Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 581 - Chương 582: Người Đàn Ông Ấy Trong Ký Ức Của Thành Viên Vanity

Chương 582: Người đàn ông ấy trong ký ức của thành viên Vanity Chương 582: Người đàn ông ấy trong ký ức của thành viên Vanity

Trong thời đại Victoria hư hư ảo ảo đằng sau cánh cổng địa ngục lần trước.

Những gì nhìn thấy, nghe thấy và biết vừa thật vừa ảo.

Vì nó có thể là đoạn lặp lại trong quá khứ.

Cũng có thể thật sự là quá khứ. Không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác.

Đối với những người như Minette, họ sẽ không bao giờ hiểu được liệu bản thân đang ở hiện tại, hay là quá khứ.

Thời gian hay thay đổi, chính là như thế.

Trong dòng thời gian của Minette, một tháng đã trôi qua kể từ khi những chuyện đó xảy ra ở Thành phố London.

Cô mất năng lực nhìn thấy tương lai.

Cũng mất đi người yêu - Công tước Đỗ Duy.

Người đàn ông đó đã chọn khoác giáp thành thần, nhưng cuối cùng điều gì đó đã xảy ra khiến "người phàm" như họ không thể hiểu nổi.

Đúng vậy, trước mặt người đàn ông đó, Hunter, cùng những kẻ được gọi là Ngài đều chỉ có thể được tính là người phàm.

Kẻ thù của hắn luôn là 72 Ma Thần của Solomon.

Theo một nghĩa nào đó, có lẽ Minette nên cảm thấy bi thương.

Nhưng cô không thể chấp nhận kết quả như vậy.

Vì vậy, sau khi lạnh lùng từ chối đám người Gascoigne, cô đã phi ngựa đến hòn đảo hồ.

Khi tầm nhìn bị thu hẹp, Minette nhìn thấy một hồ nước rộng lớn, cũng nhìn thấy đảo hồ.

Cô ấy hiện đang ở trong một khu rừng.

Vó ngựa giẫm lên đám cỏ xanh, khiến bụi văng tung tóe.

Mặt trời đã lặn.

Mọi thứ được phủ trong một vẻ đẹp mơ hồ.

"Em sẽ kéo anh trở lại, em xin thề."

"Dù cho em phải đánh đổi mọi thứ, em cũng sẵn lòng."

Minette siết chặt thanh kiếm dài, đôi mắt xanh của cô ấy đầy quyết tâm và chấp nhất.

Cô ấy là không muốn thừa nhận cái chết của Đỗ Duy, cho nên từ tái sinh chưa bao giờ có trong lời nói của cô ấy.

...

Nhóm Hunter ở phía sau đang thương lượng.

"Ngài Minette hơi lý tưởng hoá rồi, vị kia đã chết ở thành phố London, cả xác cũng hoá thành hư vô. Tôi thật không hiểu ngài ấy làm thế này thì được ích gì."

"Những người như chúng ta không nên quan tâm đến cái gọi là tình yêu."

"Vị kia đã chết, sao ngài ấy không chịu buông tay?"

Không có Minette, những Hunter không còn rụt rè nữa.

Mặc dù trước đây sức mạnh của Minette là cao nhất trong số họ, nhưng hiện tại cô cũng đã từ bỏ năng lực nhìn thấy tương lai, cùng với việc vị kia đã biến mất, thực lực đương nhiên cũng giảm đi rất nhiều.

Do đó, thái độ của họ đã có những thay đổi.

Ngoài ra còn có một bộ quy tắc ứng xử giữa các Hunter.

Nghe vậy, Gascoigne bực nhọc nói với: "Ngài ấy không phải là người giống như chúng ta. Tôi nghe nói rằng ngài ấy đã có hẹn ước với người đàn ông đó."

"Tôi nghĩ điều đó thật nực cười, tình yêu thuở bồng bột khiến ngài ấy nhớ mãi không buông.”

Corrion Dawkwe lạnh nhạt nói: "Ngài Minette sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, nhưng không chấp nhận từ bỏ ngài Công tước."

"Thưa ngài Gascoigne, tôi không thể đồng ý với ngài."

"Bởi vì tôi nghĩ cô ấy không làm gì sai."

Gascoigne chế nhạo: "Ừ... ngài ấy chỉ làm sai một điều, đó là yêu một người đàn ông không hề yêu mình."

Nói đến đây, gã lại thầm nghĩ một câu: "Người đàn ông đó hoàn toàn không xứng với cô ấy. Người yêu cô ấy nhất chính là tôi, nhưng tại sao người đàn ông đó đã chết, cô ấy cũng sẽ không cho tôi bất cứ cơ hội nào."

Tình yêu thường khiến người ta chết mê chết mệt và cũng dễ khiến người ta rối loạn.

Nhưng ghen tuông chỉ chiếm nửa vế sau.

Nhưng đúng vào lúc này đột nhiên…

Gascoigne cau mày, đột ngột quay đầu nhìn vào sâu trong cánh rừng ở đằng sau.

Gã nheo mắt, rồi lại từ từ mở ra.

"Nguy hiểm."

Là một Hunter hàng đầu, Gascoigne rất cảnh giác.

Có lẽ gã không mạnh như tương lai, nhưng sự cảnh giác này chắc chắn luôn có.

Những người khác cũng nhận thấy sự thay đổi.

Còn về Corrion Dawkwe, trình độ của anh ta trong giới Hunter chỉ thuộc loại trung bình, thời gian anh ta nhận thức được điều gì đó không ổn cũng chậm hơn nửa nhịp so với những người khác.

Vù…

Gió thổi qua mang theo cái se lạnh u ám.

Mọi người đều đã tiến vào ác linh hoá.

Sau đó, trong trạng thái Quỷ Nhãn, họ có thể thấy một màn sương trắng đang tràn về phía mình.

Trong màn sương, có thể thấy một số người mặc áo choàng dài đang chậm rãi lại gần.

Chờ cho đến khi người đi phía trước xuất hiện, mọi người mới phát hiện ra những người đang lại gần đều đeo những chiếc mặt nạ nguyên thủy mang tính biểu tượng.

Gascoigne lạnh lùng nói: "Những người bạn của Vanity, đây là lễ chào mừng của các bạn sao?"

Điều này hoàn toàn khác với những gì gã nghĩ.

Mặc dù phong cách của Vanity rất lạ.

Nhưng chưa từng nghe vừa gặp đã đánh nhau.

Các thành viên của Vanity giữ im lặng.

Trong phút chốc, màn sương mù bao trùm lấy mọi người.

Những hình bóng đó đan xen vào nhau, mùi máu bốc lên trong không khí.

...

Ở một nơi khác.

Tình hình của Minette cũng rất tệ.

Cô ấy đang cưỡi trên một con ngựa, bỗng dừng cương, một tay giữ dây cương và tay kia cầm thanh kiếm dài.

Ở ngay phía trước.

Mặc áo choàng và đeo mặt nạ đá, một người đàn ông có hình dáng quỷ dị đứng trước mặt cô.

Người đàn ông cầm một con dao găm làm bằng thuỷ tinh trên tay, ở lưỡi dao có dấu vết bị mẻ, cổ xưa lâu đời, trong đó có ma thuật khó giải thích, khiến người ta khó có thể rời mắt.

Minette lạnh như băng.

Cô ấy sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào.

"Alfalia, tại sao ông lại cản đường tôi? Tôi đến Vanity lần này để giao dịch với ông, không phải để gây sự."

Alfalia nhẹ nhàng đáp: "Tôi cũng không có địch ý với ngài, nhưng vì vài lý do hôm nay ngài và bạn bè đều sẽ phải chết ở đây."

Roẹt…

Âm thanh rút kiếm rất chói tai.

Alfalia biến mất ngay lập tức, và khi xuất hiện trở lại, đã lùi về một nơi cách đó mười mét.

Ngay tại chỗ ông ta vừa đứng...

Thanh trường kiếm dài của Minette găm thẳng trên mặt đất.

Cán kiếm được giữ bởi bàn tay phải mảnh mai trắng muốt.

Khi nó được rút ra, mũi kiếm đã chĩa vào Alfalia.

Minette lạnh lùng nói: "Lý do?"

Alfalia nhìn cô một cách kỳ lạ, lắc đầu nói: "Đó là thực tế mà cô không thể chấp nhận được, mang theo nghi ngờ mà xuống mồ thì tốt hơn đó."

...

Vào lúc này ở một nơi khác.

Trên đảo hồ.

Phong thư cũng đang đọc ký ức của các thành viên của Vanity.

Những người đó càng chiến đấu, càng sử dụng năng lực ác linh hoá, càng bị ảnh hưởng bởi ác linh Đỗ Duy.

Bây giờ, phong thư có thể đọc được ký ức của hầu hết mọi người.

Nó rất gấp rút.

Nhưng sau đó, phong thư đọc đến ký ức của ai đó, khiến nó vô cùng sợ hãi.

Nó thấy trong tòa nhà hình vuông trên đảo hồ.

Tầng trên cùng hoàn toàn khác với kết cấu trong tương lai, toàn là màu đen, trải thảm, trang trí bằng đầu của động vật hoang dã, cùng nhiều thứ không thể giải thích được.

Thậm chí, có những chiếc đồng hồ giống hệt đồng hồ của Lamer.

Tất cả thành viên của Vanity đều quỳ trên mặt đất.

Mà trước mặt họ là một chiếc ngai vàng màu đen khổng lồ.

Một người đàn ông ngồi trên đó, một tay chống cằm, vô cảm nhìn xuống mọi người.

Nhưng vì góc nghiêng, nó không thể nhìn thấy mặt của người đàn ông.

Chỉ thấy trong bóng đen phía sau người đàn ông, thấp thoáng một đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ.

Còn có cả một chiếc phong thư ố vàng đang lơ lửng lên xuống.

Bình Luận (0)
Comment