Lúc này Trần Vụ đã ngủ.
Yến Vi Sí dùng máy tính của anh đọc tư liệu ở thư phòng một lát, thình lình nhận được cảnh báo tường lửa đang bị tấn công. Hắn nhanh chóng lưu lại dữ liệu và xóa tất cả các trang web.
“Con mẹ nó mày thần kinh à?” Yến Vi Sí chửi ầm lên.
Quý Minh Xuyên đã đè xuống tất cả những cảm xúc bất ngờ được khơi dậy, trên khuôn mặt gầy gò lạnh lùng hiện lên một nụ cười nhạt: “Yến thiếu không biết à? Tôi mắc bệnh nan y, có một phần công lao của anh trai tôi đấy.”
Lồng ngực Yến Vi Sí phập phồng mạnh mẽ, quanh mắt nhanh chóng phủ kín âm u, hình ảnh người nông dân và con rắn điển hình được hiện thực hóa.
“Năm ấy tôi từng bảo cậu rồi, tôi đã quen với sự trả giá của anh ấy.” Quý Minh Xuyên đan mười ngón tay đặt bên môi, “Bây giờ vẫn thế.”
Giây tiếp theo là những lời điên cuồng: “Anh trai tôi giống như một cái gai cắm vào lòng bàn tay tôi, bình thường không có cảm giác gì, nhưng sẽ đâm tôi một cái nhân lúc tôi không chú ý. Không bằng cậu trả anh ấy lại cho tôi đi.”
Yến Vi Sí giận quá hóa cười, tựa vào lưng ghế: “Sinh thời còn có thể nghe được câu nói đùa ngu xuẩn như vậy.”
Ánh mắt Quý Minh Xuyên dừng ở khung ảnh trên giá sách phía sau Yến Vi Sí, người trong ảnh ngẩng đầu hôn lên cằm người bên cạnh, cười dịu dàng hơn cả bức ảnh gia đình treo ở thôn Lão Thạch kia.
Đây là tình yêu mà Trần Vụ mong muốn.
Tới tận bây giờ Quý Minh Xuyên vẫn không hiểu. Chẳng qua chỉ là sự kết thúc của một mối quan hệ, tại sao hai mối quan hệ còn lại cũng bị lôi ra chôn cùng?
Khiến y bị kết án, trở thành một sự tồn tại tồi tệ hơn cả một người xa lạ, phớt lờ sự tra tấn cầu cứu đầy đau khổ của y.
Trần Vụ là người như thế nào? Sau khi ở một nơi trong một thời gian dài, Trần Vụ sẽ có cảm giác thân thuộc mạnh mẽ, không dễ dàng chấp nhận những điều mới và môi trường mới.
Quen với việc chăm sóc người già bị liệt giường, quen với việc tìm thuốc cho y ngày qua ngày năm qua năm, quen với việc xử lý những chuyện vặt vãnh của y, đưa y lên mây xanh.
Vậy mà tại sao lại dễ dàng quay lưng với y, chưa một lần dừng bước quay đầu?
“Có nhân mới có quả.” Khuôn mặt Quý Minh Xuyên tinh xảo, ngữ khí bình tĩnh, trong lòng cuồn cuộn một loại oán hận không ai biết, bốn năm nay vẫn chưa phai nhạt hay yếu đi. “Anh ấy tạo thành nguyên nhân, anh ấy phải chịu trách nhiệm.”
Yến Vi Sí châm một điếu thuốc, phun vòng khói vào màn hình: “Chưa từng thấy ai hèn hạ hơn mày.”
Quý Minh Xuyên cười khẽ: “Nhờ anh ấy nuôi lớn đấy.”
Yến Vi Sí cảm thấy buồn nôn.
“Tôi học lập trình phần mềm, tiếp xúc với kỹ thuật hacker, là vì sao?” Quý Minh Xuyên tự nói một mình, “Chỉ vì nhìn trộm cuộc đời của anh ấy mà thôi.”
Không thể hoàn toàn tin vào lời này, với tư cách là người yêu cũ từng nhận được tất cả yêu thương từ Trần Vụ, y có thể dễ dàng kích thích người yêu hiện tại của anh.
Trên mặt Yến Vi Sí không có biểu cảm gì.
“Trừ phi tôi chết, nếu không giữa hai người vĩnh viễn sẽ có tôi xen vào, bằng thủ đoạn mà cậu cho là bẩn thỉu xấu xa.” Quý Minh Xuyên lại bắt đầu đau đầu, mỗi lần đau y đều sẽ trách Trần Vụ, lần nào cũng vậy, hung dữ xen lẫn uất ức, có thể giúp y thoát khỏi cảm xúc vặn vẹo. Hoặc là Trần Vụ trở về làm thẻ gỗ cho y, cho y tất cả những điều tốt đẹp như trước, hoặc y sẽ đi xuống lòng đất, không có khả năng thứ ba.
“Cậu đã vô số lần hối hận vì không dùng cờ lê đập vào đầu tôi thêm vài lần nữa đúng không?” Quý Minh Xuyên đến run cả người, đổ mồ hôi như lên cơn nghiện, “Anh của tôi sẽ không thích một thiếu gia nhà giàu trên tay dính máu, quyền thế ngập trời giết người bừa bãi đâu. Anh ấy thích người bình thường có tấm lòng nhân hậu, có thể ra vườn hái rau, ăn bánh bao húp cháo với mình. Nếu cậu giết tôi, anh trai tôi sẽ không tiếp tục ở lại bên cậu nữa.”
Yến Vi Sí ngước mắt lên, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh miệt và chán ghét, như thể hắn đang nhìn một con sâu xấu xí hôi hám, chảy mủ toàn thân.
Nụ cười giả tạo của Quý Minh Xuyên biến mất tăm. Y hạ đôi tay đan nhau xuống, để lộ toàn biểu cảm trên khuôn mặt.
Đó là sát ý không thêm che giấu đối với Yến Vi Sí, như thể vượt trội hơn một bậc.
Một thứ gì đó mơ hồ ẩn ý lặng lẽ toát ra.
Dường như người này cho rằng người kia đang ở trong bóng tối, còn người này lại coi người kia như tên hề.
Ai là trò cười còn chưa chắc đâu.
“Cạch.”
Yến Vi Sí đóng laptop lại, hắn gọi điện trong cơn thịnh nộ: “Tăng bảo mật lên cho tôi, tất cả các thiết bị điện tử của dinh thự, nếu vẫn bị tấn công…”
Đầu bên kia sợ hãi đáp lại.
Yến Vi Sí liên tục hút mấy điếu thuốc mới nhận ra anh ta không cầm theo gạt tàn, đầu lọc rơi xuống đất, tàn thuốc vương trên người, hắn bực bội đứng dậy đi ra ngoài lấy chổi.
Hoàng Ngộ ở lại qua đêm đang cầm kính viễn vọng ở đài quan sát ngắm sao, phát hiện ra tiếng động thì chạy đến phòng khách: “Anh Sí, đã trễ thế này mà còn quét dọn vệ sinh à?”
Yến Vi Sí một tay cầm chổi, một tay cầm hót rác.
Cây chổi được bện từ cây cao lương, còn đồ hốt rác không phải là tấm tôn thường thấy ở các trung tâm mua sắm mà được làm bằng tre.
Hai công cụ đến từ thôn Lão Thạch, nghề thủ công truyền thống lâu đời không mua được trên thị trường.
Robot quét nhà đã được phủ tấm chống bụi rồi vứt vào góc phòng chiếu phim từ lâu, máy hút bụi cũng ít khi được sử dụng. Trần Vụ thích dùng cây lau nhà và giẻ hơn.
Hoàng Ngộ đến mấy lần cũng chưa bao giờ nhìn thấy hai thứ trong tay anh Sí, hiện giờ gã mở to mắt nhìn thẳng.
Đậu má, nền văn minh viễn cổ gì đây???
Hoàng Ngộ theo tới thư phòng, quơ di động chụp anh Sí một hồi.
Yến Vi Sí ném đồ hót rác về phía Hoàng Ngộ, Hoàng Ngộ kịp thời nhảy sang một bên mới không gặp nạn. Gã cảm thấy tâm trạng anh Sí rất xấu nên không dám chụp ảnh nữa.
Chẳng lẽ Trần Vụ nhất quyết đòi anh Sí quét rác vào cái giờ này?
Hoàng Ngộ cau mày, trong khi hoàng đế không vội thái giám gấp thì Yến Vi Sí đã đã dọn sạch tro bụi và tàn thuốc. Hắn đặt chổi và ki lại chỗ cũ, sau đó quay người đi về hướng khác.
“Ài, Anh Sí, có chuyện gì thì mày có thể nói với anh em, giấu trong lòng khó chịu lắm.” Hoàng Ngộ hăng hái bước tới, đập vào mắt là một hầm rượu rộng lớn và sang trọng, chỉ có ba chai rượu, còn là sản phẩm mới được tặng trong buổi hội báo ra mắt sản phẩm mới của nhà gã.
Chỗ đẹp như vậy sao không bày đầy rượu, thỉnh thoảng lại đây uống vài hớp chứ?
Hoàng Ngộ tìm được một dãy sữa nguyên chất ở dưới đáy tủ rượu. Gã giật giật miệng, cũng chỉ Trần Vụ mới nghĩ ra cách cất thứ này ở hầm rượu.
Hơn một giờ sáng, Yến Vi và cùng Hoàng Ngộ xử lý hết một chai sản phẩm mới của Thánh Thụy rồi tách ra về phòng.
Hơn nửa tiếng sau, Hoàng Ngộ tựa hồ nghe được cái gì đó, chơi game xong liền đi ra ngoài.
Hoàng Ngộ vốn tưởng rằng mình nghe nhầm, hoặc là chó hay mèo rời giường gây ra tiếng động, nhưng mà điều gã trông thấy chính là…
Anh Sí vốn nên ôm cục cưng yêu quý ngủ trong phòng, lại đang ngồi lẻ loi ở cửa phòng ngủ phụ phía Nam.
Hoàng Ngộ dụi dụi mắt, nhắm lại giữ bình tĩnh, anh Sí vẫn còn ở đó, đệt, không nhìn nhầm.
Không thể nào, cãi nhau rồi?
Trực tiếp ngay tại đây?
Hoàng Ngộ vỗ mặt véo đùi, đừng cười, phải nhịn. Gã nghiêm túc đến gần, giật mình hỏi: “Anh Sí, sao thế này?”
Khí áp quanh thân Yến Vi Sí rất thấp và ngột ngạt. Hắn uống rượu lên giường, thiếu cảm giác an toàn nên muốn hôn muốn sờ muốn làm, chọc anh cáu kỉnh tới mức bỏ nhà chạy trốn, cầm gối sang phòng ngủ phụ đi ngủ.
Vào sống ở đây đã được mấy năm, lần đầu tiên chia phòng ngủ với hắn.
Thế này thì ai mà chịu được?
Yến Vi Sí xoa xoa huyệt thái dương đang nhức nhối.
Hoàng Ngộ không ngửi thấy mùi rượu trên người anh Sí, chỉ có hương chanh tươi xanh. Chẳng phải đã tắm rửa thay quần áo rồi à? Tại sao vẫn bị ghét bỏ? Trần Vụ quá đáng ghê. Nhìn gã đi, mùi rượu ngút trời cũng chưa bị người khác quản.
“Meo ~”
Tam thể bước những bước lười biếng bằng đôi chân ngắn ngủn.
Tiếp theo là chó vàng, tần suất vung đuôi chậm rãi giống tính cách của chủ nhân nó.
Lúc này phòng ngủ phụ có hai người lớn và hai con nhỏ tụ tập ngoài cửa.
Yến Vi Sí trừng mèo chó, đều nằm bên tường làm gì, không biết cào cửa à? Không con nào thông minh cả. Hắn lấy chìa khóa từ trong túi ra, vào thời điểm quan trọng vẫn phải dựa vào chính mình.
Đúng lúc này, Hoàng Ngộ “Ô” một tiếng: “Anh Sí, cửa không đóng chặt.”
Yến Vi Sí bình tĩnh bỏ chìa khóa lại.
Đây là chờ hắn tự kiểm điểm.
Hắn chuẩn bị bản kiểm điểm trong lòng, gần như hoàn thành mới đứng dậy. Hắn đang tập trung vào việc dỗ dành người trong phòng ngủ phụ về phòng ngủ chính thì bất ngờ bị vỗ một cái vào vai.
“Đệt.” Yến Vi Sí chửi thành tiếng, hất tay Hoàng Ngộ ra, “Sao mày còn ở đây? Cút xéo.”
“Cút ngay cút ngay đây.” Hoàng Ngộ chạy chậm đến trước cửa ra vào, mở cửa rồi đóng lại, giả vờ đã rời đi. Gã dấm dúi tìm nơi để nghe lén.
Sau đó gã nghe thấy anh Sí của gã nói một câu, “Không phải là em muốn uống rượu, mà là Hoàng Ngộ nhất quyết kéo em uống cùng.”
Hoàng Ngộ: “…”
Thói quen mở mắt nói dối của anh Sí giống hệt năm ấy nói không biết gã và Chiêu Nhi muốn đến căn nhà nhỏ ở hồ chứa nước, bản lĩnh không hề giảm sút.
Nghĩ đến Chiêu Nhi, niềm hưng phấn hóng chuyện của Hoàng Ngộ biến mất. Gã gãi mạnh mái tóc rối bù của mình và ngồi xuống dựa vào tường.
Giữa không gian yên tĩnh là giọng nói trầm thấp của Yến Vi Sí: “Anh nghĩ mà xem, em đã bao giờ có tật xấu uống rượu lúc nửa đêm không? Chưa từng.”
Hoàng Ngộ: “…”
Thế tao thì có à? Tao cũng không có có được không hả?
Yến Vi Sí xin lỗi một lúc lâu mới có tiếng đáp lời từ bên trong cửa.
Giọng của Trần Vụ không mơ hồ lắm, nghe không giống như đang ở trên giường, có lẽ ở trên thảm hoặc trên ghế dài. Anh nói: “Không phải toàn là do em uống rượu muộn thế đâu.”
“Đúng, em biết.” Yến Vi Sí kiểm điểm bản thân một cách vô cùng chân thành, “Em trúng kế công kích tâm lý của kẻ địch.”
Trần Vụ thở dài: “Kẻ địch từ đâu ra chứ? Không có kẻ địch, em đừng tự tạo ra kẻ địch tưởng tượng.”
Yến Vi Sí cau chặt mày, không nói câu nào.
Sau một lúc lâu, hắn khàn khàn mở miệng, âm lượng nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Có lẽ em cần khám bác sĩ tâm lý.”
Không chờ Trần Vụ lên tiếng, Yến Vi Sí nói tiếp: “Cũng không nhất định, chưa biết chừng sau một đoạn thời gian sẽ suôn sẻ mọi việc, tự khỏi.”
“Em có thể vào không tổ tông?” Hắn gõ cửa hai lần không nhẹ không nặng.
Trần Vụ nói: “Không khóa.”
Yến Vi Sí vuốt ve vết anh cắn ở hổ khẩu tối qua, nhỏ nhẹ khép nép: “Không được anh cho phép, em nào dám vào?”
Hoàng Ngộ nhảy ra như xác chết vùng dậy: “Nói xạo, ban nãy anh Sí còn chuẩn bị lấy chìa khóa ra luôn…”
Yến Vi Sí túm áo khoác của Hoàng Ngộ trùm lên đầu gã, đẩy gã ra cửa, mở cửa, một chân đạp gã bắn ra ngoài.
Cửa lớn đóng sầm một tiếng vang dội.
Hành động liền mạch lưu loát.
Yến Vi Sí chửi thề hai câu, hắn vuốt tóc quay đầu, bất ngờ nhìn thẳng vào mắt Trần Vụ đi ra từ lúc nào chẳng hay.
“Sao lại không đi giày?” Yến Vi Sí sải bước tới, dùng chân đẩy một chó một mèo đứng canh gác hai bên trái phải của Trần Vụ sang một bên, rồi ôm anh vào phòng ngủ chính.
Trần Vụ ngơ ngác: “Không phải em giận dỗi đi xuống giải sầu à?”
“Em giải sầu gì chứ, chẳng phải vui buồn của em đã thuộc về anh từ lâu rồi sao?” Yến Vi Sí cọ vào má anh, “Đã súc miệng, trong miệng không có mùi rượu, muốn hôn.”