Trong dòng nước biển lạnh như băng, Alexis lặng nhìn Đỗ Duy càng ngày càng rời xa mình, đôi mắt nàng ngập tràn tiếc thương vô hạn. Nàng buông thõng cánh tay phải của mình.
Con dao mổ tà linh gãy ngang và con mắt còn sót lại của Shadow không chút do dự đuổi theo hắn. Shadow luôn trung thành với Đỗ Duy. Những mảnh ký ức của Alexis đã cho nàng biết điều này. Nàng không chỉ là mang lại hy vọng sống cho Đỗ Duy, mà còn đưa Shadow trở về.
"Ở bên anh ấy."
Cũng như Minette chọn sống trong quá khứ, nhưng để Alexis đồng hành bên Đỗ Duy.
Alexis cũng đưa ra lựa chọn tương tự. Bất kể là nam hay nữ đều thì tuyệt tình là tuyệt tình, dù ngược lại cũng thế.
Cuối cùng Alexis nhắm mắt lại, bị lôi vào trong xoáy nước, rồi chìm xuống đáy biển.
...
Ngay khi con dao mổ ta linh đứt đoạn bay đến bên Đỗ Duy đang hôn mê. Nước biển tự động tách ra, làn sương mù màu đen đang sôi sục. Cuối cùng tạo thành đường nét cái bóng, nhưng ngoại trừ bộ phận của đôi mắt, những bộ phận còn lại đều vô cùng ảm đạm, trông vô cùng ảo diệu.
Shadow chỉ còn một mắt. Phong thư chui ra từ trong túi Đỗ Duy, nó bay lơ lửng bên cạnh Đỗ Duy.
2 ác linh vốn đầy ân oán với Đỗ Duy giờ lại trở thành thuộc hạ trung thành nhất. Chúng sống vì Đỗ Duy.
Vì ràng buộc...
Được rồi…
Vốn cũng không có ràng bước, Shadow bị Đỗ Duy cưỡng ép biến thành cái bóng, ngay cả suy nghĩ chống cự cũng có. Phong thư ký khế ước bán thân, lại tự tẩy não, trở thành một liếm cẩu.
Nhưng dù thế nào đi nữa, chúng là những kẻ ở bên Đỗ Duy lâu nhất.
Chúng đồng hành cùng Đỗ Duy và bảo vệ Đỗ Duy trồi lên mặt nước. Nhưng vào lúc này, Đỗ Duy đang hôn mê như cảm nhận được điều gì đó, gian nan mở mắt ra.
Đôi mắt đó đen kịt, lạnh lẽo. Hắn đã nhìn thấy mọi thứ bên dưới. Hắn nhìn thấy Alexis, Quỷ Khoá Puton, và 1 tấm bia đá đang rơi xuống đáy biển. Đôi mắt không tròng ngay khi vừa mở ra bèn có những dao động quỷ dị. Đỗ Duy đưa tay ra, trên mu bàn tay phải lập tức hiện lên hoa văn kim đồng hồ.
Đánh Dấu phát động. Giây tiếp theo, hắn ôm Alexis vào lòng, lạnh lùng nhìn cái đầu đáng sợ và gớm ghiếc đã hồi phục hơn phân nửa của Quỷ Khoá Puton.
Ánh mắt đó mang theo một loại sức mạnh kỳ dị nào đó.
"Cuộc sống vĩnh hằng?"
"Tao sẽ để mày vĩnh viễn bị tra tấn."
Nói xong, Đỗ Duy nhắm mắt lại, Puton liền biến mất không còn phản kháng.
...
Alexis chỉ cảm thấy cơ thể mình đau nhức.
Ý thức dường như bị mắc kẹt trong một vòng xoáy kỳ lạ, không ngừng hiện lên những hình ảnh, nhưng những hình ảnh đó vụn vỡ, không thuộc một hệ thống nào cả.
Có vẻ như nàng đã hiểu rất nhiều chuyện. Nhưng lại như không hiểu gì cả.
- Hừ…
Alexis mở to mắt, hít vào một hơi.
Nàng nhìn xung quanh, phát hiện bản thân đang ở trong một phòng bệnh sạch sẽ.
"Đây là đâu? Mình chết rồi sao?"
Alexis khó hiểu nói, sau đó dường như nàng nghĩ ra điều gì, vội nói: "Đỗ Duy... Đỗ Duy đâu?"
Vào lúc này, cửa phòng bật mở. Một cặp vợ chồng trung niên chạy đến, đó là ba mẹ của Alexis.
Họ luôn ở bên chăm sóc cho Alexis, ngay khi họ ra ngoài để nói chuyện, họ bỗng nghe thấy giọng nói của con gái mình.
Alexis nhìn cha mẹ, vui mừng nói: "Con... ba, mẹ... Đỗ Duy? Anh ấy sao rồi?"
Lawrence nói với giọng phức tạp: "Con rể... con rể không sao, ba đã sắp xếp phòng khám bệnh tốt nhất và bác sĩ tốt nhất, con rể sẽ ổn."
Làm sao có thể ổn được...
Alexis như bị dội một gáo nước lạnh. Gương mặt lập tức đơ ra. Trong đôi mắt xanh lập tức rưng rưng lệ. Nàng lập tức nhấc chăn lên, rút cây kim trên tay phải, dùng chân trần giẫm lên mặt đất, nhưng thân thể vô cùng yếu ớt lập tức đau đớn ngã xuống đất.
Mẹ của Alexis vội vàng đến đỡ nàng. Ba Lawrence thì đau lòng nói: "Con đang rất suy nhược, nên tuyệt đối đừng kích động. Đỗ Duy là con rể của gia tộc Wittbach, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Ba hứa với con."
Alexis vừa khóc vừa nói: "Con không muốn nghe, con phải đi gặp anh ấy, con muốn chắc chắn anh ấy thật sự ổn."
Lawrence trầm giọng nói: "Con hãy bình tĩnh. Con cứ đi ngủ trước. Ba sẽ gọi bác sĩ và y tá đến, điều quan trọng nhất con cần làm lúc này là tĩnh dưỡng thật tốt. Nếu không khi Đỗ Duy tỉnh lại, sao con có thể đi gặp con rể được?"
Alexis đau đớn ôm đầu.
"Cơ thể của con bị làm sao, con nhớ con không bị gì cả."
Mẹ dìu nàng lên giường bệnh.
Lawrence nói: "Chuyện này rất khó giải thích. Con luôn ở trong bệnh viện gia đình, nhưng bằng cách nào đó con đã xuất hiện ở Pollard."
"Hơn nữa con còn chân trần cõng Đỗ Duy dưới bão táp mưa sa, đi bộ từ bãi biển đến Bệnh viện Trung ương Pollard hơn mười cây số."
"Nếu con không hồi phục đúng cách, cơ thể con sẽ thực sự suy sụp."
Lawrence đã nói bằng tất cả tình yêu, ông cảm thấy rất có lỗi với con gái mình.
Đôi mắt của Alexis vô hồn. Sau đó, nàng đột ngột lắc đầu, lúc này nàng mới nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó. Nàng nhớ sau khi tỉnh dậy, nàng và Đỗ Duy bị sóng biển xô vào bờ, lúc đó bão ở Pollard rất dữ dội nên không thể tìm người giúp đỡ. Gọi mãi nhưng Đỗ Duy không chịu tỉnh.
Shadow cũng không hề đáp lại.
Nàng chỉ có thể cõng Đỗ Duy trên lưng, dưới sự hướng dẫn của phong thư đi bộ hơn mười cây số đến Bệnh viện Trung ương Pollard. Alexis không thể nhớ những gì đã xảy ra sau đó. Nàng chỉ nhớ mình nắm chặt tay của Đỗ Duy, hình như có người gạt tay của nàng ra, sau đó hai mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Alexis hít một hơi thật sâu, gạt đi nước mắt, yếu ớt nói với ba mẹ: "Cho chúng con ở cùng một phòng bệnh, con không muốn xa cách anh ấy..."
...
Vào lúc này ở một nơi khác. Trong một phòng bệnh vô trùng. Đỗ Duy nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, trên tay còn đang truyền dịch.
Bên cạnh hắn có rất nhiều máy móc, các bác sĩ thỉnh thoảng nhìn hắn, sau đó là biểu đồ tim trên máy.
"Sóng não của hắn đã ngừng, ngoài việc cơ thể vẫn có những dấu hiệu sinh tồn bình thường, có thể phán đoán là người thực vật rồi. Nhưng hắn là con rể của gia tộc Wittbach, chúng ta phải làm mọi cách để đánh thức hắn. Tôi hy vọng hắn chỉ đang có một giấc mơ dài."
...
Thực tế cũng đúng như lời của các bác sỹ. Trong giấc mơ của Đỗ Duy, hắn mặc đồ đen, ngồi trên bia đá cao khoảng 2 mét với vẻ mặt u ám. Phong thư bay quanh hắn.
Freddy đứng dưới, khuôn mặt đầy nịnh nọt. Trước mặt nó là Puton bị dây xích xuyên cho cơ thể, găm chặt trên mặt đất.
Hắn bị thương rất nặng. Vào thời khắc cuối cùng, hắn cưỡng ép kéo Alexis trở lại, để giờ ý thức hoàn toàn không thể khống chế được thân thể, chỉ có thể ở trong mộng. Ít ra cũng phải mất một tuần mới có thể quay lại hiện thực. Điều này khiến hắn cảm thấy tồi tệ.
"Freddy, Phong thư, hãy nghĩ cách tra tấn Puton. Tao muốn lao mãi mãi sống trong giấc mơ của tao, phải vĩnh viễn chịu đựng tra tấn và đau đớn."