Tự Nguyện

Chương 5

Việc Hứa Diễn Thần đột ngột cầu hôn đã làm rối hết những kế hoạch của Vu Sính Đình, nhưng cũng khiến cô càng kiên định hơn trước sự sắp đặt của mẹ.

Vừa về đến nhà, Liêu Hải Lâm lại đề cập đến chuyện của Phùng Mộ Huân với cô.

“Điểm Điểm, dạo này có liên lạc với Mộ Huân không? Quan hệ của hai đứa phát triển đến đâu rồi?”

Vu Sính Đình không nói gì, đợi Liêu Hải Lâm thao thao bất tuyệt xong, cô mới xòe năm ngón tay ra, vui vẻ để lộ cả chiếc nhẫn trên ngón áp út. Nhớ đến màn cầu hôn của Hứa Diễn Thần, cảm giác ngọt ngào lại ùa về, cô hài lòng gật đầu: “Mẹ, hôm nay Hứa Diễn Thần đã cầu hôn con, mẹ không biết màn cầu hôn đặc biệt thế nào đâu.”

Bỗng nhiên, cô giơ tay lên, nở nụ cười tươi rói với Liêu Hải Lâm: “Này, mẹ thấy không, đây là nhẫn cầu hôn anh ấy đeo cho con đấy. Mẹ thấy cái nhẫn này có đẹp không?”

Liêu Hải Lâm trợn tròn mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, kiểu thị uy gián tiếp của Vu Sính Đình khiến cơn tức của bà xông thẳng lên đại não, bà vội vàng vịn vào mép bàn, uất ức chỉ vào cô: “Mày lập tức trả cái nhẫn lại cho tao! Không thì ném đi! Muốn bàn chuyện cưới xin với nó á, không có cửa đâu!” Thấy Vu Sính Đình không chút nhúc nhích, bà bước đến định giật ra.

Vu Sính Đình hạ thấp người tránh Liêu Hải Lâm, sau đó giấu hai tay sau lưng, “Mẹ, mẹ có thể đừng ép con phải lựa chọn được không? Bây giờ con nói với mẹ, cho dù con không yêu Hứa Diễn Thần, mẹ cũng không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của con. Hơn nữa, là con thích Hứa Diễn Thần, con muốn lấy anh ấy thì đã sao?”

Liêu Hải Lâm tức đến nỗi muốn cho cô một phát tát, không ngờ con gái mình lại mê muội như vậy, bà ôm ngực, trợn mắt nhìn Vu Sính Đình cảnh cáo: “Giỏi lắm, ở trước mặt tao mà dám giở trò, cố tình chọc tao tức điên phải không! Vài lời ngon tiếng ngọt đã lừa mày khiến mày không màng đến bố mẹ rồi, đúng là chưa đến chân tường chưa quay đầu mà, đường mẹ mày đi dài gấp mấy lần mày, có thể hại mày được à? Tao nói cho mày biết, sau này mà có hối hận, đừng về nhà khóc lóc!”

Vu Sính Đình không muốn ầm ĩ với mẹ, nhìn Liêu Hải Lâm phản ứng mạnh như vậy, cô chẳng thể làm gì khác là mềm giọng: “Mẹ, năm nay con mới hai mươi tư tuổi, còn chưa đến lúc lấy chồng, con cũng có rất nhiều lựa chọn, hôm nay con chỉ muốn được hưởng thụ tình yêu con đáng có được thôi, tại sao phải nghĩ đến mức phức tạp như bố mẹ. Đem tất cả lên bàn, xem đối phương có gì, không có gì, như vậy mới đảm bảo, mẹ nghĩ là đi giao dịch sao ạ? Hà cớ phải thế, cái anh ấy có, con có, cái anh ấy không có, con cũng có. Con sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống của con.”

Cô cảm thấy mình phải nói rõ ràng với Liêu Hải Lâm, cô thật sự rất phản cảm với cách làm của bố mẹ.

Cuối cùng, Liêu Hải Lâm nhắc lại lần nữa: “Tao sẽ không đồng ý cho mày với thằng Hứa Diễn Thần, bố mày cũng không đồng ý đâu!”

***

Tranh thủ thứ Bảy được nghỉ, Vu Sính Đình đến công ty của Tăng Hữu Lương, đưa bản thiết kế của Hứa Diễn Thần cho anh ta xem.

Tăng Hữu Lương vốn là đối tác làm ăn với Vu Hàn Sinh, nghe nói anh ta có mở một khách sạn, mấy tháng nữa sẽ chính thức trang hoàng bên trong, thế nên cô định thâu tóm vụ này trước cho Hứa Diễn Thần.

Tăng Hữu Lương xem xong bản vẽ, chần chừ một lát rồi nói: “Phong cách thiết kế này cũng xuất hiện không ít rồi. Thế này đi Sính Đình, em cứ để danh thiếp lại cho anh.”

Sau khi giao danh thiếp của Hứa Diễn Thần cho Tăng Hữu Lương, Vu Sính Đình rời khỏi tòa cao ốc.

Cô tần ngần đứng dưới tòa nhà, mặt trời đã lên cao, xe cộ tấp nập. Vì hôm nay cô có hẹn cùng Hứa Diễn Thần đi ăn cơm nên không lái xe, không ngờ lại một lần nữa gặp Phùng Mộ Huân.

Ánh nắng giữa trưa vô cùng gay gắt, mồ hôi đã rịn ướt lưng, một tay cô cầm ô, một tay cầm bản vẽ, chân rảo bước nhanh, nhưng Phùng Mộ Huân ở phía sau đã bấm còi. Nghe thấy tiếng còi xe, Vu Sính Đình thoáng giật mình, lúc này mới dừng chân rồi xoay người lại.

Phùng Mộ Huân đỗ trước mặt cô, hạ thấp cửa sổ: “Lên xe đi, muốn đi đâu tôi đưa cô đi.”

Vu Sính Đình nhìn anh, trong mắt có đôi chút vẻ cảnh giác, cô cũng không có ý định lên xe.

Anh thản nhiên nhìn cô, thấy cô có vẻ đề phòng lại đâm ra buồn cười, liền giải thích: “Tôi đi ngang qua đây, muốn chở cô đi một đoạn thôi, không có ý gì khác, cô không cần phải cảnh giác như vậy.”

Vu Sính Đình lên xe, thắt dây an toàn rồi nói: “Cảm ơn. Cho tôi đến gần Quốc Mậu là được rồi.” Cô không muốn nói nhiều với anh, thật ra chỉ cần ở cạnh anh, trong lòng cô đã sinh ra cảm giác áp lực khó hiểu rồi.

Hai tay cầm chắc vô lăng, anh chăm chú nhìn về phía trước, bâng quơ hỏi, “Đi tìm bạn trai cô à?”

“Ừm.” Cô lên tiếng.

Khuôn mặt Phùng Mộ Huân không để lộ sự thay đổi nào, anh vẫn tập trung lái xe. Lúc này, anh lấy một chai nước khoáng từ trong hộc xe ra đưa cho cô, sau đó lẳng lặng chỉnh nhiệt độ trong xe, giọng nói có chút lãnh đạm: “Sính Đình, hình như cô rất có thành kiến với tôi?”

Vu Sính Đình nhận chai nước rồi uống một ngụm, suy nghĩ một lúc mới nói: “Cũng không hẳn, dù sao chúng ta cũng quen biết từ lâu rồi, chỉ là cảm giác quan hệ giữa chúng ta bây giờ có chút ngài ngại.” Chung quy cô vẫn không thể nói quả thật mình không muốn tiếp xúc nhiều với anh, về nhà nghe mẹ nhắc đến tên anh là đã đủ phiền rồi.

Phùng Mộ Huân nở nụ cười mơ hồ, không nói thêm gì nữa. Cũng đúng, cô đã có bạn trai rồi, bố mẹ lại ép buộc thái quá, chẳng trách cô bài xích anh.

Lúc sắp đến Quốc Mậu, anh quay ra dịu dàng nhìn cô: “Chuyện của hai chúng ta, tôi sẽ làm rõ với bố mẹ cô. Đương nhiên, tôi không phủ nhận là ấn tượng của tôi với cô không tồi, nhưng tôi cũng không phải người dây dưa lằng nhằng. Cô nói với tôi là cô có bạn trai rồi, nếu bố mẹ cô cứ nhất quyết ấn định chuyện của chúng ta, chắc chắn sẽ khiến cô càng phản cảm với tôi. Nhưng chúng ta làm bạn bè bình thường thì chắc là được.”

Vu Sính Đình không ngờ Phùng Mộ Huân hiểu chuyện đến vậy, hơn nữa lại có thể đọc ra được tâm tư của cô.

Từ đầu đến cuối, anh luôn tỏ ra phong độ, chỉ có cô là lúc nào cũng trong tư thế bị gượng ép. Có lẽ thật sự là cô quá nhạy cảm rồi.

Phùng Mộ Huân đỗ xe ở gần Quốc Mậu, Vu Sính Đình xuống xe rồi đi thẳng về hướng tòa nhà phía tây. Anh ngồi ở ghế lái, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô một lúc, khi thu ánh mắt lại, hơi cụp mí mắt, anh phát hiện ra tập tài liệu của cô rơi trên ghế ngồi.

Là một tập tài liệu mới tinh màu lam.

Anh cầm tập tài liệu lên, mở ra xem thì thấy bên trong đều là bản vẽ thiết kế nội thất khách sạn, trên cùng là con dấu ghi “Nội thất Nghi Cư”, còn có cả danh thiếp của công ty. Khi ánh mắt Phùng Mộ Huân dừng lại trên ba chữ Hứa Diễn Thần, đôi mày anh khẽ nhíu lại, lực từ ngón tay mạnh thêm. Bỗng nhiên, bên mép tấm danh thiếp hằn rõ thêm mấy nếp nhăn.

Đêm đó, khi Phùng Nghị đến nhà tìm Phùng Mộ Huân, Phùng Mộ Huân liền giao danh thiếp cho Phùng Nghị và dặn dò cẩn thận.

“Cậu liên lạc với người này đi, chẳng phải hội sở của cậu cần sửa chữa sao, giao cho công ty này.”

Phùng Nghị nhận lấy danh thiếp, cau mày lẩm bẩm tên “Nội thất Nghi Cư”, khi nhìn thấy tên Hứa Diễn Thần mới hoài nghi hỏi: “Anh, sao em thấy tên người này quen thế nhỉ?”

Phùng Mộ Huân dựa lưng vào ghế salon, nở nụ cười thâm thúy: “Là bạn trai của cô ấy.”

Phản ứng đầu tiên của Phùng Nghị là ngạc nhiên nhìn anh vài giây, cuối cùng không nhịn được mà bật cười: “Anh, anh giở trò này ra, vốn là Vu Sính Đình bảo anh làm? Bảo anh chiếu cố đến việc làm ăn của bạn trai cô ấy? Thế nên anh mới bảo em giao việc trang trí nội thất của hội sở cho một công ty vô danh tiểu tốt?”

Phùng Mộ Huân không để ý đến lời nói của Phùng Nghị, tiện tay đặt tài liệu lên bàn, “Cậu xem qua đi, đây là thiết kế của công ty đó. Anh là thường dân, nhưng mà xem ra phong cách này cũng có phần độc đáo. Giao cho họ, cậu cũng không tổn hại gì.” Lúc này, anh nâng tay cởi cúc tay áo, rồi nói tiếp: “Còn nữa, cậu bảo cả Từ Tố lo cùng.”

Phùng Nghị nghe anh nói vậy thì càng thêm nghi hoặc, “Xin lỗi nhá, nhưng em bảo này, anh không bị làm sao đấy chứ?”

Phùng Nghị không hiểu Phùng Mộ Huân đang tính toán gì trong đầu. Phùng Mộ Huân không phải là người nhiệt tình, càng không phải là người dốc hết sức đi giúp một người không liên quan. Phùng Nghị cảm thấy, dù sao việc trang trí nội thất cũng chẳng phải chuyện to tát gì, việc làm ăn của hội sở vẫn rất ổn. Nhưng nếu Phùng Mộ Huân đã chủ động nói ra, thì anh ta cũng không chối từ được rồi.

Sau khi Hứa Diễn Thần nhận được điện thoại của giám đốc công ty Phùng Nghị, mọi người trong văn phòng đều vô cùng hào hứng, Ngụy Tử còn nói muốn đến quán bar uống rượu chúc mừng. Thành công lần này đến quá đột ngột, đây có thể xem là đơn hàng lớn nhất từ trước đến nay. Công ty mới đăng ký chưa lâu, chưa có mối khách cố định, chỉ có vài người quen biết từ ngày xưa. Anh ta cùng hội Ngụy Tử, Quan Hân Nhiên, đều dồn hết tâm sức cho mỗi một đơn đặt hàng, chỉ nghĩ, có thể cố gắng thêm vài năm nữa là sẽ được đền đáp, cuối cùng cũng đến được ngưỡng đầu tiên. Niềm vui sướng dần thay chỗ cho sự nghi hoặc, Hứa Diễn Thần vội vàng gọi điện cho Vu Sính Đình: “Đình Đình, nói cho em một tin tốt, giám đốc công ty Á Khánh vừa gọi điện cho anh, nói là xem bản vẽ của anh xong rất hài lòng, muốn giao cho công ty anh một hạng mục của công ty họ.”

“Thế thì tốt rồi, em biết là anh sẽ làm được mà. À đúng rồi, anh vừa nói là công ty gì nhỉ?”

“Á Khánh.” Ở đầu bên kia, Hứa Diễn Thần trả lời.

Á Khánh là công ty của Phùng Nghị, mà Phùng Nghị lại là em họ của Phùng Mộ Huân. Vu Sính Đình từng nghe Liêu Hải Lâm nói, Phùng Mộ Huân có cổ phẩn ở Á Khánh.

Vu Sính Đình nghĩ thầm, cô dựa vào mối quan hệ với bố mà còn không khiến Tăng Hữu Lương đưa ra một câu trả lời xác thực, vậy mà công ty lớn như Á Khánh lại chủ động liên lạc. Lần trước cô đánh rơi tài liệu trên xe Phùng Mộ Huân, vì không có số điện thoại của anh nên chưa kịp đi lấy, hơn nữa đó lại là bản sữa chữa cho khách hàng từ mấy tháng trước, nên cô cũng không vội. Nghĩ đến đây, cô lại cho rằng không thể có chuyện đó.

Còn đang suy nghĩ miên man thì điện thoại đổ chuông, Vu Sính Đình đưa mắt nhìn, rõ ràng là số lạ.

“A lô.”

“Là tôi, Phùng Mộ Huân đây. Lần trước cô đánh rơi tài liệu ở chỗ tôi, định trả lại cho cô ngay nhưng lại cảm thấy đến nhà cô thì không tiện cho lắm, cho nên có hỏi thăm số điện thoại của cô, đến giờ mới liên lạc được. Từ thứ Hai đến thứ Sáu tôi có việc ở đơn vị, cuối tuần rảnh không?” Ở đầu kia điện thoại, Phùng Mộ Huân cất giọng đều đều, tiếng nói trầm thấp.

“Được, vậy phiền anh rồi.”

“Đừng khách sáo.”

Cuối cùng hai người hẹn một địa điểm gặp mặt.

Sau khi ngắt điện thoại, khóe miệng Phùng Mộ Huân khẽ cong lên ý cười mơ hồ. Lần đầu tiên gặp nhau, cô viết rõ ràng bốn chữ “người lạ chớ gần” trên mặt, còn trịnh trọng tuyên bố mình đã có bạn trai. Lúc ấy anh không tức giận, chỉ cảm thấy mình không có bất kỳ hành động gì mà lại bị một cô gái bài xích một cách thẳng thừng như vậy, quả thật khiến anh có chút khó xử. Đêm đó, cô nói cô có xe, anh đành phải lái xe đi trước.

Lúc Liêu Hải Lâm gọi anh đến nhà ăn cơm rồi nhắc đến chuyện của hai người, ánh mắt cô thể hiện rõ ràng sự phiền chán. Trong lòng anh biết, từ lần đầu tiên gặp mặt sau khi về thành phố đã đập phải chướng ngại khó nhằn, lần thứ hai rồi thứ ba cũng đều gặp phải sự bài xích. Anh vẫn luôn chờ đợi một cơ hội để đến gần cô, một cơ hội mà cô hoàn toàn không chối từ.

Hôm nay, cơ hội ấy đã đến rồi.

Lúc này đây, anh dám khẳng định cô không từ chối, càng dám chắc cô sẽ dần dần thay đổi cái nhìn đối với mình.
Bình Luận (0)
Comment