Tự Nguyện

Chương 3

Vu Sính Đình lấy món đá quý mà kênh mua sắm của đài truyền hình gửi đến ra tiến hành kiểm định, kiểm tra xong giấy chứng nhận rồi đến công ty của Hứa Diễn Thần.

Đã mấy ngày cô và Hứa Diễn Thần không gặp nhau, hai người đều bận rộn nên không có thời gian ở bên nhau. Sau bữa cơm cùng người nhà Phùng Mộ Huân, gần như ngày nào Liêu Hải Lâm cũng nhắc đến chuyện của cô và Phùng Mộ Huân. Liêu Hải Lâm càng tán dương Phùng Mộ Huân, cô lại càng có tâm lý bài xích, càng bực bội thái độ của bố mẹ đối với chuyện này, bây giờ là thời đại gì rồi mà còn để ý đến vấn đề môn đăng hộ đối.

Lúc Vu Sính Đình đến công ty Hứa Diễn Thần, trong văn phòng chỉ có Quan Hân Nhiên đang ngồi cạnh máy tính sửa bản vẽ CAD, trên màn hình hiện ra trang vẽ đầy những nét trắng đen chằng chịt. Vu Sính Đình đến cầm một bản vẽ ở trên bàn lên xem.

Quan Hân Nhiên dừng công việc đang dở lại, kinh ngạc nói: “Ơ, chị dâu đến.”

Vu Sính Đình gật đầu với cô nàng. Quan Hân Nhiên sửa lại bản vẽ xong mới quay sang giải thích với Vu Sính Đình: “Chị dâu, anh Thần đang ở trong với hội Ngụy Tử bàn chuyện, để em vào gọi anh ấy.”

Quan Hân Nhiên khom người, kéo ghế lại ý bảo Vu Sính Đình ngồi xuống nghỉ ngơi, đến phòng nghỉ rót nước cho cô.

Vu Sính Đình cầm bản phô tô của bản vẽ lên, vừa cười vừa xua tay: “Đừng, không phải phiền thế đâu, chị chỉ tiện đường qua đây thôi, mọi người cứ tiếp tục công việc đi.”

Hình như người ở trong nghe thấy tiếng nói, cánh cửa của phòng làm việc bên cạnh bỗng mở ra, Hứa Diễn Thần trông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố mỉm cười với Vu Sính Đình, “Em đến rồi à.” Hứa Diễn Thần không hề nghĩ Vu Sính Đình sẽ đến công ty, mấy hôm nay đều phải thức đêm hoàn thành bản vẽ, ngay cả thời gian nghỉ ngơi còn không có, huống chi liên lạc với cô.

Vu Sính Đình tiến lên, nắm tay Hứa Diễn Thần và gật đầu, “Ừm, vừa tan ca, đến thăm anh.”

Hứa Diễn Thần dựa vào cửa, nhắm mắt trong chốc lát, giọng nói chứa vẻ áy náy, “Đình Đình, e là hôm nay anh không đi cùng em được, khách hàng vừa trả lại bản vẽ, phải sửa lại lần nữa.”

Vu Sính Đình nghe khẩu khí đó của anh ta liền nở nụ cười thoải mái, “Không sao, tối đến anh đừng thức khuya quá, cố nghỉ ngơi sớm nhé. Em về trước đây, không là mẹ em lại gọi điện giục.”

“Lần sau đến nhớ gọi điện thoại trước cho anh.” Hứa Diễn Thần dặn.

Trước khi đi, Vu Sính Đình tiện tay đút bản vẻ trên bàn vào túi xách. Gần đây Hứa Diễn Thần bận tối tăm mặt mũi, nhưng anh ta cũng không thích được cô giúp trên phương diện công việc.

Lúc trước, Hứa Diễn Thần cùng bạn bè mở một văn phòng nhỏ, Vu Sính Đình tiến cử Hứa Diễn Thần với đối tác của công ty bố. Hứa Diễn Thần chẳng hề hào hứng với sự giới thiệu của cô. Vì vậy, Vu Sính Đình nghĩ, nếu Hứa Diễn Thần có lòng kiêu hãnh của riêng mình, thì cô chỉ có thể âm thầm giúp đỡ, trước hết là đem bản vẽ của Hứa Diễn Thần cho mấy nhà đầu tư mà cô có quen biết xem đã.

Có một số người phụ nữ lựa chọn những người đàn ông chưa đạt được thành công trong sự nghiệp, là bởi vì có thể đặt niềm hy vọng vào anh ta – người đàn ông còn phải nỗ lực nhiều cho công việc, đó chính là lý do khiến họ cần một điểm dừng chân bên người phụ nữ.

Cảm giác của Vu Sính Đình với Hứa Diễn Thần chính là như vậy, cô vẫn tin rằng Hứa Diễn Thần chắc chắn sẽ thành công.

Công ty Hứa Diễn Thần mở chuyên về trang trí nội thất, công việc thiết kế căn hộ của hai người đều do anh ta phụ trách. Vu Sính Đình đưa cho anh ta mười lăm vạn để chi cho việc trang trí, bao gồm cả việc mua đồ đạc trong nhà.

Thẳng thắn mà nói, lúc Hứa Diễn Thần nhận tiền từ tay Vu Sính Đình, anh ta chẳng hề vui vẻ, mà như thể lòng tự trọng bị quật một roi. Vì tình hình tài chính hiện tại không dư dả, mà Vu Sính Đình lại quá kiên quyết, nên anh ta không thể làm gì khác ngoài nhận số tiền đó, nhưng ngay hôm đó, anh ta đã lẳng lặng gửi lại vào sổ tiết kiệm của Vu Sính Đình.

Khi có ý định mua nhà ở Bắc Kinh, bố mẹ anh ta cũng cho anh ta mười mấy vạn, hơn nữa mấy năm nay cũng có tích góp, nếu cuối cùng vẫn phải để một người phụ nữ chia sẻ áp lực kinh tế với anh ta thì quả thật là khiến anh ta vô cùng khó chịu.

Hội Ngụy Tử là cộng tác với Hứa Diễn Thần nhưng thật ra lại hết sức hâm mộ anh ta, Ngụy Tử thường nói: “Đàn ông lấy được người phụ nữ như thế nào thì có thể biết chất lượng cuộc sống và vị thế xã hội của anh ta ra sao. Nếu cậu thật sự lấy được người toàn diện như Vu Sính Đình, thì thời gian phấn đấu có khi được rút ngắn đi vài chục năm. Có được cô bạn gái như vậy, chắc chắn là niềm tự hào của cậu.”

Hứa Diễn Thần lại không cho là như vậy, mỗi khi bạn bè ám chỉ sự chênh lệch giữa anh ta và Vu Sính Đình, anh ta sẽ thẳng thắn cảnh cáo: Tất cả mọi thứ của tôi đều là do tôi phấn đấu mà có được, chưa từng phải dựa dẫm vào ai hết.

Anh ta không muốn sự nỗ lực của mình có móc nối gì với gia thế của Vu Sính Đình.

***

Gần đây Phùng Mộ Huân thường hỏi Phùng Nghị về vụ đấu thầu. Anh vốn không muốn để tâm đến vấn đề này.

Nhưng dù sao anh cũng đã đồng ý với Vu Hàn Sinh sẽ nhờ người chu toàn việc này. Anh cũng có cổ phần trong công ty của em họ anh là Phùng Nghị, mấy năm nhậm chức ở quân khu Quảng Châu, anh chỉ chuyên tâm công tác trong quân đội, chưa hề nhúng tay vào công việc mà chỉ nhận lợi nhuận định kỳ từ công ty.

Phùng Nghị lăn lộn dọc ngang trên thương trường, lấy được tin tức gì là chuyện quá dễ dàng. Vậy mà khi nghe xong vấn đề của anh, Phùng Nghị lại cười, “Công ty mình không có dự định tham dự lần đấu thầu này.”

Phùng Mộ Huân suy tư trong chốc lát, ung dung dụi tắt điếu thuốc trong tay, “Phía lão tam có động tĩnh gì?”

“Bên đấy cũng nhà cửa im ắng lắm. Em bảo này, anh chả bao giờ quan tâm đến chuyện công ty, kể cả là anh có cổ phần, thế mà đến giờ còn chưa bắt đầu đã muốn giúp bố vợ rồi.”

Chuyện của Phùng Mộ Huân và Vu Sính Đình, Phùng Nghị cũng đã nghe từ lâu. Nhưng lúc ở đại viện, nghe nói nhà họ Phùng và nhà họ Vu có hôn ước, vốn tưởng rằng đó chỉ là chuyện hai ông già nói chơi, không ngờ lại là thật.

Thần sắc Phùng Mộ Huân hơi thay đổi, anh liếc nhìn Phùng Nghị một cái với ánh mắt nghiêm túc.

Phùng Nghị vội vàng thu lại vẻ cợt nhả, vỗ vỗ vai anh, “Chuyện này thì em không tham gia, nhưng em sẽ giúp anh hỏi thăm bản báo giá của các công ty khác.”

***

“Nghe nói nhà cũng đã mua xong rồi, cùng nhau mua?” Tiền Bội Bội ngồi ở phía đối diện, nghe đến chuyện Hứa Diễn Thần mua nhà thì trợn tròn hai mắt, có vẻ vô cùng kinh ngạc.

Vu Sính Đình gật đầu, vẻ mặt như thể rất hài lòng với sự kinh ngạc của cô nàng, nhưng cô lại không nhắc đến số tiền chi cho việc thiết kế nội thất, “Không, anh ấy giấu mình trả hết tiền rồi, chả mấy nữa sẽ trang trí nội thất, dù sao đấy cũng là chuyên môn của anh ấy.”

Tiền Bội Bội vẫn như chưa thể tin được, “Như vậy cũng tốt, mình vẫn cứ nghĩ nếu hai người ở bên nhau, đến tận cùng vẫn là cậu phải bỏ tiền cơ.”

Vu Sính Đình thờ ơ khuấy cà phê, đến khi lớp bọt trong tách quyện thành hình trái tim mới dừng tay, “Có quan trọng đâu, nếu anh ấy thật sự không có tiền, mình nuôi anh ấy cũng được.” Vu Sính Đình thầm nói trong lòng, chỉ sợ Hứa Diễn Thần không vui mà thôi.

Tiền Bội Bội khẽ cười, vừa lắc đầu vừa nhìn cô: “Đúng là đồ phá hại, còn chưa đi lấy chồng đã có ý tưởng tống tiền đi rồi. Có khi người ta cầm hai cái bánh rán đến cầu hôn cậu, cậu cũng đồng ý luôn, mình cũng không biết nói cậu như thế nào nữa.”

Vu Sính Đình liếc xéo cô nàng một cái, “Được rồi, bọn mình không cần thiết phải cãi nhau về đề tài này.”

Trong số bạn bè của Vu Sính Đình, người không ủng hộ cô và Hứa Diễn Thần cũng chỉ có Tiền Bội Bội. Tiền Bội Bội cực kỳ tán thành với nguyên tắc môn đăng hộ đối, cũng đã không ít lần tranh cãi với cô về chuyện này. Vu Sính Đình không đề cập đến Hứa Diễn Thần trước mặt Vu Sính Đình, nếu Tiền Bội Bội đã không ủng hộ hai người, cô cũng không muốn vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn với người bạn thân thiết bao nhiêu năm.

Tiền Bội Bội luôn cho rằng, sự bất đồng về điều kiện và hoàn cảnh sống, sẽ tạo nên sự khác biệt trong cái nhìn về cuộc đời cũng như cách giải quyết vấn đề. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cô ấy cảm thấy Hứa Diễn Thần có lòng tự trọng quá cao, Vu Sính Đình mà theo anh ta đến cùng thì chắc chắn sẽ là người thụ động, hơn nữa còn phải hy sinh rất nhiều.

Tình yêu, một khi lệch về một phía, thì cuối cùng cũng sẽ lung lay, chia ly chỉ là chuyện của ngày một ngày hai.

Lúc hai người xuống thang máy để đi ngắm cảnh, từ xa, Vu Sính Đình đã nhìn thấy Phùng Mộ Huân đứng trong đám người ở cửa.

Vu Sính Đình định lôi Tiền Bội Bội lách qua chỗ đó, tránh phiền toái không cần thiết, vậy mà hình như Phùng Mộ Huân đã phát hiện ra cô từ phía xa.

Đôi mắt anh quá sáng, lúc bốn mắt giao nhau, tim Vu Sính Đình chợt đập mạnh một nhịp khác thường, cô không nghĩ ra từ gì để hình dung về anh, chỉ biết rằng dù lẫn trong đám người nhưng anh vẫn vô cùng nổi bật.

Xung quanh người đến người đi, dường như Tiền Bội Bội có chú ý đến ánh mắt của người đàn ông phía trước.

Vu Sính Đình nhận ra, liền kéo tay Tiền Bội Bội giải thích, “Gặp được người quen, cậu ra ngoài đợi mình đi.”

Tiền Bội Bội lia ánh mắt đầy nghi hoặc về phía cô rồi mới bước đi.

Vu Sính Đình đến gần, nở nụ cười theo phép xã giao với Phùng Mộ Huân.

Phùng Mộ Huân lúc này vẫn giống như lần gặp trước, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, chỉ là bớt đi khí thế mạnh mẽ và vẻ lạnh lùng. Anh mặc một chiếc sơmi màu xám, đến cả cổ tay áo cũng được là phẳng phiu, không một nếp nhăn. Ánh mắt trong có phần lạnh lùng, anh khẽ gật đầu với cô: “Không ngờ cô lại ở đây.”

Lúc vừa vào phòng vip, anh đã thấy cô, chỉ có điều ngại Phùng Nghị nên không đến chào hỏi.

Vu Sính Đình gật đầu, “Ừm, đúng thế. Đúng là khéo thật.”

Dường như hai người đã quên được cảm giác ngượng ngập từ lần trước, dùng thân phận bạn bè bình thường để nói chuyện với nhau.

“Bây giờ có rảnh không?” Phùng Mộ Huân thấp giọng hỏi, rõ ràng là anh muốn một mình hẹn cô.

Vu Sính Đình có vẻ sợ sệt trong chốc lát, rồi miễn cưỡng nói: “Bây giờ chắc không rảnh rồi, một lúc nữa tôi phải đến gặp bạn trai tôi.”

Nụ cười của Phùng Mộ Huân vẫn nhẹ nhàng như trước, “Vậy không làm phiền cô nữa.” Trong giọng nói của anh, không nghe ra điều khác thường nào.

“Ngại quá.”

“Không sao.” Anh nhoẻn khóe miệng, xoay người rời đi.

Từ lần gặp trước, quan hệ giữa hai người có chút ngại ngùng, Vu Sính Đình cảm thấy mình ít tiếp xúc với Phùng Mộ Huân thì tốt hơn, tránh cho Liêu Hải Lâm suy nghĩ vu vơ, đến lúc ấy lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhìn bóng lưng Vu Sính Đình biến mất ở chỗ rẽ, Phùng Mộ Huân vẫn cười và bước ra khỏi cửa. Sau khi lên xe, anh lạnh lùng châm một điếu thuốc, chìm trong làn khói lượn lờ quanh quất, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh Vu Sính Đình.

Anh còn nhớ, lần đầu tiên gặp, cô mới mười một tuổi. Khi ấy, cô tết tóc hai bên, mặc một chiếc váy kẻ ca rô màu hồng nhạt, đi kèm với đôi giày hồng, chạy nhảy tung tăng trên đường, trông như một cô công chúa nhỏ. Cô đứng dưới tàng cây hòe trong đại viện, ngẩng đầu, ngông nghênh vênh mặt sai khiến anh.

Lần thứ hai, người nhà hai bên gặp mặt, cô nói thẳng với anh, cô đã có bạn trai.

Lần thứ ba, vừa mới đây, hai người tình cờ gặp nhau. Xuất phát từ lần trước, anh chủ động hẹn cô, cô lại lôi bạn trai ra để từ chối anh.

Nghĩ tới đây, đột nhiên Phùng Mộ Huân khẽ cười, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác bị người ta chán ghét là thế nào.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, dường như cô chưa từng nhìn anh một cách thực sự.
Bình Luận (0)
Comment