Ác linh Đỗ Duy nhìn dòng chữ được khắc trên nền.
Trong đôi mắt đen của nó, xẹt qua tia phức tạp, nhưng khó nói.
Tất cả đều là chữ Hán.
Mỗi hàng chữ, mỗi nét bút, và cách viết đều hướng về nó.
Nó có thể khẳng định, đây là chữ viết của riêng nó.
Nhưng nó không thể được chấp nhận, bởi vì nó xuất hiện trong thời hiện đại, không phải từ quá khứ xa xăm.
Càng không thể ngày nào đó trong quá khứ, mang tâm trạng mà người bình thường không thể hiểu được, khắc 4 dòng chữ lên đây.
"Tôi không có quá khứ, cũng không có tương lai?"
Giọng điệu của ác linh Đỗ Duy lộ vẻ mỉa mai.
Nó không khỏi bật cười.
Ác linh Đỗ Duy không có quá khứ, nhưng nó có tương lai và năng lực vô hạn.
Hơn nữa, nó dung hợp với Đỗ Duy để tạo thành một chỉnh thể.
Đỗ Duy có cả quá khứ và tương lai.
Nếu chỉ dựa vào những dòng chữ để lại nghi ngờ sự tồn tại của chính mình, chắc chắn là không khớp.
Muốn chắc chắn, tiền đề là Đỗ Duy sẽ chết vào một ngày nào đó trong tương lai, hoặc mất năng lực trong tương lai.
"Nhưng tôi sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra."
Ánh mắt lạnh lùng của ác linh Đỗ Duy lướt qua dòng chữ, tất cả dòng chữ dường như đã trải qua mấy vạn năm bào mòn, bỗng chốc bị quét sạch.
Sau đó ác linh Đỗ Duy ngẩng đầu lên, nó để dành một phần sức mạnh để đề phòng Ma Thần chưa xuất hiện, một phần sức mạnh khác tập trung vào bàn tay đã bị cắt đứt ở chính giữa tế đàn.
Cộp cộp…
Nó vừa bước qua.
Chẳng mấy chốc, đã tới trước mặt của bàn tay bị chặt đứt.
Đây là bàn tay trái của một người phụ nữ có nước da nhợt nhạt.
Ngoài ra còn có một chiếc nhẫn trên ngón áp út bên trái.
Theo thông tin được đưa ra trong dòng chữ vừa rồi, bàn tay này hẳn là của Minette.
Ác linh Đỗ Duy vươn tay phải ra.
Trên ngón đeo nhẫn bên phải của nó, cũng có một dấu tương tự như chiếc nhẫn.
"Tôi cảm thấy khí tức của đồng loại."
Ác linh Đỗ Duy nhìn bàn tay bị đứt lìa của Minette, giọng điệu càng ngày càng lạnh, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sát khí.
Nếu Minette là kiếp trước của Alexis, vậy thì người này chắc chắn đã chết.
Nhưng nàng chết như thế nào thì ác linh Đỗ Duy, Đỗ Duy không biết.
Nhưng giờ xem ra một bàn tay đứt lìa xuất hiện trên tế đàn. Đã phát hiện một số đầu mối.
Bị phanh thây...
Còn về tại sao nghĩ là đồng loại, nó ám chỉ 72 Ma Thần của Solomon.
Nhưng không giống nó, mà chỉ tương tự nó.
"Ai đã giết cô?"
Ác linh Đỗ Duy vươn tay ngoắc ngoắc, cánh tay gãy lập tức trôi tới trước mặt của nó.
Đồng thời, trên toàn bộ tế đàn cũng có một loại khí tức khó giải thích được.
Giống như cái gì đó đã thức tỉnh.
Ác linh Đỗ Duy nheo mắt lại, giả vờ nghi hoặc nói: "Nếu người chế tạo mặt nạ là tôi, thì thời gian để lại dòng chữ này có vấn đề lớn."
"Minette chết trong thời đại Victoria."
"Đó là 200 năm trước, cho nên thời khắc lâu nhất mà tôi tồn tại cũng phải vào thời đại này."
"Trừ khi y để lại dòng chữ này sau khi y xây dựng tế đàn."
"Nhưng nếu vậy thì ai đã đặt cánh tay gãy của Minette ở đây?"
"Là y sao?"
Khi ác linh Đỗ Duy nói câu này, hắn lại nghĩ đến chuyện khác.
Khi mới tiếp xúc với đồng hồ cổ, tức là đồng hồ của Lamer, cũng xuất hiện cánh tay gãy, còn là tay phải.
Nhưng sau đó hắn đã đốt bàn tay gãy thành tro.
Đó chỉ là một đoạn ký ức.
Thật trùng hợp, bàn tay gãy đó lại là bàn tay phải...
Tình cờ là một cặp.
Nghĩ lại màu da và các khớp ngón tay, có thể khẳng định đó là của Minette.
Không khỏi...
Sát khí trong mắt của ác linh Đỗ Duy biến mất.
Không hẳn hoàn toàn biến mất, thay vào đó, trở nên sâu sắc hơn và ức chế hơn.
"72 Ma Thần của Solomon."
"Lamer..."
"Valak..."
"Chắc có cả những tồn tại khác tham gia."
"Rất tốt…"
Ác linh Đỗ Duy khẽ cúi xuống, ngón tay khẽ run.
Đôi mắt của nó đang chuyển từ màu đen tuyền sang màu ban đầu.
Ở mu bàn tay phải, hoa văn mặt nạ nhấp nháy, cuối cùng được thay thế bằng kim đồng hồ.
Nhân tính chập chờn.
Giờ Đỗ Duy đang điều khiển cơ thể này.
"Có đáng không?"
Đỗ Duy nghiến răng, nhỏ giọng hỏi gì đó.
Lần cuối nhìn thấy cảnh tượng tử vong: hắn thấy Minette từng muốn đưa “công tước” trở lại thế giới này, kiên quyết dấn thân vào con đường khoác giáp thành thần.
Chỉ đơn giản là người phàm không thể chịu được nỗi đau khi khoác giáp thành thần.
Ngay cả khi thành công, cũng sẽ trở thành một phần của Ma Thần, mọi thứ sẽ biến mất.
Hắn có thể tưởng tượng Minette đã từng đối mặt với nguy hiểm lớn cỡ nào khi chọn khoác giáp thành thần.
Quá ngu xuẩn.
Biết không làm được cứ làm.
Chỉ vì cái gọi là tình yêu?
Nó có đáng không?
Công bằng mà nói, nếu là Đỗ Duy, hắn sẽ không bao giờ đưa ra lựa chọn này.
Hắn thậm chí không thể hiểu được cách làm của Minette. Lại càng không thể đồng ý.
Người hắn yêu là Alexis, không phải Minette.
Nhưng theo lập luận này, kiếp trước của Alexis là Minette.
Đỗ Duy có thể chấp nhận cái chết của Minette, nhưng hắn không thể chấp nhận Alexis chết theo cách này.
Đột nhiên……
Có tiếng cửa mở cót két.
Đồng thời, toàn bộ tế đàn được một ý chí kinh hoàng và kỳ quái bao phủ.
Cái gì đó đã thức dậy.
Hay nói cách khác, nó đã chờ đợi cơ hội, nhưng nay cơ hội mới đến.
Đỗ Duy đột ngột quay đầu lại.
Nhìn về nơi phát ra âm thanh, hắn thấy người chế tạo mặt nạ, đúng hơn là trong mắt phải của pho tượng có một cánh cửa.
Toàn bộ cánh cửa được làm bằng nham thạch màu đen.
Hơn nữa, bị quấn bởi nhiều dây xích, nhưng giờ những dây xích đó đều được tự động mở ra.
Cánh cửa chỉ khép hờ.
Một bàn tay phải duỗi ra từ khe cửa.
Trên mu bàn tay có hoa văn mặt nạ, trên đó có nhiều hoa văn không rõ ràng.
Đỗ Duy vẫn bình tĩnh.
Như đã mong đợi từ lâu, hắn lạnh lùng nói: "Mày rốt cuộc nhịn không được phải không?"
"Thực ra tao cũng vậy."
Nói xong câu cuối cùng, hắn lập tức cười thành tiếng.
Tiếng cười rất dữ dội.
Khi mọi chuyện kết thúc, trong mắt của Đỗ Duy lại hiện lên vẻ u ám, sát khí đè nén nãy giờ không thể dập tắt.
Ác linh Đỗ Duy lập tức biến mất.
Bàn tay bị đứt lìa của Minette cũng vậy.
Giây tiếp theo, trước mắt phải của bức tượng. Ác linh Đỗ Duy bay lên, trong tay cầm một con dao mổ tà linh, lập tức đâm tới.
Bàn tay sau cánh cửa dừng lại.
Sau đó, lập tức mở ra.
Đó là năng lực khống chế vật thể từ xa.
Đồng tử của ác linh Đỗ Duy co rút lại, cả người như đông cứng lại.
Rầm...
Con dao mổ đâm thẳng vào lòng bàn tay với nhiều hoa văn.
Lòng bàn tay cầm chặt con dao mổ.
Nó đang tranh giành với ác linh Đỗ Duy.
"Cút!"
Ác linh Đỗ Duy đạp mạnh vào cánh cửa, toàn bộ bức tượng run lên ầm ầm, một vết nứt to lớn lan dọc theo mắt phải của bức tượng.
Cổng đá trong đó trực tiếp bị đá văng.
Cánh tay giật mạnh trở lại.
Ác linh Đỗ Duy bừng bừng sát khi liều lĩnh xông thẳng vào.