Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 15

Trong tuần đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Yến Vi Sí tỉnh ngủ liền đọc truyện tranh, đọc mệt thì ngủ, hàng chục cuốn sách nằm rải rác trên võng.

Trần Vụ ăn hai bữa ở nhà vào buổi sáng và buổi tối, Yến Vi Sí cũng chỉ ăn hai bữa. Nếu buổi trưa Trần Vụ không về, Yến Vi Sí sẽ không ăn.

Vì thế buổi tối Trần Vụ nấu nhiều hơn một ít, để thừa một phần cho Yến Vi Sí hôm sau hâm lại.

Nhưng Yến Vi Sí không hâm lại, lười tới mức làm người ta giận sôi.

“Cậu cứ thế này thì không được.” Trần Vụ nhìn thức ăn thừa còn chưa được đụng đến, hơi nhíu mày, “Bữa trưa rất quan trọng, không ăn sẽ không có sức, không cung cấp được năng lượng mà cơ thể cần, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, về lâu dài có thể bị bệnh dạ dày.”

Yến Vi Sí không phản ứng, mở truyện tranh ụp trên mặt, tay chân thon dài tùy ý duỗi thẳng, ngực phập phồng đều đặn và mạnh mẽ.

“Bạn học Yến…” Trần Vụ vừa mở đầu, Yến Vi Sí đã phát ra tiếng “chậc” lười biếng nặng nề, “Nghe thấy rồi.”

Trần Vụ dùng thìa ấn xuống cơm thừa, đập một quả trứng đổ lên trên, khuấy đều để dịch trứng bọc lấy hạt cơm: “Vậy cậu phải tự mình hâm nóng cơm.”

Yến Vi Sí lại không có động tĩnh, lần này thậm chí còn chẳng qua loa lấy lệ.

Giống như Trần Vụ không quan tâm đến cách ăn mặc của mình, Yến Vi Sí không thèm để ý một ngày ba bữa của hắn.

Căn phòng chìm trong im lặng hai ba phút, giọng nói trong trẻo mà kiên định của Trần Vụ: “Bắt đầu từ ngày mai, trưa tôi sẽ về.”

Yến Vi Sí đột nhiên gỡ cuốn truyện tranh trên mặt xuống, nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó lại nhắm mắt lại với vẻ mặt mệt mỏi: “Rảnh thật ấy chứ.”

Vào tuần thứ hai của kỳ nghỉ, Yến Vi Sí đi làm thêm. Hắn tìm một công việc giao hàng và chạy vòng vòng quanh các thành phố bên cạnh, thỉnh thoảng rạng sáng mới về.

Cuộc sống của Trần Vụ không phân hóa hai cực giống Yến Vi Sí, anh vẫn vậy, công việc bảo vệ rất ổn định.

Đã nghỉ, nhưng vẫn sẽ có học sinh tới trường học chơi.

Chú Lưu bảo Trần Vụ, đây là hiện tượng bình thường, bọn họ không cần ngăn cản, kẻo chọc giận bị đập phá phòng bảo vệ, nếu xui xẻo thì đêm ba mươi cũng phải ở bệnh viện.

Trần Vụ: “Các giáo viên không ở đây…”

Chú Lưu nhàn nhã cắn hạt dưa: “Bọn họ ở đây thì cũng không có trật tự kỷ cương gì, yên tâm đi, sẽ không sao đâu.”

Ai cũng sẽ không ngờ rằng, lần này thật sự có sao.

Có một học sinh muốn nhảy lầu.

Đây không phải chuyện lớn ở Tây Đức, hàng năm đều có vài người nhảy xuống, các nhân viên cũ trong phòng bảo vệ đã quen từ lâu, nhưng họ vẫn làm theo trình tự là gọi cảnh sát trước rồi lao vào can ngăn.

Sân thượng có từng đợt gió u ám, học sinh thất bại trong chuyện tình cảm đang ngồi bên lan can với sắc mặt trắng bệch, phát điên với một chiếc loa không biết kiếm từ đâu ra.

Đám người hôm nay tới trường chơi chia làm hai nhóm, một nhóm là bạn bè có mối quan hệ không tồi với cậu ta, đang khuyên can trên sân thượng, nhóm còn lại vây xem dưới tầng.

Bọn họ ngửa đầu chú ý động tĩnh bên trên, trong mắt không có căng thẳng mà là chờ mong nồng nhiệt, thậm chí có người đưa tay đặt bên miệng, thét lên một cách khoa trương ác ý.

“A ——”

“A a a!”

Những lời chửi mắng lộn xộn chất chứa nỗi sụp đổ truyền ra từ loa.

Tiện nhân, bạn thân, đĩ, chó cái, gia súc… Các kiểu mắng chửi, trong đó còn xen lẫn cái gì mà lần đầu tiên cái gì mà chảy máu, đại tiện như rặn thủy tinh.

Một đương sự khác trong câu chuyện này cũng lẫn trong đám người dưới tầng, bên cạnh là tình mới của hắn. Hắn bị vạch trần bí mật và bị nhục mạ tại chỗ, gân xanh dưới hình xăm con dơi nổi lên.

Tình mới giơ ngón cái với hắn: “Đỉnh!”

Những người khác cũng chọc ghẹo bội phục, còn có kẻ muốn lĩnh giáo hắn.

Với họ, có thể chơi đùa một người đến độ thành tên điên là một chuyện rất trâu bò.

Tam quan vặn vẹo đáng sợ đã xuyên thấu tuổi dậy thì của họ.

Tây Đức còn được gọi là —— bãi rác.

Trần Vụ đứng dưới tầng một lúc thì định rời đi, một bóng hình quen thuộc từ trên tầng xuống, trông thấy anh liền sải bước tới gần.

“Sao anh không theo các đồng nghiệp đi lên?” Dứt lời, người nọ kéo anh, “Đi thôi, tôi dẫn anh…”

Trần Vụ rút cánh tay bị kéo về: “Bạn học Đinh, tôi không muốn đi lên.”

Thấy vẻ mặt không kịp phản ứng của Đinh Huy Tuyền, Trần Vụ giải thích: “Tôi không giúp được gì.”

Đinh Huy Tuyền sửng sốt: “Giúp không được nên không đi à? Tôi tưởng anh hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề này, định xông thẳng lên bảo cậu ta đừng nhảy.”

Trần Vụ kinh ngạc nói: “Đó là kẻ ngốc đấy chứ, vào lúc này chỉ thêm phiền phức.”

Đinh Huy Tuyền nói không cần nghĩ ngợi: “Trong lòng tôi, anh là kiểu người như thế.”

Trần Vụ: “…”

“Không phải, ý tôi là, thoạt trông anh có thể bất chấp tất cả vì người khác.” Đinh Huy Tuyền xấu hổ xoa mũi, “Lần Tiềm Tiềm đánh nhau có rất đông người, anh còn tiến lên chắn cho nó.”

“Đó là hiểu lầm, lúc ấy rất hỗn loạn, tôi không biết tại sao lại bị đánh một cái.” Trần Vụ nói, “Không phải cố tình đi bảo vệ bạn ấy.”

Đinh Huy Tuyền nghẹn lời: “Anh không sợ tôi nói cho Tiềm Tiềm à?”

Trần Vụ cười: “Tôi đã nói rồi.”

Đinh Huy Tuyền mím môi suy tư: “Nó nghĩ rằng bất kể anh có lòng hay là vô tình, kết quả vẫn không thay đổi, nó vẫn rất cảm kích.”

“Bạn học Triệu là người tốt.” Lời đánh giá của Trần Vụ xen lẫn với tiếng hét điên cuồng phía sau. Anh ngoái đầu nhìn sân thượng, cậu trai kia bắt đầu ném đồ xuống, hình như là mô hình hoặc thứ gì đó tương tự.

Tin nhắn wechat của Đinh Huy Tuyền nhảy lên không ngừng, cậu ta vừa trả lời vừa dành thời gian nhìn Trần Vụ: “Anh là bảo vệ, không đi có tính là thất trách không?”

“Hẳn là không, tôi nhận tiền lương canh cổng, thấp hơn đồng nghiệp khác nhiều.” Trần Vụ xắn tay áo quay đầu lại, chậm rãi phân tích tình hình hiện tại với Đinh Huy Tuyền, “Đi lên chỉ có ba loại người.”

“Một loại là nhân sĩ chuyên nghiệp, một loại là có chút kinh nghiệm, một loại cuối cùng là người bên cạnh quan tâm ắt loạn.” Anh nâng cánh tay, dùng khuỷu tay đẩy gọng kính lên, “Tôi không thuộc về ba loại đó. Tất cả những gì tôi có thể làm là tiếp ứng lính cứu hỏa ở cổng trường.”

Đinh Huy Tuyền rất bất ngờ: “Anh không giống người lý trí.”

Trần Vụ nghi hoặc trước cách nói của cậu ta: “Bạn học Đinh, mối quan hệ hiện tại của chúng ta chưa đến mức độ cậu có thể hoàn toàn nhìn thấu tôi hay hiểu biết con người tôi.”

Đinh Huy Tuyền câm nín: “Đúng thật.”

Trần Vụ chờ ở cổng trường, Đinh Huy Tuyền theo anh. Lính cứu hỏa còn chưa đến thì đã có tiến triển mới trên sân thượng.

Đinh Huy Tuyền nhận được cuộc gọi từ bạn học, biết về tình hình tại hiện trường.

Trần Vụ hỏi: “Sao rồi?”

“Không nhảy nữa.” Đinh Huy Tuyền cúp máy.

“Khuyên được thì tốt.” Trần Vụ thở phào nhẹ nhõm, “Nghĩ thông suốt rồi nhỉ?”

Đinh Huy Tuyển nói lời gây sốc: “Hòa hảo rồi.”

Trần Vụ nghẹn họng trân trối: “Tôi nghe loa hô, không phải đã…”

Đinh Huy Tuyền đút một bàn tay túi bên áo khoác: “Thích từ hồi cấp hai, đã bao năm như thế.”

“Kể cả xem như bắt đầu từ năm lớp Bảy, giờ bọn họ lớp Mười Một, cũng mới năm thứ năm.” Trần Vụ không thể hiểu nổi, “Nếu sống đến một trăm tuổi, năm năm cũng chỉ là một phần hai mươi.”

Anh lẩm bẩm: “Nhiều hả?”

Đinh Huy Tuyền: “Nếu tính như vậy, hình như cũng không nhiều lắm.”

“Có vết nứt thì nhất định không thể quay về như trước kia, có lẽ phần lớn là do rất không cam lòng.” Anh cân nhắc nói.

Trần Vụ vào phòng bảo vệ: “Càng muốn lấy lại thứ gì thì sẽ càng mất đi nhiều hơn, kịp thời ngăn chặn mất mát mới là điều đúng đắn nhất.”

Đinh Huy Tuyền cười nhẹ: “Hầu hết ai nấy đều hiểu đạo lý, nhưng rất ít người có thể thực hiện được.”

Trần Vụ xoay người đi về phía phòng bảo vệ, tự nói một mình: “Cũng không phải loáng cái là có thể làm được, cứ từ từ tới là sẽ ổn thôi.”

“Ầm ĩ như thế, trò hề xã hội.” Đinh Huy Tuyền bóp sống mũi, “Thật ra có thể nói chuyện riêng tư, chứ nếu đã công khai thì sẽ không dễ kết thúc đâu.”

Trần Vụ ngoái đầu lại: “Thế họ…”

“Chỉ đành chuyển trường.” Đinh Huy Tuyền thở dài.

“Ra khỏi Tây Đức sẽ có trường khác muốn à?” Trần Vụ chân thành đặt nghi vấn.

Đinh Huy Tuyền mỉm cười: “Có chứ, tiêu tiền là được.”

Chú Lưu quay về nói may mắn Trần Vụ không đi, toàn là những thứ không thể nghe.

Trần Vụ rót nước cho chú: “Chú à, tiếng loa lớn lắm.”

“…” Chú Lưu ngừng động tác xoa tay, “Cháu không tò mò sao?”

Trần Vụ hỏi lại: “Tò mò cái gì ạ?”

“Không có gì không có gì.” Chú Lưu hớp vài ngụm lớn, “Phía trên có thông báo, hôm nay tan ca sớm, từ ngày mai bắt đầu không cho học sinh vào, một đứa cũng không cho vào, phòng bảo vệ bị đập phá cũng phải ngăn cản. Nói cách khác, có thể gây sự trong kỳ nghỉ, miễn đừng đến trường là được”.

Trần Vụ liếc lá cờ treo trên tường, bên trên có hai hàng chữ nhỏ.

—— Trường Dạy nghề Kỹ thuật Tây Đức

—— Giáo dục là nền tảng

“Hai thằng nhóc kia, tối mấy ngày trước mới thấy chúng nó hẹn hò… Chưa biết chừng vài hôm nữa lại chia tay.” Chú Lưu lại nói về người bạn thân nhất trong miệng cậu trai, “Khuôn mặt bị cậu ta cào nát luôn, cũng không biết sao mồm mép những đứa trẻ này lại bẩn như thế, có thể nói những lời mà chú thậm chí nói không ra miệng.”

Trần Vụ nghe thấy động tĩnh nên ra ngoài xem, đám học sinh lục tục ra khỏi cổng trường, phát hiện tầm mắt của anh còn giơ ngón giữa với anh. Anh cạy một quả óc chó ra ăn: “Phụ huynh bọn họ tới rồi ạ?”

Một người đồng nghiệp bên ngoài đến cửa sổ lấy một cuốn sổ, bảo với anh, “Không thấy.”

Trần Vụ không nói gì nữa.

Hơn ba giờ đã tan tầm, Trần Vụ tình cờ gặp Đinh Huy Tuyền trên đường về, cậu ta đi cùng các bạn, nhìn thấy Trần Vụ liền đạp xe tới.

Hai người đạp xe song song trên đại lộ một lúc, Đinh Huy Tuyền biết Trần Vụ mới đến Xuân Quế vào mùa đông này nên tốt bụng đề nghị đưa anh đi một vòng.

Tuy nhỏ nhưng Xuân Quế vẫn là một thành phố, rất nhiều nơi Trần Vụ chưa đến bao giờ. Anh được Đinh Huy Tuyền dẫn đi check-in chỗ nọ chỗ kia, bất giác cũng không biết mình đang ở đâu.

Cho tới khi gặp Yến Vi Sí.

Xe vận tải nhỏ đỗ ở ven đường, cửa thùng xe mở rộng ra, bên trong chất đống rất nhiều hộp gỗ lớn, còn có một số ít nằm dưới đất.

Yến Vi Sí đang dỡ hàng, lúc Trần Vụ và Đinh Huy Tuyền vừa nói vừa cười xuất hiện trong tầm mắt hắn, lông mày hắn khẽ nhíu một cách khó nhận thấy, song hắn vẫn tiếp tục công việc trên tay.

Trần Vụ lặng lẽ xem phút chốc, nói: “Bạn Đinh này, xe đạp của tôi sắp hết hơi rồi, hôm nay cứ thế đã, tôi về trước đây, cậu trên đường chậm chút.”

“Thiết kế của con đường phía này hơi phức tạp. Anh chờ tôi một lát, tôi đi cùng anh. Nếu gấp thì anh có thể đi trước, nhớ hỏi đường, đừng đi nhầm.” Đinh Huy Tuyền đỗ xe đạp ở một chỗ rồi đi đến bên xe vận tải chào hỏi, “Anh Sí, đang làm thêm à?”

Yến Vi Sí không phản ứng.

“Tôi mua cho cậu ly trà sữa nhé.” Đinh Huy Tuyền bị ngó lơ cũng không ngại, vẫn luôn là phong cách săn sóc chu đáo.

Yến Vi Sí ném thùng gỗ xuống đất, bụi bắn tung tóe lên đôi giày thể thao đã không còn nhìn thấy màu sắc: “Không cần.”

Bác tài lớn tuổi đứng trong xe thúc giục Yến Vi Sí nhanh lên. Hắn cúi người, dùng hai tay nắm lấy hai bên thành thùng gỗ.

Giây phút hộp gỗ được nhấc lên, các cơ bắp trên cánh tay căng phồng.

Mồ hôi đọng trên đuôi tóc rơi xuống, phần lưng chiếc áo ba lỗ màu đen thấm ra những dấu vết mờ nhạt, dường như có thể nhìn thấy những hạt mồ hôi trượt xuống cơ lưng xinh đẹp xuyên qua lớp vải.

Tuổi mười tám gợi cảm mang theo chút ngây ngô, cực kỳ hấp dẫn.

Trần Vụ trốn ở phía trước xe tải, nhìn Đinh Huy Tuyền trò chuyện vài câu với bác tài xế già rồi chủ động đi chuyển những chiếc thùng gỗ khác.

Không nhúc nhích.

Đinh Huy Tuyền cởi áo gió ra và thử lại lần nữa, lần này thùng hàng rời khỏi mặt đất, song chỉ dừng giữa không trung vài giây rồi lại rơi xuống.

“Để tôi làm.”

Trần Vụ đi qua, anh xắn tay áo bông che hơn phân nửa mu bàn lên, để lộ cổ tay mảnh khảnh.

“Cái này nặng lắm, anh đừng làm loạn, bị trẹo là…” Đinh Huy Tuyền trơ mắt nhìn thùng gỗ bị Trần Vụ nhấc lên.

Trần Vụ còn chẳng thở dốc, hiển nhiên chưa dùng hết sức.

Ở một góc không ai chú ý, Yến Vi Sí thu lại bàn chân đang định bước tới.

Sau khi giúp Yến Vi Sí dọn mười mấy thùng gỗ vào kho hàng siêu thị, Trần Vụ mới phát hiện Đinh Huy Tuyền đã không còn ở đây nữa.

Đối phương rời đi cũng không nói với anh.

Trời đã tối từ lâu, Trần Vụ ngồi trước cửa cuốn, phủi nhẹ lớp mùn cưa dính trên người.

Yến Vi Sí nhìn di động: “Sức của anh không nhỏ.”

“Có kỹ xảo.” Trần Vụ lẩm bẩm. Anh không quản Yến Vi Sí đi sang một bên nhận điện thoại, mà tự mình đứng dậy đẩy xe đạp.

Yến Vi Sí nghe điện thoại xong trở về: “Đi mua trà sữa cho tôi.”

“Không phải là cậu không uống à?” Trần Vụ lau hơi nước bám trên ghi đông xe.

“Đến trẻ con mẫu giáo còn biết là không thể ăn đồ người lạ đưa.” Yến Vi Sí nhấc đôi chân dài, cưỡi lên xe đạp của anh.

Trần Vụ có chút cạn lời mà mở miệng: “Bạn học Đinh không phải người lạ, cậu ấy cùng lớp với cậu đó, hơn nữa còn là lớp trưởng.”

Yến Vi Sí cúi đầu nghịch bàn đạp, ngoảnh mặt làm ngơ.

Trần Vụ ngồi xổm xuống nhìn chiếc lốp xe sắp bị Yến Vi Sí ngồi bẹp: “Có lần tôi nghe bạn Triệu nói chuyện với cậu ấy, bảo rằng cậu đi ăn trong nhà hàng của nhà cậu ấy.”

Xe lắc lư, Trần Vụ vội vàng đỡ vững, ngẩng đầu thấy Yến Vi Sí đang nằm nhoài trên đầu xe, trông rất mệt mỏi.

Trần Vụ đi mua trà sữa, đẩy đẩy hắn: “Mua xong rồi, uống đi.”

Yến Vi Sí khép hờ mắt, thò tay vào chiếc túi Trần Vụ xách theo, lục lọi: “Không có ống hút à?”

Trần Vụ ngây ngốc “Ồ” một tiếng: “Tôi quên lấy rồi, cậu đi lấy đi, tôi không muốn chạy nữa.”

Yến Vi Sí: “…” Hắn chỉ chỉ, “Tiệm trà sữa ở ngay đối diện.”

Trần Vụ co rụt đầu vặn chai nước khoáng, như thể không nghe thấy, không đáp lại hắn.

“Phục rồi.” Yến đại thiếu gia chỉ đành tự mình đi hỏi xin ống hút.

Uống xong trà sữa, Yến Vi Sí thình lình bật ra một câu khỏi miệng: “Sao anh lại tới đây?”

Mặc dù giọng điệu và tư thế của hắn thả lỏng, nhưng nó mang lại cho người ta cảm giác bị áp bức khi bị thẩm vấn.

“Bạn Đinh dẫn tôi tới xem.” Trần Vụ nuốt nước trong miệng xuống.

Yến Vi Sí tỏ vẻ rất kiên nhẫn: “Xem cái gì?”

Trần Vụ: “Đại Phật.”

“Rất mới mẻ à?” Yến Vi Sí kề sát vào anh, “Trần Vụ, chẳng lẽ anh đã quên trước kia mình là hòa thượng?”

Trần Vụ cúi gằm nhìn mũi chân.

“Tôi hung dữ với anh hay là đánh anh, bớt con mẹ nó giả vờ đáng thương đi.” Yến Vi Sí nói tức giận là tức giận luôn, sau khi chửi bậy vài câu vẫn không nén được lửa giận, “Biết đây là nơi nào không? Anh cứ thế đi theo cậu ta à?”

Trần Vụ bị quát nên trốn sang một bên, nói một cách không mấy tự tin: “Trên đường rất an toàn.”

“An toàn?” Yến Vi Sí giữ chặt vai Trần Vụ, nhấc anh lên, dẫn anh đến một con phố gần đó.

Như thể một thế giới khác.

Có rất nhiều kẻ vô gia cư ngồi xổm trên đường phố, không chỉ người già mà còn cả những người trẻ tuổi. Họ nhìn chằm chằm vào từng người đi qua, từng chiếc xe một, hệt con quái vật.

Trần Vụ hít vào một hơi: “Lúc tôi tới không phải…”

Yến Vi Sí túm lấy anh: “Đó là ban ngày, bây giờ anh trở về chính là như vậy.”

Trần Vụ nhỏ giọng: “Tôi không đeo bất kỳ thứ gì có giá trị, không mặc quần áo đẹp, hẳn là sẽ không có việc gì đâu.”

“Hẳn là?” Yến Vi Sí cười lạnh, “Nơi hỗn loạn nhất Xuân Quế chính là nơi này. Các nạn nhân của vụ án giết người năm nay về cơ bản đều được gọi là người bình thường. Hai ngày trước, mảnh vụn một thi thể nam giới được tìm thấy trong thùng rác ở đây, số lượng lớn.”

Không bao lâu sau, hắn lại lôi anh đi một con phố khác.

Khu đèn đỏ, có nam có nữ mời chào khách hàng, mùi thối rữa kinh tởm thấm đẫm vào từng hạt bụi ở đây.

Có vài tên vô lại nhắm vào Trần Vụ và Yến Vi Sí, khuôn mặt ngâm trướng dục vọng của họ trông như ác quỷ dưới ánh đèn.

Yến Vi Sí kéo Trần Vụ ra sau lưng: “Cút.”

Mấy người thấy hắn có vẻ là học sinh, vốn không để vào mắt.

Một tia sáng lạnh lóe lên.

Chẳng biết trong tay Yến Vi Sí đã có một con dao găm từ bao giờ.

Động tác cầm dao găm điêu luyện và bình tĩnh của thiếu niên làm nhóm vô lại cảm thấy nếu cùng nhau xông lên có lẽ cũng khó lòng thoát thân. Họ liếc nhau, lựa chọn đổi mục tiêu khác để xuống tay.

Trước khi rời đi còn không cam lòng mà nhổ cục đờm xuống đất, hung tợn trừng mắt nhìn Trần Vụ trông giống trói gà không chặt, rất dễ ra tay.

Rác rưởi bay khắp phố, hồi lâu sau cũng không thấy bóng dáng người đi đường nào.

Cổ áo của Trần Vụ bị Yến Vi Sí kéo xiêu vẹo, anh đứng ngây ngẩn như bị dọa sợ.

Yến Vi Sí bỏ dao găm vào túi áo bông của Trần Vụ rồi vỗ vỗ mặt anh: “Về sau còn chạy lung tung theo người khác nữa không?”

Trần Vụ lắc đầu như trống bỏi.
Bình Luận (0)
Comment