Tự Nguyện

Chương 20

Trưởng phòng mở một cuộc họp nhỏ rồi phân công công việc một cách chi tiết. Tan họp, Vu Sính Đình lại về phòng làm việc. Đèn huỳnh quang, máy đo quang phổ hồng ngoại, đồ chiết xạ, kính hiển vi, tất cả dụng cụ để giám định đá quý đều đầy đủ.

“Sính Đình, cậu không có việc gì đấy chứ?” Tiền Bội Bội vừa tan ca đã mang thứ đồ gì đó lấy từ chỗ đấu giá đến cho Vu Sính Đình, giọng nói có vẻ rất đắc ý, “Tớ bảo cậu này, ở cuộc đấu giá hôm nọ, có người ra giá cao mua khối đá trắng hình con ếch ấy, cậu thử đoán xem, cuối cùng mang đi giám định mới biết đấy là bản sao, đúng là làm tớ vui phát điên lên được.”

Vu Sính Đình đứng dậy đấm đấm thắt lưng: “Cậu lại đến à, đúng là phiền chết đi được. Lão Tiền, anh giúp em một lát nhé.” Vu Sính Đình duỗi lưng một cái: “Nhìn cái vẻ hả hê này của cậu này, giỏi thì xem hộ tớ xem miếng ngọc này là thật hay giả đi.”

Tiền Bội Bội liếc xéo cô một cái, lại chợt thấy thần sắc Vu Sính Đình kém đi nhiều, hốc mắt sưng đỏ. Cô nàng vỗ vỗ bàn, nói: “Sính Đình, cậu cầm gương ra soi đi, xem hôm nay có dáng vẻ gì. Hai con mắt sưng vù thì thôi đã, cả ngày cắm mặt vào mấy cái dụng cụ đầy khúc xạ cũng không nói, nhưng cậu phải tự biết chăm sóc cho mình chứ.”

Vu Sính Đình híp mắt đặt kính lúp sang một bên, đưa tay xoa xoa đôi mắt nhức mỏi: “Được rồi, đừng có đập bàn nữa, ngộ nhỡ làm rơi dụng cụ của tớ xuống đất rồi lại phải đền. Tối nay về nhà tớ đắp mặt nạ là được chứ gì. Mà cậu cũng đừng có giáo huấn tớ, mấy thứ này chẳng phải cậu tống cho tớ à, cậu bảo tớ nghỉ ngơi kiểu gì? Công ty cậu cũng chẳng buông tha cho tớ, cả tổ tớ mệt lả người ra hết kia kìa. Nhưng mà bận lại tốt, bận rồi sẽ không có thời gian nghĩ lung tung.”

“Tớ bảo này, cậu đến công ty của chú ý, chẳng hiểu cậu nghĩ cái gì nữa, công ty đấy sớm muộn gì chả là của cậu. Đi sớm về muộn còn ra hình người nữa không?”

Vu Sính Đình giơ tay, ý bảo: “Được rồi, cậu đừng có lắm lời như mẹ tớ nữa đi, bây giờ tớ đang làm công việc của mình, mệt một chút cũng không sao.”

Hiếm lắm Tiền Bội Bội mới có lúc rảnh để đến đây, vừa đến là đã quấn lấy Vu Sính Đình, nhưng dù có thế nào đi nữa cũng không nhắc đến chuyện với Phùng Nghị.

Lúc Vu Sính Đình kể về chuyện ầm ĩ với Hứa Diễn Thần cho Tiền Bội Bội nghe, cô nàng liền tức tối nói: “Chắc chắn đến tám phần là tên Hứa Diễn Thần này hối hận rồi, tình cũ khó quên, muốn mò đến tìm cậu, nhưng không ngờ là lại gặp đúng lúc cậu đi cùng Phùng Mộ Huân. Tính cách của hai người đối lập nhau, bình thường toàn là cậu phải nhân nhượng, sớm muộn gì mà chả phải chia tay, còn ầm ĩ làm cái gì nữa. Cậu mà lấy hắn thật, có khi còn cãi nhau to hơn.”

Bất cứ việc nào mà qua miệng Tiền Bội Bội đều trở thành không ổn.

Sau khi tan ca, Phùng Mộ Huân lại đứng chờ cô ở cửa công ty.

Đã mấy tuần nay hai người không gặp nhau, thời gian ấy, Phùng Mộ Huân đều ở lại đơn vị. Cho dù có liên lạc, nhưng vẫn là Phùng Mộ Huân chủ động như trước đây, quan hệ giữa hai người bước vào giai đoạn không nóng cũng chẳng lạnh. Phùng Mộ Huân cảm thấy, mình phải chủ động tiến thêm một bước nữa.

“Hiếm khi được rảnh rỗi thế này, nhân thể đến thăm em. Có rảnh không? Cùng đi tụ tập với hội bạn anh, chắc là em đều quen cả.”

Vu Sính Đình dở khóc dở cười nhìn anh, “Anh đúng thật là...”

“Em có thể nói là rất hợp ý em.” Phùng Mộ Huân tiếp lời cô.

“Sao anh lại không cảm thấy giống như là đang tìm trăm phương nghìn kế?” Không thể phủ nhận, cách sống của hai người họ khá hợp, nhưng Vu Sính Đình vẫn cảm thấy Phùng Mộ Huân là người không thích bị từ chối, thế nên mới có hành động tiếp theo.

Phùng Mộ Huân cong khóe môi, không nói một từ.

Một lát sau, Phùng Mộ Huân vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thế nào? Cho anh một cơ hội, thử ở bên cạnh anh xem sao?”

“Không hài lòng có thể dừng lại bất cứ lúc nào sao?”

Khuôn mặt anh không biến sắc, anh bình tĩnh nói: “Nói chung là không có tình huống này đâu, tại vì anh sẽ hao tổn hết tâm sức để lấy lòng em.”

Quả nhiên như dự đoán. Vu Sính Đình nghe xong liền khúc khích cười: “Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, xin lỗi. Xem ra anh đã có chuẩn bị trước rồi, nếu hôm nay tôi không đi cùng anh, chắc chắn là anh sẽ không từ bỏ ý định.”

***

Bước vào phòng riêng, mọi người đều tự mình chào hỏi, Phùng Mộ Huân ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Đều là người quen cả, không nhất thiết phải giới thiệu.”

Người ngồi trên sa lon là Từ Tố, bên cạnh là Phùng Nghị đang rầu rĩ uống rượu.

“Sính Đình đến rồi.” Từ Tố vừa nói vừa vỗ tay, “Ái chà, đúng là không dễ gì mà.” Nói xong, như nghĩ ra điều gì đó, anh ta nhìn Phùng Mộ Huân cười cười.

“Từ Tố, Phùng Nghị.” Vu Sính Đình gọi một câu, coi như chào hỏi.

“Ừm.” Từ Tố gật đầu với cô. Từ Tố cùng lớn lên với Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình không tiếp xúc nhiều với anh ta, bởi vì hai nhà cách khá xa, sau này rời khỏi đại viện lại càng ít gặp.

Từ Tố tự mình rót cho cô một ly champagne.

Phùng Mộ Huân lại tự nhiên đẩy ly champagne sang một bên, giọng điệu thờ ơ: “Cho cô ấy một cốc nước hoa quả là được rồi.”

“Ầy, tên Mộ Huân này lại quản người ta trắng trợn thế cơ đấy.”

Vu Sính Đình xấu hổ cười cười, liếc mắt lườm Phùng Mộ Huân một cái.

Lúc này, Phùng Nghị định lấy hộp thuốc lá trên bàn, Phùng Mộ Huân liền đưa tay ngăn lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vu Sính Đình rồi quay ra nói với Phùng Nghị: “Muốn hút thuốc thì sang phòng bên cạnh.”

Phùng Nghị bực bội nói: “Anh, vợ em còn chẳng quản nổi em, thế mà anh lại vì người trong mộng quay sang quản em. Đúng là trọng sắc khinh bạn...” Phùng Nghị còn định nói tiếp, nhưng Phùng Mộ Huân đã liếc nhìn anh ta một cái. Phùng Nghị đành hậm hực đầu hàng: “Được rồi, em ra ngoài hút là được chứ gì.”

Vu Sính Đình không khỏi bật cười. Cô phát hiện ra những người này không như cô nghĩ, Phùng Nghị nhìn qua cũng có vẻ ba lăng nhăng. Lúc đầu cô còn có thành kiến với Phùng Mộ Huân, đối với bạn bè anh cũng tương tự.

Lúc này, trong phòng riêng có thêm hai người nữa, một nam một nữ. Một người là Phùng Á Đồng, cháu gái của Phùng Mộ Huân, người kia là anh bạn Tuần Tu Lâm.

Từ Tố buông lời trách móc: “Lão tam, Mộ Huân bảo cậu đi đón người, sao mà lề mề thế hả?”

“Vừa chạy như điên đây.” Tuần Tu Lâm lau mồ hôi, cời áo khoác ra. Mọi người không có phản ứng gì mà ánh mắt đều dừng lại trên người Phùng Á Đồng đang cầm bó hoa hồng đứng sau anh ta.

Tuần Tu Lâm xị mặt nói: “Này...Mấy người có thể đừng dùng ánh mắt đấy nhìn tôi không hả, tôi không có khẩu vị đấy đâu. Vừa rồi trên đường đưa Đồng Đồng có đi ngang qua quảng trường, tôi bị một con bé bán hoa đuổi theo, cứ tóm quần tóm áo nài tôi mua cho bạn gái mấy bông hoa hồng. Lúc đấy tôi ngại quá nên phải mua thôi, mà mua về thì đàn ông con trai không thể cầm hoa hồng được, khùng. Thế thì chả đưa cho Đồng Đồng cầm.” Tuần Tu Lâm như đang gián tiếp giải thích với Phùng Mộ Huân.

Phùng Mộ Huân khẽ hừ một tiếng, mọi người liền cười vang cả phòng. Rốt cuộc thì chỉ có cô bé kia bị mọi người trêu, khuôn mặt đỏ bừng lên, thấy thần sắc Phùng Mộ Huân có vẻ lạ thường nên không dám nói gì.

“Chị.” Cô gái chủ động chào Vu Sính Đình bằng chất giọng rất ngọt ngào.

Vu Sính Đình khẽ gật đầu, rồi mới bắt đầu đánh giá cô bé vừa gọi cô là chị kia. Nhìn cô bé thì có vẻ mới mười mấy tuổi, mái tóc cắt ngắn, mày rậm mắt sáng, da tay rất trắng, ngay cả cách ăn mặc cũng khá đơn giản, chỉ một bộ đồ Nike đậm màu và đôi giày thể thao trắng.

Phùng Mộ Huân nghe thế liền nhắm mắt thở dài một tiếng mơ hồ, rồi vẫy tay gọi Phùng Á Đồng, “Đồng Nhi, lại đây.”

Đợi Phùng Á Đồng đến trước mặt, anh mới dạy lại cháu gái: “Đồng Đồng, sau này cháu phải gọi cô ấy là cô.”

Cô gái nhỏ gật đầu, lại nhìn Vu Sính Đình rồi khẽ nói: “Vầng.”

Thấy Vu Sính Đình nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, Phùng Mộ Huân ho khẽ một cái rồi giải thích: “Anh bảo nó gọi em là là cô, nếu không em định giống cháu gái anh, gọi anh là chú à? Anh chỉ hơn em có vài tuổi thôi mà.”

Vu Sính Đình ngồi nói chuyện với Phùng Á Đồng một lát, nửa tiếng sau, Phùng Á Đồng phải về trường đi học.

Ngại có phái nữ ở đây, mấy người kia không dám nói linh tinh. Bỗng nhiên, Từ Tố nâng ly nhìn Phùng Mộ Huân và nói: “Chúc mừng cậu, Mộ Huân, cuối cùng cũng được như ý. Nắm cho chặt, anh em bọn mình mở to mắt nhìn hai người.” Nói xong, anh ta lại ghé vào Phùng Mộ Huân, “Tranh thủ thời gian mà ra tay, đừng để uổng phí công sức.” Nói xong, anh ta nở nụ cười mờ ám nhìn về phía Vu Sính Đình, Vu Sính Đình liền hỏi: “Anh ta có ý gì vậy?”

Hàm ý trong lời nói của Từ Tố rõ ràng là ở chỗ khác, chỉ sợ chỉ có hội đàn ông mới hiểu. Có điều, không biết sau khi Vu Sính Đình biết được sự thật thì sẽ phát sinh chuyện gì.

Sắc mặt Phùng Mộ Huân trầm xuống, anh giải thích: “Đừng nghe bọn họ nói linh tinh. Bọn họ hay lấy chuyện của hai chúng ta ra đùa lắm.”

Sau khi tan cuộc, Vu Sính Đình vào nhà vệ sinh, lúc về chỉ thấy có Phùng Mộ Huân ngồi trên sa lon, chăm chú nhìn cô.

Bầu không khí trong phòng có vẻ kì lạ, dưới ngọn đèn ấm áp, hai người nhìn nhau, đôi mắt Phùng Mộ Huân trở nên cực kỳ nóng bỏng.

Cuối cùng, cô lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Đi hết rồi à?”

“Ừm.” Phùng Mộ Huân nhìn cô trả lời, giọng nói trầm như đi thẳng qua từ yết hầu.

Lúc này, cô ấp úng nói: “Vậy...Chúng ta cũng đi thôi.” Vu Sính Đình đang thầm suy nghĩ, cô có thể cảm giác có chút gì đó khác thường, nên vội né tránh Phùng Mộ Huân. Cô chạy đến chỗ ghế sa lon lấy túi xách.

Tay vừa chạm đến chiếc túi xách, cô cũng đang cúi người, không biết từ lúc nào Phùng Mộ Huân đã sán lại gần. Hàng mi của cô lơ đãng quệt qua cằm anh, cùng lúc đó, Phùng Mộ Huân cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Vu Sính Đình hít một hơi, lùi người lại, Phùng Mộ Huân lập tức ôm lấy cô. Cô càng giãy giụa, Phùng Mộ Huân càng áp đảo mạnh mẽ. Vu Sính Đình thẹn quá hóa giận, vội đưa tay đẩy anh ra, Phùng Mộ Huân lại thuận thế tóm lấy cổ tay đang đẩy trước ngực anh. Càng tay anh chỉ hơi dùng sức đã ôm gọn được cô vào lòng, một tay ôm thắt lưng cô, tay khác ấn lấy gáy cô, thu hết lời nói của cô vào miệng, khẽ mút lấy bờ môi cô.

“Đừng sợ.” Anh lẩm bẩm nói, tiếng nói trầm thấp đến gợi cảm. Thấy cô còn phản kháng, bàn tay anh từ trên lưng cô trượt xuống, nắm lấy tay cô, cùng cô mười ngón giao nhau. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp khiến Vu Sính Đình không khỏi kinh hãi. Ngoài Hứa Diễn Thần ra, đây là lần đầu tiên cô thân mật như vậy với người đàn ông khác, cảm giác lúc này của cô vừa là tức giận, vừa là xấu hổ. Bình thường trước mặt cô, Phùng Mộ Huân vốn là người điềm đạm, dáng vẻ không hùng hổ như thế này, hôm nay là lần đầu tiên cô cảm thấy anh thật sự đáng sợ.

Triền miên một lúc, Phùng Mộ Huân mới dời khỏi môi cô, cánh tay đặt bên hông cô vẫn không buông. Vu Sính Đình cảm thấy nguy hiểm lại đến, hơi thở ấm áp của anh khẽ phả bên tai cô, anh đè thấp giọng nói, thanh âm như một thứ chất độc: “Đừng từ chối anh, Điểm Điểm.” Không chờ Vu Sính Đình phản hồi, Phùng Mộ Huân lại cúi đầu hôn cô.
Bình Luận (0)
Comment