Ác linh Đỗ Duy không thèm để ý đến đám người Alfalia.
Đối với nó, thế giới này thật nhàm chán.
Nếu không vì muốn giết chết 72 Ma Thần của Solomon, ác linh Đỗ Duy thậm chí chẳng thèm hiện thân, nó thà vĩnh viễn ngủ say còn hơn là tham gia vào mấy chuyện tạp nham này.
Bởi vì chuyện này quá nhàm chán.
72 Ma Thần của Solomon ngang hàng nó.
Những thứ yếu hơn thậm chí không đáng để ý.
Sau khi nhìn thấy sự tôn trọng của Alfalia dành cho mình, nó biết trong tương lai người này chắc chắn sẽ là một kẻ phản bội, nhưng không hề quan tâm.
Muốn giết người này, thậm chí chẳng đáng nhìn nhiều.
Hơn nữa giết Alfalia trong thời đại này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ngược lại, giữ lại lão ta và đám thành viên Vanity có thể hoạt động như chất xúc tác trong đoạn ngắn quá khứ này.
Đó chính là thay đổi...
Với phương thức làm việc của ác linh Đỗ Duy hính là để họ giết Minette và những người khác.
Tuy nó biết khả năng thành công không lớn nhưng vẫn ra lệnh.
Ác linh Đỗ Duy nghĩ về nhiều thứ hơn chỉ là những thứ lộn xộn.
Nó ngồi trên chiếc quan tài bị trói bởi vô số xiềng xích, thân thể trốn trong bóng tối, đôi mắt đen luôn lạnh lùng.
Không ai biết ánh mắt của nó đang hướng về đâu.
"Nhìn thấy tương lai, Minette, khung cảnh mà tôi nhìn thấy trước đó hẳn là ở thời đại này."
Ác linh Đỗ Duy đang đề cập đến cảnh tượng kỳ lạ mà nó nhìn thấy khi đối mặt với Máu của Jesus vào lần thứ hai xuống tế đan dưới lòng đất trong giáo hội.
Hình ảnh là một cái hồ, Minette đang ôm một chiếc quan tài gỗ hình thoi đã mở, bên trong là xác của hắn, cuối cùng cơ thể của hắn dần trở nên trong, rồi biến mất như một ảo ảnh.
Sau đó, Minette nói ra câu muốn khoác giáp thành thần và mang Đỗ Duy trở lại.
Càng nghĩ càng thấy thú vị.
Ác linh Đỗ Duy vươn tay xoa sợi xích quấn quanh quan tài, cảm nhận độ lạnh của chúng, bật cười.
Dù tiếng cười rất khẽ nhưng lại lộ ra vẻ mỉa mai và khinh bỉ khó tả.
"Tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng tôi biết cô ta chết như thế nào."
"Khoác giáp thành thần, suy nghĩ của cô ta thật điên cuồng, hết lần này tới lần khác đến lúc không chịu nổi, cuối cùng chết trong tay của Ma Thần."
"Những người đùa bỡn sức mạnh chắc chắn sẽ bị sức mạnh tiêu diệt."
"Mỗi Ma Thần trấn áp một phần của cô ấy."
"Tôi rất tò mò, tại sao cô ấy có thể kiên trì đến giai đoạn cuối cùng khoác giáp thành thần."
"Đó là cái gọi là tình yêu sao? Chấp nhất?"
Khi nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của ác linh Đỗ Duy có phần lạnh lùng, nhưng nó hoàn toàn không thể hiểu và tán đồng.
Nó có mặt là ác linh. Mặt kia là con người Đỗ Duy.
Theo một nghĩa nào đó, nó không biết đồng cảm.
"Nếu như nói, quá khứ thật sự có tôi."
"Vậy thì những gì tôi đã làm trong quá khứ cũng nên được thay đổi. Kế hoạch của hắn là giết 5 Ma Thần này để thay đổi vận mệnh tương lai của Minette."
"Nhưng rõ ràng, hắn đã thất bại."
"Nói cách khác, ngay từ đầu hắn đã biết rằng mình sẽ thất bại, nhưng vẫn làm."
Người hiểu rõ bản thân mình nhất luôn chỉ có chính mình.
Ác linh Đỗ Duy dường như đã nhìn thấy dòng sông thời gian, “mình” khác đang vùng vẫy trong dòng sông đó, lạnh lùng nhìn người và vật phát triển theo quỹ đạo đã định sẵn.
Không gì có thể thay đổi được.
Trong bóng tối, thời gian như mất đi ý nghĩa.
Lúc này, giọng nói của ác linh Đỗ Duy đột nhiên im bặt.
Đôi mắt đen của nó lúc sáng lúc tối.
Trong đó có những màu sắc mà không ai có thể hiểu được, có thể là mờ mịt, hoặc có thể là qua quá nhiều điều không chịu nổi, cuối cùng cô đọng lại với nhau.
Cuối cùng thì đôi mắt đó cũng từ từ nhắm lại.
Điểm sáng duy nhất bị bóng tối nuốt chửng, như thể một giọt mưa rơi xuống đại dương.
Ngay cả không khí, cũng lây dính sự bi thương.
...
Đây là một hồ nước yên bình.
Tí tách..
Một giọt nước rơi xuống từ bóng tối, lao xuống mặt hồ phẳng lặng, làm dấy lên một vòng tròn gợn sóng.
Mặt hồ trong suốt như gương.
Ác linh Đỗ Duy mở mắt ra, dửng dưng nhìn mọi thứ.
Dưới nước, một người đàn ông khác giống như nó từ từ ngoi lên khỏi đáy nước.
Đó là Đỗ Duy.
Cuối cùng, cả hai đều đứng trên mặt nước.
Đây là Hồ Nước Tâm Hồn.
Nơi đây từng là chiến trường mà Đỗ Duy giữa ác linh Đỗ Duy, nhưng theo sự thay đổi của mộng đã rất lâu chưa từng xuất hiện.
Giờ đây, ác linh Đỗ Duy đã xây lại nơi này.
Nó nhìn vào bản thân kia, bình thản nói: "Nhiều người đã nghĩ về quá khứ và tương lai. Họ đắm chìm trong quá khứ, bị quá khứ ảnh hưởng."
"Vì vậy, họ hoặc là kiên cường, hoặc là mềm yếu."
"Họ cầu nguyện cho tương lai và nhìn về tương lai."
"Nhưng ít ai nghĩ đến, h luôn ở hiện tại. Phía trước là tương lai, quay đầu lại là quá khứ."
Nghe vậy, Đỗ Duy cũng bình tĩnh đáp "Tôi không phải thánh nhân, cũng không phải đấng cứu thế. Tôi đang đi trên con đường mà tôi nên đi, không bao giờ phủ nhận quá khứ."
Ác linh Đỗ Duy nói: "Sự khác biệt giữa mày và tao không phải là sự khác biệt giữa ác linh và con người."
"Tao là mặt khác của mày."
"Tương tự, mày cũng là mặt khác của tao."
"Tao phủ nhận quá khứ, cho dù là công tước hay người chế tạo mặt nạ, cho dù đó thực sự là tôi, từ góc độ của tôi, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó."
"Tôi tên là Đỗ Duy, tính cách và trí nhớ của tôi khiến tôi không thể chấp nhận được chút tạp chất nào."
"Nên tôi có thể nhìn thấy tương lai."
Ánh mắt của ác linh Đỗ Duy cực kỳ lạnh lùng, mặt Hồ Nước Tâm Hồn lấy nó làm tâm điểm, nổi lên từng đợt sóng.
Nó giống như một vị thần ở trên cao.
Đã thấy được kết cục.
Đỗ Duy cũng lạnh lùng đáp trả: "Nhưng tao không thể tiếp nhận loại tương lai này."
"Quay ngược thời gian thực sự rất nực cười."
"Tôi vào lúc nào đó trong tương lai sẽ xuyên về quá khứ xa xôi, bị lịch sử lãng quên, cuối cùng cùng Cái Bóng và phong thư vượt qua năm rộng tháng dài?"
"Thật đúng là một câu chuyện hài hước."
Một người và một ác linh nhìn vào nhau.
Hai mặt Đỗ Duy vốn đã hoà làm một, lại bị tách ra ra trong Hồ Nước Tâm Hồn.
Lời thoại của họ quá tối nghĩa, nhiều chỗ còn mơ hồ.
Nhưng họ thực sự đã nhìn thấy tương lai.
Ác linh Đỗ Duy nói: "Mày là quá khứ của tao, còn tao là tương lai của mày."
Đỗ Duy nói: "Vậy nên tao và mày đang ở trong một vòng lặp vô tận, đây là một vòng lặp khép kín hoàn hảo của thời gian. Quá khứ và tương lai sớm đã lẫn lộn."
Nói đến đây, ác linh Đỗ Duy và Đỗ Duy cùng rơi xuống, trực tiếp chìm vào đấy hồ.
Thế giới bên ngoài……
Đôi mắt trong bóng tối lại mở ra.
Một giọng nói trầm thấp cất lên: "Vậy đây là kết thúc của mọi thứ, tuần hoàn? Trong mắt tôi, thật sự quá nực cười."
"Cho tôi đủ thời gian, tôi có thể làm chủ mọi thứ."