Khi người đàn ông đeo mặt nạ, khoác áo choàng ngồi dậy khỏi quan tài, một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra trên khắp hòn đảo hồ.
Đảo hồ sụp đổ.
Lớp đá sỏi chìm vào bóng tối, vào lúc này lại trôi lơ lửng.
Giống như nhấn nút Stop.
Toàn bộ luồng nước trong hồ đều hội tụ về đây, đảo hồ bị sụp đổ giống như mở ra một lỗ hổng trong hồ, tất cả các luồng nước đều chảy vào đây nhưng không tài nào lấp đầy.
Mọi thứ đều đang bị nuốt chửng.
Minette cũng lơ lửng trên không.
Cô mở to mắt nhìn người đàn ông đeo mặt nạ, giọng điệu run rẩy, ngập ngừng hỏi: "Đỗ Duy? Là anh sao?"
Phong thư giật nảy mình: [Tuyệt đối không phải là chủ nhân.】
Đã xuất hiện một phong thư, và một Cái Bóng mạnh hơn.
Suy ra từ điểm này, đối phương rất có thể là Đỗ Duy quá khứ, nếu không thì khó giải thích được tình huống hiện tại, nhưng nếu thế thì đối phương không thể là Đỗ Duy hiện tại.
Nhưng Phong thư như được mở mang trí óc, nó đang suy nghĩ về một điều.
[Chủ nhân đã nói trước đó rằng lý do tại sao nó không đọc được ý nghĩ của những người của Vanity là bởi vì cùng một thời điểm, không thể có hai nó.】
Cho nên tuyệt đối không thể, tất cả đều là hàng giả.
Nhưng ngay sau đó, câu nói đầu tiên của người đàn ông từ trong quan tài ngồi dậy khiến cả phong thư cũng rung lên.
"Minette, cô không nên ở đây."
"Còn phong thư nữa, quá khứ không có cách nào đổi. Bảo nó về đi."
"Những chuyện đã xảy ra sẽ tái diễn."
"Trong cuộc đời của một cái cây chỉ ra một hạt giống. Hạt giống này cứ lặp đi lặp lại sự sống và cái chết. Mọi lần lặp lại đều là nó, nhưng cũng không phải là nó."
Giọng nói ấy lộ ra vẻ mệt mỏi và thăng trầm, như thể trải qua cô đơn quá lâu, nhìn những người quan tâm và không quan tâm dần dần héo mòn, như vậy khắc sâu sự bình yên trong tâm hồn.
Thứ duy nhất không đổi là giọng nói.
Giọng điệu vẫn luôn lạnh lùng, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng có thể bình tĩnh đối mặt.
Minette không khỏi thốt lên: "Em không biết anh đang nói về cái gì. Những chuyện đó không liên quan gì đến em, em muốn có đáp án."
"Tại sao anh lại phái người đến giết em?"
"Ngay từ đầu anh đã tính kế gạt em?"
Người đàn ông ngẩng đầu, đôi mắt đen lóe lên vẻ u sầu.
Anh ta nói: "Tôi chỉ muốn thay đổi một cái gì đó, nhưng tôi không thể chấp nhận kết quả của sự thay đổi. Tôi không phải là một vị thánh, tôi chỉ đang đấu tranh."
"Tôi có những người không thể từ bỏ."
"Thay đổi tất cả, cô ấy sẽ không tồn tại, chỉ ngồi nhìn mọi thứ phát triển theo kết quả định mệnh, đó là điều tôi không thể buông bỏ."
"Ngừng tìm kiếm câu trả lời, đi và làm những gì cô muốn làm."
Minette lắc đầu và nói trong nước mắt: "Em nghĩ rằng anh đã chết, nhưng thực tế anh chưa chết. Kết quả mà em vẫn luôn theo đuổi khác với những gì em nghĩ."
"Em chỉ muốn ở bên cạnh anh, nhưng lại khiến em thành trò cười."
"Anh bảo em muốn làm gì thì làm, nhưng em không còn gì cả."
Người đàn ông im lặng hồi lâu.
Anh từ tốn nói: "Đừng nói nữa, đi đi."
Minette cay đắng nói: "Anh là đồ khốn nạn."
Ở bên cạnh, Phong thư nhìn tất cả những thứ này, nó rất muốn lao tới chỗ Minette, nói với cô rằng người này chắc chắn không phải là Đỗ Duy, nhưng không thể làm được.
Có sức mạnh vô hình đang trấn áp nó.
Và sức mạnh đó khiến nó không thể chống lại được.
Đột nhiên…
Có một sự bùng nổ.
Mây tụ trên mặt hồ, sấm chớp ầm ầm. Như thể ngày tận thế, khiến người ta kinh hoàng.
Hơn nữa, vô số gương mặt trắng bệch vốn ở dưới đáy hồ cũng bị nước hồ kéo đến đây, cứ như vậy lao xuống dưới.
Những khuôn mặt nhợt nhạt đó không thể vượt qua trói buộc của dòng nước, dường như có một số hạn chế.
Những gì Minette có thể thấy là dòng nước khủng khiếp từ vô số khuôn mặt người tạo thành một tấm màn hình tròn kéo dài vô tận xuống phía dưới.
Những điều này là ảo giác.
Nhưng ở một khía cạnh nào đó, chúng là thật.
Tâm trạng của người đàn ông đứng trên quan tài bên dưới dường như rất u ám.
Anh ta thở dài.
Ngay sau đó, vươn bàn tay nhợt nhạt đó ra, nhẹ nhàng đẩy lên trên.
"Nếu cô không rời đi, tôi sẽ đuổi cô đi."
"Mọi thứ đều sẽ do tôi gánh chịu."
Cơ thể của Minette nâng lên cao không kiểm soát, nhưng phong thư vẫn nguyên vẹn.
Giờ nó không thể cung cấp bất kỳ tin tức nào. Thật biến thành câm.
Nếu Shadow không bỏ trốn, có trí khôn, có lẽ nó sẽ rất hạnh phúc.
Vì phong thư quá phiền phức, rẻ tiền và vô liêm sỉ.
Nó gần giống như một con chó Husky, không ngừng sủa.
Minette không thể chấp nhận được mình biến mất như vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh nghĩ gì kệ anh, em muốn gì là chuyện của em, dựa vào cái gì quyết định suy nghĩ của em."
"Anh nói dối em lâu như vậy, muốn kết thúc thế này sao?"
"Em nói cho anh biết, tuyệt đối không thể."
Hoa văn bao gồm mặt nạ và con trỏ trên bàn tay phải của Minette mang lại sức mạnh lớn hơn cho cô ấy.
Cầm thanh trường kiếm, chém thẳng xuống bên dưới.
Lực lượng vô hình biến mất, Minette rên rỉ, ngã thẳng xuống dưới.
Cô đã lấy lại được tự do của mình. Đồng thời sức mạnh tăng phúc còn lớn hơn trước rất nhiều.
Loại sức mạnh này vô cùng vô tận, không chút lý lẽ.
Người đàn ông bên dưới nheo mắt lại, bình tĩnh nói: "Có ý nghĩa gì? Khi nên biết thì tự nhiên sẽ biết, tại sao lại phải cưỡng cầu?"
Câu này có ý riêng, anh ta không nói với Minette.
Minette lập tức hỏi: "Ý của anh là sao?"
Ngay sau đó, cô nghe thấy một giọng nói từ phía sau khiến cô không thể tin được.
Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn.
"Hoàn toàn không có nghĩa gì cả"
"Bởi vì tất cả những thứ này đều quá nhàm chán."
"Cái gì là lúc nên biết thì sẽ biết, cái gì là cưỡng cầu?"
"Mày đang nói với tao hả?"
Minette ngay lập tức quay đầu lại, sau đó cô nhìn thấy một người đàn ông khoác áo gió, đeo mặt nạ trắng có biểu tượng của đại dương dưới mắt phải, đang từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Hơn nữa, bóng của hắn kéo rất dài.
"Anh... anh là..."
Minette che miệng, ánh mắt đầy hoài nghi.
Đồng thời, hoa văn mặt nạ trên tay phải của cô cũng biến mất, như thể nó chưa từng xuất hiện trước đây.
Ác linh Đỗ Duy vươn tay phải lạnh lùng liếc nhìn Minette, không nói lời nào.
Thời điểm nó xuất hiện, những khuôn mặt trắng nhợt bị dòng nước trói buộc đều nổi lên, tạo thành một ngai vàng khổng lồ.
Ác linh Đỗ Duy ngồi phía trên.
Nó trịch thượng, lạnh lùng nhìn tồn tại giống hệt bản thân.
Sức mạnh trấn áp phong thư cũng bị nó xoá bỏ.