Ở trong nhà hắn.
Sau khi Đỗ Duy thăm dò đồng hồ cổ, hắn quyết định bắt đầu giải quyết vấn đề của Alexis.
Alexis vẫn ở trong gia tộc Wittbach, nhưng ý thức của em ấy đã biến mất.
Mục đích ban đầu của hắn là tìm kẻ có liên quan đến chuyện này trong Vanity, rồi lấy được câu trả lời từ miệng đối phương, nhưng chỉ mới nằm vùng có một ngày, hắn đã bị thảm họa đuổi đến tận Thành phố Massas.
Thời gian rất eo hẹp. Nhưng quá nhiều điều đã xảy ra.
Rút bức tranh sơn dầu đã xếp gọn từ trong áo gió.
Đỗ Duy bước lên phòng ngủ trên lầu hai.
...
Hắn đẩy cửa phòng ngủ, trên giường trong nhà là một khung tranh sơn dầu.
Sau khi Đỗ Duy gắn lại bức tranh sơn dầu, hắn bèn "bước" vào.
Hình như hắn nhìn thấy một khung cảnh hư ảo trắng đen lẫn lộn.
Trên thực tế, đó chỉ là một khoảnh khắc.
Hắn đã đến thế giới trong bức tranh sơn dầu.
Đó là, chiều không gian quỷ, giống hệt ngôi trường mười năm trước.
Nhưng những ác linh học sinh trong trường đều đã biến mất.
Từ ngôi trường ma quỷ chân thật đến hơn cả trăm ác linh học sinh, cũng như những ác linh học sinh ở thành phố Massas, tất cả đều đã bị Đỗ Duy hiến tế và sẽ không bao giờ xuất hiện trở lại.
Lúc này, 3 cỗ quan tài bên trong trường học được đặt trên quảng trường.
Trước mặt 3 cỗ quan tài có vết máu kéo dài.
Nguồn gốc của vết máu là Gascoigne, anh ta đang nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, trên cổ có một vết thương gớm ghiếc và không còn hơi thở nữa.
Có vẻ như đã chết.
Đỗ Duy cau mày, trầm giọng nói: "Anh đã chết, tôi không muốn giết anh. Cho dù tôi hận anh, nhưng dù sao có thể coi như là bạn cũ."
Vừa nói, Đỗ Duy vừa bước đến bên cạnh Gascoigne.
Hắn nói với giọng hơi buồn: "Luôn không thể chống lại số phận. Anh sẽ không bao giờ biết được điều gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo. Ở quê tôi có câu nói rằng người chết là lớn nhất.''
"Tôi không muốn những người bạn cũ như anh chết không có chỗ chôn."
Sau đó, Đỗ Duy hạ thấp người để kéo cơ thể của Gascoigne.
Nắm lấy cái xác bằng vai.
Lật nó thật mạnh.
Khuôn mặt đeo mặt nạ của Gascoigne lộ ra trước mặt của Đỗ Duy.
Mặt nạ và khuôn mặt đã dính liền với nhau từ lâu.
Nó giống như máu thịt thật được bao phủ bởi một hình xăm kỳ dị.
Đột nhiên…
Xác của Gascoigne đột ngột mở mắt ra, và đôi mắt đẫm máu trào ra, như thể chúng sắp nhảy ra khỏi hốc.
"Mày cho rằng tao không biết mày sớm đã phát hiện tao giả chết sao hả?"
Trước khi anh ta nói xong, Gascoigne đã nắm lấy tay của Đỗ Duy.
Răng rắc.
Xương trực tiếp bị chèn nát.
Gascoigne cười thành tiếng.
Nhưng giây tiếp theo, anh ta không thể cười nổi.
Bởi vì vẻ mặt của Đỗ Duy không thay đổi chút nào, vẫn lạnh lùng, như thể không phải là tay của hắn bị gãy vậy.
"Anh vẫn chưa nhận ra một điều."
"Tất cả những gì anh biết là những gì tôi muốn anh biết."
"Những gì anh thấy là những gì tôi muốn anh thấy."
"Anh cho rằng tôi muốn giết anh?"
Đỗ Duy lắc đầu: "Không phải, tôi muốn lấy được thông tin mà tôi muốn từ anh."
Nước da của Gascoigne thay đổi đáng kể, anh ta ngay lập tức đẩy Đỗ Duy ra xa.
Cùng lúc đó, ma linh trong chiếc mặt nạ hợp nhất với anh ta.
Năng lực có được từ việc đánh cắp sức mạnh Ma Thần cũng được thể hiện trong một khuôn mẫu.
Ầm...
Gascoigne vừa đưa tay ra nắm lấy, cổ của Đỗ Duy đã bị bóp nát, nổ tung thành một màn sương máu.
Nhưng điều này khiến Gascoigne sợ hãi hơn.
"Không thể nào…"
Phía sau, giọng nói của Đỗ Duy vang lên: "Cái gì không thể? Không thể giết tôi sao?"
"Người mà anh muốn giết nhất là tôi."
"Tại sao bây giờ lại cho rằng không thể?"
Gascoigne đột ngột quay đầu lại và nhìn thấy Đỗ Duy bước đi chậm rãi trong chiếc áo khoác màu đen.
"Là ảo giác?"
Từ bên cạnh, một Đỗ Duy khác cũng đi tới, lạnh lùng nói: "Đáp án đúng."
Ngay sau đó, nhiều Đỗ Duy khác đi theo các hướng khác nhau, vây lấy Gascoigne.
Họ đều đang nói chuyện.
"Chào mừng đến với thế giới của tôi."
"Đây là năng lực mới của tôi. Mặc dù tác dụng sẽ ngày càng yếu khi phân tán sức mạnh, nhưng không thể tốt hơn nếu sử dụng nó vào thời điểm này."
Gascoigne nhìn về phía vô số Đỗ Duy, sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng, mất máu quá nhiều, nhưng cũng là sợ hãi.
"Điều gì đã khiến tôi rơi vào ảo tưởng?"
Đỗ Duy ân cần đáp lại: "Chính là lúc tôi và anh nhìn nhau."
Mặt của Gascoigne co giật.
Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu câu nói: Những gì anh nghĩ là những gì tôi muốn anh nghĩ.
Anh ta vốn tưởng rằng Đỗ Duy biết mình giả vờ chết, định đánh úp bất ngờ, nhưng đột nhiên đối phương lại hoàn toàn không coi ra gì.
Tuy nhiên, Gascoigne không quan tâm, anh ta nghiến răng và nói với vẻ chế nhạo: "Mày muốn biết về Minette và Alexis từ tôi, hèn gì mày đến với Vanity."
"Dường như ý thức của Alexis đã đi tới nơi đó."
"Này... mày thật buồn vì đã quên rất nhiều kỷ niệm, ngay cả nhà tù do chính tay mày lập ra?"
"Nhưng... tao sẽ không nói với mày đâu, hahahaha..."
"Cho dù mày có thể khiến tao rơi vào ảo tưởng, ý chí của tao đã điên cuồng sau hơn hai trăm năm nhiều, mày đừng hòng biết bất cứ cái gì."
Đỗ Duy gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại anh chỉ thấy được đôi mắt của tôi."
Mi mắt của Gascoigne giật dữ dội.
Anh ta nhắm mắt ngay lập tức, gầm lên và tấn công ảo ảnh. Nhưng lại nghe Đỗ Duy nói: "Quyền lực có thể làm cho người ta mất đi lý trí. Bây giờ bạn đã điên rồi. Thực lực anh thể hiện bây giờ có đúng như anh nghĩ?"
"Tại sao anh nghĩ rằng ma linh trong mặt nạ đã bị nhập vào anh rồi?"
"Anh đã rơi vào ảo tưởng. Liệu sức mạnh Nh đã sử dụng và bị đánh cắp từ Ma Thần có thực sự có thật?"
Gascoigne nghiến răng nói: "Tất cả đều là sự thật, không thể có chuyện giả mạo."
Đỗ Duy nói: "Đúng sai có gì khác nhau? Anh nghe về mộng trong mộng chưa?"
Câu nói cuối cùng đã phá vỡ tâm lý phòng thủ của Gascoigne.
...
Vẫn trong chiếc sân rộng của trường.
Đỗ Duy ngồi trên bãi cỏ.
Phía đối diện là Gascoigne, đôi mắt đang mở trừng trừng, máu chảy dài trên khóe mắt và đôi mắt vô hồn.
Ác linh Đỗ Duy không còn ở cùng dòng thời gian với Đỗ Duy.
Họ vốn luôn chỉ có một mình.
Làm sao có thể rời đi mà không để lại một số thủ đoạn chớ.
Hơn nữa, khi ác linh Đỗ Duy điều khiển cơ thể hắn, anh đã cưỡng bức nhét con mắt đó vào mắt phải của hắn.
Thứ mà hắn nhận được là năng lực ảo tưởng có thể được gọi là BUG.
Đúng như lời Đỗ Duy nói, theo thời gian, năng lực ảo giác của mắt phải sẽ giảm đi, cuối cùng còn không bằng ám thị tâm lý.
Đỗ Duy đoán chắc cũng được rồi, vì vậy nói với Gascoigne: "Bây giờ, tôi sẽ hỏi còn anh trả lời."
Gascoigne ngây người: "Anh cứ hỏi, tôi sẽ trả lời."
Đỗ Duy hỏi: "Trước tiên hãy nói về Alexis, ý thức của cô ấy ở đâu?"
Gascoigne trả lời: "Trong ngục, trong tay của Quỷ Khoá."