Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 47

Trần Vụ không nói lời nào.

Yến Vi Sí nắm tay anh, bóc trần những mong đợi và khát vọng trong nội tâm với một dáng dấp gần như hèn mọn mà nồng liệt.

Tốc độ thời gian như thể dần chậm lại, rồi bất động.

Bọn họ một người ngồi, một người đứng.

Tuy nhiên người ngồi không phải người ra lệnh, mà đang chờ phán quyết.

Người đứng mới là thẩm phán.

Trần Vụ rút tay ra, không dùng nhiều sức lực nhưng đã thể hiện thái độ rõ ràng.

Yết hầu Yến Vi Sí lăn lăn, hắn không ngẩng đầu.

“Hiện tại không cho danh phận à?” Sắc mặt Yến Vi Sí không có gì bất thường, giọng nói cũng vẫn biếng nhác như thường lệ, song quai hàm nghiến chặt hàm lại khiến người ta có cảm giác chịu đựng đến mức tủi thân tột độ, “Thế anh nói thời gian đại khái đi.”

Hồi lâu sau Trần Vụ nói một câu: “Tôi đi rửa tay trước đã.”

Yến Vi Sí: “…”

Có phải là định chạy không?

Hắn đột nhiên đứng dậy, bắt kịp Trần Vụ trong tiếng ghế đổ xuống đất, dòng cảm xúc bị đè nén đang dâng trào không ngăn cản được, “Em tỏ tình với anh, anh lại nói anh muốn rửa tay. Trần Vụ, anh cho rằng em đang diễn kịch à?”

“Không phải, tôi không nghĩ cậu sẽ làm vậy lúc này, tôi căng thẳng, cũng hơi choáng.” Trần Vụ lắp bắp giải thích, “Tôi muốn làm chuyện khác để thích ứng, đúng lúc tay tôi rất bẩn, nếu cậu muốn nắm tay tôi thì phải đi rửa.”

Yến Vi Sí nhắm mắt, che lại màu đỏ đang tràn ra: “Thế em đi cùng anh.”

Trần Vụ mấp máy môi: “… Tôi muốn đi một mình.”

Yến Vi Sí nhìn anh chằm chằm, thở dốc mấy cái, sau đó nhấc ghế dựa ngồi xuống: “Hai phút, lâu hơn tôi không chờ được.”

Rất nhanh, Trần Vụ rửa sạch vết bẩn trên tay rồi quay lại, đưa tay cho Yến Vi Sí.

Lần đầu tiên Yến Vi Sí giống kẻ ngốc, muốn nắm? Hay là cho hắn lau nước? Hắn cau mày lấy khăn giấy từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh, cầm Trần Vụ lau nước.

Trần Vụ khẽ cử động ngón tay: “Vẫn, vẫn giống ban nãy… Cậu cầm…”

Yến Vi Sí khựng lại, không chắc chắn ném khăn giấy ướt đi, giữ bàn tay lạnh lẽo của anh đặt lên trước trán mình.

Hành động tương tự, dòng thời gian dường như được kết nối.

Cảm xúc và suy nghĩ của Trần Vụ cũng bắt kịp, anh nói chậm rãi: “Cậu chạm vào tay tôi, tôi không thấy phản cảm. Cậu nắm tay tôi, tôi không tránh né. Còn có rất nhiều lúc… Không phải với ai tôi cũng thế.”

Yến Vi Sí lập tức được tiếp thêm sức mạnh: “Ừm, đích xác là đáp án mà anh nghĩ đến, anh cũng thích em.”

Trần Vụ im lặng.

“Anh đột nhiên không nói lời nào là có ý gì?” Yến Vi Sí vừa ngẩng đầu đã bị Trần Vụ đè lại đỉnh đầu, ấn xuống.

Trần Vụ nói: “Đừng nhìn tôi, tôi ngượng.”

Yến Vi Sí: “…”

Ánh mặt trời ấm áp, Trần Vụ nhìn tòa nhà cao tầng cùng bầu trời trong xanh đằng xa. Anh nheo con mắt sau tròng kính, lầm bầm lầu bầu: “Tình cảm là một thứ phức tạp, rất khó hiểu, thật sự rất khó.”

“Đó là với người khác, còn với chúng ta thì không có gì phức tạp cả.” Yến Vi Sí nhích chân, để dép của mình sát bên dép Trần Vụ, “Em thích anh, anh thích em, chuyện rất đơn giản.”

Trần Vụ lẩm bẩm: “Đơn giản à?”

“Đơn giản.” Yến Vi Sí nói với giọng điệu kiên định và tha thiết, “Chỉ cần đường kẻ giữa anh và em thẳng tắp, thì mọi thứ khác đều không quan trọng.”

Trần Vụ cúi đầu nhìn đôi dép một lớn một nhỏ cùng kiểu khác màu của bọn họ.

“Anh có thể tin tưởng em, dựa vào em.” Yến Vi Sí hành động như một đại sư tình cảm lão luyện, trên thực tế tất cả đều dựa trên một trái tim nồng nhiệt chân thành.

Bàn tay rũ ở một bên của Trần Vụ co lên, gẩy gẩy ống tay áo len màu xanh dương có những quả bóng nhỏ.

“Em có thể ngẩng đầu chứ?” Yến Vi Sí hỏi.

Trần Vụ chưa trả lời, Yến Vi Sí lại thêm một câu, “Em muốn nhìn anh nói.”

“Thế cậu ngẩng đi.” Trần Vụ mím mím bờ môi hơi khô.

Yến Vi Sí ngước mắt, nhìn sâu vào người đứng ngược nắng vẫn đang tỏa sáng trước mặt, “Em không cần anh dốc hết mọi thứ của mình để soi sáng cho em. Nếu anh ở bên em, anh vẫn là anh. Anh có thể làm những điều anh muốn, đi con đường anh muốn, anh tự do.”

Không đợi Trần Vụ kịp phản ứng, Yến Vi Sí tiếp tục nói: “Đương nhiên, ai mà không biết nói lời hay ý đẹp.”

Yến Vi Sí ôm lấy hai tay của Trần Vụ lại đặt lên đùi mình, nhiệt độ của lòng bàn tay hắn xua tan cảm giác lạnh lẽo ở ngón tay anh: “Nhưng Trần Vụ à, dù xét từ góc độ khách quan hay chủ quan, em không những nói lời hay, mà hiện tại em cũng đang làm rất tốt đấy chứ.”

Không rõ đã luyện tập bao lâu, hắn không ngừng trình bày các bằng chứng một cách liền mạch để chứng minh cho mình.

Trước đây chưa từng thích ai.

Anh là nam, em sẽ trở thành đồng tính luyến ái.

Không phải vì tình tiết thuở nhỏ giặt quần hở đũng, mà có thể phân rõ tình bạn và tình yêu.

Sẽ không có kết hôn gia tộc.

Cho anh thẻ ngân hàng.

Toàn bộ những thứ bây giờ em có, tương lai em có, đều thuộc về anh.

Cuộc đời này chỉ dành cho anh.

“Nếu có thiếu sót gì thì anh cứ nói, em sẽ bổ sung.” Yến Vi Sí ngước nhìn quãng đời còn lại của mình.

Trần Vụ ngơ ngác nhìn hắn.

“Sao lại đờ ra đó rồi?” Yến Vi Sí bất đắc dĩ, “Em thiếu chỗ nào, mau nghĩ đi.”

Trần Vụ đỏ mặt: “Chắc không có đâu.”

Yến Vi Sí mừng thầm, hắn thừa thắng xông lên, thể hiện sự kiên quyết mà hắn nhận được từ mối quan hệ đột ngột xảy ra làm bản thân chìm đắm đến không hề thấy bất ngờ, “Anh từng có một trải nghiệm thất bại, em biết anh đề phòng, do dự và sợ hãi. Em không muốn ép buộc anh, anh cho em danh phận trước đi, những mặt khác em có thể chờ anh chuẩn bị sẵn sàng.”

Tầm mắt Trần Vụ dừng trên chuỗi tràng hạt lộ ra ở cổ tay áo: “Không phải tôi sợ hãi.”

“Để tôi nghĩ đã.” Anh rút tay ra khỏi lòng bàn tay Yến Vi Sí, xoay người rời đài quan sát. Yến Vi Sí một mạch đi theo anh qua phòng khách và hành lang, dừng trước cửa phòng ngủ.

Trần Vụ đi vào, đóng cửa lại.

Yến Vi Sí ngồi xuống mặt đất trước cửa, móc ra hộp thuốc và bật lửa.

Cầm điếu thuốc trên tay, không nhớ ra việc châm lửa.

Đệt, không hút nữa.

Yến Vi Sí bóp điếu thuốc, hồi tưởng và đánh giá biểu hiện của mình, vượt mức tiêu chuẩn không thành vấn đề.

Tiếp theo nên làm thế nào? Hắn nhìn chằm chằm vào cửa và gọi điện thoại: “Em nhắc nhở anh, cửa cách âm rất tốt, nếu anh đứng trong phòng nói chuyện với em, em sẽ không nghe thấy được đâu.”

Trần Vụ: “… Tôi chưa nói gì cả.”

“Được.” Yến Vi Sí cúp máy, mặt không biến sắc.

Hắn vứt điện thoại sang một bên, thuốc lá cũng thế, hai tay gác lên đùi, không nhúc nhích.

Không bao lâu sau, cửa mở ra, tất cả các giác quan của Yến Vi Sí lập tức hoạt động lại.

Trần Vụ cầm kính trên tay, lông mi che khuất đôi mắt, không thấy rõ bên trong có cảm xúc gì. Anh lẳng lặng đứng yên phút chốc, nói: “Trước đây tôi nghĩ thế nào thì làm thế nấy, nhưng kết quả không tốt…”

“Bây giờ nghĩ thực tế hơn chút rồi?” Yến Vi Sí khàn giọng. Nói thẳng đi, kỳ khảo sát phải kéo tới cuối năm nay hay sang năm? Chắc sẽ không phải là vài năm sau chứ?

Trần Vụ không gật đầu cũng không lắc đầu.

Yến Vi Sí đứng dậy với đôi chân tê mỏi. Hắn chiếm vị trí trước không phải do không tự tin, mà là bởi chiếm nhiều hơn một ngày là thêm một ngày.

Đã lường trước được việc tỏ tình thất bại, không tính là không chuẩn bị gì.

Vì Trần Vụ vẫn luôn khảo sát hắn, chứng tỏ có rất nhiều chuyện cần suy xét.

Hôm nay không được thì vẫn để đến lễ Tình Nhân đi. Ngày lễ Tình Nhân tự có bầu không khí phim thần tượng, có thể kích thích dopamine và endorphin của con người, tỷ lệ thành công cao hơn ngày thường gấp mấy lần.

“Anh cứ suy xét mấy ngày đi.” Yến Vi Sí cúi gằm nghiêng đầu sang một bên, cố gắng không để bản thân trông giống sắp khóc để lấy lòng thương cảm, “Về mặt thực tế em cũng có thể để anh…”

“A Sí.” Trần Vụ gọi hắn, chậm rãi thở ra một hơi, “Lần này anh vẫn muốn thuận theo trái tim mình.”

Bên tai Yến Vi Sí vang ong ong.

Khi ngước mắt, Trần Vụ đeo kính lên, tròng kính che phủ vài phần ướt át trên mí mắt: “Chúng mình tiến tới đi.”

Môi lưỡi Yến Vi Sí cứng ngắc như thể mới học nói, hắn trúc trắc: “Tiến tới gì cơ?”

Trần Vụ nói: “Tiến tới yêu đương ấy.”

Anh giơ tay, lần đầu tiên chạm vào mái tóc vàng của thiếu niên, “Bạn trai.”

Vào khoảng hai giờ chiều ngày hôm đó, một bài đăng trên vòng bạn bè lan truyền khắp nhà họ Yến, Yến thị, và giới thượng lưu.

Nội dung là một bóng dáng nghiêng nghiêng.

Có thể nhìn ra kiểu tóc mềm mại, đeo kính, trên cổ tay có chuỗi tràng hạt.

Kẻ vốn chỉ đăng trà sữa trên vòng bạn bè, mà sau món canh cá chua mấy tháng trước thì đã xuất hiện thêm một người.

Thật sự không sợ sệt, thản nhiên tùy ý.

Hoàng Ngộ ấn like rồi gọi điện thoại: “Chiêu Nhi, mày xem vòng bạn bè của anh Sí chưa?”

“Mới thấy.” Khương Lương Chiêu đang tham gia bữa tiệc trà trong nhà.

Hoàng Ngộ cảm khái: “Thông báo công khai rồi.”

Khương Lương Chiêu nói: “Cách lễ Tình Nhân không xa.”

“Tao cứ tưởng anh Sí sẽ tỏ tình vào ngày đó.” Tuy đã sớm đoán trước, song Hoàng Ngộ không ngờ sẽ nhanh như vậy, “Hôm nay không phải lễ tết gì nhỉ, gấp gáp thế cơ à?”

Khương Lương Chiêu mỉm cười không nói gì.

“Tao cảm giác dù tao có yêu nhiều bao nhiêu thì ở trước mặt anh Sí cũng chỉ là đàn em.” Hoàng Ngộ không hiểu nổi việc khó kiềm chế cảm xúc này, “Mày nói xem, Trần Vụ đồng ý ngay lập tức hay là nói phải suy nghĩ?”

Khương Lương Chiêu đi lên gác: “Không biết nữa.”

Hoàng Ngộ hì hì: “Để tao đi hỏi Trần Vụ.”

Trong lời nói của Khương Lương Chiêu thấp thoáng ẩn chứa chút bất ngờ không nghĩ đến: “Mày thường xuyên tán gẫu với anh ta sao?”

“Không tính là thường xuyên, thỉnh thoảng thôi, mày biết mà, chỗ anh ta có thông tin mới nhất về động tĩnh của anh Sí. Trả lời tao rồi này.” Hoàng Ngộ đọc tin nhắn, “Có nghĩ.”

Hoàng Ngộ như thể đang ngồi ở hàng đầu tiên trong đám cưới: “Chậc chậc, chứng tỏ không gật đầu ngay, cũng không để anh Sí chờ quá lâu. Trình độ điêu luyện ghê, người bình thường thật đúng là sẽ không nắm chắc được.”

“Như con người ta uống nước, tự biết ấm lạnh.” Khương Lương Chiêu đóng cửa thư phòng của mình lại.

Hoàng Ngộ: “…”

Chiêu Nhi đã lôi văn vẻ ra rồi, mình đây cũng không thể thua được.

“Con mồi cao cấp thường xuất hiện dưới hình thức thợ săn.” Hoàng Ngộ nói với giọng điệu sâu xa ẩn ý, “Anh Sí còn tưởng Trần Vụ yếu đuối hiền lành, chờ xem, sẽ cưỡi lên đầu ổng luôn.”

Khương Lương Chiêu cười: “Ai là thợ săn ai là con mồi, ranh giới không dễ phân biệt như vậy đâu.”

Hoàng Ngộ nằm vắt chân trên chiếc bàn đầy sách, gã hy vọng anh Sí là thợ săn chứ không phải con mồi.

“Chiêu Nhi, anh Sí đã đăng bài wechat này rồi, mà em gái mày chưa có động tĩnh gì à?” Hoàng Ngộ thuận miệng hỏi.

Khương Lương Chiêu nghe gã nhắc tới đứa em gái ở nước ngoài, chân mày vô thức nhíu lại: “Đang bận tình tứ.”

Hoàng Ngộ hả hê cười to: “Ngồi chờ đến khi bọn họ tốt nghiệp, mày vinh thăng thành anh vợ đi.”

Khương Lương Chiêu bình tĩnh nói: “Sau khi tốt nghiệp, chưa chắc bọn nó đã về nước.”

“Không về thì tốt, mắt không thấy tim không phiền.” Hoàng Ngộ thích ý lắc lắc chân, “Vị hôn thê của mày đã được quyết định chưa?”

Khương Lương Chiêu đau đầu, đây chính là chủ đề trò chuyện tại buổi tiệc trà. Hắn ta đang định mở miệng thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi của người hầu, tới truyền lời bảo hắn ta đi xuống.

“Tao bận tiếp đây.” Khương Lương Chiêu đành phải tạm biệt Hoàng Ngộ.

Hoàng Ngộ lại ấn mở bài đăng trên vòng bạn bè của anh Sí rồi bình luận: Chúc phúc.

Cập nhật mới lần nữa, lại xuất hiện thêm một bài đăng.

Lần này trực tiếp là bóng dáng chờ xe cùng hoa hồng ven đường dưới cái nắng như thiêu đốt.

Ảnh cũ.

Hoàng Ngộ tỏ ra thích thú, rốt cuộc anh Sí định đăng bao nhiêu?

Anh Sí của gã vẫn đang đăng.

Tạm thời toàn là góc độ chụp lén.

Trần Vụ cầm xẻng xúc thức ăn đến phòng ăn và nói: “A Sí, hôm nay em đừng đăng nữa.”

Yến Vi Sí nhíu mày, hắn vẫn còn hơn ba mươi tấm ảnh chờ đăng.

“Nếu em không kìm được, thì điều chỉnh cài đặt đi, chỉ cho anh xem thôi.” Trần Vụ nhìn hắn với ánh mắt đầy do dự, hai tai đỏ bừng.

Yến Vi Sí miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

“Em xuống hầm rượu lấy giúp anh hai hộp sữa bò với.” Trần Vụ quay lại bếp đun chảy đường trắng.

Yến Vi Sí lười nhác đứng dậy, có danh phận rồi, nhưng hình như cũng không có thay đổi gì nhiều lắm, vẫn không thể nóng vội được.

Với tính tình của Trần Vụ, nếu hắn tiến lên hôn luôn, không biết liệu anh có cắn đầu lưỡi hắn không nữa.

Cắn cũng không sao, hắn chịu đựng được, chỉ sợ chảy máu dọa sợ Trần Vụ thôi.

Giống vụ nhảy lầu đại tiện ra thủy tinh ở Tây Đức năm trước khiến Trần Vụ kinh sợ, rất có khả năng tưởng rằng sự thân mật đồng giới có nghĩa là sự sống và cái chết, ướt máu dính thịt.

Loại hiểu lầm này, chỉ có thể do hắn dẫn dắt cho anh hiểu.

Dù sao hắn cũng là bạn trai mà.

Suy cho cùng, bạn trai của Trần Vụ là hắn.

Khi Yến Vi Sí đang thưởng thức cốc trà sữa mới mẻ nóng hổi, Khương Lương Chiêu gọi điện tới.

Phía Khương Lương Chiêu đã tiễn khách, có thể thở lấy hơi. Hắn ta xốc tinh thần, khoang miệng tràn ngập mùi cà phê đắng nồng: “Anh Sí, mày và Trần Vụ chính thức thành đôi rồi à?”

“Ừ.” Tâm trạng của Yến Vi Sí rất tốt.

Khương Lương Chiêu cười nói: “Khi nào đưa Trần Vụ ra ngoài đi, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Yến Vi Sí nuốt trà sữa xuống: “Anh ấy sắp sửa phải thi tự học, không có thời gian.”

“Thi tự học?” Khương Lương Chiêu kinh ngạc, “Trường nào?”

Yến Vi Sí nói tên: “Đại học Kỹ thuật Lâm Nghiệp.”

Khương Lương Chiêu suy nghĩ về thông tin trường học mà hắn biết: “Tại sao không đăng ký Viện Khoa học Lâm nghiệp?”

“Anh ấy chọn, chắc chắn đã tổng hợp cân nhắc kỹ lưỡng.” Yến Vi Sí nhìn chăm chú người đang rửa táo, “Tùy theo ý anh ấy thôi.”

Khương Lương Chiêu không thấy kỳ quái khi anh Sí cho Trần Vụ đủ không gian. Hắn ta cười ôn hòa dịu dàng: “Vậy khi nào có thời gian chúng ta có thể ra ngoài tụ tập cùng nhau.”

Yến Vi Sí hờ hững hỏi: “Mày ở trường học thế nào?”

Điện thoại lập tức trở nên yên tĩnh.

Trong thời gian qua, Khương Lương Chiêu không liên lạc với anh Sí, lo lắng hành động của em gái đã tạo ra một khoảng cách giữa họ. Bây giờ, trước sự hỏi thăm chủ động của anh Sí, hắn ta đã bộc lộ khía cạnh cảm tính mà hắn ta chưa bao giờ thể hiện kể từ khi trở về.

Chung quy vẫn là thiếu niên mười mấy tuổi, dù có để mình trưởng thành và trầm tĩnh đến đâu thì trong nội tâm vẫn có một phần non nớt.

Khương Lương Chiêu tự đùa giỡn: “Ngoại trừ việc bận bù đầu, mọi thứ khác đều ổn.”

“Nhà mày quản nghiêm, trông chờ mày có thể đưa công ty lên một tầm cao mới.” Yến Vi Sí nói, “Năm thứ hai sẽ ra n ước ngoài à?”

Khương Lương Chiêu “Ừ” một tiếng: “Kế hoạch là vậy.”

Theo tin tức hắn ta nghe trộm được từ cuộc trò chuyện của cha mình với người khác, sang năm anh Sí sẽ ra nước ngoài.

Nhưng nếu Trần Vụ vượt qua kỳ thi tự học thì sẽ học trong nước, thi không suôn sẻ thì phải thi lại và trì hoãn.

Vậy anh Sí phải làm sao đây…

“Lương Chiêu, đối với tao, mày và gia đình tách biệt, chỉ cần mày không vượt quá ranh giới cuối cùng của tao, chúng ta vẫn sẽ như xưa.” Yến Vi Sí đột ngột nói.

Một câu, đằng sau sự qua loa bình thường sau lưng là sóng to gió lớn.

Khương Lương Chiêu có cảm giác mâu thuẫn vừa bất ngờ vừa trong dự kiến, hắn ta hứa hẹn: “Được.”

Ngày hôm ấy Yến Vi Sí không đi đâu cả, chỉ ở nhà với Trần Vụ. Khi trời tối, lý trí của hắn bắt đầu yếu đi, hắn đã đi tập gym hơn hai tiếng đồng hồ, giảm bớt một phần tinh lực mới khiến mình hạ nhiệt được.

Lúc Yến Vi Sí tắm sạch một thân mồ hôi nóng hổi và bước vào phòng ngủ, Trần Vụ đang dọn giường.

Không bật đèn lớn, chỉ sáng lên hai ngọn đèn trên tường.

Trần Vụ mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông thông thường, Yến Vi Sí đi đến phía sau anh, vòng tay ôm eo anh.

“A Sí, anh đang trải giường mà.” Trần Vụ run lên.

“Anh cứ trải đi.” Yến Vi Sí cũng không có áp sát Trần Vụ, càng chưa nói đè lên. Hắn đứng thẳng tắp, “Em cũng đâu làm gì.”

Tuy nhiên, động tác trải giường của Trần Vụ có biên độ lớn, cơ thể khó tránh khỏi cúi trước ngửa sau, khiến quần áo của hai người cọ xát vào nhau.

“Em trải đi.” Trần Vụ ném chăn đệm dọn được một nửa cho Yến Vi Sí, còn mình ngồi xuống ghế dài cuối giường chờ đợi.

Yến Vi Sí nhanh chóng trải xong hai chăn rồi kéo phẳng ga trải giường, sau đó dùng miệng lưỡi mạnh mẽ đề xuất với người lãnh đạo: “Tối nay em muốn ngủ ở một bên với anh.”

Trần Vụ ngơ ngác: “Chẳng phải em thường xuyên đến nằm sao?”

“Không giống.” Yến Vi Sí đặt gối của mình sang bên cạnh gối Trần Vụ, nằm xuống trước và bắt đầu xem điện thoại như không có chuyện gì xảy ra.

Thực ra còn chưa bật màn hình.

Trần Vụ ngồi trên ghế cuối giường, không biết đang làm gì.

Yến Vi Sí cảm thấy mình giống phi tử thị tẩm thời cổ đại, đã chuẩn bị xong nhét trong chăn, chỉ có thể được hoàng đế sủng hạnh.

Hoàng đế trăm công nghìn việc, còn hắn tha thiết ngóng trông.

“Anh đang ở đó đẻ trứng à?” Yến Vi Sí không nói thẳng là mình đã chờ đến miệng khô lưỡi khô, “Đèn sáng nãy giờ, tiền điện được miễn phí à?”

“… Anh đến đây.” Trần Vụ gãi đầu, chậm rãi leo lên giường.

Yến Vi Sí tắt đèn, trong bóng tối chỉnh lại chăn cho Trần Vụ: “Em là gì của anh?”

Hỏi cả buổi chiều rồi, chết mất thôi.

Trần Vụ lặng lẽ kéo chăn trùm kín đầu: “Bạn trai.”

Yến Vi Sí kéo chăn xuống, nhổm dậy nghiêng người chống chân ở bên cạnh, cúi đầu ôm lấy mặt anh: “Bạn trai của anh là ai?”

Trần Vụ trả lời: “Yến Vi Sí.”

Yến Vi Sí hỏi tiếp: “Mối quan hệ của Trần Vụ và Yến Vi Sí là gì?”

Trần Vụ đáp: “Người yêu.”

Yến Vi Sí dẫn dắt từng bước: “Còn gọi là gì?”

Trần Vụ nói ra hai chữ: “Cặp đôi.”

Yến Vi Sí kích động cong lưng, hòa cùng hơi thở của anh: “Và còn?”

Trần Vụ nói: “Và đồng hành.”

Yến Vi Sí sững sờ, hắn đang nghĩ đến đối tượng có thể kết hôn, không ngờ Trần Vụ lại cho ra câu trả lời này.

“Ừ, đồng hành.” Yến Vi Sí vuốt ve vành tai, gò má và tóc của anh.

“A Sí, anh muốn ngủ.” Trần Vụ buồn ngủ.

Yến Vi Sí nghiến răng: “Anh ngủ được à?”

Trần Vụ thắc mắc: “Tại sao lại không ngủ được?”

Nhìn dáng vẻ tự nhiên tiếp nhận của anh, Yến Vi Sí đưa ra kết luận: “Trong mắt anh, em đã là bạn trai của anh từ lâu rồi.”

Trần Vụ nhắm mắt: “Anh ngủ đây, anh ngủ thật đây.”

Yến Vi Sí chậm rãi nhích đến gần, hơi thở ấm áp ẩm ướt phả vào môi Trần Vụ. Hắn xoay cổ nghiêng đầu.

Trần Vụ nhắm chặt hai mắt, tay chân cứng ngắc, thậm chí còn không thở.

Hiển nhiên là chưa sẵn sàng.

Bất luận là đi sâu hơn triền miên hơn, hay là môi răng gắn bó bình thường của một cặp đôi.

Một tiếng cười đè nén mơ hồ phát ra từ cổ họng Yến Vi Sí, nụ hôn dừng trên trán Trần Vụ, dừng ở đó một lúc: “Ngủ ngon nhé.”

Sau đó hắn nằm xuống, để Trần Vụ ngủ trên cánh tay của mình.

Hắn không vội, bây giờ hắn là bạn trai của Trần Vụ.

Ngày hôm sau thời tiết thay đổi, gió lạnh thổi đến nỗi không nhìn thấy phương hướng, Yến Vi Sí đưa Trần Vụ đến đại viện.

Khi kéo khăn quàng cổ khăn xuống, Trần Vụ nói với Yến Vi Sí: “Anh vào nhé.”

Yến Vi Sí xụ mặt: “Cứ thế đi vào à?”

Trần Vụ ngó trái ngó phải, nhanh chóng ôm hắn rồi xoay người chạy vào đại viện.

Yến Vi Sí thậm chí không kịp siết chặt anh dán dán dính dính thêm chốc lát. Hắn trông mong mòn mỏi nhìn cổng đại viện không bóng người, chẳng muốn đến cái trường rách kia ngày nào hết.

Nhưng thế cũng không được, phải nuôi gia đình, muốn trở thành một người có thể dựa vào thì nhất định phải có thực lực. Yến thiếu gia uể oải chạy tới Gia Thược.

Nhân viên các cấp trong đại viện đã bắt đầu một ngày bận rộn, Trần Vụ đi một đường liên tục chào buổi sáng với mọi người, tỏ ra khiêm tốn khách khí, mặc dù anh đang làm việc ở Nam Viên được bảo vệ nghiêm ngặt nhất.

Khi dạo quanh nhìn thấy Trần Vụ, cụ Dư xách lồng chim quay đầu rời đi.

Bác Dư không hiểu ra sao: “Lão gia, có phải Tiểu Trần đã làm gì sai không?”

“Làm gì sai…” Cụ Dư lặp lại nửa câu sau, hừ lạnh, “Cậu ta chẳng sai gì cả!”

Bác Dư: “…”

“Ông hãy để mắt tới cậu ta, nếu cậu ta vì tình yêu mà không tập trung chú ý, giẫm phải dược liệu nào, thì bắt cậu ta bồi thường hết cả quần cộc!” Cụ Dư tức giận nói một cách hung dữ.

Bác Dư hiểu ra, ồ, yêu đương à.

Thế thì không kỳ quái.

Lão gia tính toán không thành công rồi, chứ không sao lại nổi giận đùng đùng thế này.

Gần trưa có thầy thuốc đông y tới lấy dược liệu, những người đó có địa vị rất cao.

Tất cả các dược liệu đông y đều có độc tính ở một mức độ nhất định, phải kết hợp đúng cách, bao gồm cả các đơn thuốc thông thường lẫn hiếm gặp. Chỉ cần nguyên liệu là hàng thật giá thật, không bị pha trộn, thuốc bắc sẽ càng được người giàu ưa chuộng hơn.

Nhóm nhỏ tiến hành chọn ngắt và ghi chép ở Nam Viên, Trần Vụ theo dõi họ trong suốt quá trình, nếu họ có thắc mắc gì, anh sẽ trả lời từng người một.

Biểu hiện này được nhóm bác sĩ đông y tán thành, bọn họ không còn xấu hổ và ngần ngại đặt câu hỏi, mà bộc lộ hết tất cả những điều khiến họ cảm thấy kinh ngạc..

Trần Vụ không giấu giếm gì, anh chăm sóc thế nào thì nói thế đó, các bước thực hiện rất chi tiết.

Tuy có lẽ vẫn sẽ làm người ta nghĩ rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Ở vườn thuốc của nhà họ Dư, những thứ tốt nhất trong cùng một đợt sẽ được chọn ra cho Dư Trản dùng, còn thứ kém hơn đều được đem đi tặng làm quà, hoặc đưa tới phòng đấu giá ngầm.

Không chảy ra thị trường, chỉ được giao dịch trong giới thượng lưu.

Năm nay, hai cây “Ngũ Nhuận” đẹp nhất phải gửi đến chùa Thiền Mính để hầm canh cho Yến lão gia tử đang tĩnh dưỡng ở đó.

Bác Dư tới bảo Trần Vụ: “Lão gia bảo cậu đưa đến chùa.”

“Cháu đi ạ?” Trần Vụ chà xát bàn tay lạnh cóng, “Vậy được rồi, cháu ăn xong bữa trưa sẽ xuất phát.”

Bác Dư: “Vất vả đi một chuyến.”

Trần Vụ uống gió lạnh lên núi, đút hai bàn tay đã lau dầu vào túi, trên lưng cõng hai chiếc hộp gỗ dài. Anh bước không ngừng rồi xuất hiện ở ngoài chùa, vẫn đông đúc tấp nập giống lần trước.

“Sư huynh, nhà họ Dư muốn em tới đưa dược liệu cho Yến lão gia tử, anh cho người ra lấy đi.” Trần Vụ gọi điện thoại, “Lần này em không đi vào nữa.”

Tịnh Dương khoác áo cà sa đi ra khỏi phòng thiền, cách anh không xa, người cầm quyền lâu năm của Yến thị đang chắp tay đứng giữa mặt đất đầy lá rụng.

Nếu đứng cùng con trai út thì không khác gì hai ông cháu.

“Ừ, để anh cho người tới.” Tịnh Dương nói, “Lát nữa xuống núi nhớ đi chậm chút, không cần vội.”

Trần Vụ lên tiếng, do dự hỏi: “Sư huynh, nhân vật nổi tiếng kia có khó chiêu đãi không?”

Tịnh Dương cưng chiều nói: “Sư đệ, em quên rồi à, sư huynh cũng là nhân vật nổi tiếng đấy.”

Trần Vụ: “Có thể ngồi ngang hàng sao?”

Tịnh Dương: “Đương nhiên.”

Trần Vụ hiếm khi nói đùa: “Thế em đây có chỗ dựa rồi ha.”

Tịnh Dương: “Em vẫn luôn có.”

“Em nhìn thấy người tới lấy dược liệu rồi.” Trần Vụ nói.

“Giao cho cậu ta rồi trở về đi, đừng quên báo bình an cho sư huynh nhé.” Tịnh Dương dặn dò.

Ngày mùng năm là ngày Trần Vụ thi, thi bốn môn, Yến Vi Sí đưa anh đến trường thi.

BYD dừng lại giữa các đoàn xe khác đang đưa thí sinh đi thi, mặt trang trí phỉ thúy hình hổ dưới gương chiếu hậu hơi lắc lư.

Bên ngoài cổng vào của địa điểm thi có một hàng dài người xếp hàng, trên cổng cao là hàng chữ thi tự học đang chạy ngang.

Trần Vụ nhìn kỹ thẻ dự thi: “A Sí, anh ở tòa nhà số bốn.”

“Ừm.” Yến Vi Sí giúp anh chỉnh lại áo khoác bông đã rất sạch sẽ gọn gàng, “Em ở trong xe chờ anh.”

Trần Vụ tròn mắt: “Phải tới tận mười rưỡi đấy.”

Yến Vi Sí bướng bỉnh nói: “Mặc kệ em.”

Trần Vụ suy nghĩ chốc lát: “Thứ Bảy em cũng không có lớp, không đi chơi thì thôi, em ở trong xe chờ anh, đừng ra ngoài, hôm nay lạnh lắm.”

Yến Vi Sí vùi đầu vào cổ anh cọ cọ.

Trong xe tràn ngập hương trái cây nhẹ nhàng.

“Thế anh xuống xe đây.” Trần Vụ vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên eo mình.

Yến Vi Sí mím môi: “Tập trung làm bài nhé.”

Trần Vụ tùy tiện đứng ở sau một hàng, xếp hàng không bao lâu đã lục tục đi vào.

Yến Vi Sí ngồi ở ghế lái, không tiếp tục chơi trò chơi được, cũng không đọc nổi tin tức, cứ ngồi như thế, bật lửa sắp bị hắn chà hỏng lớp sơn đến nơi.

Cũng không biết căng thẳng cái gì nữa, sở dĩ một người đã đọc là không quên được không học xong cấp hai, không phải do thiếu năng lực mà là thiếu cơ hội, thi tự học còn chẳng phải là chuyện nhỏ như con thỏ hay sao.

Yến Vi Sí thỉnh thoảng xem điện thoại, gần đến thời gian thì ra cổng chờ.

Càng ngày càng đông thí sinh ra ngoài, Yến Vi Sí đeo khẩu trang, cao lớn chân dài, khí chất nổi bật, đứng ở đó chói lóa như một biển báo chỉ dẫn.

Hắn thu hút sự chú ý như vậy, song ánh mắt tự động che chắn những người khác, chỉ tìm kiếm một người, tìm được rồi thì sải bước tới: “Thi thế nào?”

Trần Vụ hàm súc nói: “Vẫn được.”

Yến Vi Sí nhướng mày cười: “Vậy còn lại ba môn nhất định cũng…”

Ánh mắt liếc đến một chàng trai thất thần nhìn Trần Vụ, sắc mặt hắn lập tức trở nên xấu xí.

Mẹ kiếp, thi cử cũng có thể làm người khác nhớ thương.

Yến Vi Sí kéo ba lô của Trần Vụ xuống, dùng bàn tay đã ủ ấm từ trong xe tới dắt anh rời đi.

Cụ Dư trông như thể không còn quan tâm đến Trần Vụ nữa, cũng đã từ bỏ ý định nhận anh làm đồ đề, thậm chí không hỏi thăm cuộc thi tự học của anh. Nhưng giữa tuần ông lại gọi cho con trai: “Kết quả của Trần Vụ đã có chưa?”

Trong công ty, Dư Trản nhập thông tin cá nhân của Trần Vụ vào kiểm tra: “Đã có rồi ạ.”

Cụ Dư mới vừa tập xong một bộ Thái Cực, một thân xương cốt già nua hơi toát mồ hôi, cảm giác tư tưởng cảnh giới đẵ tăng cao hơn: “Tích lũy kinh nghiệm, lần này thi trượt thì sang năm thi lại.”

Dư Trản nói: “Không cần thi lại đâu.”

“Nền móng quá kém?” Cụ Dư nhận khăn từ trên tay bác Dư để lau mặt, “Thế thì năm sau nữa.”

Dư Trản chống trán: “Cậu ấy qua rồi.”

Cụ Dư nghi ngờ mình lớn tuổi nên thính giác không tốt: “Cái gì? Qua?!”

“Đã qua ạ.” Dư Trản chụp màn hình gửi cho cha già của mình.

Sau khi xem, cụ Dư vừa kinh ngạc vừa tự hào, khịt mũi: “Qua thật, may mắn đấy.”

Xem ra suốt những năm tháng không đến trường, anh vẫn luôn dùi mài kinh sử, bằng không không thể nào vượt qua kỳ thi mà chỉ dựa vào sự chuẩn bị trong thời gian hơn hai tháng sau giờ làm việc được.

,

Dư Trản xoay chiếc ghế văn phòng của mình về phía cửa sổ kính sát đất rồi gọi cho Trần Vụ, báo thành tích cho anh.

Trần Vụ nói: “A Sí đã giúp tôi tra xét rồi.”

Dư Trản đưa mắt ngắm nhìn Thủ Thành phồn hoa tráng lệ: “Buổi tối định ăn mừng thế nào?”

“Không ăn mừng.” Trong giọng Trần Vụ xen lẫn tiếng gió và tiếng người tiếng xe, “Tôi đang ở ngoài đường.”

“Thế các cậu chơi đi.” Dư Trản liếc nhìn kết quả trên màn hình máy tính, đáy lòng đột nhiên nảy ra một suy đoán kỳ quái, “Tiểu Vụ, tại sao kết quả môn nào của cậu cũng chỉ trên chỉ tiêu năm sáu điểm thế?”

Trần Vụ đáp: “Qua là được rồi.”

Ở phía đường đối diện, Yến Vi Sí mang một thân khí lạnh chạy tới chỗ anh, trên tay xách một chiếc túi giấy hơi lớn.

Trần Vụ chào Dư Trản rồi cúp máy: “A Sí, em mua gì thế?”

Yến Vi Sí lấy từ trong túi ra một gói tròn nóng hổi được bọc bởi túi nhựa: “Khoai nướng cho anh.”

Sau đó lấy ra một bó hoa tươi.

“Còn có hoa hồng. Cầm đi.”
Bình Luận (0)
Comment