Trên đảo hồ.
Lúc hoàng hôn lặn sau những ngọn đồi phía tây, ánh mặt trời đỏ rực chiếu vào những tòa nhà theo phong cách Gothic trên đảo, hoàn toàn không còn tối tăm mà còn trông rất đẹp.
Tuy nhiên, khi không khí xoắn lại thành vòng xoáy, Cái Bóng cầm dao tà linh găm lấy phong thư, sau đó bước ra, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống rất nhiều.
Cái Bóng giờ là một ma linh, còn là một ma linh đáng sợ.
Sự lạnh lùng và kinh dị là sự miêu tả chân thực nhất về nó.
Chỉ khi ở bên Đỗ Duy và ác linh Đỗ Duy nó mới trở nên hiền lành, bởi vì chủ nhân của nó là tồn tại nguy hiểm nhất trên thế giới này.
Ngược lại phong thư bị dao mổ ác linh đâm xuyên qua, trông rất chật vật.
[Cái Bóng-oppa, anh thả tôi xuống, con dao tà linh mà chủ nhân đưa cho anh quá quái dị, phong thư không thể thoát ra được, chỉ có thể bị găm chặt.】/
Mặc dù trong lòng Phong thư khinh thường Cái Bóng, nhưng nó biết nên sợ thì phải sợ.
Dù sao nếu chủ nhân không có ở mặt, nếu chọc tức tên ngốc Cái Bóng, có lẽ nó thật sự sẽ bị giết.
Đôi mắt đỏ ngầu của Cái Bóng nhìn chằm chằm vào phong thư.
Nó không có biểu cảm gì cả.
Phong thư cảm thấy có điều gì đó không ổn nên nhanh chóng nịnh nọt: [Ôi Cái Bóng-oppa, tôi biết anh không biết nói chuyện, nhưng tôi và anh là tay sai trung thành nhất của chủ. Ai cũng là chó săn, sao phải tính toán nhau chi.】
[Nào, thả tôi xuống, chủ nhân đã giao nhiệm vụ, chúng ta cùng nhau cố gắng hoàn thành!】
[Nếu không, hoàn toàn không phù hợp với trận doanh nhân vật phản diện của chúng ta.】
Ngay khi Cái Bóng nghe đến chủ nhân, nó có chút phản ứng.
Nó do dự một lúc, vung con dao mổ tà linh, trực tiếp ném phong thư ra ngoài.
Phong thư lập tức lơ lửng giữa không trung.
Các vết nứt bị đâm thủng cũng tự động lành lại.
Nó hồi sinh vô hạn, nên mới sống đến hiện tại.
Nếu không, nó đã chết cả trăm lần.
Tuy nhiên, ngay sau khi phong thư đạt được tự do, nó lập tức lấy lại bản chất của mình.
[Cái Bóng, anh là tay đấm mạnh nhất dưới tay chủ nhân, phong thư tôi là kẻ có chỉ số IQ cao nhất dưới tay chủ nhân, vậy nếu chủ nhân không có ở đây, tôi có thể ra lệnh cho anh, anh hiểu không?】
Cái Bóng cầm dao mổ tà linh, nghiêng đầu nhìn phong thư.
Phong thư lắc vài lần, một đồng xu và một con xúc xắc rơi ra khỏi phong thư.
[Thấy không, chủ nhân giao cho tôi những thứ này, cũng đủ cho thấy chủ nhân rất coi trọng tôi, anh đúng là đồ ngốc, nếu không phải do anh chăm chỉ, tôi không nghĩ sao chủ nhân lại giữ anh lâu như vậy.】
[Hãy nghe tôi, giết chết Minette.】
Ý đồ của phong thư rất đơn giản, nó cảm thấy chủ nhân không thể phạm sai lầm.
Vì chủ nhân đã muốn giết Minette từ lâu, dù không hiểu tại sao mình lại làm vậy.
Vậy cứ thực hiện theo ý tưởng này là được.
Phong thư đã theo Đỗ Duy đến thế giới đằng sau cánh cổng địa ngục thời Victoria, nó nhớ rất rõ Minette cuối cùng đã cho chủ nhân của mình năng lực nhìn thấy tương lai.
Đối thủ dù gì cũng là Hunter hàng đầu.
Nhưng dù mạnh cỡ nào, cũng không thể đấu lại Cái Bóng hiện tại, cùng với quân sư phong thư.
[Hừm... dù Cái Bóng hơi ngốc, thô kệch, sức mạnh thua phong thư tôi một chút... nhưng giết Minette chắc không thành vấn đề.】
Nghĩ vậy, phong thư kiêu ngạo ra lệnh cho Cái Bóng.
[Đi nào Cái Bóng, hãy giết Minette, chủ nhân sẽ rất hạnh phúc.】
...
Ở một nơi khác.
Alfalia quỳ trên mặt đất, con dao găm ngắn làm bằng pha lê cắm trên vai lão ta, máu chảy không ngừng.
Từ chiếc cằm được che bởi mặt nạ, máu đang chảy ra.
"Sao có thể......"
Alfalia ngẩng đầu lên, tràn ngập dữ tợn.
Đối diện với lão ta, Minette một tay cầm một thanh trường kiếm, mũi kiếm ngang ngực, trên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp, chỉ toàn sự vô cảm, run rẩy.
Nếu phong thư ở đây, có thể thấy rằng Minette hiện đang cầm thanh kiếm bằng tay trái thay vì tay phải. Trên mu bàn tay phải có hoa văn mặt nạ, mơ hồ toát ra vẻ lạnh lẽo kinh khủng.
Hàn ý như có như không, nhưng lại không thể không quan tâm đến sự tồn tại của nó.
Minette nhìn về phía Alfalia, uyển chuyển êm tai, nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng: "Không có gì không thể, lúc đầu tao vốn giao dịch với bọn mày, tìm cách kéo anh ấy trở về, nhưng bọn mày muốn xử tao, chính là vạch mặt."
Kể từ kinh nghiệm đáng buồn ở Thành phố London.
Minette đã mất đi cảnh tượng tương lai từ ác linh hoá, khiến sức mạnh của cô suy giảm quá nhiều.
Kẻ yếu không đủ tư cách để đạt được thứ mình muốn.
Huống hồ Minette tin rằng người mà cô không thể từ bỏ đã hoàn toàn biến mất, ký ức cũng trở nên mờ nhạt.
Minette thậm chí không thể nhớ rõ người đàn ông đó trông như thế nào.
Chỉ nhớ tên của anh - Đỗ Duy.
Đó là cái tên mà cô không thể quên, cũng không muốn quên.
Minette biết việc đưa Đỗ Duy trở lại thế giới này khó khăn như thế nào, nếu không có sức mạnh thì sẽ chẳng thể làm gì cả.
Kế đó cô ấy lại tiến vào ác linh hoá.
Bỗng dưng hoa văn mặt nạ xuất hiện trên mu bàn tay phải của cô.
Sức lực cũng mạnh hơn trước.
Cô mơ hồ suy đoán, có lẽ là do cô đã quan hệ quá sâu với Đỗ Duy, cho nên biểu hiện ác linh hoá sẽ giống hệt như mặt nạ trên mặt anh.
"Không... đây là kỷ niệm duy nhất anh ấy để lại cho tôi."
Minette thầm nói, cô ấy không biết rằng một lúc nào đó trong tương lai, một người đàn ông tên là James đã trải qua những điều tương tự như cô ấy.
Chỉ là, ác linh hoá của y chính là đôi mắt.
Mà những gì cô ấy nhận được là sức mạnh.
Bởi vì cô ấy khao khát sức mạnh.
James vô cùng sợ hãi ánh mắt không chút cảm xúc của ác linh Đỗ Duy.
Minette cầm thanh trường kiếm và muốn giải quyết Alfalia.
Cô ấy coi trọng tích luỹ nhiều năm của Vanity, muốn có được thứ cô ấy muốn từ đống hồ sơ do bên kia thu thập.
Alfalia giờ đang ở trong tình huống hiểm nghèo.
Minette chưa tiến vào trạng thái ác linh hóa hoàn toàn không phải là đối thủ của lão, nhưng sau khi đối thủ tiến vào ác linh hoá, lại mạnh đến phi lý.
Hơn nữa...
Hoa văn mặt nạ trên mu bàn tay phải của người phụ nữ này kìm chế lão một cách khó hiểu, ngăn cản lão huy hết sức mạnh của mình.
"Chết tiệt..."
Alfalia ho ra máu, nghiến răng lợi tự hỏi trong lòng: Chẳng lẽ Master thật sự có tình cảm với con ả này, lại giao một phần sức mạnh cho ả?
Nếu đúng như vậy, ngài ấy bảo mình tới giết Minette chính là tự tìm cái chết.
Ngay cả Alfalia cũng nghĩ rằng có lẽ mưu đồ đen tối đã bị phát hiện, đây là một hình phạt cho lão.
Alfalia không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, Minette đột nhiên cau mày, tay trái cầm thanh kiếm, bóng dáng ngay lập tức biến mất.
Sau đó, một con dao mổ tà linh và một con dao sắc nhọn đâm ra từ bóng tối.
Cái Bóng trừng lớn đôi mắt đẫm máu, phong thư lơ lửng bên cạnh.
Thấy vậy, Alfalia không khỏi thốt lên: "Sir Cái Bóng, Sir Phong thư, chủ nhân kêu hai ngài tới cứu tôi sao?"
Minette trợn to hai mắt: "Cái Bóng, phong thư, tao nhớ hai đứa mày.. không phải hai đứa mày đã biến mất cùng anh ấy sao? Tại sao hai đứa mày lại ở chỗ này."