Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 37

Thủ Thành không phải là nơi nhỏ như Xuân Quế, nó bao gồm hơn hai mươi quận, gần mười huyện, đất đai rộng lớn và tài nguyên phong phú. Nhà mới của Hoàng Ngộ ở Nam Phong, khu vực đó toàn các biệt thự cao cấp nhất, tập trung những người nổi tiếng, tai to mặt lớn hạng A.

Vì năm nay mẹ gã đang theo đuổi một minh tinh, trở thành hàng xóm của người ta.

Nam Phong cách xa nhà tổ họ Khương, cũng cách xa dinh thự Triều Lăng của anh Sí nhà gã. Từ lúc trở về, Hoàng Ngộ bị ép tham gia các loại tiệc rượu, tinh nguyên thân thể bị sự a dua nịnh hót ngợp trong vàng son hút khô, hoàn toàn không có thời gian tìm bọn họ chơi.

Ánh nắng tươi sáng, độ tuổi trẻ đẹp, nhưng gã không rửa mặt không đánh răng, râu ria xồm xoàm suy sút hốc hác nằm vật trong nhà.

Di động rung hồi lâu mới nhận.

“Hoàng thiếu gia, chỗ tôi có thứ độc quyền.” Người trong điện thoại xu nịnh, “Nếu ngài thấy ổn thì hãy thưởng cho tôi một vé vào phòng đấu giá Hắc Đích, đợt nào cũng được.” Sau đó kẻ nọ lại vội nói, “Hoặc là hôm nào đó Hoàng thiếu gia ngài đi đến đấy thì dẫn tôi theo, để tôi thăm thú cho đã nghiện.”

Hoàng Ngộ liếc dãy số xa lạ, tên lông bông từ đâu ra đây, cũng không biết làm sao lại có thông tin liên lạc của gã nữa. Gã đang định cúp thì đầu bên kia nói, “Về Yến thiếu gia nối khố của ngài.”

“Thế à?” Hoàng Ngộ hoàn toàn bị khơi dậy trí tò mò, song ngoài miệng là giọng điệu bất cần đời, “Nói nghe xem có đáng cái giá kia không.”

Một vé đi phòng đấu giá Hắc Đích rất khó kiếm, thứ được bán đấu giá là những vật kỳ lạ hiếm có, thậm chí cả những bộ rễ cây thường thấy ở ven đường cũng có thể cạnh tranh giá. Gã đại diện gia đình tham gia vài lần, ngồi liên tục hai tiếng làm mông tê cứng, còn chẳng bằng chơi bóng rổ.

Đầu bên kia đưa ra tin độc quyền.

“Tôi tới tìm nữ thần của tôi, muốn ngắm cô ấy trong quá trình làm việc, tình cờ tôi đã chụp được hình ảnh này.”

Chỉ là một tên săn tin thôi, chụp lén mà nói đường hoàng thật.

Hoàng Ngộ không quan tâm nữ thần là ai, gã nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

Một tiếng quỷ gào bùng nổ trong căn phòng được bao quanh bởi những hàng giày thể thao phiên bản giới hạn trông giống phòng triển lãm.

“Đậu má!”

Hoàng Ngộ cấp tốc mật báo: “Anh Sí, bọn mày bị người khác chụp ảnh rồi!”

Mặt trời chói chang, Yến Vi Sí vừa về đến nhà, cởi áo trên mướt mồ hôi ra chuẩn bị tắm rửa. Hắn một tay cầm điện thoại, một tay đang bới tìm quần áo trong phòng thay đồ: “Gửi ảnh cho tao.”

Hoàng Ngộ hít sâu một hơi, sẽ không phải là anh Sí tính dùng nó làm hình nền điện thoại đó chứ?

Thật ra Yến Vi Sí không làm vậy, hắn bấm lưu, định tích lũy dần dần, tích lũy đủ rồi sẽ rửa ra, tạo một bức tường ảnh vào một ngày kỷ niệm nào đó trong tương lai.

“Anh Sí này, sao không tìm một nơi nào bí mật hơn? Trực tiếp hành động ngay dưới mặt trời ngay trên đường lớn luôn à?” Hoàng Ngộ vò đầu bứt tai.

Yến Vi Sí không nhanh không chậm: “Hành động gì?”

Hoàng Ngộ nói: “Bọn mày ôm nhau ấy.”

“Không phải chỉ là ôm thôi sao?” Yến Vi Sí lạnh giọng, “Chưa từng thấy việc đời à?”

Hoàng Ngộ: “…”

Đệt.

Mày không ăn được, dục cầu bất mãn, giận tao làm gì?

Điện thoại bị cúp, Hoàng Ngộ ngã xuống sàn nhà. Gã nằm liệt một lúc rồi đi xem vòng bạn bè của Trần Vụ, còn sạch sẽ hơn cả tâm hồn của gã.

Hoàng Ngộ nhắn tin cho Trần Vụ: [Anh đang làm gì thế?]

Thuần túy nhằm mục đích buôn chuyện, thăm dò tiến triển của hai người này.

Sử dụng phương pháp tán gái thường ngày, thói quen, bản năng.

Nhưng dù có đánh chết gã thì gã cũng sẽ không lường được, sau khi đọc được tin nhắn, Trần Vụ tới phòng để quần áo tìm anh Sí của gã trước.

“A Sí…” Trần Vụ không nghĩ ra, “Hoàng Ngộ hỏi tôi đang làm gì.”

Yến Vi Sí cầm chiếc ba lỗ màu đen: “Bảo nó đi chết đi.”

Trần Vụ kinh ngạc: “Trả lời như thế không ổn đâu.”

Yến Vi Sí dùng ánh mắt đen láy sắc bén liếc anh một cái: “Các anh quen thân quá ha, ở trên máy bay nó lo lắng cho tình huống của anh, giờ rảnh rỗi lại tìm anh tán gẫu.”

Trần Vụ: “… Bây giờ tôi trả lời đây.”

Còn là gửi audio, ôn hòa, lúng túng, rất ngại ngùng, “A Sí bảo để cậu đi chết đi.”

“Phụt ——”

Hoàng Ngộ phun hết nước lên màn hình điện thoại.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Hoàng phu nhân, “Con trai, tối nay có buổi hòa nhạc, con đi cùng Tiểu Đàm, nhớ chỉnh trang một chút, đừng làm mẹ mất mặt.”

Hoàng Ngộ ném cái chai đi.

Không sống nổi cuộc sống này nữa, mau khai giảng đi, gã thích học lắm.

Yến Vi Sí tắm rửa xong không mặc chiếc may ô chọn lựa hồi lâu kia. Hắn cởi trần nửa thân trên loanh quanh trong nhà.

Lúc thì cầm hai quyển truyện tranh đến phòng khách lật xem, lúc thì đến phòng karaoke nghe nhạc, lúc thì chạy tới phòng bếp, hỏi xin Trần Vụ trái cây ăn.

Bờ vai rộng phẳng, phần bụng săn chắc, chiếc quần thể thao rộng thùng thình nằm dưới phần eo thon gọn khỏe mạnh khoảng một tấc.

Đây là một cơ thể mạnh mẽ ẩm ướt.

Trẻ trung và đầy tính xâm lược, mang theo thủy triều mùa xuân và sóng nhiệt ngày hè tràn ra từ bụi lau sậy cùng cánh đồng ngô.

Vụt qua trước mặt Trần Vụ, lướt tới, lướt lui, lướt tới, lướt lui.

Trần Vụ đưa cà chua cho hắn: “Cậu đừng đi quanh nhà thế này nữa.”

Yến Vi Sí cắn một miếng: “Làm sao?”

Trần Vụ đẩy mắt kính: “Cậu không mặc áo trên.”

“Có vấn đề gì không?” Yến Vi Sí khẽ kéo quần, dây rút rung rung giữa không trung.

Đường chéo chữ V hai bên sườn bụng rõ ràng và gợi cảm, kéo dài đến tận cạp quần khiến con người ta mơ mộng tưởng tượng.

Trần Vụ muốn nói lại thôi.

Yến Vi Sí không cố tình rèn luyện dáng người, mọi bộ phận đều ở mức độ không làm mất đi nét đặc trưng của lứa tuổi, đồng thời ẩn chứa sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành. Hắn tỏ vẻ khó hiểu trước phản ứng của Trần Vụ: “Ở nông thôn làm ruộng không cởi áo, không để trần vai tay à?”

“Không giống.” Trần Vụ đáp.

Yến Vi Sí dựa lên bệ đá cẩm thạch dài: “Không giống chỗ nào?”

Trần Vụ lấy một chiếc bát sứ nhỏ trên kệ đồ, bỏ một ít đậu xanh cho vào ngâm: “Hiện tại cậu không làm ruộng, nơi này cũng không phải là quê nhà tôi.”

Yến Vi Sí trêu chọc: “Tức là, tôi bắt buộc phải mặc quần áo, không mặc không được?”

Trần Vụ lau nước trên tay, bên tai có hơi thở phất qua, “Trần Vụ, tôi rất nóng bức.”

Anh ngơ ngác: “Thế cậu ăn nhiều cà chua một chút.”

“Không có tác dụng lắm.” Yến Vi Sí hàm súc, “Phải bốc thuốc đúng bệnh.”

Ánh mắt Trần Vụ bối rối.

Yến Vi Sí không đùa lưu manh nữa, đủ là dừng, hắn chuyển chủ đề: “Lúc ở ngoài đã nói rồi, bây giờ tiếp tục an ủi tôi đi.”

“Tâm trạng của cậu đã tốt hơn rồi.” Trần Vụ nói.

Mặt mũi Yến Vi Sí tràn đầy hứng thú: “Anh là đại tiên, thông qua làn da có thể nhìn thấu tâm tình của người khác.”

Trần Vụ không đùa giỡn mà nói với ngữ điệu chân thành: “Tôi có thể nhìn ra cảm xúc của cậu.”

Yến Vi Sí sửng sốt.

Chết tiệt, hoàn toàn không đè được khóe môi xuống.

Hắn đang định đi ra ngoài nhằm che giấu biểu cảm không đáng tiền của mình trước, thì nghe thấy Trần Vụ ngập ngừng, “A Sí, ừm…”

“Ừm gì?” Yến Vi Sí ăn cà chua, không quay đầu lại.

Trần Vụ ở đằng sau hắn nói: “Lúc ngủ cậu có thể đừng dựa sát tôi không?”

Yến Vi Sí lạnh mặt xoay người: “Nói rõ xem, anh đắp chăn của anh, tôi đắp chăn của tôi, sao tôi lại dựa sát anh được?”

Trần Vụ ấp a ấp úng: “Cậu thường xuyên đắp chăn không kín, tôi tỉnh dậy là có thể nhìn thấy cậu… Phản ứng sinh lý…”

Gáy Yến Vi Sí nóng lên: “Thế không phải là anh có đắp chăn à?”

Trần Vụ: “Vẫn có thể…” Anh xấu hổ không nói tiếp được, từ mặt đến tai đều đỏ ửng.

Da trắng, nên vệt đỏ ấy trông vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt Yến Vi Sí lướt lên trên, hắn nuốt nước bọt, ngay thẳng hùng hồn nói: “Không có cách nào, trai tân vừa thi đại học xong chính là như vậy.”

Trần Vụ: “…”

Phòng bếp rất yên tĩnh, Yến Vi Sí chờ hồi lâu mới chờ được một câu của anh, “Tôi vẫn nên chuyển đến phòng ngủ phụ ở phía Bắc đi.”

“Là ai nói phòng ngủ quá lớn không quen, muốn ngủ chung giường nhưng không chung gối chung chăn với tôi?” Yến Vi Sí túm lấy chiếc áo ngắn giản dị của Trần Vụ, kéo anh tới, trong hơi thở là hương cà chua chua ngọt, “Giờ anh lại muốn chuyển đi, nói không giữ lời à?”

Hàng mi sau tròng kính của Trần Vụ động động giống bàn chải nhỏ, lộ ra sự luống cuống của anh. Yến Vi Sí nới lỏng ngón tay đang túm lấy anh, sắc mặt suy sụp, “Tôi nhìn lầm người rồi, không ngờ anh bốc đồng nghĩ gì làm nấy, xem tôi như con khỉ để chơi đùa.”

“Xin lỗi.” Trần Vụ vội vàng xin lỗi. Anh hít sâu mấy cái, như đang cố lấy dũng khí, nói rất nhỏ, “Nhưng A Sí, có đôi khi cậu sẽ… Sẽ… Tôi…”

Hai chữ sau gần như là giọng khí.

Yến Vi Sí ăn hết miếng cà chua cuối cùng: “Sẽ làm gì anh?”

Trần Vụ mở to hai mắt: “Cậu không nghe thấy à?”

“Tiếng muỗi còn lớn hơn giọng anh, tôi có thể nghe được mới là lạ.” Yến Vi Sí dở khóc dở cười.

“Nói ra ngại lắm.” Trần Vụ ủ rũ, “Để tôi nhắn tin cho cậu đi.”

Yến Vi Sí đọc được tin nhắn, đầu óc trống rỗng.

Trần Vụ chỉ nhắn hai chữ:

[Chọc vào.]

“Có thể vi phạm quy định không, hay là tôi rút lại đi.”

Trần Vụ lẩm bẩm rút tin nhắn về, thấy thiếu niên như bị điểm huyệt, anh kỳ quái hỏi, “A Sí?”

Yến Vi Sí đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, cơ chân cứng ngắc giống khối sắt.

Đừng làm thế với ông đây nữa. Thật sự sắp phế rồi.

Do tin nhắn kia của Trần Vụ, lý trí của Yến Vi Sí đã bị đẩy đến bờ vực thẳm. Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, chính hắn cũng không biết mình có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ gì nữa.

Vì thế hắn đã tìm một công việc mùa hè.

Quận Tu Ninh ở rìa Thủ Thành, cách nội thành gần một trăm cây số, hai nhóm người sinh sống tách biệt, không có nhiều giao thoa.

Mùa hè năm nay, có một trợ giảng mới đến câu lạc bộ thể thao mạo hiểm dành cho trẻ em ở ngoại ô quận Tu Ninh.

Dù đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, người nọ cũng vẫn đẹp trai phát sáng.

Vùng đất rộng lớn bị hơi nóng ăn mòn, mặt đất bốc khói, mười mấy chiếc mô tô địa hình(1) đỗ dưới mái hiên che nắng màu xanh.

(1) Dạng mô tô địa hình cho trẻ con.

Trợ giảng cầm vở điểm danh, đám trẻ con háo hức trông mong vây quanh hắn, muốn ôm chân hắn, kéo tay hắn, nhưng lại không dám.

Chợt có tiếng reng reng vang lên.

Bọn trẻ tranh nhau kêu to: “Anh ơi, anh có điện thoại.”

“Đừng ồn.” Trợ giáo nhíu mày dưới vành mũ, tiếng ầm ĩ lập tức biến mất. Hắn đi ra ngoài mái che bắt máy.

Trần Vụ thu đôi giày vải phơi ở đài quan sát về: “A Sí, mấy giờ cậu tan làm?”

“Như thường lệ.” Yến Vi Sí nói, “Tôi cũng không sống về đêm.”

Trần Vụ hiền lành: “Cậu không tìm bạn bè của cậu chơi sao?”

“Muốn tôi đi chơi à?” Yến Vi Sí dửng dưng.

Trần Vụ còn chưa trả lời, Yến Vi Sí đã lên tiếng, “Không rảnh, phải kiếm tiền.”

“Nóng lắm, anh không có việc gì thì đừng ra ngoài, muốn ăn gì cứ nói cho tôi qua wechat, tan tầm về sẽ mua cho anh.” Yến Vi Sí nhìn về nơi xa xa có huấn luyện viên bảo vệ đám trẻ con lái xe lên phía trước, hắn đi làm đi về phải tốn mấy tiếng trên đường, sốt ruột như đang yêu xa.

Hoàn cảnh gia đình của các thành viên trẻ ở câu lạc bộ có thể nói là trên mức trung bình trong khu vực này, nhưng vẫn hơi chênh lệch với những gia đình giàu có chân chính, càng cách phần nhỏ đỉnh kim tự tháp của giới chính trị thương mại ở Thủ Thành rất xa. Nhưng phụ huynh vẫn quan tâm đến việc bồi dưỡng sở thích hứng thú của con mình. Không chỉ giới hạn ở vẽ tranh, khiêu vũ, piano và các môn phổ biến khác, mà họ thậm chí không bỏ qua những môn không được ưa chuộng như mô tô địa hình.

Yến Vi Sí phụ trách một cô bé. Cô bé rụt rè và kích động mà nắm chặt bàn tay to lớn rám nắng của hắn, dưới sự hướng dẫn của hắn, hướng tới niềm đam mê của cô bé hoặc sự mong đợi của cha mẹ cô bé.

Bất kể là một búp bê lai Tây hay là vẻ ngoài bình thường nhưng lanh lợi nói ngọt, đối với Yến Vi Sí đều là không ghét cũng không thích.

Công việc thôi.

Tay chân cô bé đeo đồ bảo hộ, trên mũ bảo hiểm và giày đều có hình vẽ tay, lúc vào khúc cua thì cô bé bị ngã.

Sau khi ngã hơn chục lần liên tiếp, cô bé bật khóc, người nhà cầm ô chống nắng chạy tới.

Đó là một người mẹ đơn thân, chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, có tập gym, da trắng xinh đẹp.

Mùi nước hoa thơm nức quyến rũ, trên người có thể thấy những thương hiệu xa xỉ phổ biến trên thị trường cũng như một vài sản phẩm siêu sang.

Cô cất chiếc ô đi, đầu tiên cảm ơn Yến Vi Sí đã tận tình hướng dẫn một với một, sau đó hỏi tại sao con gái luôn bị ngã, cuối cùng muốn thêm wechat để ngày thường có thể tìm hắn hỏi thăm về tình hình của con gái nếu cần.

“Tôi là cộng tác viên thôi, có việc gì thì tìm huấn luyện viên ấy.” Yến Vi Sí phủi bụi trên quần áo làm việc của mình.

Tiễn người nhà đi xong, Yến Vi Sí cúi đầu nhìn cô bé: “Tiếp tục hay là nghỉ ngơi?”

“Em muốn tiếp tục.” Cô bé kéo găng tay bò dậy, trộm liếc phía mẹ mình, bị trừng mắt thì rụt đầu lại, sau đó ngượng ngùng nói, “Anh ơi, anh thấy mẹ em thế nào?”

Yến Vi Sí dắt xe mô tô giao cho cô bé: “Anh có bạn trai rồi, không thích hợp đánh giá những người khác.”

“Bất luận nam nữ già trẻ.” Hắn nói.

Yến Vi Sí dạy bọn trẻ hơn nửa tháng thì Trần Vụ trúng tuyển.

Địa điểm làm việc là đại viện mà anh đã chọn ngay từ lúc nộp hồ sơ ban đầu, quản gia nói cho anh nơi nào không thể đi, cây nào cần chăm sóc cẩn thận, cây nào cần bắt sâu thường xuyên, cây nào buổi sáng chuyển ra, buổi trưa chuyển về rồi buổi chiều chuyển ra, cùng với cấm tiếng ồn ào, cấm chạy lung tung, cấm xin nghỉ không lý do.

“Thế này trước đã.” Quản gia nói, “Tôi sẽ dẫn cậu đến phòng dụng cụ, ở đó có tạp dề và mũ rơm.”

Trần Vụ đi theo ông.

“Nơi này rộng lớn, cậu hãy nhớ đường nhé.” Quản gia không nhiệt tình cũng không kiêu ngạo, mang thái độ của một người quản lý chuyện lặt vặt của một gia đình lớn đối đãi với cấp dưới, “Đây là ngày đầu tiên cậu đi làm, hãy cắt cỏ ở Tây Viên đi.”

Trần Vụ đáp: “Dạ.”

Trong suốt quá trình, bác quản gia chấm ấn tượng đầu tiên về người làm vườn mới là 80 điểm.

Vì mắt anh nhìn thẳng phía trước, không ngó nghiêng xung quanh hay kêu gào ồn ào, không có dáng vẻ nông cạn và thô tục như từ quê mới lên.

“Lão gia không thích máy móc tiên tiến, nên sẽ toàn làm việc bằng dụng cụ truyền thống.” Quản gia nhắc nhở.

Trần Vụ tự đeo tạp dề: “Cháu biết ạ.”

Thái độ của quản gia ôn hòa hơn: “Bác họ Dư, cháu có thể gọi bác là bác Dư, nếu không phải chuyện quan trọng thì tan làm nói với bác, đừng la hét.”

Giải thích xong, bác rời đi.

Bác Dư cũng không hoàn toàn mặc kệ, bác bận rộn một lúc rồi đến Tây Viên, giám sát xem chàng trai làm vườn có lười biếng hay không.

Lão gia rất kén chọn, không biết liệu người thanh niên này có thể làm được bao lâu.

Bác Dư vừa định thu hồi tầm mắt thì thoáng thấy trên cái cây gần đó có người.

Trang phục quen thuộc làm bác kìm lời trách móc, bác vội vàng đẩy cỏ cây sang một bên: “Thiếu gia!”

Bị quấy rầy, Dư Trản hậm hực: “Kêu la gì thế.”

Bác Dư nghiêm mặt: “Lão gia biết ngài leo cây không?”

“Chẳng qua là tôi đang nhìn bạn bè thôi.” Nương theo góc che chắn này, Dư Trản nghiêm túc quan sát người thanh niên đang chăm sóc cỏ.

Bác Dư giật mình: “Cậu ta là bạn ngài ạ?”

“Gặp mặt một lần.” Dư Trản trả lời ngắn gọn, “Tôi quan sát cậu ấy thôi.”

Bác Dư không hỏi nhiều, chỉ nói: “Ngài như thế quá rõ ràng.”

Dư Trản kéo mấy cành cây mọc um tùm sang một bên, nghe vậy thì sửng sốt: “Thế sao cậu ấy không phát hiện ra?”

“Có thể là…” Bác Dư vừa uyển chuyển vừa trực tiếp, “Không muốn?”

Dư Trản nhíu mày: “Tức là không có hứng thú với tôi.”

Bác Dư nói: “Tôi nghĩ vậy.”

Dư Trản nhảy từ trên cây xuống, hôm nay hắn không đến viện, mặc một bộ quần áo thường ngày ở nhà, cao lớn điển trai, kết hợp với khuôn mặt trẻ con có lúm đồng tiền.

Trước nay hắn chưa từng quan tâm đến chuyện gia đình tuyển người làm, lúc người nọ xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, hắn còn tưởng mình hoa mắt.

Mặc dù lần đó đối phương bịt kín mít, hắn cũng có thể nhận ra từ phong cách ăn mặc, khí chất và cảm giác.

Lúc này Dư Trản vẫn cảm thấy không thể tin nổi, sao có thể nhìn thấy người nọ ở trong nhà mình được? Hắn lại tìm chỗ khác để nhìn lén.

Bác Dư thật sự sợ thiếu gia ngã bị thương: “Nếu muốn chào hỏi, không bằng thoải mái tự nhiên chút.”

“Vậy để tôi đi đổi bộ quần áo chính thức hơn.” Dư Trản nói.

Trần Vụ tu sửa một khoảng cỏ, dùng cái cào cào lên một chỗ. Anh giơ tay lau mồ hôi trên mặt rồi nhặt chiếc kéo lớn trên mặt đất lên.

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên trái: “Đang cắt cỏ à?”

Trần Vụ ngẩng đầu: “Xin hỏi anh là ai?”

“Đây là nhà tôi.” Người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây được cắt may gọn gàng, phong độ nhẹ nhàng mà tự giới thiệu, “Tôi họ Dư, tên chỉ một chữ Trản, một ngọn đèn(2).”

(2) Chữ 盏 Trản trong tên Dư Trản là chữ 盏 trong 一盏灯 một ngọn đèn.

Trần Vụ đứng lên, lịch sự nói: “Xin chào.”

Ánh mắt có chừng mực của Dư Trản rơi trên khuôn mặt phơi nắng đỏ ửng của anh: “Tây Viên chủ yếu là cỏ, Bắc Viên là hoa, Đông Viên là cây, Nam Viên là dược liệu. Hồi nhỏ tôi ốm yếu lắm bệnh, để lại mầm bệnh, dược liệu đều để cho tôi dùng.”

Trần Vụ tỏ vẻ nghi hoặc “Tại sao anh lại nói với tôi điều này?”

Dư Trản: “…”

Cũng đúng, hồ đồ rồi.

Hắn nắm tay đưa lên môi ho khẽ hai tiếng: “Tuy tạm thời cậu chỉ có thể cắt tỉa hoa cỏ, nhưng nếu cậu biểu hiện tốt, chưa biết chừng có thể vào được dược viên đấy.”

Trần Vụ nghiêm túc gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”

Dư Trản cười lộ má lúm đồng tiền.

Trần Vụ bỗng hỏi: “Có phải là tôi từng gặp anh ở đâu rồi không?”

Niềm mong đợi dấy lên trong đôi mắt to tròn của Dư Trản.

“Hẳn là chưa gặp bao giờ.” Trần Vụ ngồi xuống cắt cỏ.

Dư Trản kìm nén sự mong đợi của mình.

Trần Vụ gom góp cỏ vụn thành đống, dùng cào kéo chúng lên xe. Anh đắm chìm trong thế giới của riêng mình mà quên mất bên cạnh còn có người.

Dư Trản ngượng ngùng rời khỏi.

Một tuần sau Dư Trản không lại xuất hiện ở Tây Viên nữa. Mãi đến một buổi tối, hắn mặc một bộ lễ phục Anh quốc màu xám đậm, bình tĩnh trang trọng đi về phía Trần Vụ: “Tôi phải tham dự một bữa tiệc tối, cậu có biết lái xe không?”

“Biết thì biết, nhưng tôi…” Trần Vụ cầm hai con sâu trong tay.

Dư Trản nói tài xế lâm thời có việc, hắn khẩn cầu một cách thân thiện: “Xin nhờ, giúp tôi với.”

Trần Vụ hơi khó xử: “Anh không thể tự lái xe sao?”

“Nào có sếp tổng tự lái xe chứ.” Dư Trản bật cười.

Trần Vụ sửng sốt: “Anh là sếp tổng à? Thế chắc anh không chỉ có một tài xế nhỉ?”

Nụ cười tươi của Dư Trản đông cứng. Cuối cùng vẫn là Trần Vụ lái chiếc xe xịn của Dư Trản đi.

Khi đến nơi, Dư Trản chỉnh lại nơ: “Cậu vào với tôi đi.”

Đầu óc không tỉnh táo, dẫn theo người làm vườn đến một dịp quan trọng thế này.

Trần Vụ nhìn hắn.

Nhận thấy không ổn, Dư Trản lập tức xin lỗi: “Là tôi thiếu suy xét, vậy cậu ở trong xe chờ tôi, tôi uống ly rượu dạo một vòng rồi quay lại.”

Trước khi xuống xe, hắn mỉm cười nói: “Để bày tỏ lòng biết ơn, tôi sẽ mời cậu một bữa.”

Phía sau mới là trọng điểm khi đưa người ra.

Bữa tiệc Dư Trản tới tham gia là do nhà họ Yến tổ chức, tiệc đầy tháng dành cho đứa cháu gái được sủng ái của Yến lão gia tử.

Một đứa trẻ bé như vậy, một sự kiện tổ chức hoành tráng như vậy, cũng không biết có chịu nổi phần phúc khí này hay không.

Xung quanh là một loạt các ô tô sang trọng, Bugatti Veyron, McLaren, Porsche, Lamborghini, tất cả đều mạ vàng, còn có cả Mercedes-Benz nạm kim cương, siêu xe đặt riêng,… Chiếc xe này trị giá hàng chục triệu, chiếc xe kia trị giá hàng trăm triệu. Chiếc Bentley kinh doanh bình thường của Dư Trản lạc ở giữa trông có vẻ khó coi.

Khi Dư Trản lấy thiệp mời ra, một bàn tay đặt lên vai hắn, không biết trên dưới mà vỗ vỗ, cười đùa gọi, “Chú Dư.”

Người tới có quả tóc xanh rất chói mắt.

Ai thích nhuộm tóc xanh lá chứ?

Đứa con duy nhất nhà họ Hoàng, Hoàng thiếu gia, tóc gã được buộc thành bím nhỏ, còn chọn lựa riêng một dây buộc đỏ rực bằng da cho nhúm xanh lá ấy.

Dư Trản không hất bàn tay trên vai ra, không so đo với trẻ con: “Cha mẹ cháu không tới à?”

“Đã vào từ sớm rồi ạ.” Hoàng Ngộ đút hai tay vào túi quần, cà lơ phất phơ bước vào đại sảnh lộng lẫy. Anh Sí có biết hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu gái thứ ba nhà ổng không nhỉ? Hoàng Ngộ suy nghĩ một lúc nhưng rồi vẫn không nhắn tin.

Tầm mắt Hoàng Ngộ quét qua một loạt những bộ đồ đặt riêng, tìm thấy thằng bạn nối khố đang trò chuyện cười nói với vài thiếu gia nhà giàu. Gã nâng ly rượu, mở khẩu hình, “Tao lên tầng hai.”

Khương Lương Chiêu ngẩng đầu.

Phớt lờ ánh nhìn của cha mẹ mình, Hoàng Ngộ ra hiệu lên thẳng trên gác, Chiêu Nhi sắp đi học tài chính ở trường đại học do nhà họ Yến thành lập. Nực cười biết bao, anh Sí thậm chí còn không được vào trường của nhà mình, phải học ở học viện quốc tế rác rưởi.

Nhà họ Yến phất lên nhờ hoạt động phi pháp nhưng ngồi vững nhờ hoạt động chính quy, độc quyền nhiều lĩnh vực.

Trong đế chế kinh doanh tráng lệ này, thế lực nhà họ Yến chiếm hai phần ba, còn lại một phần ba thuộc về các nhà Hoàng, Khương, Triệu, dẫn đầu bởi nhà họ Dư rất có sức ảnh hưởng ở Viện Khoa học Lâm nghiệp.

Bữa tiệc đầy tháng tối nay oanh động toàn bộ Thủ Thành, các gia tộc đều có người tới, thậm chí có gia đình tham gia cả nhà.

Hơn nữa ngoài cậu út rõ ràng tay cầm át chủ bài lại tự tìm đường chết của nhà họ Yến, tất cả những người còn lại trong nhà họ Yến dù đang định cư hoặc công tác ở khắp nơi trên thế giới đều đến trình diện, không có ngoại lệ, có thể thấy Yến lão gia tử coi trọng việc này nhường nào.

Các cổ đông đã ngầm thừa nhận, người cha của đứa trẻ sơ sinh có nhiều khả năng trở thành người thừa kế nhất. Dù sao nhà họ Yến đã nội đấu ba năm, kẻ hống hách nhảy cao không phải đã chết thì là không tin tức. Những người hiện ở đây đều là người thông minh, hướng gió gần như đã được xác định.

Ông cụ cũng tàn nhẫn, năm đó ông tự đặt bẫy chết giả, nhằm tạo cơ hội cho những đứa con rục rịch âm mưu động vào đồ ăn thức uống của ông, để họ giúp ông dọn dẹp những cành lá suy dinh dưỡng.

Dọn dẹp sạch sẽ xong, chất dinh dưỡng sẽ không bị lãng phí và phân tán, mà có thể tập trung vào những cành lá khỏe mạnh.

Mười mấy đứa con khai chi tán diệp, có thể nói lão gia con đàn cháu đống, tuy nhiên, chính nhóm người này lại đang mong ngóng cái chết của ông.

Không đứa nào bớt lo.

Mãi đến nửa sau bữa tiệc, ông cụ mới xuất hiện. Dư Trản đi lên nói nói mấy câu rồi quay trở lại xe, hắn cởi cúc áo vest mở phanh ra: “Chắc chờ mệt rồi nhỉ, tôi dẫn cậu đi ăn ngon nhé.”

Trần Vụ trả lời tin nhắn “đã nấu cơm sẵn cho anh” của Yến Vi Sí, sau đó lắc đầu: “Tôi không ăn đâu, tôi đưa anh về đại viện rồi tan tầm thôi.”

“Thế để lần sau mời cậu vậy.” Dư Trản không làm khó người khác, ôn hòa nói, “Đại viện bao ăn ở, không cần phải chạy tới chạy lui mỗi ngày.”

“Nếu tôi không về, sẽ có người thấy phiền.” Trần Vụ di chuyển thuận lợi, lái xe rời khỏi mấy chiếc xe thể thao đang đỗ lộn xộn.

Dư Trản lộ ra vẻ tò mò không gây phản cảm: “Cậu rất quan tâm đến cảm nhận của người kia à?”

Trần Vụ lại nói: “Tôi có thể không trả lời không?”

Dư Trản cứng họng: “Có thể.”

“Vậy tôi không trả lời.” Di động trong túi Trần Vụ vang lên, anh tưởng là Yến Vi Sí nên dừng xe bên đường, lấy điện thoại ra xem màn hình thông báo, là Hoàng Ngộ.

“Chiêu Nhi tìm anh.”

Hoàng Ngộ vừa dứt lời, bên kia đã đổi người.

Khương Lương Chiêu vốn không muốn gọi cuộc điện thoại này, Quý Minh Xuyên sống hay chết cũng chẳng liên quan gì tới hắn ta. Nói thẳng ra, hắn ta ước gì Quý Minh Xuyên biến mất.

Nhưng không thể vào thời điểm em gái hắn ta đang chìm đắm chưa thoát ra được. Nếu y chết, đó sẽ là cú sốc mạnh đầy đau đớn.

Khương Lương Chiêu vẫn còn đang ở yến tiệc. Hắn ta đã uống ít rượu, trên tay là cà vạt bị giật xuống, sắc mặt nhuốm chút mỏi mệt và bất đắc dĩ: “Em gái tôi van nài tôi tìm anh, nói là có quyển ghi chú gì đó, bảo anh gửi cho Quý Minh Xuyên.”

“Không có.” Trần Vụ đáp.

“Tôi không rõ chuyện quá khứ cụ thể của hai người.” Khương Lương Chiêu lâm vào thế khó xử, lo lắng anh Sí biết về cuộc gọi này. Hắn ta thận trọng nói, “Chỉ nghe em gái tôi nói nước ngoài không chữa khỏi được bệnh kín của Quý Minh Xuyên, cậu ta bị giày vò nghiêm trọng. Nếu anh không đưa cho cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ hận anh đấy.”

Trần Vụ lẩm bẩm: “Hận mà không biết ngượng à?”

“Nếu cậu ta không biết xấu hổ, vậy thì để cậu ta hận đi.” Trần Vụ cúp máy.
Bình Luận (0)
Comment