Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 24

Yến Vi Sí chầm chậm nhướng mi: “Anh lặp lại lần nữa.”

Trần Vụ nghiêm túc nói: “Tôi thích người đồng giới.”

Yến Vi Sí đột ngột đứng thẳng người như thể bị thứ gì đó nóng bỏng đâm trúng, đôi mắt hắn dán chặt vào con hẻm tối tăm yên tĩnh, hồi lâu không nhúc nhích.

Trần Vụ đặt hộp hoa nhỏ lên giày: “Bạn Yến à…”

“Trước tiên khoan hẵng nói, tôi hút điếu thuốc đã.” Bàn tay đang sờ túi của Yến Vi Sí run rẩy.

Trần Vụ thấy hắn lần mò túi trên túi dưới hồi lâu bèn nghi hoặc hỏi: “Cậu tìm gì thế?”

“Tôi đã bảo anh đừng nói chuyện với tôi mà!” Yến Vi Sí thở gấp gầm lên, vừa tìm vừa chửi: “Bật lửa của ông đây đâu rồi?”

Trần Vụ: “… Đang cầm trong tay trái của cậu đấy.”

Bầu không khí ngưng đọng.

Bạn học Yến bình tĩnh bật lửa châm cho mình một điếu thuốc. Hắn quay người sang chỗ khác, chân thoáng lảo đảo bước ra đầu ngõ như uống say, sau đó ngồi xuống xe ba bánh.

“Mới vừa nói đến đâu nhỉ?” Trong bóng đêm, hắn tự hỏi tự trả lời: “Anh là gay.”

Rồi lại hỏi tiếp: “Tại sao lại là gay?”

Trần Vụ đi về phía Yến Vi Sí, đáp: “Phần lớn là bẩm sinh.”

“Đứng ở kia đi.” Yến Vi Sí lạnh lùng quát.

Trần Vụ vô tội ngơ ngác đứng lại, trên tay cầm hộp hoa và đèn điện tử.

“Vừa nãy anh nói phần lớn là bẩm sinh…” Yến Vi Sí dùng một tay chống đầu gối, năm ngón tay hơi khép lại chống thái dương: “Vậy phần nhỏ là gì?”

Trần Vụ: “Sau này thay đổi vì một vài nguyên nhân.”

Dây thần kinh nào đó trong đầu Yến Vi Sí bất chợt nhảy lên dữ dội: “Một vài nguyên nhân?”

“Tôi cũng không rõ lắm.” Trần Vụ lắc đầu: “Chỉ cộng đồng kia mới biết.”

Yến Vi Sí đứng ở đầu ngõ nhìn người đứng trong ngõ. Hắn cứ nhìn như vậy chốc lát rồi thấp giọng nói: “Anh thế mà lại là gay.”

Là gay.

Anh là gay.

Yến Vi Sí nhắm mắt rít một hơi thuốc lá thật sâu.

Trần Vụ đứng xa không nghe rõ: “Bạn Yến, cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Yến Vi Sí căng cứng cơ hàm: “Tôi có thể có chuyện gì được chứ.”

“Vậy tôi có thể đi qua không?” Trần Vụ rùng mình: “Trong ngõ này lạnh quá, lúc đi còn đỡ chứ đứng yên không động chỉ cảm thấy như có gió chui vào cổ.”

“Giờ biết lạnh rồi hả, sao hồi nãy còn cầm đèn đi dạo với người ta?” Yến Vi Sí khẽ nói.

Trần Vụ lúng túng cúi đầu đi ra khỏi con ngõ, dừng trước mặt Yến Vi Sí.

Hắn nheo mắt nhìn chăm chú người đang cách hắn gần trong gang tấc, không hiểu sao lại miệng đắng lưỡi khô, giọng khản đặc: “Tôi hút thêm điếu nữa.”

“Vậy cậu hút đi.” Trần Vụ đứng cạnh xe ba bánh.

Yến Vi Sí liên tục hút hết hai điếu thuốc như thể đang tiêu hóa câu chuyện không thể tưởng tượng nổi này, xong xuôi mới bắt đầu tính sổ: “Về quê? Quê ở một thôn làng nhỏ trong núi rất xa xôi? Muốn cùng đón Tết với người nhà?”

Trần Vụ không nói gì.

“Gạt tôi vui lắm à?” Yến Vi Sí lôi hộp hoa và đèn lồng ra khỏi ngực anh, tiện tay ném vào xe ba bánh. Tiếng vang phát ra được khuếch đại bởi sự tĩnh mịch xung quanh, bao trùm lấy cơn giận của hắn.

“Hắt xì —— ” Trần Vụ hắt hơi một cái.

Bầu không khí cứng ngắc bỗng tan đi trong khoảnh khắc.

Hơi thở Yến Vi Sí nồng nặc mùi khói thuốc, hắn lấy kẹo bạc hà từ trong hốc chứa đồ trên xe ra ăn, cảm giác áp bức trong giọng điệu giảm bớt một chút: “Tôi hỏi lại anh một lần cuối cùng, tại sao không về nhà?”

Lần này Trần Vụ đưa ra đáp án: “Năm nay tôi không muốn về.”

Yến Vi Sí sửng sốt: “Cãi nhau với người nhà à?”

Trần Vụ không phản bác.

“Không muốn về sao không nói cho tôi biết?” Quả thực Yến Vi Sí không biết nên bày ra vẻ mặt gì: “Chẳng lẽ sau khi biết tình hình của anh, tôi sẽ không cho phép anh ở lại chắc?”

Trần Vụ ngớ ra: “Cậu hỏi tôi chuyện vé xe nhiều quá nên tôi cứ tưởng cậu đang vội muốn tôi đi.”

Yến Vi Sí suýt nữa tức hộc máu, tên này ngốc hả? Đây không phải là ngốc thì ai mới ngốc?

Hắn đen mặt, khớp hàm ra sức nhai kẹo cao su, hắn kéo người lại gần hơn: “Thần tiên à, mấy ngày qua anh ở đâu?”

Trần Vụ lí nhí: “Khách sạn.”

“Thà tiêu từng ấy tiền chứ không thèm thẳng thắn với tôi. Trần Vụ, anh giỏi thật đấy.” Yến Vi Sí lườm anh: “Còn không trả phòng đi?”

Yến Vi Sí tưởng khách sạn mà Trần Vụ ở là loại lụp xụp có môi trường tồi tàn, chăn mền ngả màu đen, gối xù lông, không có phòng vệ sinh riêng, một chiếc giường chiếm hơn nửa không gian chật chội, chỉ có thể cho một người ra vào một lúc.

Tuy nhiên, Trần Vụ lại chọn một khách sạn có tên tuổi ở Xuân Quế.

Yến Vi Sí đứng trong hành lang nhìn Trần Vụ quẹt thẻ: “Những mấy trăm tệ một đêm, giờ không chê đắt nữa hả?”

“Đắt chứ, đắt muốn chết. Nhưng tiêu số tiền này có thể tránh được rất nhiều chuyện bất trắc, giảm bớt rất nhiều chuyện.” Trần Vụ mở cửa đi vào rồi cắm thẻ phòng lên: “Tôi không dám ở khách sạn rẻ tiền, sợ không vệ sinh.”

Yến Vi Sí nhướng mày, bước vào căn phòng có giường lớn rộng rãi sáng sủa, ánh mắt rơi vào người trước mặt, hắn vẫn luôn lo lắng rằng người này ngây thơ không hiểu gì, nhưng không ngờ anh còn biết cân nhắc chuyện an toàn vệ sinh.

Trần Vụ đi đến bên cửa sổ, mở toang tấm rèm màu rượu sâm panh, khung cảnh hồ nước mờ ảo tuyệt đẹp hiện ra trong tầm mắt. Bên hồ đang mở đài phun nước, cột nước sặc sỡ sắc màu ào ạt lên xuống theo nhịp điệu âm nhạc.

Yến Vi Sí đi phòng quanh phòng và nhà vệ sinh, miễn cưỡng hài lòng với tiện nghi nơi đây. Hắn đến bên Trần Vụ: “Về sau nếu ở ngoài thì đều phải chọn loại phòng thế này.”

Trần Vụ: “Tôi biết rồi.”

Yến Vi Sí cùng anh ngắm đài phun nước, bắt bẻ nói: “Chỉ có mấy bài nhạc như thế mà lặp đi lặp lại biết bao nhiêu lần. Đừng xem nữa, đi thôi.”

Phòng của Trần Vụ không có rác rưởi gì, cũng không lộn xộn nên được thu dọn rất nhanh. Anh cũng cầm theo cả hộp hoa và đèn lồng mang theo lúc nãy, nói: “Bạn học Yến à, tôi sẵn sàng rồi.”

Yến Vi Sí đang đứng quay lưng về phía anh, không có phản ứng.

Trần Vụ đi qua, phát hiện cậu thiếu niên đang nhìn dãy đồ trên tủ TV.

Ba chai nước khoáng, một gạt tàn, và hai chiếc bao mỏng nằm trên một hộp nguyên.

Trần Vụ ngơ ngác: “Cậu muốn hả?” Nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Nhưng thứ này không miễn phí đâu, phải ra ngoài trả tiền.”

“Mẹ kiếp ai muốn chứ.” Yến Vi Sí nổi nóng, tai cũng đỏ bừng: “Tôi có nói là muốn à?”

Trần Vụ lúng túng: “Tôi thấy cậu cứ luôn…”

“Trai tân không thể có lòng hiếu kỳ sao?” Trước ánh mắt kinh ngạc chăm chăm của Trần Vụ, Yến Vi Sí thản nhiên đẩy chiếc lẻ ra, cầm cả hộp lên đọc thành phần và hướng dẫn sử dụng theo trình tự các bước một hai ba.

Đệt.

Bỏng hết cả tay.

Yến Vi Sí ném hộp trở lại rồi chuyển sang mấy chiếc lẻ. Một mặt gói là màu xám bạc, lật sang mặt kia thì trong suốt, có thể nhìn thấy vòng tròn bên trong. Hắn nhíu chặt mày như đang nghiên cứu học tập, nhưng thật ra là đang nghĩ nên nhảy qua phân đoạn này thế nào.

“Đọc không hiểu.” Yến Vi Sí hùng hồn đánh giá một câu, sau đó cúi đầu nhìn Trần Vụ chằm chằm: “Anh có kinh nghiệm gì muốn chia sẻ không?”

Trần Vụ thành thật lắc đầu: “Không có.”

Yến Vi Sí dừng lại một giây rất vi diệu, sau đó vứt mấy cái bao lẻ xuống bàn, tùy ý cầm lấy chiếc túi xách du lịch trong tay Trần Vụ: “Đi thôi.”

Sau khi trả phòng, Trần Vụ cọ cằm vào chiếc khăn quàng cổ: “Bây giờ về thẳng nhà luôn hả?”

Yến Vi Sí đáp một câu: “Tôi đang làm việc.”

Trần Vụ im lặng, trên mặt tỏ vẻ “nhìn không ra cậu đang làm việc gì”. Yến Vi Sí bèn cong ngón tay gõ gõ hộp hoa anh đang cầm. Trần Vụ chợt chớp mắt mấy cái: “Thứ này do người khác đặt à?”

“Chẳng lẽ tôi mua chắc?” Yến Vi Sí liếc anh, “Tôi giống người sẽ mua hoa lắm sao?”

“Không giống.” Trần Vụ đáp, “Vậy tôi tự đi về trước nhé.”

“Đi theo tôi.” Yến Vi Sí xách cổ áo Trần Vụ như xách trẻ con tới trước xe ba bánh, bảo anh đi lên.

Chẳng bao lâu sau, xe ba bánh cọc cạch cọc cạch lên đường.

Trần Vụ ngồi đằng sau, dưới mông lót túi du lịch. Anh kê đầu lên cánh tay, ngồi nghịch chiếc đèn điện tử trong tay.

Ở ngã tư đường, Yến Vi Sí ngoái đầu nhìn anh, anh có cảm ứng ngẩng đầu lên, gửi tới một ánh mắt dò hỏi.

Dáng vẻ chỉ cần một que kẹo là có thể bị lừa đi.

Đến ngã tư tiếp theo, Yến Vi Sí ngoái đầu nhìn lần nữa, lần này Trần Vụ hỏi: “Có phải cậu lạnh lắm không? Để tôi đưa khăn quàng cổ cho cậu.”

Vừa nói, anh vừa cởi chiếc khăn quàng cổ, để lộ cần cổ trắng ngần thon thả, dường như còn tỏa ra mùi thơm sạch sẽ ấm áp.

Yến Vi Sí thờ ơ: “Đừng quản tôi.” Sau đó không nhìn tiếp nữa.

Khách hàng đang đợi trong ngõ.

Yến Vi Sí quay trở lại con đường ban đầu và giao hộp hoa cho khách hàng. Hắn không nhận bất kỳ đơn đặt hàng nào nữa, quay đầu dẫn Trần Vụ trở về.

Trần Vụ phát hiện ở cửa có thứ gì đấy, đến gần mới thấy đó là nồi. Anh kỳ quái hỏi: “Sao cậu lại cầm nồi ra ngoài?”

Yến Vi Sí dừng xe ba bánh: “Nhìn ngứa mắt.”

Trần Vụ do dự không tiến lên.

“Không liên quan gì tới anh.” Yến Vi Sí nói.

Trần Vụ “Ồ” một tiếng, lần nữa nhấc chân bước đi: “Không phải trả xe ba bánh hả?”

“Xe thuê, mai còn phải dùng.” Yến Vi Sí mở cửa, “Bữa tối tất niên của anh được giải quyết thế nào?”

Trần Vụ: “Ăn một bát tào phớ.”

Yến Vi Sí nói mát bữa tối tất niên năm nay của anh đúng là độc đáo, Trần Vụ cũng không tức giận mà quan tâm hỏi: “Còn cậu thì sao?”

Yến Vi Sí dừng động tác bật đèn, sau đó hắn thốt ra hai chữ trong bóng tối: “Không ăn.”

Trần Vụ thì thầm: “Vậy cậu còn không bằng tôi.”

Yến Vi Sí: “…”

Người dùng nồi đã quay về, chúng cũng được đặt về vị trí cũ.

Trần Vụ tìm mấy tiết mục gala cuối năm trên điện thoại, vừa nghe âm thanh mừng vui vừa nấu hai bát mì, mình một bát, Yến Vi Sí một bát.

Yến Vi Sí lấy đũa gảy gảy miếng trứng chần nước sôi ngon lành, bên dưới là rau cải xanh mượt.

Nước dùng trắng ngà, rất thơm.

Trần Vụ ngồi đối diện hắn, yên lặng ăn hết bát mì.

Điện thoại Yến Vi Sí rung lên, hắn bắt máy miễn cưỡng nói: “A Ngộ, tao đang ăn mì, không có chuyện gì thì cúp đây.”

Hoàng Ngộ ở Thủ Thành xa xôi đang đứng ngồi không yên, chờ đến giờ cũng không thấy anh Sí tìm đến, gã bèn nghiến răng dứt khoát chủ động dâng mình đến cửa.

Nào ngờ hình như tâm trạng anh Sí… Không tệ lắm?

Vậy là không có chuyện gì? Không sao rồi đúng không?

“Vậy anh Sí ăn mì đi.” Hoàng Ngộ ngơ ngơ ngác ngác: “Gửi lời chúc mừng năm mới tới Trần Vụ giùm tao.”

“Tự nói đi.” Yến Vi Sí đưa di động cho Trần Vụ.

Hoàng Ngộ gắng gượng trưng ra giọng điệu thân thiện hòa ái: “Trần Vụ à, năm mới chúc anh, gì mà an khang thịnh vượng vạn sự như ý.”

Trần Vụ nói: “Cảm ơn, cũng chúc cậu học tập tiến bộ, nâng cao thêm nữa.”

Hoàng Ngộ: “…” Không phải chứ, đưa ra lời chúc này cho một học sinh trường nghề rác rưởi ở một địa phương rác rưởi.

Tuyệt đối là cố ý trào phúng gã.

Hoàng Ngộ nhẫn nhịn không nổi nóng: “Chuyện tối nay tôi xin lỗi anh.”

Trần Vụ không hiểu: “Chuyện gì cơ?”

Hoàng Ngộ hết hồn, anh Sí không nói cho Trần Vụ biết cô gái kia là do gã sắp xếp ư? Gã lập tức bình tĩnh đổi giọng: “Không sao, không có chuyện gì.”

Sau khi cúp máy, Hoàng Ngộ nằm ngâm mình trong bồn tắm. Ban nãy lúc gọi điện, bên phía anh Sí có tiếng nhạc của chương trình gala cuối năm. Không cần phải hỏi, chắc chắn là Trần Vụ đang xem. Vì anh Sí chưa bao giờ xem cái này, Tết nhất chẳng khác gì ngày thường.

Hoàng Ngộ ngâm nước ấm thở một hơi dài thích chí, xem ra tâm trạng của anh Sí đã ổn định lại, cũng không còn lửa giận nữa.

Gã chỉ biết là có liên quan đến Trần Vụ, nhưng lại không nghĩ ra anh đã làm điều đó như thế nào.

Lúc đó anh Sí bày ra vẻ chỉ chờ gã về Xuân Quế là đánh chết gã, còn hỏi Trần Vụ có cần bạn gái không. Trần Vụ đáp không muốn, hình như sau đó còn nói gì nữa song gã không nghe thấy.

Rốt cuộc là nói gì nhỉ…

Thôi không nghĩ nữa, anh Sí không trách gã giới thiệu bạn gái cho Trần Vụ là được.

“Móa, tại sao anh Sí lại tức giận vì chuyện này thế nhỉ?” Hoàng Ngộ vùng dậy rống to một câu.

Hoàng Ngộ mà biết đêm hai mươi sáu Trần Vụ đã đi rồi, nếu không phải vì cái gọi là kịch bản của gã thì đêm nay Trần Vụ sẽ không chạm mặt anh Sí nhà gã, chắc gã sẽ tức nổ đầu mất.

Chưa kể đến việc vì chuyện gã gây ra, Trần Vụ tiết lộ xu hướng tính dục trước mặt anh Sí và khiến anh Sí chịu ảnh hưởng thế nào, có thể gã sẽ trực tiếp hưởng dương ở tuổi mười tám.

Lúc Trần Vụ tới phòng tắm đánh răng rửa mặt trước khi đi ngủ, Yến Vi Sí đứng dựa vào cửa, không nói gì cũng không tránh đi, chẳng biết hắn định làm gì. Chờ Trần Vụ đánh răng rửa mặt xong, Yến Vi Sí vẫn ở đó, đến cả tư thế cũng không thay đổi.

Trần Vụ đi tới trước bồn cầu, thấy Yến Vi Sí không có ý rời đi, anh xấu hổ nói: “Bạn học Yến này, tuy xu hướng tính dục của tôi không giống bình thường, nhưng tôi không bị bệnh, cũng không phải biến thái, sẽ không lén lút chạm vào những vật dụng cá nhân của cậu đâu.”

Yến Vi Sí hoàn hồn, toàn thân bỗng cứng đờ. Hắn quay lưng lại, khuôn mặt co giật.

Mẹ kiếp, sao mình nhìn lâu thế nhỉ?

“Tôi mải suy nghĩ một chuyện, quên chưa đi.” Yến Vi Sí quay đầu lại như không có chuyện gì xảy ra: “Đoán mò cái gì? Không phải chỉ là đồng tính thôi à, chứ có gì ghê gớm đâu, đầy ngoài đường kia kìa.”

“Do tôi nghĩ nhiều rồi, xin lỗi nhé.” Trần Vụ tháo kính xuống đặt trên bàn. Anh vừa rửa mặt xong, phần tóc mai trên trán ẩm ướt, trông vô cùng mềm mại.

Yến Vi Sí đi đến bồn rửa khom người xuống, mái đầu vàng óng ghé sát vành tai người đang đứng trước gương: “Đừng dán nhãn đặc biệt cho mình, anh nhìn bản thân xem mình bình thường đến cỡ nào.”

Mắt Trần Vụ mơ màng: “Tôi có thể đeo kính trước rồi nhìn không?”

Yến Vi Sí: “…”

Hắn làm bộ thờ ơ hỏi: “Trong giới các anh, loại hình nào tương đối quý hiếm?”

Trần Vụ nghĩ một lúc: “Có lẽ là như cậu đấy.”

Yến Vi Sí thấp giọng khụ hai tiếng, khóe môi thoáng cong lên, nhanh chóng như thể chưa từng xuất hiện. Hắn nghiêm nghị nói: “Được rồi, mau rửa xong rồi đi ngủ đi.”

Thời gian năm mới trôi qua rất nhanh, một tuần tựa một ngày.

Vào ngày Trần Vụ rời hồ nước, Yến Vi Sí nhìn chằm chằm vào câu đối anh dán hôm mùng Một, bên chân hắn vương vãi vài mẩu thuốc lá.

Giống như đầu gấu tới đòi nợ, bất cứ lúc nào cũng sẽ rút dao ra: “Không có tiền thì bắt người đến trả.”

Yến Vi Sí đảo đôi mắt khô khốc. Năm ngoái nói muốn về nhà mà chỉ lấy mấy bộ quần áo, lần này thì có động tác lớn hơn, gọi cả công ty chuyển nhà luôn.

Nồi niêu bát đũa xoong chảo giường gỗ, tất cả những đồ đạc mà anh chuyển vào đều sẽ được dọn đi hết, chỉ để lại cho Yến Vi Sí một bể cá và ba chậu cây.

Dọn ra ngoài.

Cách khá xa, không nhìn thấy.

Không nhìn thấy, xa lạ, người dưng.



Đủ thứ thông tin oanh tạc bộ não đói khát của hắn.

Lại còn lần lượt gia tăng.

Yến Vi Sí đột nhiên nói: “Đừng dọn đi nữa.”

Trần Vụ đứng trên ghế kéo rèm: “Gì cơ?”

Yến Vi Sí quay mặt đi: “Tôi không nói gì cả.”

Trần Vụ dùng khớp ngón tay đẩy kính mắt bị trượt xuống: “Tôi nghe thấy lời cậu nói rồi.”

Yến Vi Sí ném nửa điếu thuốc lá đi: “Nghe thấy mà còn hỏi?”

Trần Vụ chậm rãi nói: “Không chắc chắn lắm nên muốn xác nhận.”

Phiền chết mất.

Yến Vi Sí ra ngoài hóng làn gió thổi qua hồ nước, hắn cục súc gãi gãi đầu mấy cái thật mạnh, sau đó mím chặt môi quay vào phòng: “Trần Vụ này.”

“Ừ.” Trần Vụ nhìn lại.

“Tôi bảo anh tiếp tục ở lại chỗ tôi.” Giọng của cậu thiếu niên rõ ràng và trong trẻo, nghe kỹ còn hơi khàn khàn.

Trần Vụ sửng sốt, quên luôn chuyện mình vẫn đang giẫm trên ghế đẩu không hề an toàn.

Yến Vi Sí kéo anh xuống khỏi ghế: “Sau khi tốt nghiệp tôi sẽ rời đi, căn nhà sẽ để trống. Tạm thời anh chưa đổi việc thì cứ ở đi, nếu không muốn làm bảo vệ mà muốn đến nơi khác, cứ khóa cửa nhà là được.”

Trần Vụ im lặng phút chốc mới nói: “Nhưng tôi đóng tiền cọc rồi.” Anh nói thêm: “Hơn nữa cứ quấy rầy cậu mãi cũng không tốt.”

Yến Vi Sí nhìn xuống đỉnh đầu anh: “Tôi có nói là không tốt à?”

“Không nói.” Trần Vụ kéo xuống tấm rèm treo giữa không trung, giũ giũ rồi miết các góc gấp chéo. Anh không nhìn vào mắt Yến Vi Sí, chỉ khẽ nói: “Chúng ta đã không liên lạc với nhau rất nhiều năm. Lúc ấy cậu chịu nhận tôi là vì nể mặt sư huynh tôi, ít nhiều gì cũng gây phiền phức cho cậu.”

Dòng máu nóng rực đang chảy rần rật trong người Yến Vi Sí tức khắc đông cứng, hóa ra anh nghĩ như thế.

Môi hắn giật giật, cười nói: “Anh đi đi, thuận buồm xuôi gió.”

Bầu không khí rất tệ.

Trần Vụ luống cuống ôm tấm rèm đã gấp gọn, dò xét nói: “Có thời gian tôi sẽ tới thăm cậu.”

Yến Vi Sí thầm cười lạnh, ông đây thèm chắc?

Đã nói đến mức này rồi mà vẫn phải đi.

Đi rồi thì cũng đừng quay về.

Yến Vi Sí ôm một bầu cảm xúc khó hiểu không có chỗ trút bỏ, cũng chẳng buồn để ý tới truyện tranh lúc trước giúp hắn giết thời gian. Hắn lật tung chỗ sách Trần Vụ đã sắp xếp, chống tay lên bàn và chìm vào trạng thái ngưng trệ.

Tiếng ồn ào phía ngoài vẫn kéo dài, cũng sắp kết thúc. Đúng lúc này, một ý nghĩ lẳng lặng xuôi theo nỗi bồn chồn và tức giận len vào trong đầu hắn.

Xuân Quế có bao nhiêu rộng lớn chứ, đi xa cũng chẳng xa được đến đâu.

Hắn sải bước ra ngoài, tiễn Trần Vụ và những đồ đạc lặt vặt kia lên xe.

Hôm rằm tháng Giêng, Hoàng Ngộ có đặt một phòng riêng.

Khương Hi tới sau gã và Khương Lương Chiêu, cô bé cố ý ăn diện chải chuốt, trên mặt là lớp trang điểm mới học được, khiến cô trông như một đóa hoa đào nở rộ.

Cũng rất thơm.

Cô vừa tiến vào đã làm căn phòng ngập tràn mùi nước hoa.

Khương Hi cởi cúc áo choàng bằng bàn tay tái nhợt: “Anh Sí còn chưa tới ạ?”

Hoàng Ngộ đáp: “Không tới.”

Khương Hi lập tức sụp đổ: “Tại sao lại không tới?”

Hoàng Ngộ nói đầy ẩn ý: “Em thử nói xem.”

Mí mắt Khương Hi giật một cái: “Cái gì mà em nói xem, em không hiểu.”

Hoàng Ngộ toan bất chấp tất cả, nhưng Khương Lương Chiêu đã nói trước một bước: “Đi làm rồi.”

Vẻ mặt bầu trời sắp sập của Khương Hi biến thành câm nín: “Sao hôm nay còn phải làm việc?”

“Ngày lễ bận rộn nhất.” Khương Lương Chiêu nhích lại gần em gái: “Tiểu Hi à, phần trang điểm trên mắt em hơi lem kìa.”

“Lem thì lem, dù sao cũng không có ai nói gì.” Ngoài miệng thì tỉnh bơ, song Khương Hi vẫn vào nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm.

Hoàng Ngộ vắt chéo chân: “Tội gì không nói cho con bé nghe chân tướng?”

Khương Lương Chiêu đỡ trán: “Chẳng lẽ muốn tao nói anh Yến của nó không tới đón Tết với bạn thân và thanh mai mà chạy đến chỗ Trần Vụ à?”

Giữa một bàn tiệc phong phú và một bát chè trôi nước nhạt nhẽo, người ta chọn vế sau.

Hoàng Ngộ nhìn điện thoại, hai tiếng trước gã có nhắn tin cho anh Sí nhưng chưa nhận được phản hồi: “Ăn trước đi.”

Khương Lương Chiêu gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

“Thêm một chai rượu.” Hoàng Ngộ túm hai lọn tóc nhuộm xanh đã hơi phai màu trên đầu mình: “Mày nói xem rốt cuộc Trần Vụ đã dọn đi chưa?”

Sáng mùng bốn Trần Vụ dọn đi, giữa trưa mùng bốn anh Sí tới đó.

Nếu không nhờ thông qua một bảo vệ nào đó ở Tây Đức, gã có thể thêm wechat và trò chuyện với Trần Vụ, gã cũng không biết việc này.

Anh Sí bị Trần Vụ bắt chẹt rồi.

“Khương thiếu, đây chính là vấn đề không to tát mà mày nói đấy.” Hoàng Ngộ cười nhăn nhở nhe răng trắng chế giễu.

Khương Lương Chiêu thừa nhận mình chủ quan: “Chung quy tao không có kinh nghiệm.”

Hoàng Ngộ có kinh nghiệm phong phú cảm giác như bị đâm một dao, mặt cũng bị vả đau bôm bốp.

Cái gì mà Trần Vụ cứu mạng anh Sí chứ, cứu cục cứt.

Cho dù Trần Vụ có cứu được mười tám đời tổ tông nhà hắn thì hắn cũng sẽ không thành như thế đâu.

Là thích thôi.

Anh Sí thích Trần Vụ.

Điều không phán đoán được bây giờ là, anh Sí đã phát hiện tình cảm của mình hay chưa, thích đến mức độ nào, có thể kiểm soát bao lâu, và Trần Vụ nghĩ gì.

Tình cảnh của anh Sí đã đủ hỗn loạn, tất cả mọi chuyện sau tháng Bảy đều chưa rõ ràng, nay còn mọc một nhánh cây không nên mọc cũng không dễ chặt, xem ra thái độ của hắn vẫn là mặc kệ.

Thật đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp.

Khương Hi được anh mình dỗ dành ăn chút gì đó, ngắm đèn lồng rồi quay về trường.

Học kỳ cuối của cấp ba mới bắt đầu, cô bé đã muốn trở về. Sau khi trở về, người và chuyện ở Xuân Quế sẽ không phiền nhiễu cô nữa.

Khương Hi không yên lòng ngồi vào ghế, liếc bàn bên cạnh. Quý Minh Xuyên gục xuống bàn, không biết liệu có phải đang ngủ không.

Sau năm mới, y thường xuyên bày ra dáng vẻ này, không còn quanh quẩn bên cô như năm trước nữa. Trước đây lần nào Khương Hi đăng lên vòng bạn bè, Quý Minh Xuyên sẽ là người đầu tiên bình luận nhấn like. Nhưng gần đây khi cô đăng bài, y lại không like.

Khương Hi cố tình dịch ghế phát ra tiếng động rất lớn. Thấy Quý Minh Xuyên nhổm dậy, cô vô thức gây sự: “Quý Minh Xuyên, cậu bận rộn quá nhỉ?”

Đường nét Quý Minh Xuyên gầy gò đi trông thấy: “Xin lỗi nhé, mấy hôm nay không ở bên cậu được.”

Khương Hi thẹn quá hóa giận: “Ít tưởng bở đi, ai cần cậu…”

“Cha tôi qua đời rồi.” Quý Minh Xuyên nói.

Sắc mặt Khương Hi chuyển từ đỏ đến trắng, cô lấy bút trong túi xách ra rồi mở sách ôn luyện làm bài, hàng mi rung rung để lộ vẻ xấu hổ của cô.

“Cậu, cậu bớt đau buồn nhé.” Khương Hi mất tự nhiên nhìn Quý Minh Xuyên.

“Cảm ơn cậu.” Quý Minh Xuyên khẽ mỉm cười, dựa vào lưng ghế hướng ra ngoài cửa sổ, thân thể bị bao phủ trong cảm giác bi ai, đáng thương mà yếu đuối.

Khương Hi đi rót nước, lần đầu tiên cô cầm cốc nước không của Quý Minh Xuyên rót cho y một cốc.

Nếu là bình thường, nhất định Quý Minh Xuyên sẽ mừng rỡ khôn xiết, thậm chí là lo sợ vì được quý mến. Song lúc này y lại chẳng hề phản ứng chút nào, đắm chìm trong thế giới mất đi người thân, khiến người ta muốn ôm y một cái.

Khương Hi không biết nên an ủi ra sao, bèn mở điện thoại lướt vòng bạn bè của mình. Lúc lướt tới bức ảnh được nhiều like nhất kia, cô bé bĩu đôi môi mềm mại, nói: “Thật không biết bàn tay nào đẹp.”

Sau đó cô giơ điện thoại hỏi nam sinh không biết từ lúc nào đã quay đầu lại trìu mến nhìn ngắm mình, như đang tìm đồng minh: “Cậu thấy đẹp không?”

“Không đẹp.” Quý Minh Xuyên đáp theo ý cô trước, sau đó mới nghiêm túc nhìn điện thoại, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Rất bình…”

Chữ “Thường” không phát ra được.

Y nhìn bàn tay ở góc bức ảnh, sững sờ.
Bình Luận (0)
Comment