Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 42

Điện thoại đột nhiên bị cúp máy.

Trần Vụ cất điện thoại vào túi, tiếp tục đóng khung gỗ cho cây.

Bác Dư đi tới: “Thiếu gia nói giờ cậu có thể tan tầm rồi.”

Trần Vụ lấy búa đóng thanh gỗ dài vào đất: “Cháu đóng xong cái giá này đã.”

Anh xắn tay áo khoác dài bên ngoài áo ngắn tay lên, giọng nói xen lẫn giữa tạp âm “bộp bộp”, “Trước khi đi còn phải tưới nước một lần, đất đã  được xới tơi xốp rồi, chập tối không tưới thì mai sẽ cứng lại mất.”

Bác Dư nhìn người trẻ tuổi đầy tán thưởng, làm việc không chê vào đâu được. Nhưng chỉ dựa vào điểm này đã khiến lão gia đích thân hạ lệnh, tất cả dược liệu ở Nam Viên tùy ý cho cậu ta xử lý, bất luận là trân quý hay bình thường… Lão gia hủy bỏ kế hoạch dưỡng lão rồi dọn về sống ở đại viện, rất có khả năng cũng là vì cậu ta. Chẳng lẽ gia thế của người trẻ tuổi này không đơn giản?

Nếu thật sự là như thế, vậy cũng có thể giải thích được tại sao lão gia mắt nhắm mắt mở trước hành vi quá mức chú ý tới chàng trai này của thiếu gia.

Trái tim già nua của bác Dư đập thình thịch, vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Dư vẫn trống.

Trần Vụ nghi hoặc hỏi: “Bác ơi bác, còn chuyện gì nữa không ạ?”

Bác Dư ngừng ngẫm nghĩ về phương hướng nằm mơ giữa ban ngày: “Không có gì, cậu bận việc của cậu đi.”

Trần Vụ không chú ý tới bác nữa.

Khi khung gỗ chỉ thiếu một cây, điện thoại của Trần Vụ đổ chuông, anh rảnh một tay ra bấm nhận: “A Sí.”

Đầu bên kia điện thoại, tiếng thở dốc của thiếu niên nghe hơi bất thường: “Tới trường học đón tôi.”

Trần Vụ nhìn sắc trời: “Bây giờ luôn à? Cậu còn có một tiết học mà nhỉ?”

“Tút tút tút —— “

Lại bị cúp.

Trần Vụ ấn mở khung chat wechat gửi tin nhắn thoại, “A Sí, cậu chờ tôi một lát, tôi còn chưa bận việc xong.”

Không có câu trả lời.

Trần Vụ nhanh chóng đóng thanh gỗ, cầm súng nước tưới cây ở Nam Viên, sau đó khoác lên ráng chiều, lái xe đến Gia Thược.

Có một người đang ngồi bên lề đường trước cổng trường.

Trần Vụ lái xe đến gần hơn, sau khi thấy rõ, anh tỏ vẻ khó hiểu bước xuống xe: “A Sí, sao cậu lại ngồi ở đây?”

Yến Vi Sí nhìn chằm chằm Trần Vụ bằng ánh mắt đen thẳm, không lên tiếng.

“A Sí?” Trần Vụ đi đến trước mặt Yến Vi Sí, bị phản ứng của hắn dọa sợ tới mức luống cuống, thanh âm trầm thấp như thì thầm.

Yến Vi Sí vẫn nhìn anh chằm chằm, giọng khàn khàn: “Anh đã nói gì trong điện thoại?”

Trần Vụ ngơ ngác: “Cậu không nghe rõ à?”

“Nói bây giờ.” Yến Vi Sí nói với giọng điệu qua quít thường ngày, “Nói ngay trước mặt tôi.”

Trần Vụ gãi gãi tóc sau gáy: “Thì, thì là…”

“Đừng lắp bắp.”

“Tôi muốn nhờ cậu giả làm bạn trai của tôi.”

Cả hai cùng nói, rồi cùng lặng thinh.

Yến Vi Sí cúi đầu, duỗi tay chỉnh lại ống quần chùng xuống mặt giày của Trần Vụ: “Anh muốn nhờ tôi giả làm cái gì của anh cơ?”

Trần Vụ nuốt ngụm nước bọt: “Giả làm bạn trai của tôi.”

Yến Vi Sí ung dung chậm rãi: “Giả làm ai của anh cơ?”

Trần Vụ nói: “Bạn trai.”

“Ừ.” Yến Vi Sí đứng dậy.

Trần Vụ đi theo hắn đến bãi đậu xe, đột nhiên kinh ngạc hỏi: “A Sí, sao chân trái của cậu hơi…”

Hơi cái gì, hơi khập khiễng.

Yến Vi Sí phớt lờ, tiếp tục đi về phía trước với bước chân không được tự nhiên cho lắm.

Trần Vụ đuổi theo: “Cậu lại bị ai đánh à?”

Yến Vi Sí đưa lưng về phía anh, sắc mặt xấu hổ, đánh cái con khỉ, là bị ngã.

Đầu óc trống rỗng, chân giẫm trượt, ngã thẳng xuống cầu thang, mẹ kiếp.

Mức độ mất mặt dù có chết cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Bàn tay đút trong túi bị túm lấy, Yến Vi Sí dừng lại, mặc Trần Vụ xem xét vết xước trên lòng bàn tay hắn.

Tầm mắt của Trần Vụ đảo qua đảo lại giữa vết xước và bụi bặm trên quần thể thao, anh thăm dò hỏi: “Cậu té ngã à?”

Yến Vi Sí rút tay về: “Cứ kệ tôi.”

Trần Vụ khẽ nhíu mày: “Nếu không hay là cậu đừng đi nữa.”

Sắc mặt Yến Vi Sí bỗng trở nên đáng sợ: “Tôi không phải ứng cử viên duy nhất, mà anh còn chuẩn bị người thứ hai thứ ba à?”

“Không có dự bị, cậu là lựa chọn đầu tiên, là duy nhất.” Trần Vụ vội vàng giải thích, “Nhưng tôi nghĩ, lần này không cần cậu giúp tôi nữa, để lần sau đi.”

Yến Vi Sí xoa xoa vết xước trên tay, lần sau chính là hứa suông.

Đồ ngốc mới tin.

Lên xe, Yến Vi Sí nói: “Tôi chỉ bị vấp chân thôi, không phải bị gãy.”

Trần Vụ nhẹ giọng: “Tôi muốn để cậu ở nhà nghỉ ngơi.”

Yến Vi Sí kéo dây an toàn thắt chặt trước người: “Tôi không cần nghỉ ngơi.”

“Thế được rồi.” Trần Vụ nhìn kính chiếu hậu lùi xe, “Vẫn phải nhờ cậu giúp tôi việc này.”

Ánh mắt Yến Vi Sí dừng bên ngoài cửa sổ xe.

Sao lại cảm thấy hoàng hôn hôm nay mộng ảo hơn ngày thường nhỉ?

Chiếc xe chạy êm ru trong dòng xe cộ giờ cao điểm, Trần Vụ tò mò hỏi: “A Sí, tại sao cậu không hỏi tôi nguyên nhân nhờ cậu giả vờ làm bạn trai?”

Yến Vi Sí vốn dĩ không thèm để ý đến cái gọi là nguyên nhân, đầu óc hắn chỉ có một suy nghĩ, tối nay nên sử dụng đặc quyền của bạn trai thế nào.

Loại cơ hội tốt mà dập đầu chảy máu ở chùa miếu cũng cầu không được này, phải để hắn ăn chút kẹo chứ.

Ở lần thứ hai Trần Vụ quay đầu, Yến Vi Sí hỏi: “Tại sao?”

Trần Vụ lái xe, thành thật đáp: “Anh Dư ở đại viện đi công tác về mang quà cho tôi, một tiêu bản thực vật. Anh ấy nói là mình mua hai ba mươi tệ, nhưng kiểu đồ thủ công ấy ước tính phải mấy trăm nghìn, đồ giá trị như vậy… Tôi lừa anh ấy, nói tôi không độc thân mà có bạn trai, vì thế mới có cuộc hẹn ăn tối nay.”

Trong mắt Yến Vi Sí toát lên sự kỳ quái, tên họ Dư không thể nào không nhận ra tràng hạt trên tay Trần Vụ.

Không quan trọng.

Bất luận đối phương nghĩ gì, người thắng đều là hắn. Trận đấu này cứ đánh bừa thôi.

“Anh thích tiêu bản thực vật kia à?” Yến Vi Sí quan tâm đến chuyện khác.

Trần Vụ mím môi lộ ra nụ cười thẹn thùng.

Yến Vi Sí: “Tôi mua cho anh.”

“Cậu đâu có tiền, đưa hết thẻ cho tôi rồi mà.” Trần Vụ thắc mắc tại sao hắn lại nói vậy, “Hơn nữa đó cũng không phải là khoản tiền nhỏ, chúng ta phải mất rất lâu mới có thể tiết kiệm được.”

Yến Vi Sí: “…”

“Để tự tôi làm.” Trần Vụ giảm tốc độ, xếp hàng chờ đèn xanh đèn đỏ, “Tôi đã mua vật liệu rồi, sau khi nhận được hàng thì sẽ nghiên cứu, có thời gian sẽ bắt đầu thi công.”

Yến Vi Sí thầm thở dài trong lòng, mọi việc đều đã sắp xếp xong, không có việc cho hắn nữa.

Phát giác không phải đường về nhà, Yến Vi Sí nhìn Trần Vụ: “Đi luôn à?”

Trần Vụ gật đầu: “Hẹn bảy rưỡi, chúng ta đến chỗ đó trước rồi dạo quanh quanh là đến giờ.”

Yến Vi Sí mở di động ra bấm gì đó: “Cơm nước xong đi dạo sau, giờ về thay quần áo đã.”

Trần Vụ ngạc nhiên: “Còn phải thay quần áo à?”

Yến Vi Sí trừng mắt: “Anh cứ mặc bộ quần áo thoảng mùi thuốc trừ sâu này đi ăn à?”

Trần Vụ nghiêng đầu, dụi mũi vào ống tay áo ngắn, ngửi bên này hít bên kia: “Không có mùi gì mà.”

Mặt Yến Vi Sí khẽ giật giật, hắn trầm giọng nói: “Tôi hy vọng anh có thể chú trọng một chút.”

Trần Vụ nói: “Không sao đâu, anh Dư sẽ không để ý.”

Yến Vi Sí sắp tức chết, mẹ kiếp ai quan tâm tới tên họ Dư kia chứ.

Trong tòa nhà ba tầng màu trắng ở đại viện, Dư Trản hắt xì một cái. Hắn nói với cha mình: “Không thể cùng cha ăn bữa tối nay rồi, con có hẹn.”

“Anh mới đi công tác về đã phải chạy ra ngoài à?” Cụ Dư ngồi dưới đất thổi râu trừng mắt, “Lại là minh tinh nhỏ nào?”

Dư Trản: “Cùng Tiểu Vụ.”

Cụ Dư nhất thời dừng động tác sắp xếp sách lâm nghiệp cũ: “Thế anh không vào phòng chỉnh trang mà ở đây làm gì!”

Dư Trản: “…”

Hắn cầm áo khoác tây trang xoay người đi ra ngoài, đằng sau vang lên giọng nói thanh nhàn, có vẻ không mấy quan tâm: “Gọi đội tạo hình anh thường dùng tới, làm tóc xịt ít nước hoa, lấy ra cái dáng vẻ từng trải qua hai mối quan hệ của anh đi.”

“Không phải thế giới hai người ạ.” Dư Trản nói.

Cụ Dư thổi tro bụi trên sách: “Nhìn xa hơn chút.”

“Con đã bị cậu ấy từ chối rồi.” Dư Trản cười khổ.

“Bịch.”

Cụ Dư ném mấy quyển sách xuống đất, chế giễu không nể mặt: “Có hết bằng cấp, tướng mạo, gia thế, kinh nghiệm, từ chối người khác thành quen, lúc này đến lượt anh rồi hả?”

Dư Trản bật cười đóng cửa phòng chứa đồ lại. Hắn thở dài một tiếng, gọi điện đến nhà hàng đặt chỗ.

Những gì cần bố trí thì đều không bỏ sót.

Trong phòng chứa đồ, cụ Dư hung hăng gọi điện thoại: “Nếu ông không hài lòng thì chia rẽ người ta nhân lúc còn sớm đi, con tôi còn đang chờ đấy!”

Nói xong cúp luôn.

Yến Vi Sí vừa về nhà liền đến thẳng phòng tắm, vào giây phút trước khi đóng cửa hắn lại đẩy cửa ra: “Anh cũng tắm đi.”

Trần Vụ kéo dép lê ở huyền quan: “Thế chờ cậu tắm xong.”

Yến Vi Sí không cần nghĩ ngợi: “Cùng tắm.”

Trần Vụ nhìn hắn đầy khó tin: “Cùng cái gì?”

Yến Vi Sí xoay người tát mặt mình vài cái: “Anh đến phòng tắm khác đi, đừng lề mề.”

“… Biết rồi biết rồi.” Trần Vụ tưới nước cho hai chậu cây xanh đặt trên đài quan sát. Bên ngoài đột nhiên vang tiếng chuông cửa, anh đi tới ấn mở màn hình trên cửa, ngoài cửa là hai người phụ nữ mặc trang phục công sở.

Cửa mở ra, hai người đưa hai bộ quần áo cho Trần Vụ, chẳng nói chẳng rằng đã rời đi.

Trần Vụ đứng yên chốc lát rồi cầm quần áo chạy một mạch đến trước cửa phòng tắm của phòng ngủ chính: “A Sí, có người đưa quần áo này.”

Yến Vi Sí đang tắm bên trong: “Nghe không rõ, chờ tôi ra rồi nói.”

Trần Vụ treo quần áo trong phòng thay đồ, sau đó đi sang phòng khác tắm rửa.

Khi anh tắm xong ra ngoài, Yến Vi Sí đã cởi túi chống bụi của một bộ đồ ra, ném áo quần cho anh: “Thay đi.”

“Thay ngay tại đây sao?” Trong mắt Trần Vụ mênh mông sương mù.

Yến Vi Sí tìm điều khiển từ xa để kéo rèm lại: “Được rồi, thay đi.”

Trần Vụ im lặng cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.

Bộ đồ bao gồm áo sơ mi trắng gạo và quần tây xanh nhạt, không có nhãn hiệu nhưng có thể thấy là chất lượng rất cao cấp.

Kết hợp với mái tóc đen mượt của Trần Vụ, khí chất của anh nổi bật xuất chúng.

Yến Vi Sí ngắm rất lâu.

Trần Vụ hỏi: “A Sí, quần áo là do cậu mua à?”

“Trên trời rơi xuống đấy.” Yến Vi Sí đáp.

Trần Vụ đẩy mắt kính, ngượng ngùng nói: “Kích thước rất phù hợp.”

Yến Vi Sí: “Thượng đế ưu ái anh.”

Trần Vụ: “…”

“Tôi đi thay quần áo đây, tự anh sấy khô tóc đi.” Yến Vi Sí lung tung xoa nhẹ mái tóc ẩm ướt của Trần Vụ.

Trần Vụ ngồi ở trước bàn sách, một tay cầm máy sấy lắc lư trên đầu, tay kia mở ngăn kéo trước mặt lấy ra một cuốn sổ nhật ký ghi chép. Trong ngăn kéo ngoài ít tiền mặt thì còn có bằng tốt nghiệp trường nghề Tây Đức.

Trần Vụ ghi chép rất tập trung, không chú ý đến thời gian trôi qua, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Giúp tôi thắt cà vạt.”

Cây bút máy đang lướt trên giấy khựng lại, Trần Vụ quay đầu nhìn.

Người thiếu niên trẻ có mái tóc ngắn màu vàng, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám khói bên trong bộ vest đen, không cài cúc, để mở rộng, lộ ra đường cong cơ bắp trẻ trung và săn chắc, hai đầu thắt lưng buông thả hơi vểnh lên ở phía trước cạp quần, dưới ống quần thẳng là mắt cá chân thon gọn, đi tất đen.

Các khớp ngón tay cứng rắn móc lấy một chiếc cà vạt.

Vết thương trên mặt hắn tiếp xúc với nước, trở nên sưng đỏ, có vài phần lệ khí không bị ràng buộc.

Yến Vi Sí nhướng mày: “Tuy đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi mặc lễ phục, ấn tượng trước vẻ đẹp trai của tôi, nhưng cũng không cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy đâu.”

Trần Vụ: “…”

Anh tìm nắp cây bút rồi đậy lại: “Tôi không biết thắt cà vạt.”

Yến Vi Sí cầm di động tìm kiếm hướng dẫn: “Xem rồi học.”

“Thế thì tự cậu cũng có thể học và thắt theo đó.” Trần Vụ cất sổ nhật ký cùng bút máy vào ngăn kéo.

“Không phải muốn tôi giả làm bạn trai của anh à?” Yến Vi Sí sải bước tới, đặt điện thoại trước mặt anh, “Bây giờ bắt đầu rồi.”

Trần Vụ gãi mặt: “Nhưng chúng ta còn chưa xuất phát mà.”

“Không cần tập luyện chắc?” Yến Vi Sí hừ lạnh, “Tôi là diễn viên chuyên nghiệp à, có thể nhập vai dễ dàng như vậy sao?”

“Được rồi, chúng ta tập luyện.” Trần Vụ xem video trên điện thoại.

“Bạn trai ơi, cho tôi một biệt danh thân mật đi.” Yến Vi Sí cúi người, chống hai tay lên lưng ghế đằng sau anh.

Dòng suy nghĩ của Trần Vụ bị cắt ngang: “Còn cần tên thân mật à?”

“Chưa từng ăn thịt heo thì cũng phải từng thấy heo chạy rồi chứ.” Yến Vi Sí nói, “Trước đây là thân yêu, darling, sweetheart, bé yêu, bé ngọt ngào,…”

Trần Vụ cầm di động không vững: “Cậu nói luôn hiện tại đi.”

Yến Vi Sí mới học trộm trên mạng xong, mặt không đỏ tim không hẫng há miệng tuôn ra: “Giờ chủ yếu là cục cưng, bé cưng, bé ngoan.”

Trần Vụ ậm ừ: “Tôi gọi không ra.”

“Để tôi gọi.” Yến Vi Sí gắng gượng mở miệng vài lần mà không phát ra âm thanh nào.

Đệt, hắn cũng không được.

Những xưng hô này tùy vào bầu không khí và hoàn cảnh, có thể gọi trên giường, còn trước mặt người ngoài vẫn nên thôi.

Trần Vụ chỉ mất một phút đã thắt xong cà vạt cho Yến Vi Sí.

Yến Vi Sí cũng không vui sướng: “Thế này mà bảo là không biết?”

Trần Vụ nói: “Hướng dẫn mà cậu tìm khá chi tiết kỹ càng, rất dễ học.”

Yến Vi Sí đen mặt.

“A Sí, sao cậu tắm rửa chẳng chú ý gì thế, vết thương nhiễm trùng sẽ khó chịu lắm.” Trần Vụ vội đi lấy hòm thuốc để khử trùng cho Yến Vi Sí.

Lúc toan bôi thuốc thì anh bị ngăn cản.

“Trở về rồi bôi sau.” Yến Vi Sí nói, “Một màu xanh, khó coi.”

Trần Vụ chớp mắt: “Ngày thường ở trường học chẳng phải…”

“Tối nay không được.” Yến Vi Sí nhìn đồng hồ thể thao, “Đi thôi.”

Trước khi ra ngoài, ngón tay Yến Vi Sí siết chặt cà vạt, đầu ngón tay cử động vài lần.

Cà vạt bị hắn tháo ra.

Trần Vụ bối rối: “Không thắt à?”

“Không thắt.” Yến Vi Sí cởi cúc áo sơ mi trên cùng.

Lập tức từ quý công tử trong khung ảnh kính nhảy ra nhân gian, từ mặt phẳng đến ba chiều, có nhiệt độ và hương vị.

Thoát khỏi cảm giác kinh doanh chính thức ngăn nắp trật tự, trở nên lười biếng tùy tính, nhưng lại có thể làm người ta nhìn ra thái độ đối với bữa tối này.

Trần Vụ thì thầm: “Không thắt mà cậu bảo tôi học.”

Yến Vi Sí cười một tiếng trầm thấp không thể nghe thấy: “Cảm nhận trước đã.”

Trần Vụ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị ôm ra cửa.

Đứng trước thang máy, Yến Vi Sí đột nhiên nói: “Ở đây chờ tôi.”

Trần Vụ nhỏ giọng phàn nàn: “A Sí, tối nay cậu nhiều việc ghê…”

“Mặc kệ tôi.” Yến Vi Sí trở ngược vào nhà, tìm ngày hôm nay trên tờ lịch nhỏ trên bàn ăn rồi vẽ một ký hiệu.

Lần đầu tiên hẹn hò.

Khoảng bảy giờ hai mươi, Trần Vụ và Yến Vi Sí tới địa điểm.

Một nhà hàng Tây được mệnh danh là “Thánh địa tình yêu” ở Thủ Thành.

Trần Vụ đọc tin nhắn trên điện thoại và nói: “Anh Dư tới rồi, chúng ta vào thôi.”

Yến Vi Sí nhắc nhở: “Có phải là anh đã bỏ sót phân đoạn nào không?”

Trần Vụ nắm tay hắn, giây tiếp theo đã bị siết lại.

Lòng bàn tay Yến Vi Sí nóng lên.

Trần Vụ nhìn hắn: “A Sí, cậu nắm chặt như thế, chạm vào vết xước trên tay cậu sẽ không đau sao?”

“Không đau.” Yến Vi Sí nghiêm túc dắt tay anh bước lên bậc thang, giống như đang tiến vào cung điện hôn nhân, “Lần đầu làm bạn trai của người khác, hơi căng thẳng.”

Trần Vụ nói: “Thế cậu hít sâu mấy cái đi.”

Yến Vi Sí không tỏ ý kiến.

Tên họ Dư tình cờ tạo ra cơ hội để hắn hưởng thụ đãi ngộ của bạn trai trước, song việc tốn tâm tư đặt bữa ăn ở đây làm hắn rất bực bội.

Dư Trản bao hết toàn bộ tầng cao nhất của nhà hàng.

Dưới bầu trời đầy sao, hắn cười hào phóng, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng đầy ắp dịu dàng: “Tiểu Vụ.”

Trần Vụ đang định nói chuyện, trên eo có thêm một bàn tay, năm ngón tay độc đoán giữ chặt anh cách lớp sơ mi mềm mại.

“Chú Dư, đây là bạn trai của cháu.” Anh nói.

Dư Trản lộ ra nỗi kinh ngạc vừa đúng: “Cháu trai, không ngờ bạn trai trong miệng Tiểu Vụ lại là cháu.”

“Cháu cũng không nghĩ tới, giám đốc Dư mà anh ấy nhắc tới lại là chú Dư, khu đại viện đang làm việc là nhà họ Dư.” Yến Vi Sí không nhanh không chậm nói.

Trần Vụ không hề tỏ ra tò mò, càng không dò hỏi ngay tại chỗ xem họ quen nhau thế nào. Anh yên lặng để Yến Vi Sí nắm tay giữ bên cạnh.

Sau khi ngồi xuống, tay vẫn được nắm.

Trần Vụ nhỏ giọng: “A Sí, cậu không buông tôi ra à? Cậu phải dùng tay ăn cơm mà.”

“Tay trái của tôi vẫn tốt.” Yến Vi Sí bình tĩnh.

Trong lúc ăn, Dư Trản câu được câu không tiết lộ tại sao hắn quen Yến Vi Sí.

Giữa nhà họ Dư và nhà họ Yến có sự kết giao nhiều đời.

Một khi bắt đầu chủ đề này thì sẽ xen lẫn mùi tiền do những người thế hệ trước sáng tạo ra.

Nhưng hai người trẻ tuổi khác có mặt ở đây cũng chẳng nghe mấy.

Trần Vụ nhìn miếng bò bít tết trên chiếc nĩa đưa đến bên miệng mình, nói bằng âm lượng chỉ mỗi Yến Vi Sí có thể nghe được: “Để tự tôi làm.”

“Tôi không phải là bạn trai của anh à?” Yến Vi Sí kề sát tai anh, hà hơi hỏi.

Trần Vụ há miệng ăn hết.

Sau đó có một chiếc khăn xuất hiện trước mặt anh, giúp anh lau khóe miệng rất sạch sẽ.

Anh ngẩng đầu, Dư Trản bảo anh, “Mối quan hệ giữa cậu và bạn trai của cậu tốt thật.”

“Thời kỳ yêu nồng nhiệt.” Yến Vi Sí cười.

Trần Vụ đi vệ sinh, bầu không khí ở bàn ăn lập tức thay đổi.

Yến Vi Sí ném dao nĩa vào trong mâm: “Chú Dư này, chuỗi tràng hạt của cháu được đeo trên tay anh ấy, sẽ không phải là chú không nhận ra đấy chứ?”

Dư Trản nhấp ngụm rượu vang đỏ: “Theo quan sát phán đoán của chú, có lẽ cậu ấy thích cháu, nhưng cậu ấy không cho cháu danh phận, chẳng qua là vì ứng phó với chú nên mới để cháu đứng ở vị trí kia, điều này có nghĩa là gì?”

Trong khoảnh khắc ấy, một tầng nhiệt lượng dâng trào trên lưng Yến Vi Sí, tim hắn đập điên cuồng.

Tên họ Dư đang nói gì?

Trần Vụ thích hắn?

Người ngoài cuộc tỉnh táo, Trần Vụ thích hắn.

“Nghĩa là đang khảo sát.” Chân Yến Vi Sí run rẩy không kiểm soát được, tay cũng đang run, “Không phải ai cũng có thể có được kỳ khảo sát.”

Dư Trản nhìn sang. Thiếu niên thong dong điềm tĩnh, song thực tế lại là khổng tước xòe đuôi.

Lông chim rung rinh thổi gió khắp người hắn.

Dư Trản ngồi lùi lại dựa vào lưng ghế, bàn tay đan vào nhau đặt trên bụng: “Cháu biết chú có tình cảm với cậu ấy, mà vẫn yên tâm để cậu ấy làm việc ở đại viện à?”

“Tại sao lại không yên tâm ạ?” Yến Vi Sí ăn ít trứng cá muối trên bít tết, “Chẳng lẽ cháu phải kiểm soát sự nghiệp của anh ấy, hạn chế tự do của anh ấy chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân sao?”

Dù sao Dư Trản lớn hơn khoảng mười tuổi, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể xuyên thấu lớp ngụy trang của hắn, rõ ràng là trạng thái nghênh chiến.

“Tiểu Vụ là một kho báu, cha chú đã cố ý thu nhận cậu ấy làm đệ tử cuối cùng. Việc cậu ấy vào Viện Khoa học Lâm nghiệp chỉ là vấn đề thời gian thôi, về sau sẽ có nhiều người muốn ngấp nghé cậu ấy hơn.”

“Không phiền chú Dư quan tâm.” Yến Vi Sí cười rạng rỡ, nét mặt dường như dịu đi một chút, “Nếu trong tương lai anh ấy có lựa chọn tốt hơn, cháu sẽ tôn trọng anh ấy.”

Dư Trản nhìn lên bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, người trẻ tuổi, nói hay lắm.

Vài giây sau, Dư Trản nghe thấy Yến Vi Sí nói một câu, “Nhưng cháu sẽ không cho anh ấy cơ hội để mắt đến người khác. Cháu sẽ luôn là sự lựa chọn tốt nhất của anh ấy.”

Dư Trản không chỉ sắp xếp bữa tối dưới ánh nến, mà còn có một vở kịch nói.

Màn trình diễn cống hiến hết linh hồn của các diễn viên gây chấn động trái tim. Nhất là ông lão kia, lúc nằm trên mặt đất, các khán giả đều có thể cảm nhận được khát vọng sống của ông.

Dư Trản nhận thấy Trần Vụ cảm động nên giới thiệu: “Đó là Yến nhị gia.”

Trần Vụ mở to mắt.

“Anh hai của bạn trai cậu.” Dư Trản nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Trần Vụ, “Cậu ta không nói cho cậu biết à?”

Ánh sáng xung quanh bỗng tối xuống.

Màn sân khấu được kéo lên, đèn tắt, chuẩn bị đổi cảnh, thời gian chờ đợi không ngắn, lời tường thuật đầy chất tự sự vang lên.

Trần Vụ đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, trả lời Dư Trản: “Nhà cậu ấy là nhà cậu ấy, cậu ấy là cậu ấy. Tôi không quan tâm đến người nhà của cậu ấy lắm.”

Đầu vai chùng xuống, cái đầu vàng rực dựa lên, giống như động vật họ chó, không nhẹ không nặng cọ xát cổ và tai anh. Anh sợ ngứa nên trốn sang bên kia.

“Anh trốn làm gì, bên kia là người đàn ông khác.” Yến Vi Sí kéo Trần Vụ lại, “Giám đốc Dư không tin tôi là bạn trai của anh.”

Trần Vụ thấp giọng: “Sao tôi nhìn không ra nhỉ?”

“Không phải ban nãy đang thăm dò anh đó sao?” Yến Vi Sí áp sát anh.

Trần Vụ: “… Hình như thế.”

“Nên anh cần phải đưa ra bằng chứng.” Yến Vi Sí nói.

Trần Vụ quay đầu trong ánh sáng mờ mờ: “Tôi cần lấy bằng chứng gì?”

“Đơn giản.” Yến Vi Sí nói với giọng điệu tùy tiện, “Ngồi vào lòng tôi.”

Trần Vụ: “…”

“Làm không?” Yến Vi Sí không kiên nhẫn, “Dứt khoát nào.”

Trần Vụ rất ngượng nghịu: “Bằng chứng này… Tôi không dứt khoát nổi.”

“Để tôi.” Yến Vi Sí vòng tay quanh eo anh, cơ bắp cánh tay căng chặt, nhấc anh khỏi chỗ ngồi, ôm tới trước người mình.

Trần Vụ ngồi vững vàng trên đùi Yến Vi Sí. Anh ngây ngẩn vài giây, sau đó hoảng loạn nói: “A, A Sí, tôi không thể ngồi ở chỗ cậu, cậu mau cho tôi xuống đi.”

“Thế đổi nơi khác.” Yến Vi Sí ngồi lùi ra sau, dang rộng hai chân sang hai bên, để lộ một chỗ phía trước của chiếc ghế lớn.

Cặp mông tròn trịa của người trong vòng tay hắn vừa khít với chỗ đó.

Sân khấu vẫn đang tiếp tục dàn cảnh, lời tự sự đã nói đến chi tiết sến sẩm.

Dư Trản mới chỉ trả lời tin nhắn của đối tác kinh doanh, mà chỗ ngồi bên cạnh đã trống không. Hắn quét mắt về hai chàng trai đang ngồi cùng nhau.

“Nhìn cái gì, chưa nhìn thấy cặp đôi yêu nhau bao giờ à?” Yến Vi Sí ôm lấy Trần Vụ, đặt cằm lên đỉnh đầu anh, “Cục cưng, hôm nay anh có thích em hơn hôm qua không?”

“…”

Dư Trản đỡ trán, tối nay làm “Nguyệt Lão”, ít nhất đạt được mười năm công đức.
Bình Luận (0)
Comment