, một tay cầm dao nhọn, đứng trước mặt của Đỗ Duy.
Đó là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Đỗ Duy.
Cũng chỉ tuân lệnh của Đỗ Duy.
Freddy gào thét: "Ma quỷ Đỗ, mày lại lợi dụng tao."
Con mắt phải đen kịt của Đỗ Duy đột nhiên co lại.
Đột nhiên, mọi nguy hiểm mà Freddy gặp phải đều bị hắn chặn đứng.
Trong lần hy sinh đầu tiên, ác linh Đỗ Duy trong mặt nạ đã trao lại cho hắn chút sức mạnh.
Nhưng không nhiều.
Đỗ Duy chỉ có thể làm được như vậy, hắn không thể áp đảo bốn năm trăm ác linh và quá nhiều quỷ quái.
Freddy sống sót sau thảm họa, nó không dám chần chừ thêm nữa, ngay lập tức vồ lấy quỷ quái.
Với năng lực của nó muốn kéo quỷ quái vào giấc mơ của Đỗ Duy, thật sự rất khó khn. Nó cần phải trả giá rất đắt, còn về việc quỷ quái sẽ trở thành gì trong giấc mơ của Đỗ Duy trong tương lai, điều đó không ai khống chế được.
Trong tích tắc, Freddy cùng con phố quỷ quái biến mất.
Trung đội ác linh và con đường có thể kéo dài vô thời hạn đã biến mất.
Giờ áp lực khiến Đỗ Duy không thể di chuyển cuối cùng cũng yếu đi rất nhiều.
Hắn lập tức lấy lại tự do, cùng lúc đó, bóng tối dày đặc nổi lên tứ phía, tất cả quỷ quái và ác linh đều cảm thấy khó chịu.
Oanh.
Freddy kéo theo chiếc piano lại xuất hiện trước mặt của Đỗ Duy, cánh tay toàn là móng vuốt bằng thép của nó đã hoàn toàn biến mất.
"Ma quỷ Đỗ, đã mang thứ quỷ đó tới, muốn làm gì thì làm!"
Nghe vậy, Đỗ Duy ngồi ngay trước cây đàn piano và chơi bài hát ru của Ryan Hamel.
Tiếng piano du dương cứ như vậy vang lên trong bóng đêm.
Mọi thứ dường như thật kỳ lạ.
Bóng tối giống như một dòng nước đang chảy ngược, lao về phía đám đông ác linh, quỷ quái kia.
Tuy nhiên, kết hợp thể quỷ dị đại diện cho xe buýt, nữ tu ác ma và Ngôi nhà kinh dị ập vào còn đáng sợ hơn cả những quỷ quái đó.
Vì nó còn mang theo bóng ngược của thành phố.
Giờ đây, toàn bộ thành phố Massas đã bị nó đồng hóa, chỉ có những quỷ quái đã bị Đỗ Duy Đánh Dấu vào khu vực trung tâm của thành phố mới may mắn trốn thoát.
Bây giờ nó sẽ giành giật những "tế phẩm" này.