Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 60

Tất cả người quen của Trần Vụ đều không kể cho anh về chuyện nâng ly kính chúc trong tiệc rượu Khương thị.

Giới truyền thông cũng không truy vấn Quý Minh Xuyên về anh trai y.

Bởi vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó của y bị tiết lộ, nhân tiện kéo luôn cả anh trai y vào.

Không ai quan tâm đến câu chuyện về một đứa trẻ bỏ học để phụ giúp gia đình, cũ kỹ tẻ nhạt vô cùng, dù sao cũng không phải chương trình gia đình. Điều mọi người quan tâm chính là mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp và khá nhạy cảm đằng sau anh trai y, nước có vẻ nông nhưng thật ra không ai dám đi thử nghiệm.

Trừ khi có thế lực nào đó xúi giục, nếu không sẽ không có phóng viên nhà báo nào ăn no rửng mỡ đi cướp bát cơm này.

Mà một khi có bên chỉ đạo, những ngày nhàn hạ của anh trai y sẽ kết thúc.

Suy cho cùng, y chỉ tổ chức buổi họp báo mà đã có đãi ngộ không khác ngôi sao hạng A, lượng người thảo luận cực kỳ cao, fan cuồng mọc lên như nấm sau mưa.

Chiếc điện thoại của Trần Vụ đã được Yến Vi Sí cài đặt ứng dụng nào đó, ngăn chặn tất cả các tin tức quảng cáo lộn xộn, vô cùng sạch sẽ. Về cơ bản, nó chỉ sử dụng để gọi điện video với Yến Vi Sí để giải tỏa nỗi nhớ yêu xa.

Lúc này Trần Vụ đang đi mua sắm cùng Yến Vi Sí, anh không có khái niệm về sản phẩm xa xỉ và cũng không quá quen thuộc với chúng. So với hàng loạt sản phẩm bày la liệt, tầm mắt của Trần Vụ thích nhìn vào những cây thông Noel màu vàng kim treo lơ lửng trong trung tâm thương mại hơn.

Ở giữa còn có một cây chính mọc từ tầng một đến tầng trên cùng, cây siêu lớn. Trần Vụ nhoài người trên lan can tầng cao nhất, nhìn những quả cầu trang trí đầy màu sắc trên ngọn cây thông.

Tầng này bán mô hình robot, tràn đầy cảm giác lạnh lẽo cool ngầu. Yến Vi Sí đi đến cửa hàng gần họ nhất, mua một con chó robot nhỏ, để nó đứng trong lòng bàn tay rồi giơ lên trước mặt Trần Vụ.

Trần Vụ nhìn con chó trong lòng bàn tay, hơi nặng, thiết kế đáng yêu, vỏ ngoài lấp lánh ánh sáng.

Yến Vi Sí cầm tay anh lần mò chạm vào công tắc dưới chân chó robot: “Ở đây có thể ghi âm, em đã ghi lại cho anh đấy.”

Trần Vụ định bật lên thì Yến Vi Sí ngăn cản anh: “Đừng nghe ngay trước mặt em, em da mặt mỏng.”

“… Lời yêu à?” Trần Vụ kinh ngạc hỏi.

Yến Vi Sí không mặn không nhạt: “Là câu hỏi anh ăn chưa.”

Khóe miệng Trần Vụ khẽ giật giật: “Bỏ vào túi đi, đợi anh về Thủ Thành rồi nghe sau.”

Một quả cầu pha lê xuất hiện trên màn hình ở lan can đối diện, tuyết rơi xuống.

Yến Vi Sí đặt đầu Trần Vụ lên hõm vai mình, ôm anh ngắm cảnh tuyết rơi bản điện tử bản đại tuyết bay tán loạn.

Tóc xoăn đã dài nhưng lười cắt tỉa, khuyên tai sao vàng được sợi tóc giấu đi như ẩn như hiện, lấp lánh ánh sáng.

Trước khi rời khỏi trung tâm mua sắm, Yến Vi Sí còn mua cho Trần Vụ một chiếc áo khoác ngắn.

Màu vàng tươi, thanh xuân năng động.

Trần Vụ chưa bao giờ mặc một chiếc áo khoác rực rỡ như vậy, anh đứng trước gương thử đồ, hơi rụt rè.

Các nhân viên trong cửa hiệu này sẽ không tiếp đãi khách hàng một cách niềm nở, mà đứng cách đó không xa để khách hàng tự đưa ra quyết định.

Trừ khi khách hàng yêu cầu, bọn họ mới có thể cung cấp dịch vụ.

Bởi vậy Trần Vụ thử quần áo rất lâu cũng không thấy có nhân viên cửa hàng nào đến hỏi anh có cần giúp đỡ gì không.

Yến Vi Sí qua tuổi hai mươi còn cao thêm hai centimet, cao hơn cả Trần Vụ. Hắn đè lên vai Trần Vụ từ phía sau: “Không thích à?”

“Cũng không phải không thích.” Trần Vụ ôn tồn nói, “Chỉ là không quen lắm.”

Yến Vi Sí nhìn anh trong gương, tóc đen da trắng, đôi môi đỏ mọng, càng lớn tuổi càng trẻ trung.

Mà đường nét của mình lại càng ngày càng cứng cáp hơn.

Khi họ đi cạnh nhau, anh không giống anh, em không giống em.

Ánh mắt Yến Vi Sí di chuyển giữa hắn và Trần Vụ, nghe nói hôn nhiều trông sẽ giống nhau.

Xem ra vẫn chưa đủ.

“Ấm không?” Yến Vi Sí kéo phần đuôi tóc mềm mại của Trần Vụ ra khỏi cổ áo.

Trần Vụ cúi đầu sờ sờ lớp vải: “Hẳn là sẽ rất ấm áp.”

“Ấm áp là được.” Yến Vi Sí giơ tay lên trước, hổ khẩu ôm lấy cần cổ di chuyển lên trên, ngón tay vuốt ve đôi môi mềm mại của anh.

Trần Vụ cầm tay Yến Vi Sí hạ xuống, ánh mắt đằng sau tròng kính hiện lên chút ngượng ngùng.

Yến Vi Sí khép hờ mắt, môi mím chặt ủ rũ, trông rất ấm ức. Trần Vụ không dỗ hắn, hắn đành tự banh mặt tiến tới gần.

Trần Vụ nhìn qua nhìn lại trong gương, định cởi ra đặt lại chỗ cũ rồi bảo Yến Vi Sí không mua nữa, nào ngờ Yến Vi Sí nói một câu: “Sang hàng khác.”

“Còn phải sang hàng khác à?” Trần Vụ nhanh chóng nói, “Không đi không đi, lấy cái này.”

Yến Vi Sí nhắc nhở: “Chọn rồi thì phải mặc, đừng để về nước nhân lúc em không có mặt mà trưng bày trong phòng quần áo đấy nhé.”

Trần Vụ chột dạ cụp mắt, trong vài năm qua Yến Vi Sí đã mua không ít quần áo giày dép cho anh, nhưng anh đều không mặc mấy.

Yến Vi Sí nắm lấy vành tai anh: “Đây cũng là vật trang trí nhỉ? Để em xem nào.”

Trần Vụ ngượng ngùng hết nhìn Đông tới nhìn Tây: “Biết rồi, em đừng nắm tai anh mà, anh sẽ mặc.”

“Kẻ lừa đảo, điểm tín dụng của anh hiện giờ không cao đâu.” Yến Vi Sí không dao động.

Trần Vụ im lặng.

“Đừng nói em không cho anh cơ hội.” Yến Vi Sí suy xét đến “gia hòa vạn sự hưng(1)“, và cũng vì tối nay có thể ăn no ngủ đủ, hắn thấy được liền thôi, “Lần này không được lừa em nữa.”

(1) Gia hòa vạn sự hưng được hiểu là gia đình có hòa thuận thì mọi hành động, việc làm, sự việc diễn ra sẽ đều thuận buồm xuôi gió và tất nhiên kết quả thu được tất yếu sẽ là sự thịnh vượng.

Trần Vụ lập tức gật đầu một cách nghiêm túc.

Yến Vi Sí vẫy tay, một nhân viên bước tới, họ trao đổi vài lời, đơn hàng cứ thế được đặt xong.

Lúc tính tiền, Yến Vi Sí yêu cầu nhân viên cửa hàng cắt nhãn treo cho mình rồi bảo Trần Vụ mặc luôn vào.

Trần Vụ liếc Yến Vi Sí, Yến Vi Sí cúi đầu nghiêng sang một bên.

“Ban nãy anh không chú ý giá cả, mua bao nhiêu tiền thế?” Trần Vụ thì thầm hỏi bên tai hắn.

Yến Vi Sí nhét áo khoác cũ của anh vào trong túi, bỏ cả con chó robot vào: “Đừng để ý.”

Trần Vụ thực sự không quan tâm nữa. Anh mặc áo mới cùng Yến Vi Sí đến khu chợ gần đó.

Tràng hạt dính sát cổ tay áo, lạnh lạnh mát mát.

Khu chợ ở đây cũng bán các mặt hàng Tết giống trong nước, các gian hàng được bày biện ngay ngắn và rất sôi động. Trẻ con ngồi trên vai người lớn, cặp đôi tay trong tay, bạn bè chụp ảnh cho nhau…

Trần Vụ đã dành khá nhiều thời gian trước quầy quà tặng Giáng sinh, cuối cùng mua được hai chiếc mũ ông già Noel.

Yến Vi Sí nghiêng đầu sang một bên, hắn sẽ không đội. Bằng không kiểu tóc của hắn sẽ bị hỏng, cũng uổng công cắt tỉa tạo kiểu.

Một hai phút sau, một chiếc mũ ông già Noel xuất hiện trên đầu Yến Vi Sí. Hắn đứng bên cạnh Trần Vụ đang đội chiếc mũ ông già Noel còn lại, trước mặt là xúc xích nướng đang quay trên giá nướng, mỡ chảy kêu xèo xèo.

Trần Vụ nhìn thẳng không rời mắt, không nhúc nhích nổi.

“Đằng trước có ngựa gỗ quay, để em đi mua vé.” Yến Vi Sí búng quả cầu trắng trên mũ Trần Vụ, “Anh ở đây chờ em.”

Trần Vụ thậm chí chẳng chuyển mắt: “Ừ.”

Trông như thể bao tải màu gì cũng có thể trùm lên bắt đi.

Yến Vi Sí vừa đi vừa ngoái nhìn. Hắn nhanh chóng mua vé rồi quay lại, phát hiện Trần Vụ đang trò chuyện với vài chàng trai cô gái tóc vàng mắt xanh.

Hắn không khỏi nhớ đến năm ấy ở Xuân Quế, bọn họ đi chợ đồ cũ mua bể cá, Trần Vụ không chịu tiến vào vòng xã giao của hắn và bỏ chạy, sau đó gọi cho hắn nói bất cẩn va vỡ chiếc bát mà một người nước ngoài mua, hỏi hắn có thể đến không, bất lực suýt khóc.

Nhưng chỉ thoáng một chớp mắt, Trần Vụ đã đồng hành cùng hắn từ niên thiếu đến tuổi đôi mươi.

“A Sí!” Trần Vụ giơ tay vẫy hắn, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh.

Yến Vi Sí nhướng mày, vẫn ỷ lại mình.

Vòng quay ngựa gỗ có màu xanh tím mộng mơ. Trần Vụ ăn xong xúc xích nướng, đi đến một con ngựa trắng nhảy lên ngồi, Yến Vi Sí ở bên cạnh anh.

Bài hát Giáng Sinh đinh đinh đinh đang đang đang bắt đầu vang lên, ngựa gỗ bắt đầu quay, rất chậm rãi.

Trần Vụ ôm cột: “Anh chưa từng ngồi cái này bao giờ.”

Yến Vi Sí thấy mất tự nhiên nhưng mới mẻ, ai mà không lần đầu tiên chứ.

Trở về đánh dấu lên lịch mới được.

Ngựa gỗ quay tròn từ từ, Trần Vụ liếm mùi hương xúc xích trên môi, trong tầm mắt là những vòng đèn màu tô điểm đẹp đẽ: “A Sí, cái này tính theo thời gian hay là theo số vòng?”

“Năm phút.” Yến Vi Sí đáp.

“Ngắn vậy à?” Trần Vụ không nói gì nữa, yên lặng ngồi trên con ngựa gỗ.

Có các bậc phụ huynh đuổi theo con cái để quay video và chụp ảnh, tiếng cười dễ thương của trẻ con tràn ngập khắp thế giới cổ tích nhỏ bé này.

Trần Vụ bỗng nhiên nói: “Lúc anh còn bé muốn chơi, hình như một lần tốn năm tệ hay mười tệ gì đó, nhưng phải xếp hàng phải chờ đợi, nên không ngồi được.”

Yến Vi Sí xuống khỏi ngựa gỗ.

Trần Vụ lấy làm kỳ quái, gọi: “A Sí, em đi đâu thế?”

“Mua thêm mấy tấm vé, cho anh ngồi thêm mấy lần.” Yến Vi Sí sải bước tiến vào dòng người.

Trần Vụ: “…” Anh tự nhủ, “Cái này cũng muốn bù đắp giúp anh à?”

Khi nhiều người trong thành phố đang đếm ngược đến thời điểm thắp sáng cây thông Noel, căn phòng ngủ trên tầng hai của một biệt thự nhỏ đang nóng bức như mùa hè.

Thủy triều vô hình dâng lên tràn ngập, khi rút đi để lại vệt nước rõ ràng.

Trần Vụ mệt mỏi nằm sấp trên bụng Yến Vi Sí, gối đầu lên cơ bắp căng cứng mãi không thấy thả lỏng sau thời gian dài bùng nổ, mái tóc ẩm ướt, mặt và cổ có một lớp ánh nước, ngón tay đặt trên cánh tay hắn ửng màu hồng nhạt.

Yến Vi Sí ngậm thuốc lá ngồi dựa ở đầu giường, lòng bàn tay vuốt ve tấm lưng mịn màng và nóng rực của anh, lần theo đường cong mảnh mai của anh.

“Em đừng sờ anh.” Trần Vụ bơ phờ ỉu xìu.

Yến Vi Sí tức khắc nhấc tay ra giơ lên, đuối lý không dám phản kháng.

Một lát sau, Yến Vi Sí mới thận trọng thăm dò mà đặt tay lên: “Khát không? Để em đi lấy nước cho anh.”

Trần Vụ không đáp lời.

“Sorry.” Yến Vi Sí bóp tắt điếu thuốc, kéo Trần Vụ lên ôm vào lòng, môi cọ xát qua tai, gò má và cổ của anh

Động tác này không khác con tam thể ở nhà kia lắm.

Trần Vụ nhẹ nhàng hít thở, cảm thấy rất bất đắc dĩ cũng nghĩ không thông: “Sao em lại nhiều sức lực như thế?”

Yến Vi Sí cười cưng chiều lại phong lưu: “Tuổi này không có sức thì chẳng phải là vô dụng ư?”

Trần Vụ không có sức phản bác: “Thế nhưng…” Anh lầm bầm lầu bầu, “Một động tác liên tục mấy trăm lần, đâm rất lâu như đóng cọc, sẽ không cảm thấy nhàm chán sao?”

“Không cảm thấy.” Yến Vi Sí cắn tai anh, “Anh còn đếm à?”

Trần Vụ co rụt: “Cảm giác đại khái thôi.”

“Anh không cảm giác cái gì khác mà lại đi cảm giác cái này.” Yến Vi Sí nhíu mày, toàn thân tỏa ra hơi thở suy sút.

Trần Vụ hơi ngẩng mặt, tóc mái cọ vào cằm hắn: “Em sao vậy A Sí?”

Yến Vi Sí: “Em đang ôn và phân tích lại.”

Trần Vụ: “…”

“Tối nay em không ngủ, sẽ thức khuya viết báo cáo và làm tổng kết.” Yến Vi Sí trầm giọng nói xong liền cúi đầu đòi hôn.

Trần Vụ yên lặng đẩy cái đầu đang áp sát tới ra.

“Qua năm năm nữa, thể lực của bạn trai anh sẽ giảm một nửa.” Yến Vi Sí có cảm giác khủng hoảng tuổi tác, “Em phải tập cardio nhiều hơn, đi gym nhiều hơn.”

“Em đã như vậy… Còn muốn tập thể hình nhiều hơn…” Trần Vụ run rẩy, thì thầm rồi xoay người chui vào trong chăn, sợ chết mất.

Trần Vụ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, bên gối trống không. Anh đeo kính, bấm vài huyệt đạo trên eo để xoa dịu nhức mỏi, sau đó quấn chăn đi xuống tầng.

Lò sưởi trong phòng khách đang cháy lửa ấm, trên bàn bày một đĩa dâu đỏ mọng hấp dẫn. Trần Vụ cầm một quả cắn lên đầu nhọn, vị ngọt man mát lan tỏa giữa môi răng. Anh bỏ phần còn lại vào miệng, vừa nhai vừa đi về phía sân nhỏ phía Tây.

Qua cánh cửa kính, anh có thể nhìn thấy Yến Vi Sí đứng bên bờ sông quay lưng về phía cửa, không biết đang nói chuyện với ai.

Trần Vụ vừa mở cửa kính, Yến Vi Sí đã phát hiện và cúp máy, quay đầu đi tới chỗ anh, thân trên chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen, có vài cúc áo không được cài, để lộ ra xương quai xanh và lồng ngực bị anh cào vài đường, vạt áo áo sơ mi nhét vào quần tây rất tùy ý.

Mặc ít như thế trong thời tiết này mà không thấy lạnh. Thể trạng thanh niên, linh hồn bừng lửa.

Trần Vụ hắt hơi trong gió lạnh, xoay người đi vào trong nhà.

Yến Vi Sí theo sau Trần Vụ đóng cửa kính lại, khép chăn ôm lấy anh, nâng mặt anh lên cách lớp vải mềm mại: “Sao lại xuống đây?”

“Anh tỉnh dậy không thấy em đâu.” Trần Vụ ngái ngủ ngáp một cái.

Yến Vi Sí bế anh lên cầu thang.

Trần Vụ vòng tay qua cổ Yến Vi Sí, dụi mặt vào cổ áo hắn, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc: “A Sí, em đã hút bao nhiêu điếu thuốc nữa rồi?”

“Hơi phiền lòng.” Yến Vi Sí hôn lên bờ môi mím chặt của anh.

Trần Vụ hỏi: “Hút thuốc xong là không thấy khó chịu nữa à?”

Tay Yến Vi Sí nâng mông anh, hắn bước từng bước một lên cầu thang gỗ: “Có thể đỡ hơn chút.”

“Em nghiện thuốc lá không nhẹ.” Trần Vụ lo lắng sốt ruột, “Em nên đi kiểm tra sức khoẻ, làm hàng năm. Anh sẽ giám sát em.”

Yến Vi Sí dừng bước, cười đùa: “Sợ em không thể ở bên anh đến già à?”

Trần Vụ im lặng.

“Từ khi biết anh dị ứng trà sữa, em đã dự định từ bỏ, anh nói anh sẽ pha cho em uống, về sau em chỉ uống trà sữa anh pha, nếu anh không ở cạnh thì em không uống.” Yến Vi Sí đặt anh xuống giường, dỡ chiếc chăn trên người anh ra, “Hơn nữa, em không uống rượu.”

“Em cũng đã bán chiếc xe máy, ngừng đua xe, thậm chí kể từ khi hẹn hò với anh, em cũng không đi bar. Lối sống của em còn chưa đủ lành mạnh hay sao?” Yến Vi Sí nghiêm túc nói.

Trần Vụ nghe xong, không đưa ra một bài diễn thuyết dài để khuyên nhủ Yến Vi Sí kiềm chế sự phụ thuộc vào nicotine, mà anh chỉ thở dài một hơi.

Yến Vi Sí lập tức chịu thua: “Sang năm anh tới đây, em sẽ bắt đầu ít hút thuốc hơn, em hứa đấy.”

Trần Vụ dịch chỗ: “Thôi được rồi.”

Yến Vi Sí nằm xuống vị trí trống dính đầy nhiệt độ cơ thể của Trần Vụ, nắm lấy cánh tay anh như thể phát tác chứng thèm khát đụng chạm da thịt, phủ lên vết đỏ còn tươi mới.

Nói được phải làm được, kẹo bạc hà phải mua từng thùng.

“Ngày mai em sẽ dẫn anh đến ngôi trường anh đăng ký để dạo quanh chút.” Yến Vi Sí càng ngày càng cảm thấy mình một đi không trở lại trên con đường biến thái, ngay cả ngón tay của Trần Vụ hắn cũng hôn mấy lần.

Trần Vụ mơ màng đáp lại, nép vào trước người hắn chìm trong giấc ngủ say.

Căn phòng thấp thoáng thanh âm.

“Em chỉ muốn ở bên anh, không muốn nhiều đến thế đâu.”

“Những tháng ngày thoải mái suốt mấy năm qua là con đường mà em tự chọn, tương lai vẫn muốn tiếp tục sống thế này”.

“Anh không phải là điểm yếu hay uy hiếp của em, anh là tất cả đối với em.”

“Cho em thực hành kỹ năng.”

“Mẹ kiếp.”

Sau vài câu nói không rõ nghĩa là một khoảng lặng dài, rồi đến tiếng gọi thầm thì lén lút, “Ngủ ngon nhé vợ.”

Cũng chỉ chờ ai kia ngủ thiếp mới gọi, thỏa mãn bản thân một chút.

Trần Vụ ở London hai ngày rồi về nước. Anh về đến nhà lấy chó robot ra nghe đoạn ghi âm.

Không phải là lời thâm tình em yêu anh, cũng không phải là cảm ơn quá khứ, hứa hẹn thề thốt cho tương lai.

Mà là một đoạn nhạc Giáng Sinh.

Thanh âm trầm thấp của Yến Vi Sí giống như lời thì thầm bên tai, ghi lại khoảnh khắc đó.

Trần Vụ đặt con chó robot lên đầu giường, sau đó đến đại viện đón Miên Miên và Đậu Đậu.

Bác Dư bảo anh: “Sắp đến sinh nhật lão gia rồi.”

Trần Vụ hiểu ý đưa ra câu trả lời: “Lúc đó cháu sẽ đến ạ.”

“Mèo chó nhà cậu không hợp nhau, đánh nhau từ sáng tới tối.” Bác Dư lớn tuổi nhưng vẫn mách như đứa trẻ, “Ngoại trừ Nam Viên, ba khu vườn còn lại đều bị chúng nó gây họa, lão gia cũng không dám thả chim ra ngoài.”

Trần Vụ vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, bác dẫn cháu đi xem thử xem là gây họa thế nào, để cháu sửa lại ạ.”

“Sửa xong rồi.” Bác Dư nói, “Chúng nó náo loạn như thế, cậu nuôi chúng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”

Bác còn chưa dứt lời, mèo chó đã chạy về hướng này.

Tam thể thi triển khinh công trên các bụi cây rậm rạp, tiêu sái và khí phách, hệt tên thổ phỉ.

Đường rất rộng song chó vàng không chạy tử tế, cứ nhất quyết cọ quẹt vào hoa cỏ, mông lắc bên này một cái vẹo bên kia một cái.

Sau đó trông thấy chủ nhân.

Tam thể đột nhiên phanh lại.

Chó vàng thè lưỡi đi tới, tam thể nhảy lên lưng nó, duỗi chân ra nằm úp sấp, để nó cõng mình.

Cảnh tượng ấm áp đầy tình thương giữa một con mèo và một con chó.

Bác Dư: “…”

Chẳng lẽ là ảo giác?

Trần Vụ nhìn mèo chó, chúng đợi mãi cũng không thấy anh vuốt ve chứ đừng nói ôm ấp hôn hít.

Cả hai đứa nhóc đều trở nên bồn chồn.

Trần Vụ hơi cau mày, con mèo nhẹ nhàng kêu một tiếng, con chó rút chiếc đuôi ở mắt cá chân anh về. Anh nói với bác Dư: “Bác ơi bác, cháu về trước đây.”

Bác Dư chắp tay sau lưng, nâng cằm: “Về đi.”

Trần Vụ đi đến góc đường còn quay lại vẫy tay.

Bác Dư nghĩ bụng, thân phận đã thay đổi, kinh nghiệm trải đời hơn, tuổi tác cũng lớn lên, nhưng đôi mắt của đứa trẻ này vẫn trong trẻo như vậy, quả thực là hiếm có.

Nội tâm nhất định rất mạnh mẽ, đồng thời cũng rất phong phú.

Đại học Lâm nghiệp vô cùng quan tâm đến sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất, nghệ thuật và lao động của sinh viên, cũng như cứu vớt những người sợ giao tiếp xã hội, làm kẻ quê đội quần càng muốn độn thổ, hàng năm vào các ngày lễ lớn nhỏ đều có hoạt động, còn yêu cầu tất cả mọi người phải tham gia.

Năm ngoái khi Trần Vụ học năm nhất, vào ngày đầu năm mới anh tham gia diễn một tiểu phẩm ngắn cùng một nhóm người. Anh đóng vai một người câm, diễn tả bừa bằng tay là được.

Năm nay không còn dễ qua mặt như vậy nữa.

Vì năm nay không có loại tiểu phẩm quan tâm đến quần chúng bị teo tế bào nghệ thuật và tay chân không phối hợp để mọi người lười biếng.

Suốt một buổi học, Đới Kha không hề ngừng miệng. Cậu ta nói từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc giờ học, sau đó nuốt nước miếng đưa ra ý kiến cho Trần Vụ: “Chúng ta cứ nhảy luôn một điệu đi.”

Trần Vụ đáp: “Tôi vẫn nên đọc diễn cảm thôi.”

“Thế chán lắm.” Đới Kha nằm úp trên bàn anh, “Học sinh tiểu học mới đọc diễn cảm.”

Trần Vụ rút ra quyển sách bị Đới Kha đè lên: “Tôi có một trái tim trẻ con.” Anh chân thành nói, “Thật đấy.”

Đới Kha: “…”

Sao trước đây không phát hiện tên này có khiếu hài hước độc đáo nhỉ?

“Anh định đọc diễn cảm cái gì? Có ý tưởng không? Tôi có thể góp ý giúp anh.” Đới Kha tò mò chớp chớp mắt.

Trần Vụ nói: “Mãn giang hồng(2).”

(2) Là bài thơ của tác giả Nhạc Phi.

Đới Kha không tin nổi, xuất hiện tiết mục quê mùa nhất năm rồi.

Trần Vụ lấy ra một túi bánh mì nhân đậu đỏ từ trong ngăn bàn.

Đới Kha dùng động tác có biên độ rất lớn để che mặt, quay nửa người đi: “Sao anh không nói trước khi ăn? Tôi không thể nhìn.”

Trần Vụ ngạc nhiên: “Giảm cân à?”

Đới Kha kéo dây mũ áo khoác trắng đặt giữa răng cắn cắn: “Đúng nha, tôi đang giảm cân.”

Trần Vụ nhìn cổ tay gầy nhỏ trắng trẻo của cậu ta: “Cậu đã gầy vậy mà.”

“Không đủ.” Đới Kha nói, “Vòng eo phải thon gọn hơn nữa. “

Trần Vụ cắn một miếng bánh mì: “Nếu nổi gió lớn, cậu mà không cẩn thận sẽ bị thổi bay mất đấy.”

Đới Kha cười ha ha: “Chứ gì nữa.”

“Thẩm mỹ dị thường nên chết hết đi.” Cậu ta như có như không mà châm chọc một câu, khuôn mặt nhọn quá mức kề sát tới, đôi mắt đen to tròn nheo lại, “Để tôi ngửi xem bánh mì có thơm không, xem như tôi đã ăn.”

Trần Vụ cho cậu ta ngửi.

Trong khi Trần Vụ đang bận phối hợp với bộ phận diễn tập cho ngày đầu năm mới, đám cưới của nhà họ Khương sắp tới lại gây xôn xao dư luận.

Không phải ở rể, mà là gả cưới bình thường.

Cũng không biết đây là lần thứ mấy nhà họ Khương trở thành chủ đề nóng trong vòng mấy chục ngày này.

Nhà trai mang họ khác, không xuất thân từ thế gia vọng tộc, chỉ có một đội ngũ phát triển phần mềm gồm vài người, có thể tính ra quy mô sính lễ không đáng chú ý, không đi ở rể mà chủ tịch Khương cũng có thể đồng ý, thậm chí còn thông báo trong cuộc họp, thật sự không bị bắt cóc hay bị hạ cổ sao?

Có chuyên gia nào đó muốn ké danh tiếng đã nghiên cứu biểu cảm nhỏ của chủ tịch Khương khi nói chuyện, phát hiện khoảng dừng trong tốc độ nói hơi mất tự nhiên và không hài lòng.

Hẳn là đã đàm phán, Quý Minh Xuyên thắng.

Khả năng này đã được xác nhận nhanh chóng trong cuộc phỏng vấn của Quý Minh Xuyên. Y chính miệng tiết lộ mình đã nói chuyện với cha vợ, hy vọng có thể gọi vợ mình là Quý phu nhân.

Còn bày tỏ lòng biết ơn, cảm kích, cảm ơn tới cha vợ.

Không ai biết nói thế nào, nói cái gì, chỉ biết rằng một người quản lý gia tộc lớn đã thỏa hiệp trước mặt một người trẻ tuổi.

Ngày Khương thị sửa họ sắp đến gần.

Hôn lễ tình cờ được tổ chức vào ngày đầu năm mới, địa điểm là trang viên thuộc Khương thị, kéo dài ba ngày ba đêm.

Ngày đó cũng là sinh nhật của cụ Dư.

Các thế lực cứ thế được phân bố ra, một nhóm chỉ đi phía nhà họ Khương, một nhóm chỉ tới nhà họ Dư.

Còn có một nhóm chạy cả hai đầu, siêu bận bịu.

Trần Vụ kết thúc diễn tập rồi vội chạy tới nhà họ Dư tham gia tiệc mừng thọ, Đới Kha gọi điện thoại hỏi buổi tối anh có thể đến không.

“Không thành vấn đề.” Trần Vụ đỗ xe xong, “Thứ tự của tôi là lúc tám giờ bốn mươi, tới kịp.”

Đới Kha không cúp máy.

“Buổi tối cậu có việc à?” Trần Vụ nghi hoặc hỏi.

“Có lẽ, đại khái, hiện tại vẫn chưa chắc chắn.” Bên Đới Kha rất ồn ào, cậu ta vẫn ở trong khán phòng của trung tâm hoạt động, “Tiết mục của tôi trước anh, nếu tôi không tới được… Không sao, tôi nhất định có thể tới.”

Cúp.

Trần Vụ nhắn tin cho Đới Kha: [Có chuyện gì thì gọi cho tôi.]

Anh bước ra khỏi xe, theo sau các khách mời khác, chỉ mỗi anh không cầm thiệp mời mà vẫn được phép cho qua.

Ở đại viện nhà họ Dư, Trần Vụ có thể di chuyển tự do, giống như ở nhà mình.

Cụ Dư đã nhận tổng cộng hai học sinh, đều đến cả.

Món quà mừng thọ của Lưu Du là một chú chim vô cùng tiên khí, một nàng tiên nhỏ với bộ lông màu hồng. Còn quà của Trần Vụ là gói thuốc tự chế tự phối.

Cụ Dư không so sánh gì, đều nói tốt.

Khi quá trình chúc mừng sắp kết thúc, Yến Vi Sí mới đến. Hắn bôn ba bụi bặm, mặc một chiếc áo phao đen bên ngoài một chiếc áo len dệt kim mỏng, bên dưới là quần dài cùng màu kèm giày thể thao, hình thể cao lớn tỉ lệ xuất sắc, mặc trang phục thường ngày cũng vô cùng nổi bật, vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Đại thọ của cha ruột còn chưa tham dự, thế nhưng lại tới mừng thọ cha người khác.

Hơn nữa còn là bay về từ Anh hay là quốc gia nào đó.

Nếu Yến lão gia tử tĩnh dưỡng trong chùa biết được, ông sẽ thở không nổi, thậm chí bị tức chết chứ?

Có lẽ là không, đến nay toàn mặc kệ sống chết của đứa con út.

Tiệc mừng thọ được tổ chức không lớn lắm, cũng khá đơn giản, chỉ ăn xong rồi tan.

Những người liên quan đến quyền lực và lợi ích đã rời đi, còn lại mấy người vai vế dưới bị giữ chơi mạt chược.

Trần Vụ, Lưu Du, Hoàng Ngộ, Dư Trản bốn người một bàn.

Yến Vi Sí ngồi bên cạnh Trần Vụ, mang khuôn mặt mệt mỏi bóc quả óc chó cho anh, không chỉ huy cũng không xem bài của những người khác.

Dư Trản là người lớn tuổi nhất trong bàn, động tác cử chỉ của hắn rất thành thục và chững chạc nhờ được tôi luyện bởi trải nghiệm, chạm vào quân cờ như thể đang chạm vào giấy tờ.

“Tứ Sách(2) có ai cần không?” Dư Trản kẹp một quân cờ giữa các ngón tay và hỏi.

(2) Tứ Sách là quân cờ có bốn cây tre.

Trần Vụ lúc này đã nghe thấy, ù Tứ Sách, nhưng anh không để lộ bất kỳ dấu vết nào.

Người sau Dư Trản – Hoàng Ngộ không khỏi ngẩng đầu lên. Gã giống Trần Vụ, Tam Sách Ngũ Sách thiếu Tứ.

Ai ngờ Dư Trản giả vờ bắn phát súng, đặt Tứ Sách lại, ném ra Nhất Sách.

Hoàng Ngộ: “…”

Đệt! Dụ chó đấy à?!

Trần Vụ nhìn Hoàng Ngộ, ngập ngừng muốn nói lại thôi, rồi cuối cùng vẫn hạ mắt xuống.

Hoàng Ngộ nhíu mày, vì sao lại cảm thấy trí thông minh của mình bị anh ta khinh thường nhỉ? Không biết chơi mạt chược không được à? Gã vỗ vỗ vị hôn thê của mình: “Lát nữa đổi sang em chơi.”

Đàm tiểu thư khó xử nói: “Em không biết chơi.”

“Trong nhà không ai hữu dụng.” Hoàng Ngộ lau mặt nghẹn lời, vẫn phải là gã.

Cụ Dư đang ở sảnh ngoài gọi điện khoe khoang: “Aiz nha, hôm nay đông người quá, nhiều thanh thiếu niên cực kỳ, chậc chậc chậc, đành chịu thôi, nhân duyên tốt mà.”

“Nghe thử đi, náo nhiệt nhỉ?”

Ông cụ tiến đến gần hơn, đưa điện thoại vào bên trong, “Đang chơi mạt chược đấy.”

“Để tôi xem xem ai bốc bài.” Cụ Dư kéo dài âm điệu già nua mà sung sướng, “Có phải là Tiểu Yến không ấy nhỉ? Không phải, nó đang bóc óc chó cho đệ tử của tôi.”

Đầu kia cúp máy.

Cụ Dư nhét điện thoại vào túi áo Đường phục, hừ, người già neo đơn, ghen tỵ không hả?

Bác Dư đằng sau nghe hết toàn bộ, không khỏi lo lắng thay ông cụ kia.

Cụ Dư đi vào xem tình hình trò chơi, song nhìn một cái là huyết áp tăng vọt. Con cụ một mình một cõi, ba cậu thanh niên còn lại thua đủ thảm.

Dư Trản lại tự mò mẫm, vừa định đẩy quân cờ ra thì cụ Dư hận sắt không thành thép mà trừng hắn, thắng cái gì, không biết cho Tiểu Vụ ít bài à?

“…”

Bạn trai của người ta còn ở đây, nếu con nhường bài, có thể óc chó sẽ đập lên mặt con đấy.
Bình Luận (0)
Comment