Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 716 - Chương 717: Chui Vào Đường Ống Thoát Nước Của New York

Chương 717: Chui vào đường ống thoát nước của New York Chương 717: Chui vào đường ống thoát nước của New York

"Fuk!"

Tom lập tức biến sắc. Mặt anh ta còn tái nhợt hơn so với cô ả nằm dưới.

"Cô là cái quái gì vậy?"

Tom gầm lên và vội vàng lùi lại. Nhưng anh ta đang ở trạng thái nửa quỳ trên giường, khi lui ra ngoài, bèn ngã mạnh lên giường.

"Ư... a..."

Bàn tay của con quỷ kia bóp mạnh cổ của Tom. Cái bóng mờ ma quái kia cũng muốn chui sâu vào cơ thể Tom, nhưng anh ta lại hoàn toàn không thấy.

Vào thời điểm này, Tom đã biết rằng thứ mà anh ta đang chịch hoàn toàn không phải là một con người, nó có thể là một xác chết bị ác linh ám. Nếu không, sao gương mặt lại trở nên máu me như vậy chỉ vì bị chịch chứ!

"Mình sắp chết sao?"

Tom bị bóp cổ, mặt đỏ bừng, không thể thở nổi. Không khác gì cảm giác tụ huyết não. Hơn nữa, toàn thân đều tụ máu.

Trym cũng tụ máu, nhưng vẫn ngẩng đầu kiêu hãnh.

Lúc trước chắc chắn sẽ sợ đến tiểu ra quần, nhưng hôm nay không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn thứ ma quái đáng sợ trước mặt, Tom không ngờ lại phát hiện mình nảy sinh ham muốn.

Mong muốn này khiến anh ta sợ hãi.

Nghiến răng nghiến lợi.

Tom vung tay bóp cổ của đối phương.

"Tao hận nhất là ma quỷ xuất hiện lúc tao đang chịch gái! Nếu mày muốn giết tao thì tao giết mày trước!"

Tom hung hăng bóp cổ của đối phương. Trước đây anh ta đã bị doạ sợ nhiều lần, nếu không có Đỗ Duy, anh ta đã liệt dương.

Nhưng lạ là cái xác đẫm máu lại bị đàn áp bởi một người bình thường. Anh ta hạ gục đối thủ. Cái bóng vô hình dường như cũng bị ảnh hưởng, bị ép chui vào xác chết.

"Chỉ vậy thôi sao?"

Tom đang cưỡi lên cô ả, một tay bóp lấy đôi tay mảnh khảnh bóp cổ anh, kéo ra rồi đè xuống ga giường.

Sau đó mắt anh đỏ hoe, thở hổn hển. Ham muốn trong lòng càng ngày càng mạnh.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Cmm tôi đâu phải một tên biến thái chết tiệt?"

Tom sắp mất kiểm soát, anh hoàn toàn không rõ cơ thể mình bị làm sao.

"Trời ạ, mình nhất định là điên rồi!"

Cảm giác duy nhất trong đầu Tom là kéo chăn bông, rồi che lên phần thân trên của người kia. Phần thân trên đẫm máu đã được che đậy. Nửa thân dưới vẫn rất bình thường.

Sau khi làm điều này, Tom bật khóc, mất kiểm soát bắt đầu tung ra đợt tấn công thứ hai.

"Cmn tôi không muốn xxx như thế này!"

"Fuk! Lẽ nào tôi sẽ trở thành Hunter của giáo hội như Đỗ Duy?"

"Tôi nghe nói rằng Hunter có năng lực đặc biệt, đây là năng lực đặc biệt của tôi?"

"Năng lực rác gì, fuk!"

Vừa mắng fuk! Tom liên tục giập. Hắn hoàn toàn không khống chế được, chỉ có thể phi nước đại.

Ở nơi không nhìn thấy, cái bóng mơ hồ lúc này điên cuồng muốn chạy ra khỏi cái xác, trong quá trình đó càng ngày càng mờ mịt, yếu ớt hơn.

Chỉ có thể nói anh Ryan chịch quá khoẻ! Anh Tom thật ngưu bức!

Không biết đã mất bao lâu, Tom cảm thấy như sắp bắn.

Cái bóng cũng cảm nhận được cái chết sắp đến.

- Choang...

Bóng đèn bên trong ngôi nhà phát nổ kèm theo tiếng bốp.

Căn nhà rung chuyển, bức tranh sơn dầu treo trên tường trực tiếp rơi xuống đất, kính vỡ tan tành.

Vào thời khắc cuối cùng, cái bóng cuối cùng thoát khỏi cái xác, rồi điên cuồng chạy trốn khỏi nơi này.

Đôi chân của Tom run rẩy, cơ thể cuối cùng cũng sụp đổ. Sau đó anh ta run rẩy đứng lên và nhìn xuống.

- Bốp…

Tát mạnh vào mặt của mình, những giọt nước mắt tủi nhục chảy dài trên má...

"Tôi... Tom..."

"Fuk!"

Đúng lúc này, cánh cửa bị đóng sầm lại. Có một đám đông vây ở bên ngoài.

"Thanh tra Tom, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao anh lại khoá cửa, không thể mở được."

Họ đều là những người thường xuyên ở khu đèn đỏ. Mọi người không ngạc nhiên khi thấy Tom khỏa thân.

Nhưng trên chiếc giường đó, máu đang chảy xuống.

Có người thốt lên: "Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?"

"Có người đã chết!"

"Có người chết rồi, gmau báoọi cảnh sát!"

Nước mắt giàn giụa, Tom lấy ga trải giường lau người, giận dữ hét lên: "Báo cảnh sát cái rắm, chết tiệt tôi là cảnh sát!"

Nói xong, Tom lập tức lấy smartphone ra và gọi cho Sở cảnh sát New York.

"Cmn tất cả tới đây hết cho tôi, gọi mọi người dậy, bao vây khu đèn đỏ!"

Sau đó Tom lại gọi cho Đỗ Duy.

Trước khi cuộc gọi được kết nối, anh chỉ tay về phía nhóm người ngoài cửa và nói: "Mọi người đứng yên không được nhúc nhích, không ai được tung tin về chuyện xảy ra ở nơi này. Nếu có tin đồn bên ngoài, tôi sẽ cho các người ngồi 10 năm tù."

...

Lúc này, Đỗ Duy đang ở nhà thu dọn đồ đạc. Sau khi ăn xong, Ryan cầm cuốc nói sẽ đào đồ trong sân. Hắn định thu dọn đồ đạc xong sẽ ra ngoài gọi Ryan.

Đột nhiên, điện thoại reo. Đỗ Duy bỏ ba lô xuống, lấy điện thoại ra xem, người gọi đến là Tom.

Hắn cau mày và nhấn nút trả lời. Sau đó, ở phía bên kia của điện thoại vang lên tiếng khóc của Tom: "Bạn ơi, tôi tiêu rồi, tôi thực sự tiêu rồi! Cuộc sống chết tiệt của tôi đã bị hủy hoại."

Đỗ Duy trầm giọng nói: "Làm sao vậy? Không phải anh đang ở khu đèn đỏ sao?"

Tom đã khóc và nói: "Tôi ở đây, nhưng tôi dường như đã gặp ma, hình như một xác chết, trước đó rõ ràng vẫn còn là người sống, và tôi đã mất kiểm soát, giống như một Hunter."

"Anh nhanh đến đây, tôi sắp suy sụp rồi."

Ánh mắt của Đỗ Duy lạnh lùng. Hắn nắm chặt tay, lạnh lùng nói: "Anh chờ đó đi, tôi sẽ lập tức đến đó."

Tom là người anh em tốt của mình. Anh ta giúp mình không chỉ một hai lần, tuy rằng đôi khi rất kỳ quái, nhưng anh ta là người hiếm hoi có quan hệ thân thiết với mình.

Trên đời này, ác linh không bao giờ tự dưng tấn công ai. Hơn nữa kẻ bị tấn công còn là Tom.

Hắn cúp điện thoại, trực tiếp bước xuống lầu. Vừa đi, trong lòng hắn vừa dữ tợn: "Hắc Đỗ Duy, tao hy vọng không do mày giở trò quỷ, nếu không thì dù phải từ bỏ kế hoạch, tao cũng sẽ giết mày."

...

Trên một con phố vắng vẻ ở New York.

Ryan đang vác cuốc, vò đầu bứt tai nhìn cái bóng mờ trước mặt.

"Thứ này trông cũng rất quen mặt."

"Chẳng lẽ nó là nô lệ của tôi?"

Cái bóng rất mờ, chính là tồn tại muốn tấn công Tom, nó cũng không phát hiện ra Ryan, mà lơ lửng trên mặt đất một hồi, sau đó chui vào trong mặt đất.

Ryan lắc đầu nguầy nguậy.

"Này, tôi thấy rất quen thuộc nơi này, xem ra tôi đã từng cất giấu thứ gì đó ở đây."

Nói xong Ryan vác cuốc chạy đến nơi cái bóng biến mất. Vừa cúi đầu xuống, gã đã nhìn thấy nắp cống hình tròn. Trên mép nắp cống còn khắc tên Ryan Hamel. Ryan cảm thấy khó hiểu.

"Ryan Hamel? Cái nắp giếng này là do tôi bỏ sao? Tại sao lại không có tên Ryan? Chẳng lẽ là tôi tìm nhầm chỗ?"

"Bỏ đi! Tôi là quý tộc, Ryan, nơi tôi cất đồ không thể ở trong ống cống. Nơi này quá hôi, quá bẩn, lại tối om, không nhìn thấy gì."

"Với thân phận của tôi, ít nhất tôi phải ở một nơi như trạm trung chuyển rác để trông cao quý hơn."

Ryan tự hào ngẩng đầu lên và đi về phía trạm trung chuyển rác gần nhất.

Bình Luận (0)
Comment