Một người nói, nhưng lại bằng hai giọng hoàn toàn khác nhau.
Đỗ Duy lạnh lùng, bình tĩnh.
Ác linh Đỗ Duy vô cảm, tàn nhẫn.
Trước khi hợp nhất, ranh giới giữa cả hai đã rất mơ hồ. Nhưng giờ ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
"72 Ma Thần của Solomon đang cố gắng chuyển sức mạnh về quá khứ."
"Họ muốn thay đổi quá khứ và phá vỡ vòng tuần hoàn này."
"Nhưng họ không phải là những người duy nhất làm được điều này."
"Tôi cũng giống như vậy."
Sau khi nói xong, Đỗ Duy đứng lên khỏi tảng đá.
Đôi mắt hắn cương nghị, điềm tĩnh và lý trí.
Ở phía sau, ác linh Đỗ Duy đeo mặt nạ, quay lưng về phía hắn, đi về phía bóng tối.
Tốc độ của nó không nhanh.
Nhưng mỗi bước chân hạ xuống, bóng dáng càng ngày càng mờ mịt.
Trên mu bàn tay phải của Đỗ Duy, hoa văn kim đồng hồ đang điên cuồng quay ngược chiều kim đồng hồ.
Sau cùng ác linh Đỗ Duy biến mất cùng với mặt nạ.
...
Trong ngôi nhà ở New York.
Đồng hồ cổ dường như cảm nhận được điều gì đó, hai tay cũng điên cuồng quay ngược chiều kim đồng hồ, nhưng tốc độ quay quá nhanh khiến nó không ngừng run rẩy.
Một bàn tay nhợt nhạt vươn ra. Nó nhận thức được những gì đang xảy ra, cố gắng ngăn chặn chuyển động của kim đồng hồ, để ngăn chuyện này xảy ra.
Nhưng hoàn toàn vô ích.
Nó từng thô bạo kiểm soát đồng hồ của Lamer, nhưng giờ tồn tại đó không còn có thể bị ảnh hưởng bởi đồng hồ của Lamer.
"Ôi......"
...
Ác linh Đỗ Duy đã biến mất.
Nó đã đi vào quá khứ, trong một dòng thời gian khác.
Nhưng đó không phải là thời kỳ đỉnh cao.
Nhưng chỉ cần được cho đủ thời gian, sớm muộn gì mặt nạ cũng sẽ được lấp đầy với hoa văn của 72 Ma Thần.
Ở một nơi khác. Đống hoang tàng của thành phố Massas.
Đỗ Duy đang đi một mình, hắn đi không nhanh cũng không chậm.
Không ngừng suy tính.
"Giờ cả hai kế hoạch đang được thực hiện. Ác linh tôi trong quá khứ bắt đầu ảnh hưởng đến hiện tại. Vòng tuần hoàn là vì tôi và 72 Ma Thần của Solomon đã trở nên vướng vào tình huống không chết không thôi."
"Hoặc tôi chết, hoặc họ chết."
"Chuyện tôi phải làm lúc này là đánh thức Alexis trước, sau đó đi đến cổng địa ngục."
"Sau khi bước vào cánh cổng địa ngục, tôi sẽ đi đến thế giới hư ảo tại một đoạn thời gian nhất định trong quá khứ, bởi vì khi giả dối trở thành hiện thực, quá khứ sẽ thay đổi."
"72 Ma Thần của Solomon đã tính kế tôi, và cố gắng gửi sức mạnh về quá khứ."
"Vậy thì tôi cũng có thể chuyển giao quyền lực cho tôi khác."
Không ai có thể giúp Đỗ Duy.
Vì mức độ cạnh tranh này người bình thường không thể tiếp cận được nữa.
Nói cũng vô ích.
Hắn chỉ có thể làm điều đó một mình.
Sau đó, đi về phía kết cục tuyệt vọng.
Hai kế hoạch bổ sung cho nhau, nhưng kết quả là đầy bất lực và thỏa hiệp tuyệt vọng.
Vào lúc này, chợt có ánh sáng chiếu vào từ đằng xa.
Có 2 ngọn đèn.
"Anh Đỗ Duy... anh... Đỗ Duy..."
"Anh bạn, anh đang ở đâu, trả lời tôi đi!!!"
Đó là giọng của Cha Tony và Tom.
Từ đằng xa, Đỗ Duy nhìn về hướng phát ra ánh sáng, hắn nhìn thấy hai bóng người đang cầm đèn pin đi qua đống đổ nát của thành phố Massas.
Thật sao...
Đỗ Duy xoa xoa cái trán đau nhức, trong đôi mắt bình tĩnh lóe lên một tia kỳ lạ, sau đó bèn biến mất.
Đỗ Duy lấy smartphone từ trong túi ra, sau khi thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, hắn bèn bấm số của Tom.
Trong bóng tối, một tiếng chuông vang lên.
Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.
Tom vui vẻ hét lên ở đầu dây bên kia: "F*ck! F*ck! Anh đang ở đâu vậy, tôi tưởng anh chết dưới lòng đất rồi, anh mau nói cho tôi biết anh đang ở đâu!"
Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Tôi ở bên trái cách anh không xa. Không phải tôi đã bảo hai người chạy càng xa càng tốt sao? Tại sao còn quay lại?"
Tom giận dữ nói: "F*ck! Sao Cha Tony và tôi có thể bỏ chạy cho được? Thành phố Massas đã trở thành đống đổ nát, quỷ mới biết những điều khủng khiếp gì xảy ra ở nơi này."
"Nếu chúng ta rời đi, anh sẽ chết ở đây một mình, không có ai nhặt xác."
Vừa dứt lời, máy đã bị đoạt đi.
Cha Tony xúc động nói: "Cậu còn sống là tốt rồi, ở bên trái đúng không. Tôi và Tom sẽ qua đó, đừng đi đâu cả, cứ đứng đó chờ chúng tôi.”
Đỗ Duy ậm ừ.
Sau đó, hắn đi về chỗ của hai người họ.
Trong nháy mắt, tia sáng từ đèn pin càng lúc càng sáng.
Cha Tom và Cha Tony nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Đỗ Duy.
Thật trùng hợp, lúc này bình minh đã ló dạng.
Trên bầu trời đằng xa, mặt trời đã ló dạng, vầng sáng màu da cam dần dần bao phủ bầu trời.
...
6 giờ sáng, 11 tháng 7.
Một chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc đến New York.
Tom lái xe còn Cha Tony ngồi lái phụ.
Vẻ mặt của cả hai đều u sầu.
Trong 3 ngày qua, những gì họ gặp phải đều không vui vẻ gì.
Vào ngày 8 tháng 7, người bạn tốt của họ - Đỗ Duy tuyên bố phản bội giáo hội, vào đêm ngày 9 tháng 7, sự phản bội kết thúc, lại quay về giáo hội.
Vào ngày 10 tháng 7, đã xảy ra một sự kiện ở thành phố Massas.
Bây giờ là ngày 11 tháng Bảy.
Vừa lái xe, Tom vừa nói: "Tôi nghĩ nếu sau này nghỉ hưu, tôi có thể viết một cuốn sách. Đó gọi là cuộc đời gian khổ của Người Đuổi Quỷ, mỗi ngày đều đối phó với lũ ma quỷ này, làm việc không cần nghỉ ngơi sao?"
Cha Tony quay đầu lại nhìn Đỗ Duy đang ngủ ở hàng ghế sau, bất mãn nói với Tom: "Con nhỏ giọng đi, cậu ta vừa ngủ thôi."
Ông vừa nói vừa không nhịn được cười: "So với cuộc đời của Đỗ Duy, Cha nghĩ cuốn tự truyện của con có thể ăn khách hơn. Sau này khi về hưu có thể xuất bản một cuốn sách, cứ gọi là những năm tháng tôi ở phố đèn đỏ."
Tom xua tay và thở dài: "Tôi đã không thấy anh ấy có một cuộc sống bình thường kể từ khi tôi quen anh ấy. Đôi khi tôi cảm thấy rằng cuộc sống của tôi không phù hợp với anh ấy."
"Tôi nghĩ rằng anh ấy đang ở rất xa chúng tôi."
Cha Tony đồng tình: "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mỗi người đều có chính kiến của riêng mình, con biết đấy, thật ra anh ấy rất cứng đầu..."
Tom đáp: "Đúng là rất cứng đầu."
"Tôi không nghĩ vậy."
Giọng của Đỗ Duy vang lên ở ghế sau xe.
Tom và Cha Tony lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ Duy đang chống tay ngồi dậy, cau mày.
"Anh bạn, anh tỉnh rồi à?"
"Đỗ Duy, cậu đỡ hơn chưa?"
Đỗ Duy nhìn hai người rồi bình tĩnh nói: "Đừng lo lắng cho tôi, còn Tom, anh nên nhìn đường thay vì nhìn tôi."
"À... thì..."
Tom quay đầu và lái xe, nhưng Cha Tony lo lắng.
"Chuyện gì xảy ra, anh Đỗ Duy."
Đỗ Duy cau mày nói: "Chuyện rất phức tạp, tôi sẽ giải thích với giáo hội, giờ giờ chúng ta đang đi đâu?"
Cha Tony nói: "Vừa nãy cậu bị hôn mê. Tom và tôi quyết định đưa cậu đến bệnh viện ở New York để cậu nghỉ ngơi một thời gian."
Đỗ Duy nheo mắt nói: "Trở về New York... tôi chỉ muốn trở về, nhưng không cần đến bệnh viện, cứ về thẳng nhà của tôi."