Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 44

Tại buổi hội thảo giao lưu, mỗi người một chỗ ngồi, trên bàn thống nhất bày biện một chai nước, một quyển sổ, một cây bút, góc trên cùng bên phải đặt một tấm biển đứng.

Cụ Dư ở vị trí trung tâm, ngồi cùng hàng với ông cụ là hai viện trưởng của viện nghiên cứu khoa học của hai thành phố khác.

Đằng sau là những học giả tiến sĩ, nghiên cứu viên đã có thành tích xuất sắc trong ngành, hoặc những nhà lãnh đạo được bầu thành nhân vật xuất sắc.

Bầu không khí nghiêm túc và trang trọng.

Trần Vụ dự thính ngồi ở góc trống. Anh mở ra quyển sổ có in logo sự kiện, cầm bút bi nước viết trên giấy.

Hình ảnh và văn bản trên màn hình lớn thỉnh thoảng thay đổi, các viện nghiên cứu khoa học lớn tuần tự lên sân khấu phát biểu.

Thời gian trôi qua giữa các cuộc trao đổi liên tục. Phòng hội nghị ồn ào hết đợt này đến đợt khác. Với tư cách là học sinh của cụ Dư, đồng thời là giám đốc trẻ tuổi nhất của Viện Khoa học Lâm nghiệp, Lưu Du vẫn nhận được sự chú ý như mọi khi, không ít người xấp xỉ tuổi cô tới chào hỏi cô, lần này có thêm một mục đích là hỏi thăm về người thanh niên xa lạ do cụ Dư dẫn đến.

“Không tiện tiết lộ.” Lưu Du chỉnh lại mái tóc dài, dùng một chiếc kẹp hổ phách rẻ tiền kẹp lại, “Có khả năng sau này viện chúng tôi sẽ công bố ra ngoài.”

Cô bỏ lại một lời đáng suy ngẫm rồi rời khỏi chỗ ngồi.

Lưu Du đi đến góc tường tìm Trần Vụ: “Cậu ghi chép hết…”

Thanh âm đột nhiên im bặt.

Lưu Du cầm lấy quyển sổ của Trần Vụ lật lật, không có chữ nào mà toàn là cây rừng.

Mặc dù cuộc hội thảo có nói đến thực vật, nhưng…

Lời chỉ trích của Lưu Du tắt ngúm khi đối diện với ánh mắt đơn thuần của Trần Vụ. Cô lấy ra quyển sổ của mình từ trong túi xách: “Đây là bản ghi chép của tôi, cậu cầm đọc đi.”

Trần Vụ giơ tay nhận: “Cảm ơn.”

“Ngày mai và hai ngày kế tiếp sẽ nói về rừng cỏ giúp đỡ người nghèo. Cậu không thể lại giống hôm nay được.” Lưu Du có chút nhắc nhở.

Trần Vụ tỏ thái độ nghiêm chỉnh: “Được rồi, tôi sẽ ghi chép.”

“Nắm bắt đặc điểm rất chính xác, liếc một cái là có thể nhận ra.” Lưu Du nhìn những cây rừng trên trang giấy của anh, “Từng học chuyên sâu à?” Cô biết học lực của anh nên nói tiếp, “Ý tôi là giáo trình video trên mạng ấy.”

“Không.” Trần Vụ xoay bút bi nước, “Xem nhiều chạm nhiều là sẽ giỏi thôi.”

Lưu Du trầm trồ cảm thán: “Nếu lúc đi học, tôi nắm vững được bằng một nửa cậu thì cũng sẽ không sống dở chết dở trong mỗi lần làm bài tập.”

Trần Vụ ngượng ngùng mím môi.

Lưu Du nhìn thầy mình đang trò chuyện với mấy người, bên ngoài còn có nhóm nhỏ đang xếp hàng, cô dẫn theo Trần Vụ rời đi trước.

“Sau khi lắng nghe một buổi, cậu có thu hoạch gì không?” Lưu Du tháo thẻ chứng nhận màu lam đeo trên cổ xuống, tiện tay nhét vào trong túi.

Trần Vụ xách túi vải bố lớn: “Tôi nghĩ ai cũng nói đúng.”

Lưu Du mỉm cười: “Làm sao có thể có sai sót học thuật trong một bản thảo được chuẩn bị đầy đủ tài liệu được?”

“Thế cũng lợi hại, khả năng diễn đạt không luống cuống hay căng thẳng là điều tôi muốn học tập.” Trần Vụ gãi đầu, “Thật ra trước đây tôi mua sách rất lộn xộn, chủ yếu là về các công thức dược liệu y học cổ truyền linh tinh. Gia đình có người bị bệnh, bệnh viện không lo được, cũng không có tiền để điều trị ở thành phố lớn hơn, nên tôi tự nghĩ cách… Đối với tôi, trồng cây trồng hoa cỏ đơn giản như ăn uống, đào hố, lấp đất, tưới nước là được, không ngờ còn phải học thêm. Tôi chưa từng đọc gì về lâm nghiệp, gần đây mới bắt đầu đọc. Có một vài nội dung rất phức tạp, tôi không hiểu…”

“Về phương diện đó, nói cho tôi nghe thử xem.” Lưu Du khiêm tốn nói, “Biết đâu tôi có thể đưa ra ý kiến.”

Trần Vụ chọn ra một vài điểm hoang mang.

Lưu Du giống cấp trên cũng giống người chị gái thân thiết, giải đáp, hướng dẫn và đưa ra lời động viên thích hợp để giải quyết những nghi hoặc của anh.

Hai người bất giác đi ra khỏi tòa cao ốc.

Lưu Du đề nghị: “Có lẽ thầy còn bận thêm chốc lát, hay chúng ta đi ăn chút gì đó gần đây trước cho no bụng, chờ phía ông ấy hết bận rồi nói sau.”

“Được đấy.” Trần Vụ trả lời tin nhắn của Yến Vi Sí, [Họp xong rồi.]

Lưu Du dùng di động đặt xe, sau đó bảo Trần Vụ đợi ở ven đường.

Chưa chờ được xe taxi thì họ đã bị vệ sĩ bước ra từ hai chiếc ô tô màu đen đưa đi.

Trong một biệt thự tư nhân ở Tân Thanh, Lưu Du tỉnh dậy trên sàn nhà cứng ngắc lạnh băng. Giữa đường cô giãy giụa và bị chụp thuốc mê, hiện tại ý thức chưa tỉnh táo lắm, tay chân mềm oặt.

“Trần Vụ?” Lưu Du vừa lần mò túi quần ống rộng để tìm điện thoại, vừa gọi trong bóng tối.

Tách ——

Xung quanh lập tức trở nên sáng sủa.

Lưu Du khó chịu nhắm mắt lại, sau đó mở mắt thấy rõ người đàn ông trên sô pha cách đó không xa, đại công tử nhà họ Triệu.

Rõ ràng đường nét bề ngoài của gã không tệ, cũng có chiều cao, nhưng lại đem đến cảm giác đáng khinh. Hàng thủ công đặt may riêng cũng không thể tăng thêm khí chất cho gã.

Bị sắc dục đào rỗng.

“Triệu thiếu gia, anh làm thế này là có ý gì?” Lưu Du ngồi dậy.

“Tôi còn định hỏi cô đây.” Triệu đại công tử búng búng cổ tay áo âu phục, “Giám đốc Lưu, cô đã từ chối lời mời của tôi một hai lần, còn tuyên bố tạm thời không có ý định yêu đương, giẫm lên thể diện của tôi. Bây giờ lại có ý gì, ở bên một người đàn ông khác.”

Khuôn mặt mộc của Lưu Du toát lên vẻ lạnh lùng: “Đồng nghiệp thôi.”

Triệu đại công tử đến Tân Thanh để bàn chuyện kinh doanh, mới rời khỏi tiệc rượu, toàn thân nồng nặc mùi sa đọa của thuốc lá và rượu, lý trí hạ thấp, cũng không thể kiên nhẫn như ngày thường. Trên đường về khách sạn, gã nghe cấp dưới báo cáo nói Viện Khoa học Lâm nghiệp mở họp ở bên này nên mới tìm tới.

Thế là Land Rover dừng lại bên đường cách đôi nam nữ đang nói chuyện một khoảng ngắn, chiếc ô tô màu đen phía sau nhận lệnh bắt người.

“Đồng nghiệp à?” Triệu đại công tử mở điện thoại ra, ngông cuồng tự đại đánh giá người đứng khoanh tay, tay áo che khuất nửa mu bàn tay trong video, “Tôi thấy thế nào cũng giống một thằng nhãi trắng trẻo.”

Sau đó gã quay đầu sang Lưu Du: “Không phải là giám đốc Lưu nuôi đấy chứ?”

Lưu Du nổi giận: “Người có tư tưởng bẩn thỉu thì nhìn gì cũng thấy bẩn thỉu.”

“Đã đủ mười tám chưa?” Triệu đại công tử đùa cợt, “Viện Khoa học Lâm nghiệp sẽ không mang theo chó mèo đến nơi khác mở hội thảo, không phải tình nhân nhỏ bò dưới váy cô thì là gì?”

Dưới ảnh hưởng của rượu cồn, gã mở miệng thô tục xấu xa: “Bảo sao tôi chẳng mời nổi bữa cơm nào, hóa ra giám đốc Lưu không thích bàn chuyện cưới gả, mà thích mua bán da thịt.”

Lưu Du có làn da mỏng nên đỏ mặt vô cùng rõ ràng, lồng ngực phập phồng dưới chiếc áo sơ mi chấm bi, chiếc kẹp tóc rơi ra khiến tóc xõa xuống vai. Ánh mắt của Triệu đại công tử trở nên lộ liễu.

“Anh thả người vô tội ra đã.” Lưu Du bình tĩnh lại, “Có việc gì thì chúng ta từ từ nói.”

Triệu đại công tử nhún vai: “Thả hay không tùy thuộc vào biểu hiện của cô.”

Lưu Du rũ mi.

“Giám đốc Lưu, tôi đánh giá cao tài năng của cô, là một trong những người ngưỡng mộ cô.” Triệu đại công tử vắt chéo chân, giọng điệu lỗ mãng lố lăng, “Quy trình kết bạn thông thường đi không thông ở chỗ cô, vậy chúng ta sẽ thẳng một bước đến nơi, đều là người trưởng thành, tôi tin rằng cô có thể hiểu.”

Lưu Du vuốt lại mái tóc che khuôn mặt, lúc nhìn lên, ánh mắt có thêm vài phần sắc bén: “Nhà họ Triệu đã không còn như xưa, không cần liên lụy đến nhà họ Dư.”

Dáng vẻ bề trên của Triệu đại công tử hơi thay đổi.

Nhà họ Triệu đổi chủ, gia chủ trước đây là bác cả của gã.

Khi ấy nhà họ Triệu đang gặp khó khăn trong kinh doanh, trên bờ vực phá sản, một nhà thiết kế thiên tài mang theo tác phẩm của mình làm của hồi môn vào nhà họ Triệu, sau đó mới cứu vãn được cục diện.

Đáng tiếc khả năng của bác cả không xứng đáng với đà phát triển càng ngày càng tốt, nên bị em trai, cũng chính là phụ thân gã đoạt quyền.

Kết cục cuối cùng của bác cả là vợ mắc bệnh trầm cảm rồi chết, còn ông ôm đứa bé sơ sinh quấn tã lót trốn chui trốn nhủi rời khỏi Thủ Thành.

Sau bao nhiêu năm, nhà họ Triệu gần như đã dẫn đầu ngành trang sức, có kiện “Vẻ Đẹp Mùa Xuân” nổi tiếng giới trang sức toàn cầu trấn thủ, địa vị trong ngành của họ Triệu không bao giờ có thể bị vượt qua.

Lực lượng chủ yếu của nhà họ Triệu và nhà họ Dư nằm ở hai lĩnh vực, chỉ có một số công việc phụ chồng chéo lên nhau, quả thực không cần hợp tác, nhưng gã cần.

Có rất nhiều phụ nữ, muốn phong tình có phong tình, muốn thuần khiết có thuần khiết, tại sao gã để mắt tới Lưu Du, một nhân viên lâm nghiệp chẳng có tý tình thú nào giống giám đốc giáo dục?

Bởi cha gã không những bắt đầu chuyển giao dự án trong tay cho những người khác, mà còn tìm cớ phái gã ra ngoài.

Đây là đang lót đường cho đứa con riêng.

Dưới ảnh hưởng của sự sốt ruột và ghen ghét, lý trí không còn dư lại mấy của Triệu đại công tử sụp đổ ầm ầm. Gã đã ly hôn với người vợ không thể tạo ra nhiều giá trị hơn cho mình, chỉ chờ Lưu Du bổ khuyết vị trí.

Cụ Dư đối xử với Lưu Du như con gái ruột, sau lưng Lưu Du là Viện Khoa học Lâm nghiệp và nhà họ Dư.

Cưới được cô, con đường đằng trước của gã sẽ dễ đi hơn.

Triệu đại công tử cầm thắt lưng nhìn chằm chằm vào Lưu Du: “Giám đốc Lưu, cô hợp tác chút, chúng ta sẽ sớm xong việc, sớm đi đăng ký.”

Lưu Du dịch ra sau: “Không ai sẽ cưới một tên tội phạm cưỡng hiếp cả.”

Triệu đại công tử ra hiệu cho cô nhìn vào camera trong góc: “Nên tôi định chụp ít ảnh.”

Đồng tử của Lưu Du co rút lại.

Triệu đại công tử không gấp gáp nhào tới, gã vẫn ngồi trên sô pha: “Tôi đếm đến mười, nếu cô không cởi sạch quần áo ra, thằng nhãi trắng trẻo kia sẽ mất hết mười ngón tay.”

“Anh điên rồi.” Lưu Du lén quan sát xung quanh, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, “Cậu ấy là người của thầy tôi, không tin thì anh có thể điều tra.”

Triệu đại công tử ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô bảo tôi tra là tôi sẽ tra à? Tôi rảnh lắm hả?”

Hiển nhiên là trời có sập cũng phải ngủ bằng được.

Mượn rượu làm càn, tình thế bắt buộc.

“Mười, chín…”

Thanh âm ác ma đang đếm ngược.

Thái dương Lưu Du toát mồ hôi lạnh, cô bước tới chỗ người đàn ông trên sô pha, tay cởi từng cúc áo sơmi.

Đôi mắt đỏ bừng, cơ thể run rẩy, bờ môi cắn chảy máu, vẻ mặt nhục nhã… Sự kết phối hợp của những thứ có thể khơi dậy thú tính.

Triệu đại công tử đột nhiên đứng dậy, tiến vài bước tới kéo cô đến ghế sô pha rồi vùi vào cổ cô gặm cắn lung tung.

Lưu Du cố ý chạy về một hướng. Những chiếc cúc còn lại trên áo sơ mi rơi xuống đất.

Triệu đại công tử mê mẩn tâm trí, Lưu Du bắt được thứ cô đã để mắt tới từ lâu, dùng hết sức đánh vào đầu gã.

Đèn bàn vỡ nát.

Lưu Du đẩy kẻ đang đè lên mình ra, thở hổn hển khép chặt áo sơmi, nhanh chóng phân tích tình cảnh của mình.

Cửa có người gác, không ra được, cô lê tay chân vẫn mềm oặt bò lên tầng hai, nhảy từ ban công xuống.

Lưu Du dựa vào nghị lực mạnh mẽ của mình đi bộ không biết bao lâu, trong tầm mắt xuất hiện một chiếc ô tô, cô nghiến răng nghiến lợi lao ra đường.

Trên xe là một đôi nam nữ, họ mời Lưu Du lên xe. Lưu Du hỏi mượn họ điện thoại bấm một dãy số: “Thưa thầy, là em nhắn tin cho thầy.”

Cụ Dư vẫn ở phòng họp đọc được tin nhắn thì lập tức gọi tới: “Em sao rồi?”

“Em không sao.” Lưu Du nói, “Giờ em về đây.”

Cô trả điện thoại cho đôi nam nữ kia, nghe bọn họ tốt bụng hỏi, “Có cần chúng tôi giúp cô báo cảnh sát khộng?”

“Không cần đâu, cảm phiền các bạn hãy đưa tôi tới bệnh viện.” Chút sức lực Lưu Du cố chống đỡ đã cạn kiệt, cô ngất xỉu.

Cụ Dư và nhà họ Triệu không có giao thiệp gì, thời gian cấp bách, ông cụ không thể không tìm phòng nghỉ trống để gọi cho một người: “Đừng trách tôi không thông báo nhé, người đang nằm trong tay cậu cả say rượu ngu xuẩn của nhà họ Triệu, nếu chậm trễ có thể sẽ bị đe dọa giết hại, tự xem rồi xử lý đi!”

Tức chết mất, chắp tay tặng người khác cơ hội nhặt được. Cụ Dư sắp lên cơn đau tim đến nơi, ông cụ mắng mỏ con trai đang đi công tác ở nước Pháp một trận.

“Suốt ngày chỉ biết dự án này dự án kia, nhất quyết đòi phát triển sự nghiệp ra nước ngoài, làm sao không bao trùm khắp các thành phố trong nước đi!”

Dư Trản không hiểu sao bị quở trách, hắn đặt di động xuống rồi nở nụ cười xin lỗi với phía hợp tác kinh doanh: “Chúng ta tiếp tục thôi.”

Cùng lúc ấy, trong rừng núi, mấy tên vệ sĩ trói người vào gốc cây, chờ mệnh lệnh tiếp theo của ông chủ.

Có lẽ bên ông chủ đang bận, còn phải chờ thêm khoảng mười phút.

Một lát sau, đại ca nhóm vệ sĩ kiểm tra xem sợi dây thừng trên tay Trần Vụ có được buộc chặt không.

Trần Vụ nói: “Bệnh hôi miệng của anh rất nghiêm trọng.”

Tiếng cuối vừa dứt, bầu không khí đáng sợ bỗng trở nên cổ quái.

Đám vệ sĩ đứng bên cạnh sắp không khống chế nổi biểu cảm. Bình thường bọn họ hoàn toàn không dám đề cập chữ nào, đều nín thở để nói chuyện với đại ca, hiện tại cuối cùng đã có người nói ra rồi.

Khuôn mặt đại ca đầy màu sắc.

Cặp kính của Trần Vụ treo lệch trên sống mũi: “Có phải là phân của anh rất dính không?”

Đám người đồng thanh: “Đại ca, phân của anh dính lắm à?”

“Cút!”

Đại ca dùng dao găm chặt đứt sợi dây trói Trần Vụ rồi kéo anh vào trong rừng.

“Anh có tỳ vị yếu, tiêu hóa kém, ngày thường có châm cứu không… Ở đây có lẽ có thảo dược phù hợp với anh đấy, nếu không tôi giúp anh tìm xem…”

“Đại ca, ông chủ vẫn chưa ra lệnh đâu, tạm thời không thể diệt khẩu được!”

Đúng lúc này, thấp thoáng có tiếng còi cảnh sát truyền đến, đến gần với tốc độ cực nhanh.

Hình như số người tới cũng không ít.

Đám vệ sĩ đột ngột trở tay không kịp, sao bọn cớm lại tới đây.

Tên đại ca kia tỉnh táo trước tiên: “Mau mau rút lui!”

Tiếng thì thầm của Trần Vụ xen lẫn trong sự hỗn loạn: “Các anh ném tôi trong rừng đi.”

Vẫn bị mang theo.

Từ núi rừng lái lên đường lớn, xe cảnh sát đuổi sát không tha.

Mọi người trong xe đều rút súng ra, không liên lạc được với ông chủ, cũng không thể cắt đuôi xe cảnh sát, mọi thứ đều rối tung.

“Mụ nội nó, gần đây chúng ta không làm gì mà!”

Không hẹn mà mọi người đồng loạt hướng mắt về khuôn mặt của Trần Vụ.

Bọn họ liếc nhau, đưa ra quyết định.

Giây tiếp theo, xe dừng gấp, Trần Vụ bị ném ra ngoài, cùng với túi vải bạt của anh và túi nhỏ của Lưu Du.

Xe cảnh sát không đuổi theo nữa.

Trần Vụ ghi chép lời khai ở đồn cảnh sát. Cảnh sát cho biết họ đã nhận được tin báo có giao dịch ma túy ở nơi đó, nên mới cử người tới, trùng hợp cứu được anh.

Cơ quan cảnh sát tiết lộ, những người quan trọng liên quan đến sự kiện này vẫn chưa bị tìm ra, cần phải điều tra mới có thể xác định danh tính, nếu cần thiết sẽ liên lạc lại với anh.

Trần Vụ được cảnh sát đưa đến khách sạn nơi anh ở. Cụ Dư đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại ở đại sảnh tầng một, vừa thấy anh liền đi tới cốc đầu anh, anh bị đau che trán.

Cụ Dư tức giận sắp nhảy cao ba thước: “Không thể trở về nhanh hơn à! Bụng tôi đã đói bẹp còn phải ở đây chờ cậu nữa. Tôi là người giẫm hai chân vào quan tài rồi, cậu cũng không sợ giảm thọ!”

Trần Vụ: “… Cháu không cần chờ mà.”

Cụ Dư đấm ngực, Trần Vụ vội vàng vuốt xuôi cho ông, bị ông túm tay, “Có bị người ta đánh vào đâu không?”

“Không có ạ.” Trần Vụ vẫn phải vuốt thuận khí cho ông cụ.

Cụ Dư đẩy tay anh sang một bên: “Được rồi không sao, đừng xun xoe, gia sản của tôi phải dành cho con trai con dâu.”

Trần Vụ: “…” Anh đẩy gọng kính, “Thưa ngài, giám đốc Lưu đã trở lại chưa ạ?”

“Không trở về thì tôi có thể biết các cậu xảy ra chuyện chắc?” Cụ Dư liếc dáng vẻ ngốc nghếch của anh.

Trần Vụ quan tâm hỏi: “Thế cô ấy có bị thương không ạ?”

“Tự mình đi thăm đi.” Cụ Dư nói địa chỉ bệnh viện cùng thông tin phòng bệnh, xoa xoa cái bụng xẹp lép đi về phía cửa khách sạn. Đi không bao xa, ông quay đầu, “Đi theo tôi, đãi tôi một bữa.”

“Hiện tại cháu không thèm ăn lắm.” Trần Vụ mở điện thoại.

“Cái gì gọi là không thèm ăn, tôi thấy cậu tiếc rẻ mấy đồng tiền trong túi thì có.” Cụ Dư nặng nề hừ lạnh.

Trần Vụ bất đắc dĩ: “Được rồi, cháu đi.”

Ngoài miệng nói không thèm ăn nhưng Trần Vụ chén hết một bát mì. Cụ Dư bỏ anh lại quán cơm, còn mình đi dạo loanh quanh

Trần Vụ bắt taxi đến bệnh viện theo địa chỉ được cho, Lưu Du đang gọi video báo bình an với người cha không biết lấy được tin tức từ đâu. Cô giơ điện thoại đi lại ở hành lang cho cha mình xem, chứng minh mình có thể đi có thể động.

Trần Vụ vừa đến, Lưu Du đã chạy về phía anh. Dù thầy đã nói trước với cô rằng anh an toàn, nhưng cô vẫn lo lắng.

“Thật sự rất xin lỗi.” Lưu Du nói, “Đã liên lụy đến cậu rồi.”

Trần Vụ nhìn khí sắc rất xấu, vết xước bầm tím trên mặt, và chiếc khăn lụa rộng quấn quanh cổ cô, anh lắc đầu nói: “Cô cũng là người bị hại.”

Trong video, chú Lưu kỳ quái hỏi: “Cá Nhỏ, con đang nói chuyện với ai đấy, sao cha nghe giọng quen quen?”

“Chú Lưu?” Trần Vụ rất kinh ngạc đến gần điện thoại của Lưu Du.

Chú Lưu trông thấy anh, kích động hô to: “Tiểu Trần!”

Sắc mặt Lưu Du trở nên kỳ lạ: “Cha, cậu ta chính là đồng nghiệp của cha ở Xuân Quế à?”

Chú Lưu ha ha: “Đúng vậy đúng vậy. Cậu ấy chính là người trước đây cha định giới thiệu cho con…”

“Để nói sau đi ạ.” Lưu Du vội vã tắt cuộc gọi video. Cô nhìn Trần Vụ, có một khoảnh khắc xấu hổ nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, “Tôi nhập viện theo dõi một ngày.”

Trần Vụ lấy túi xách của cô ra từ trong túi vải bạt, đưa qua nói: “Việc giống hôm nay, liệu sẽ có lần sau sao?”

Lưu Du không kiểm tra đồ đạc trong túi, tâm tư cô dừng ở chuyện khác: “Khó nói.”

Phải xem xem phía thầy có thể đối phó với nhà họ Triệu vì cô hay không.

Ánh mắt của Lưu Du liếc về phía người thanh niên, cô cười, biết đâu nhà họ Dư sẽ đối phó với nhà họ Triệu, không chỉ vì cô.

Đêm ấy, cửa phòng Trần Vụ bị gõ vang, anh đặt cuốn sách trong tay xuống, đi ra cửa: “Là giám đốc Lưu à?”

Không đáp lại.

“Là cụ Dư ạ?” Trần Vụ lại hỏi.

“Bạn trai của anh, ngày 21 tháng Chín.” Người ngoài cửa nói.

Cánh cửa lập tức mở ra, Trần Vụ ngơ ngẩn nhìn thiếu niên: “A Sí, sao cậu lại tới đây?”

Yến Vi Sí bôn ba vất vả, hắn cởi mũ lưỡi trai và khẩu trang xuống, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi: “Hẳn là anh nên hỏi tôi, làm sao biết anh ở đây.”

“Thế sao cậu biết?” Trần Vụ tiếp thu ý kiến.

Yến Vi Sí miết vành tai anh: “Tôi quen biết Dư Trản, đương nhiên quen cả cha ruột của chú ấy, hỏi một câu là biết nơi các anh đặt chân.”

Trần Vụ nuốt nước miếng: “Vì thế cậu cũng biết ban ngày tôi… Cậu lo cho tôi nên mới tới đây…”

Yến Vi Sí đè vai anh đẩy anh vào trong phòng, cúi người rũ đầu trên vai anh: “Sao lúc nào anh cũng có thể dính dáng đến chuyện của người khác vậy?”

Trần Vụ lặng im chốc lát: “Chắc là vì diễn vai quần chúng.”

Yến Vi Sí nở nụ cười trầm thấp.

“A Sí, đóng cửa.” Trần Vụ không với tới.

“Đợi chút.” Yến Vi Sí giữ nguyên tư thế này, dựa vào Trần Vụ một lúc, hít thở sâu đến mức có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.

Trần Vụ ngoan ngoãn đứng yên.

“Tôi quá tự tin.” Yến Vi Sí với tay vào trong tay áo anh, nắm lấy tràng hạt, buông tiếng thở dài trầm thấp, “Vẫn chưa đủ, thực sự chưa đủ.”

Trần Vụ nghe không rõ: “A Sí, cậu nói gì?”

“Tôi nói vết sẹo trên mặt tôi hơi ngứa.” Yến Vi Sí thẳng người dậy và đóng cửa lại.

Trần Vụ ngẩng đầu nhìn: “Lên da non, bình thường thôi, cậu đừng gãi nhé.”

“Khó nói lắm, nếu ngứa quá thì sẽ không khống chế được đâu.” Yến Vi Sí ném mũ lưỡi trai và khẩu trang lên bàn, “Đi xa còn phải mang theo sách à, đọc được bao nhiêu cuốn rồi?”

Trần Vụ thu dọn những quyển sách vương vãi trên bàn: “Cũng đọc gần xong hết rồi.”

Yến Vi Sí cười: “Sau này phải theo anh kiếm sống rồi anh Vụ.”

Trần Vụ đỏ mặt.

Yến Vi Sí nhìn anh chằm chằm mấy giây: “Tôi muốn tắm nhưng không mang quần áo, tôi nên làm sao đây?”

Trần Vụ đáp: “Cậu mặc của tôi đi.”

Kích cỡ không phù hợp, bên trong nhỏ, bên ngoài cũng nhỏ.

Vì vậy Yến Vi Sí quấn khăn tắm quanh eo, cho toàn bộ quần áo vào máy giặt.

Một lúc sau Trần Vụ đi xem máy giặt.

“Anh gấp cái gì, tôi không mặc gì bên trong là có thể ăn anh chắc?” Yến Vi Sí dở khóc dở cười.

Trần Vụ chú ý thời gian giặt còn bao nhiêu: “Cậu còn ăn người cơ à?”

“Tôi không ăn người, tôi ăn anh.” Yến Vi Sí nói.

Luồng không khí trong phòng dường như bị bao phủ bởi một ngọn lửa hừng hực có thể thiêu cháy cánh đồng.

“Đinh.”

Quần áo đã được giặt sạch.

Trần Vụ vội lấy ra phơi cho khô: “A Sí, cậu…”

Anh vừa nói vừa quay đầu, đúng lúc Yến Vi Sí mới cởi khăn tắm.

Quần áo trong tay Trần Vụ rơi xuống đất.

Yến Vi Sí: “…”

Hắn nhanh chóng quay lưng lại, vành tai đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Đệt.

Đằng sau vang lên giọng nói dè dặt, “A Sí cậu đừng căng thẳngchun

, tôi không đeo kính, không thấy rõ đâu.”

Yến Vi Sí không quay đầu: “Mẹ kiếp ai căng thẳng chứ, nếu không anh đeo kính lên đi, chúng ta làm lại lần nữa, để tôi cho anh nhìn xem tôi trông như thế nào.”

Không có thanh âm.

Trang thiết bị trong khách sạn rất tốt, nhưng giường vẫn không lớn bằng ở nhà.

Trần Vụ và Yến Vi Sí mỗi người ngủ một đầu như thường lệ.

Rạng sáng không biết mấy giờ, Trần Vụ mơ mơ màng màng phát hiện bên cửa sổ có ánh lửa lập lòe. Anh dụi mắt bò dậy: “A Sí, cậu có tâm sự à?”

“Không có.“Yến Vi Sí bóp tắt thuốc lá, “Tôi đã ngủ trên đường rồi, bây giờ không buồn ngủ.”

Trần Vụ vẫn đang ngái ngủ: “Thế cậu chơi game một lát đi.”

“Mặc kệ tôi, anh cứ ngủ đi.” Yến Vi Sí trở lại từ cửa sổ.

Trần Vụ nằm về giường, tay kéo chăn đắp đến ngực. Anh đột nhiên hỏi: “Ngày mai mấy giờ cậu xuất phát thế?”

“Không đi.” Yến Vi Sí đáp, “Tôi quay về với anh.”

Trần Vụ hơi kinh ngạc: “Chưa tới cuối tuần, cậu không đi học à?”

“Xin nghỉ rồi.” Sắc mặt Yến Vi Sí tối tăm, “Ngày kia có việc khác.”

Trần Vụ không hỏi có việc gì, anh duỗi chân dưới chăn: “Ngày mai ngày kia tôi vẫn phải dự thính.”

Những ngón tay vương mùi thuốc lá của Yến Vi Sí giữ lấy đôi chân động đậy lộn xộn của anh cách lớp chăn: “Anh cứ đi thôi, tôi cũng không ngăn cản anh.”

Trần Vụ nói: “Vậy đến lúc đó cậu phải làm sao?”

“Có thể làm sao chứ, chẳng phải là ở khách sạn chờ anh à?” Yến Vi Sí hờ hững tặc lưỡi, “Trước khi ra ngoài, anh mua cho tôi một cây kẹo mút nhé.”

“…” Trần Vụ buồn ngủ nói, “Không chạy lung tung thì tốt…”

Âm lượng yếu dần, anh ngủ thiếp đi.

Yến Vi Sí ngồi xuống bên cạnh anh: “Rốt cuộc là ai chạy lung tung chứ, còn quản tôi nữa.”

Sờ đôi mắt, mũi, môi, cằm của anh, rồi ôm anh vào lòng.

Buổi chiều dự thính, còn buổi sáng Trần Vụ cùng Yến Vi Sí đi dạo quanh Tân Thanh. Bọn họ gặp được một cô nhóc tiểu thư.

Mấy người đàn ông mặc vest xách túi mua sắm theo sau cô bé, cô bé chạy về phía Yến Vi Sí: “Chú nhỏ!”

“Cháu gái của cậu à?” Trần Vụ nhỏ giọng.

Yến Vi Sí cầm bát bánh gạo xào trên tay, trong miệng còn có một cái, hắn nhai chậm rãi: “Ừm.”

Thời điểm Yến Vi Sí vẫn là người thừa kế, đứa cháu gái này là người duy nhất trong nhà họ Yến dám tiếp cận và tìm hắn nói chuyện, giống như bây giờ, cô bé trong sáng ngây thơ: “Chú nhỏ ơi, kể từ khi trở lại Thủ Thành, chú đã ghé qua nhà chính chưa? Cha cháu nói là chưa, chẳng lẽ chú giấu mọi người lén đi ạ?”

Dường như không cảm nhận được sự lạnh nhạt của hắn.

Cháu gái chỉ vào người hầu phía sau đang xách túi mua sắm cho mình: “Cháu buồn chán nên ra ngoài mua sắm.”

Yến Vi Sí xiên miếng bánh gạo đút cho Trần Vụ: “Tại sao không gọi cửa hàng chuyển qua cho?”

Ánh mắt của cháu gái không hướng về phía Trần Vụ, như thể hoàn toàn không tò mò về mối quan hệ của họ: “Thế thì đâu có ý nghĩa gì chứ, cháu không thích.”

Cô bé vẫy tay với phía đối diện: “Cha ơi!”

Trần Vụ quay đầu nhìn: “Anh hai của cậu à?”

Yến Vi Sí lại đút cho anh một miếng bánh gạo, má anh phồng lên, nói lúng búng không rõ, “Vẫn chưa ăn xong mà.”

“Chậm nhỉ?” Yến Vi Sí nhíu mày, “Miệng nhỏ cỡ nào chứ.”

Trần Vụ vỗ vỗ cánh tay Yến Vi Sí, ra hiệu hắn nhìn ông già đã đi tới.

Yến nhị gia hiến thân cho kịch nói, không có hơi thở thương nhân hám lợi. Hàng chục năm nay anh hai kiên trì làm công tác từ thiện, là quý tộc nhà giàu được đánh giá cao nhất trong mắt người ngoài.

Thái độ của Yến Vi Sí đối với anh hai giống như lần ở sân bay bắt gặp Yến Lam Phong.

Nhưng Yến nhị gia không khuôn mẫu giống Yến Lam Phong mà còn tán gẫu vài câu, vẫn luôn bày ra gương mặt tươi cười thân thiện.

Yến Vi Sí cũng không cảm kích, hắn kéo Trần Vụ rời đi.

Trần Vụ thì thầm: “Trong lần xem kịch nói không chú ý, hôm nay mới phát hiện đôi mắt của người này rất kỳ quái.”

Yến Vi Sí ném bát giấy không vào thùng rác: “Con mắt mô phỏng sinh học.”

Trần Vụ sửng sốt không thôi.

“Một nghệ sĩ già hiền từ.” Yến Vi Sí khẽ giật khóe môi, bóc một cây kẹo mút mà Trần Vụ mua cho hắn ăn, “Con trưởng đã sinh cho anh ấy một cặp cháu trai song sinh.”

“Thế cháu anh ấy gọi cậu là gì?” Trần Vụ suy tư, “Ông nhỏ?”

Yến Vi Sí: “…”

Trần Vụ kinh ngạc cảm thán: “Vai vế nhà các cậu hơi loạn ha.”

“Vai vế loạn thì kệ nó, không liên quan tới chúng ta.” Yến Vi Sí nhổ kẹo mút ra ra, “Ăn không ngon.”

“Thế cậu cũng chỉ có thể tiếp tục ăn.” Trần Vụ nói, “Tôi không tiện ăn hết hộ cậu đâu.”

“Tôi mặc kệ.” Yến Vi Sí giả vờ định ném.

“Ném đi lãng phí lắm.” Trần Vụ kéo tay hắn, “Cậu ăn thêm một chút đi, chỉ cần ăn thêm một chút là được.”

Yến Vi Sí miễn cưỡng: “Nể tình anh làm nũng đấy.”

Trần Vụ bỏ lại hắn, tự rời đi.

Yến Vi Sí lái chiếc BYD của Trần Vụ tới Tân Thanh, ngay sau khi buổi hội thảo kết thúc, hắn đưa Trần Vụ rời đi.

BYD chạy trên đường cao tốc, người thiếu niên lái xe như thể không muốn tham gia chuyến đi này, không khí trầm lắng, gương mặt nhăn nhó cau có hằn lên nếp nhăn sâu.

Trần Vụ ôm một túi đồ ăn vặt: “A Sí, cậu muốn dẫn tôi đi đâu thế?”

“Chân trời góc biển. “Yến Vi Sí đáp.

Trần Vụ ngẩn ngơ.

“Đồ ngốc, cái này mà cũng tin.” Yến Vi Sí xoa tóc anh, “Chúng ta đến viện điều dưỡng.”

“Gặp mẹ tôi.” Hắn nói.
Bình Luận (0)
Comment