Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 5

Đợt tuyết đầu mùa đông năm nay dữ dội đến nỗi cây xanh bên đường gần như nằm rạp dưới sức nặng của tuyết, khi gió thổi vụn tuyết có thể làm lấm lem cả mặt mày.

Phố Trường Trung phồn hoa nhất Xuân Quế không hề chịu bất luận ảnh hưởng gì, dòng người vẫn rất lớn.

Hơn một nửa số cửa hàng thời trang lớn nhỏ hai bên đường đang có chương trình hoạt động, nam nữ thanh niên mặt đỏ gay sau khi mua sắm từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi ngang qua một cửa hàng đồ thể thao cao cấp của nước ngoài, họ đều sẽ liếc nhìn nam sinh đang ngồi trên băng ghế.

Vẻ ngoài của nam sinh thật sự trong trẻo tuấn tú, gương mặt quá đẹp, giống như được vẽ trong tranh.

Thiếu chủ tiên môn hạ phàm lịch kiếp từ trong truyện chạy ra ngoài.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song(1).

(1) Câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” (chữ Hán: 陌上人如玉,公子世无双) nghĩa là người ở trên đường ruộng đẹp như ngọc, các công tử tuyệt thế vô song, trai tài gái sắc.

Y cúi đầu nhìn điện thoại, tầm mắt xung quanh cũng không thể thu hút được sự chú ý của y.

“Quý Minh Xuyên!”

Đầu tiên là tiếng kêu kiêu ngạo ngang ngược truyền ra từ trong cửa hàng, sau đó là một bóng dáng hồn nhiên hoạt bát.

Khương Hi chống nạnh đứng trước mặt Quý Minh Xuyên, mặc một bộ Hán phục được cắt may cẩn thận, trên đầu buộc hai búi tóc, khuôn mặt tròn ửng hồng đầy vẻ bất mãn: “Cậu và anh Sí của tôi có chiều cao và dáng dấp rất tương tự nên tôi mới gọi cậu tới. Nếu cậu không muốn thì cứ đi đi! Có nhiều người muốn theo tôi lắm đấy!”

“Không phải là không muốn.” Quý Minh Xuyên nhẹ giọng nói.

Khương Hi tức giận trách móc: “Thế cậu vẫn luôn lướt di động làm gì?”

Quý Minh Xuyên rũ mắt, lông mi dài và dày hơn hầu hết các cô gái, đường cong xinh đẹp trời sinh.

Khi nhìn xuống, thâm tình và chuyên chú.

“Tớ đang tìm xem quanh đây có nhà hàng nào ngon không, định chờ cậu đi dạo xong sẽ dẫn cậu đi ăn.” Y nói.

“Hừ!” Cô bé quay đầu đi, “Ai muốn ăn chứ, tôi chỉ muốn mua quần áo cho anh Sí thôi.” Không cho học làm món tráng miệng thì cô bé chuyển sang ý tưởng khác.

Quý Minh Xuyên nói: “Chẳng phải lần trước anh ta không nhận đôi giày cậu mua à?”

Khương Hi trộm liếc đôi giày trên chân Quý Minh Xuyên, người này có cùng size giày với anh Sí. Cô nhăn chóp mũi cao cóng lạnh đến hơi ửng đỏ, lẩm bẩm nói: “Hời cho cậu.”

Quý Minh Xuyên làm như không nghe thấy, giơ tay vuốt xuôi dây tua rua rũ xuống ở trên đầu cô bé.

“Lần này tôi tặng anh ấy dưới danh nghĩa của anh trai tôi.” Trong mắt Khương Hi lóe lên một tia linh động giảo hoạt, bội phục sự thông minh tài trí của chính mình. Cô bé túm chặt quần áo Quý Minh Xuyên, kéo y vào trong cửa hàng, “Mau đi theo tôi, có một chiếc áo khoác tôi cảm thấy rất thích hợp anh Sí, cậu đi thử xem!”

Đôi mắt cưng chiều của Quý Minh Xuyên dành cho cô bé đột nhiên lệch hướng, y nhìn về một phía.

Ở đó có đôi tình nhân đang thân mật cùng ăn một chuỗi hồ lô ngào đường, anh một miếng em một miếng, còn cả mùi khoai nướng thơm nức mà người xung quanh đều có thể ngửi thấy, không có gì khác thường.

Quý Minh Xuyên chuyển mắt, không chú ý nữa.

Có một gian hàng nằm ở góc phố, mùi thơm của khoai lang nướng tỏa ra từ nơi đây.

Trần Vụ xếp hàng sau hai người, rất nhanh chóng đến lượt anh. Anh chọn hai củ khoai lang trông khá cân đối.

Ông cụ cân chúng: “Tổng cộng hai mươi bảy.”

“Đắt quá.” Trần Vụ đẩy kính xuống, “Hay là một củ thôi.”

Ông lão không hề chê anh ăn không nổi hai củ khoai lang đỏ, mà chỉ nhanh nhẹn gói ghém gọn gàng cho anh rồi hiền từ cười nói: “Chàng trai cầm chắc nhé, cẩn thận bị bỏng.”

Trần Vụ xoay người đã quên khuấy lời khuyên của ông cụ.

Ăn một miếng khoai lang, muốn nhổ ra đã không kịp nữa, cả trái tim nóng bỏng co rút đau đớn.

Đối với những trường hợp khẩn cấp ngoài ý muốn, anh sẽ không làm gì cả, chỉ từ từ chờ cho sự khó chịu giảm bớt.

Tuyết lớn không đè ép được thanh xuân mạnh mẽ.

Một số người trong trường đã dọn sạch một cánh đồng ở ngoại ô, tụ tập ở đó để đua xe vào ban đêm.

Kỹ thuật không giỏi hơn người nào, nhưng cô gái ngồi sau thì xinh hơn ai hết.

Hoàng Ngộ đã chiến thắng như trong dự đoán, trông gã đẹp trai rực rỡ lại tốt tính, nên duyên người khác phái không ai sánh bằng.

Yến Vi Sí còn chưa ăn xong bát oden, ghế sau của Hoàng Ngộ đã thay đổi ba người. Gã huýt sáo một cách khoe khoang: “Anh Sí, chơi một lần không?”

“Thua rồi mày sẽ khóc.” Yến Vi Sí cắn bò viên.

“Ai khóc chứ, đó là tình thú nhỏ giữa các anh em mà.” Hoàng Ngộ thà chết không nhận.

“Mẹ kiếp, biết dùng từ không đấy hả?” Yến Vi Sí phát tởm ăn không vô nữa, hắn cưỡi lên chiếc motor không đáng chú ý của mình, dùng mắt ra hiệu Hoàng Ngộ đi trước.

Hoàng Ngộ không hề chủ quan, ngay từ đầu gã đã không ngừng tăng tốc lao về phía trước, song gã vẫn bị vượt qua. Đôi mắt ngơ ngác như mọi lần trước đó, gã dừng lại bên đường và hóng gió rơi lệ.

Yến Vi Sí ngoái đầu nhìn gã gào rú.

“Lương Quân sư đã bày mưu tính kế cho tao, tại sao vẫn không được?” Hoàng Ngộ lau mặt, “Lần nữa!”

Yến Vi Sí ném cho gã một ánh mắt “nằm mơ đi”.

“Anh Sí, chơi với tao một lần nữa đi, chúng ta đánh cược.” Hoàng Ngộ lái motor đến bên cạnh hắn, cợt nhả nói, “Tao thua sẽ mời mày uống trà sữa một tháng, thế nào?”

“Đánh cược cái gì, thanh niên xã hội chủ nghĩa nói không với khiêu dâm, cờ bạc và ma túy.” Yến Vi Sí nghiêm khắc khiển trách.

Hoàng Ngộ: “…”

Đại ca à, ban nãy mày còn đua xe đấy.

Khi tới đây, Khương Lương Chiêu xách trong tay hai chiếc túi tinh xảo, chia cho Yến Vi Sí và Hoàng Ngộ, nói là sắp đến Tết rồi, mua quà năm mới tặng bọn họ trước.

Hoàng Ngộ phát ra tiếng nghẹn ngào khoa trương: “Người anh em, anh em tốt của tao, nếu không phải tao thật sự không làm gay được, tao cũng muốn…”

“Đừng muốn, cảm ơn.” Khương Lương Chiêu đuổi Hoàng Ngộ đi, âm thầm quan sát phản ứng của anh Sí.

Yến Vi Sí chỉ mở hé túi rồi ném luôn cho Khương Lương Chiêu.

“Anh Sí, có vấn đề gì à?” Khương Lương Chiêu nghi hoặc lấy áo khoác ra, một mùi huân hương thoang thoảng bay về phía hắn ta. Thái dương hắn ta khẽ giật, trách hắn ta không kiểm tra trước, bằng không ít nhất hắn ta đã nhắc nhở em gái mình rồi.

Huân hương này còn đắt hơn áo khoác, không phải là thương hiệu tự mang, cũng không có khả năng đến từ chỗ hắn ta, hắn ta chưa dùng cho quần áo bao giờ.

Rõ ràng là khả năng thứ ba.

Em gái đã ngốc đến nước này sao, hay là nghe theo chủ ý ngu ngốc của ai…

Khương Lương Chiêu thở dài một tiếng, thẳng thắn nói: “Tiểu Hi sợ mày không muốn nên nó cũng mua một chiếc cho A Ngộ, bảo tao đưa cho bọn mày.”

Yến Vi Sí nhíu mày: “Nó không hiểu chuyện, chẳng lẽ mày cũng không hiểu chuyện à?”

“Chỉ là một bộ quần áo thôi, không đáng bao nhiêu tiền.” Khương Lương Chiêu mỉm cười.

“Vấn đề nguyên tắc.” Yến Vi Sí nói.

Khương Lương Chiêu không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ, người anh em này của hắn ta là một người rất nguyên tắc.

Hai ba giờ sáng, một nhóm thiếu niên ngồi trên đập nước ăn uống vui vẻ, gió lạnh cuốn lấy bông tuyết rơi trên người họ, ở tuổi của họ, tiếng động va vào một chai coca cũng là âm thanh của thanh xuân.

“Đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ ——”

Hoàng Ngộ kích động ôm điện thoại chen vào giữa Yến Vi Sí và Khương Lương Chiêu: “Mau xem, việc vui tới rồi!”

Yến Vi Sí chẳng buồn nâng mắt: “Qua một bên đi.”

“Đừng thế, đây chính là sự kiện lớn nhất trong hai tháng qua.” Hoàng Ngộ mở ra một video, phát ngay tại chỗ.

Trung học Tây Đức đánh nhau không phải vì cô gái nào, hoàn toàn là do nhìn mày không vừa mắt.

Đánh đến khi thuận mắt mới dừng tay.

Không mang theo vũ khí thì chơi tay trần, cứng đối cứng.

Những người khác cũng lục tục nhận được tin tức, túm tụm một chỗ mồm năm miệng mười.

“Móa nó, hung ác khiếp.”

“Trung học Tây Đức bọn mày cũng quá mạnh.”

“…”

“Đánh ở đâu?”

“Con mẹ nó quá đã nghiền, bây giờ tao tới còn có thể bắt kịp không?”

“…”

“Cổng trường.”

Động tác mở cốc trà sữa thứ hai của Yến Vi Sí bỗng nhiên khựng lại, hắn gọi điện thoại, không ai nhận, nhắn tin cũng không thấy trả lời.

“Mẹ kiếp.” Yến Vi Sí chửi thầm trong lòng. Hắn bóp gãy ống hút và nhảy xuống khỏi đập lớn, không lòng dạ lo việc uống trà sữa.

“Anh Sí đi đâu thế?”

“Anh Sí?”

“Ôi cánh gà của tao, anh Sí quần mày dính phải gia vị rồi…”

Không ai nhận được phản hồi, mọi người nhìn nhau trong tiếng nổ ầm vang mạnh mẽ và dày đặc

Vận may của Trần Vụ rất tuyệt, lần đầu tiên trực đêm đã gặp phải sự kiện học sinh ẩu đả tập thể, quá kiêu ngạo quá phóng túng, hẹn đánh nhau ở ngay trước cổng trường.

Bọn họ đánh đỏ cả mắt, không dừng được tay.

Khung cảnh hỗn loạn, không ai chú ý đến sự xuất hiện của một chiếc xe máy.

Trần Vụ ngồi xổm ở bên trái hỏa lực, đang tìm thứ gì đó trên đất, tóc bị người khác túm giật lên cũng không biết giãy giụa. Yến Vi Sí tiến đến, một cước đá văng kẻ kia.

Kẻ kia bị đá đến mức trực tiếp bất tỉnh.

Trần Vụ ngơ ngác, một lực mạnh kéo anh dậy, anh nôn khan vài tiếng.

Yến Vi Sí sa sầm mặt: “Bị đánh vào đầu rồi à?”

Tiếng kêu thảm thiết và gào thét điên cuồng bên cạnh bao trùm giọng nói của Yến Vi Sí, một viên gạch bay ra từ nhóm người đang xung đột, cũng không biết thằng nhãi chết tiệt nào không tuân thủ quy tắc.

Yến Vi Sí gần như ôm hờ lấy Trần Vụ, đưa anh tới bên dưới ánh đèn gần trường học.

“Bạn học cậu… Cảm ơn… Bạn Yến?” Trần Vụ kiễng chân kề sát vào, nheo mắt nhìn hồi lâu, kinh ngạc vô cùng, “Thật sự là cậu à, chẳng phải là cậu ở nhà ngủ ư, sao lại ở đây?”

“Câm miệng.” Yến Vi Sí ấn giữ Trần Vụ, siết chặt vai anh, xem đầu anh có bị thương không.

“Đau đau đau.” Trần Vụ loạng quạng túm lấy cánh tay Yến Vi Sí, muốn giải cứu mái tóc sắp bị nhổ đứt của mình. Anh đau đến mức nước mắt tuôn rơi, nhỏ giọng nức nở: “Tôi có bảo vệ đầu, không bị đánh trúng, không phải chấn động não, mà là dạ dày tôi khó chịu, bụng ăn một đấm.”

Yến Vi Sí trừng mắt: “Mẹ kiếp anh đứng đấy cho người ta đánh à?”

Đôi mắt của hắn hơi dài, con ngươi hướng lên trên, là mắt tam bạch(2), luôn bơ phờ và buồn ngủ, có thể ngủ bất cứ lúc nào, nhưng khi nhìn chằm chằm ai đó thì trông hắn sẽ rất dữ tợn và đáng sợ, như thể ngay sau đó sẽ rút dao ra.

(2) Mắt tam bạch hay còn gọi là mắt có 3 khoảng trắng, thường được nhận biết với phần tròng đen nằm sát với mí trên và cách mí dưới một khoảng. Hoặc ngược lại, phần tròng đen sẽ nằm sát mí dưới và cách xa mí trên. Mắt Yến Vi Sí là tròng đen nằm sát mí trên.

Trần Vụ hít một hơi lạnh: “Vô tình bị thương, đều là vô tình bị thương thôi.”

Yến Vi Sí nghiền nát một vũng tuyết trên mặt đất, khí áp quanh thân cực thấp, khiến người khác sợ hãi bất an.

Trần Vụ rụt đầu lại: “Lúc ở trong thôn, tôi cũng không ít lần từng khuyên nhủ, lần nào cũng không so được với trận chiến lần này, đám trẻ con không nặng không nhẹ… Ai da!”

Yến Vi Sí túm tai anh: “Ông đây đã cảnh cáo anh rồi, công việc này của anh không dễ dàng như anh tưởng đâu, mà anh coi như gió thoảng bên tai ấy.”

“Không có không có.” Trần Vụ chịu đau, rầu rĩ nói, “Tôi không có kinh nghiệm, nào biết học sinh đánh nhau có thể đánh thành như thế chứ, đáng sợ hệt phim truyền hình.”

Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, Yến Vi Sí ấn tắt chiếc điện thoại đang rung trong túi rồi gào vào mặt Trần Vụ đang dè dặt sụt sịt mũi: “Lại làm sao đấy?”

“Tôi mất kính rồi.” Trần Vụ vừa khóc, viền mắt đo đỏ, cúc áo đồng phục bị kéo đứt hai cái, lộn xộn, chật vật và đáng thương, “Tìm được cũng không có khả năng còn hoàn chỉnh, chỉ có thể đi đặt cái mới thôi.”

Yến Vi Sí cười lạnh: “Đáng đời, trông thấy một đám người đánh nhau cũng không biết chạy.”

Trần Vụ ấp úng: “Tôi là bảo vệ.”

“Bây giờ không phải chỉ trông cửa nữa rồi à?”

“Chỉ có một mình tôi trực ban, không ai giúp đỡ, tôi chỉ đành… Lúc ấy đầu óc tôi choáng váng, không rảnh lo nghĩ nhiều…” Trần Vụ xoa vành tai bị nhéo, “Nhưng tôi chỉ bị đánh một cái thôi, cũng khá lắm rồi.”

Yến Vi Sí cười: “Giỏi quá.”

Trần Vụ xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Yến Vi Sí ấn tắt cuộc gọi thứ hai, hắn xoay Trần Vụ hết vòng này đến vòng khác, nhìn lên nhìn xuống vài lần, và xác định rằng tay chân anh không có vấn đề gì.

Trần Vụ ngây ngốc mặc hắn đùa nghịch.

Yến Vi Sí hờ hững gảy cổ áo đồng phục lỏng lẽo của Trần Vụ, phun ra một câu không đầu không đuôi: “Mời tôi uống trà sữa đi.”

“Hả?” Trần Vụ chớp mắt, “Được thôi.”

Yến Vi Sí cúi đầu nhìn mái tóc rối bù của anh: “Tôi bảo anh mời tôi là anh mời luôn? Không hỏi nguyên nhân à?”

Trần Vụ lắc đầu: “Bạn học Yến muốn uống mà.”

Yến Vi Sí sửng sốt, khóe môi nhướng lên vài phần rồi đột nhiên cứng đờ.

Mình cứ thế bị xua đi rồi?
Bình Luận (0)
Comment