Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 103

Về chuyến đi chơi nhóm trong kỳ nghỉ đông năm nay, mọi người đã tạm thời thành lập một nhóm chat nhỏ.

Trong nhóm, Hoàng Ngộ là người tích cực nhất, gã đề xuất đi đến một quốc gia ở Nam bán cầu, đi bộ xuyên qua con đường gì đó.

Lộ trình, lịch trình, thiết bị cắm trại, những lưu ý khi ở trong rừng rậm hoang dã, đồng phục đội và các chuẩn bị khác đều rất đầy đủ.

Nhưng không ai quan tâm.

Ngay cả vị hôn thê của gã cũng không lên tiếng.

Ngày hôm sau, trong nhóm cuối cùng cũng xuất hiện một tin nhắn.

Là Trần Vụ, anh nói mình đã xem đường link về thực vật hoang dã mà Hoàng Ngộ gửi, chỉ ra có một chỗ thông tin bị sai.

Trần: @Hoàng. Lá cây này có độc, có thể gây bỏng da.

Hoàng: Đệt!

Một chỗ sai là cả kế hoạch đổ bể, kế hoạch của tổng giám đốc Hoàng cuối cùng không được áp dụng. Gã đành phải theo kết quả bỏ phiếu của nhóm, đi về phía Nam để lướt sóng.

Giữa mùa đông lạnh giá, Yên Thành trở nên sôi động.

Đàm tiểu thư ngồi trên chiếc xích đu dưới gốc cây, không trang điểm, tóc hai bên má được tết thành bím và buộc lại sau đầu. Cô mặc áo thun in hình hoa linh lan quy củ, phối với quần lửng bảy tấc, áo sơ mi buộc ngang vai, trông như một sinh viên đại học.

Trước mặt cô là vị hôn phu đang được một cô gái đẹp bắt chuyện.

Không biết vị hôn phu nói gì, cô gái đẹp liếc nhìn về phía cô, sau đó duyên dáng bước đi.

Vị hôn phu cởi trần và chân không đi giày, quần đùi lỏng lẻo treo ở đường nhân ngư, làn da trắng, cơ bắp mỏng. Thân hình gã đầy vẻ thiếu niên.

Những người khác phái đảo quanh gã đều trưởng thành có phong thái quyến rũ, phong cách rất đồng nhất.

Đàm tiểu thư nắm lấy xích đu, chân mang dép lê đạp lên cát đẩy nhẹ, đu đưa ra ngoài.

Sau lưng có thêm một lực đẩy.

Đàm tiểu thư đu cao hơn, quay đầu lại, rồi lại quay đầu lại, trong mắt chứa đựng ý cười dịu dàng.

Hoàng Ngộ chậc lưỡi: “Cô Đàm, em chạy đến đây để chơi xích đu à?”

Đàm tiểu thư rơi từ trên không trung trở lại điểm ban đầu: “Chờ anh cùng chơi.”

Nói xong đứng dậy.

“Có gì đâu mà phải chờ, nếu sợ bị cuốn trôi thì chơi ở vùng nước nông không được sao.” Hoàng Ngộ đỡ khuỷu tay vị hôn thê để cô vịn vào, ánh mắt vô tình lướt qua gáy cô rồi quay lại, “Em có bôi cái gì đó không…”

Mẹ kiếp, lời đến miệng lại nghẹn lại, không sao nhớ nổi, cái gì đó gọi là gì nhỉ.

“Chống nắng.” Đàm tiểu thư hiểu ý nói.

“Đúng rồi, chính là cái đó.” Hoàng Ngộ thở phào, cuối cùng cũng nói được trôi chảy, “Em không bôi à?”

Đàm tiểu thư lắc đầu.

Hoàng Ngộ trừng mắt nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: “Thế chẳng phải sẽ bị cháy nắng thành than đen sao?!”

Đàm tiểu thư: “Em nghĩ em có lẽ không…”

“Em ở đây chờ, tôi đi tìm Lý Tiêu, nó chắc chắn có.”

Hoàng Ngộ chạy ra biển, có tên gay nào đó huýt sáo với gã, gã giơ ngón giữa lên. Trần Vụ không về nước rồi cùng họ bay họ đến đây, lúc này đang ở trên máy bay.

Anh Sí còn muộn hơn, vẫn chưa cất cánh.

Lý do Hoàng Ngộ có thể thoải mái hơn nhiều, ngoài việc quy mô của Thánh Thụy không thể so với Yến thị, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, hiện tại gã vẫn chưa hoàn toàn tiếp quản, vẫn có cha gã đứng ra gánh vác.

“Lý Tiêu!” Hoàng Ngộ hét lớn, nam nữ đang chơi đùa đều nhìn lại. Gã tìm kiếm một hồi, không thấy mục tiêu..

Tuy Lý Tiêu nhỏ con, nhưng Triệu Tiềm cao. Hai người họ đi cùng nhau.

Tìm được Triệu Tiềm là sẽ tìm được Lý Tiêu.

Hoàng Ngộ chẳng tìm thấy ai, đúng lúc gã định dẫn vị hôn thê về khách sạn thì bắt gặp một cảnh tượng ở góc xa.

Gần khu vực nước sâu có một người phụ nữ có vẻ như đang dùng cánh tay kẹp đầu một người khác, nắm đấm giơ lên.

Là Triệu Tiềm.

Hoàng Ngộ có thể chắc chắn đó là cô nhờ cái bờm tóc ếch nhựa trên đầu.

Bên cạnh Triệu Tiềm nổi lên một mảng đỏ rực, đó là váy của Lý Tiêu, tóc cô nàng xõa rối như ma nước, dường như đang ấn ai đó xuống nước.

Hoàng Ngộ nhíu mày: “Mẹ kiếp, đang làm cái quái gì vậy.” Gã bơi về phía đó.

Lý Tiêu vốn dĩ đang bơi rất thoải mái ở biển, bỗng nhiên có một bàn tay sờ soạng vào vùng eo mông, cô nàng lập tức lặn xuống.

Kẻ nọ tưởng cô nàng muốn đáp lại, hào hứng áp sát định hôn.

Nhưng trước khi môi hắn chạm vào, cô nàng đã túm tóc hắn lôi lên khỏi mặt nước, tát cho mười mấy cái.

Đây mới chỉ là khởi đầu.

Gã biến thái với mặt sưng như đầu heo kêu la inh ỏi, tonaf bộ đồng bọn gần đó đều xúm lại.

Bọn chúng càn rỡ và dâm đãng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt búp bê và thân hình gợi cảm trông có vẻ dễ bị bắt nạt của Lý Tiêu, cô nàng đã trở thành miếng mồi ngon không thể phản kháng. Tất cả bọn chúng đều cùng một giuộc.

Bên Lý Tiêu, đầu tiên là Triệu Tiềm tham gia hỗn chiến, sau đó là Hoàng Ngộ. Nhưng phe kia có nhiều đồng bọn hơn.

Rồng mạnh gặp rắn địa phương, cả đám người ầm ĩ từ biển đến tận đồn cảnh sát.

Trần Vụ gặp bọn họ ngay tại cửa đồn cảnh sát.

Luật sư làm xong việc cần làm liền rời đi. Trần Vụ đứng cạnh vali của mình, bên cạnh Hoàng Ngộ là Đàm tiểu thư đang kiểm tra vết bầm trên gò má gã, còn Triệu Tiềm và Lý Tiêu thì ngồi trên bậc thềm.

Lý Tiêu mặc chiếc váy hai dây màu đỏ, phong cách bohemian. Trước khi xảy ra chuyện, cô nàng là một cảnh sắc bí ẩn và kiều diễmtrên bãi biển. Lúc này váy đã khô, chỉ là hơi nhăn nhúm, đối với cô gái xinh đẹp thì không tính là nhếch nhác. Vết thương duy nhất trên người cô nàng là một mảnh móng tay bị gãy.

Triệu Tiềm mặc áo ba lỗ và quần đùi, trong lúc ẩu đả, áo ba lỗ của cô bị xé rách một mảng, may mà là ở vạt áo bên dưới nên không bị lộ.

Trong số ba người tham chiến, Triệu Tiềm bị thương ngoài da nhiều nhất.

Có lẽ vì cô cơ bắp, trông rất mạnh mẽ, nên bị coi là mối đe dọa lớn nhất, bị nhắm vào.

Triệu Tiềm thản nhiên ngồi dạng chân với vài vết bầm tím, chiếc bờm ếch xộc xệch trong mái tóc ngắn.

Thấy Trần Vụ nhìn chằm chằm vào bờm tóc của mình, cô giơ tay tháo ra, không biết chạm vào công tắc ở đâu.

Bờm tóc sáng lên.

Tiếng nhạc điện tử chói tai vang lên.

“Một con ếch hai cái chân, hai con ếch bốn cái chân ——”

Mọi người: “…” Hát lung tung cái gì vậy?

“Phụt” Lý Tiêu là người đầu tiên phá lên cười, sau đó mọi người đều cười theo.

Bầu không khí trở nên thoải mái, nhờ có con ếch.

Điện thoại trong túi quần của Trần Vụ reo lên, anh ra một bên nghe điện thoại: “A Sí, luật sư đã đàm phán xong rồi, không có chuyện gì đâu.”

Trong ống nghe là giọng nói mệt mỏi của Yến Vi Sí: “Ừm, em sẽ đến vào khoảng mười giờ.”

Trần Vụ nói: “Thế anh tới khách sạn đợi em.”

Tuy nhiên, không lâu sau đã có mặt ở quán bar.

Lý Tiêu đãi khách, cô nàng rót rượu cho từng người, uống cạn ly trước, cảm ơn mọi người đã ra tay nghĩa hiệp.

Lời nói hành động của cô nàng toát lên vẻ giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, hào sảng vô cùng.

Ở bên Triệu Tiềm lâu, bị Triệu Tiềm lây nhiễm rồi.

Trần Vụ nhấp chút rượu, không dám uống nhiều, tránh để tối bị Yến Vi Sí trêu chọc. Anh trò chuyện với Đàm tiểu thư một lúc rồi đi vào nhà vệ sinh.

Một cậu ấm đi tới từ phía đối diện, trong tay ôm một thiếu niên đẹp đến mức khó phân biệt giới tính, Trần Vụ cúi đầu bước tiếp, thình lình nghe thấy một tiếng “Chào anh dâu”.

Trần Vụ bối rối quay đầu.

Một khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc, anh nheo đôi mắt sau cặp kính, ký ức nhanh chóng lướt qua, người xuất hiện trong ống kính điện thoại của Yến Vi Sí trong lần kiểm tra đột xuất đó trùng khớp với người này.

“Chào cậu.” Trần Vụ lịch sự chào hỏi, rõ ràng đã nhận ra người đến.

Cậu ấm kia vô cùng ngạc nhiên, cậu ta nào biết người trước mặt đã thấy một lần là không quên được.

“Quán bar là của nhà tôi, anh dâu cứ ăn uống thoải mái, tôi sẽ nói với quản lý ngay, anh dâu có việc gì cứ gọi.” Cậu ấm bày tỏ ý tốt thân thiện, “Tuyệt đối đừng khách sáo.”

Trần Vụ đáp: “Được rồi.”

Cậu ấm lộ ra một chút cảm xúc bất ngờ, người này không hề kiêu căng ương ngạnh, hay làm bộ làm tịch thiếu tự tin, chỉ có sự bình thản như nước.

Đối với cách xưng hô của cậu ta, anh không quá ngạc nhiên, không phản cảm cũng không nhiệt tình.

Cậu ấm nọ kiêng dè nên không phân tích quá nhiều, chỉ cười nói: “Vậy em chào anh dâu.”

“Tạm biệt.”

Trần Vụ vào nhà vệ sinh, đang đi tiểu giữa chừng thì Hoàng Ngộ thở hổn hển chạy vào.

“Anh đến đây sao không nói với tôi một tiếng? Đùa à!” Hoàng Ngộ vẫn còn sợ hãi, “Ông đây suýt nữa sợ vỡ mật.”

Trần Vụ vẫn tiếp tục đi tiểu, chỉnh lại quần áo rồi đi đến chỗ rửa tay.

Thấy mình bị phớt lờ, Hoàng Ngộ càng khó chịu hơn, giọng nói mang theo khí thế nghiêm nghị: “Anh Sí coi anh như tròng mắt, nếu anh xảy ra chuyện khi có mặt tôi, thì tôi…”

“Nếu tôi là tròng mắt của em ấy, thì xung quanh tôi làm sao lại không có vệ sĩ?” Trần Vụ lên tiếng cắt ngang.

Hoàng Ngộ nghiến răng nghiến lợi, bị coi thường rồi, đậu má.

Sao có thể thế, logic ban nãy của mình lại bại trước tên này.

Nhà vệ sinh tràn ngập mùi hương gỗ thông nồng nàn, Hoàng Ngộ trừng mắt nhìn khuôn mặt hiền lành vô hại của Trần Vụ: “Mỗi lần đi công tác, anh Sí đều mang theo tờ giấy ghi chú mà anh viết trước đây, anh không thể cập nhật thêm được à?”

“Bây giờ tôi đang đi học ở nước ngoài, không ở bên cạnh em ấy khi em ấy đi công tác, không thể viết cái mới.” Trần Vụ đưa tay ra trước vòi nước.

Hoàng Ngộ đút hai tay vào túi: “Vậy năm sau khi anh về nước, anh vẫn sẽ viết cho ổng chứ?”

“Chắc chắn rồi.” Trần Vụ vừa rửa tay vừa nói, “Chỉ cần tôi không phải đi xa khi em ấy đi công tác, tôi sẽ viết rất nhiều giấy nhớ bỏ vào túi của em ấy, viết cho đến khi tôi không cầm nổi bút, cho đến ngày em ấy thoái vị.”

Hoàng Ngộ bấm điện thoại: “Để tránh anh nuốt lời, tôi đã ghi âm gửi cho anh Sí rồi.”

Mí mắt Trần Vụ giật giật, vậy thì tối nay anh đừng hòng ngủ.

“Anh Sí đã xem, cũng trả lời tôi rồi, ổng nói…” Hoàng Ngộ đột nhiên câm nín.

Nếu có thể, gã còn muốn trở thành người mù.

Anh Sí viết một bài thơ cho Trần Vụ, thể thơ ngũ ngôn tuyệt cú, có lẽ do quá xúc động nên run tay gửi nhầm đến chỗ gã, sau đó vội vàng rút về.

Đáng tiếc con người gã tinh mắt từ nhỏ.

Hoàng Ngộ giấu đầu lòi đuôi bằng cách trả lời: [Anh Sí, tao không thấy gì hết.]

Nhằm muốn làm anh Sí xấu hổ.

Mong rằng sau khi xấu hổ, anh Sí sẽ biết kiềm chế một chút.

Hoàng Ngộ vừa cầu nguyện xong chưa được ba phút, bài thơ đó đã xuất hiện trên vòng bạn bè của anh Sí.

Anh Sí sẽ không bao giờ kiềm chế được, cả đời này cũng không thể kiềm chế được.

Hoàng Ngộ túm lấy Trần Vụ: “Cả nhóm chúng tôi đã bấm like rồi, sao anh còn chưa like bài của anh Sí?”

Trần Vụ đang đọc thơ, nghiêm túc suy nghĩ: “Hai câu cuối không vần lắm, tôi đang nghĩ xem nên sửa thế nào.”

Mặt Hoàng Ngộ giật giật. Đây cũng là một kẻ có bệnh không hề nhẹ.

Sau khi Trần Vụ và Hoàng Ngộ trở lại phòng, Triệu Tiềm đề nghị chơi trò chơi Thật Hay Thách.

“Dám nói thật chứ?” Lý Tiêu phối hợp.

“Không có nói thật, chỉ có thử thách.” Triệu Tiềm nháy mắt với Trần Vụ, ra hiệu anh nhìn Hoàng Ngộ và Đàm tiểu thư.

Trần Vụ hiểu ý thu hồi ánh mắt.

Vị trí dừng cuối cùng của chai rượu có thể được điều chỉnh bằng tác động của con người, những ai từng chơi trò này thời sinh viên cơ bản đều nắm vững kỹ xảo.

Hoàng Ngộ đang lướt điện thoại, bỗng nhiên nhận ra trong phòng im ắng, gã ngẩng đầu lên thì thấy miệng chai hướng về phía mình.

“Triệu Tiềm, mày gian lận à?” Hoàng Ngộ sầm mặt khẳng định.

“Mọi người đều nhìn thấy, tao quang minh chính đại trong sạch.” Triệu Tiềm đầy vẻ khinh bỉ, “Tổng giám đốc Hoàng, mày không sợ đấy chứ?”

Hoàng Ngộ không chịu nổi kích động khích tướng, đập điện thoại xuống bàn: “Tao mà sợ thì tao là cháu nội.”

Giây lát sau, Hoàng Ngộ lén liếc vị hôn thê đang ngồi yên lặng, ho khan hai tiếng rồi bình tĩnh nghếch cằm, “Nói đi, thách gì?”

Triệu Tiềm tỏ vẻ trầm ngâm: “Thế này đi, trong số những người có mặt, chọn một người để tỏ tình.”

Hoàng Ngộ: “…”

“Sao không bảo tao chọn một người nắm tay hát tình ca luôn đi?”

“Mày không biết mình hát dở thế nào à, nhạc chạy 300 cây số cũng không đuổi kịp mày đâu.”
Bình Luận (0)
Comment