Trần Vi Sí mở cửa phòng, Yến Vi nhìn thấy anh vẫn còn ngái ngủ, trên mặt ngoài vết cắn mình để lại tối qua thì còn có một vết đỏ do nằm trong chăn ép ra.
Yến Vi Sí đang căng thẳng: “…”
Yến Vi Sí nắm cằm Trần Vụ để anh ngẩng đầu, tay kia tháo kính của anh xuống, nhìn vào đôi mắt mờ mờ nước: “Ở trong ngủ à?”
“Nằm một lát rồi ngủ quên mất.” Lông mi Trần Vụ rung rung rũ xuống, anh vẫn còn ngơ ngác, “Có phải em gọi anh không?”
“Có gọi, nhưng không tính đến khả năng cách âm của cửa.” Yến Vi Sí ôm lấy anh, lòng bàn tay xoa loạn trên gáy anh: “Giày bẩn của anh đã được em chà sạch, quần đã được giặt, nhà cửa cũng dọn dẹp xong, chờ lãnh đạo kiểm tra.”
“Vất vả rồi.” Trần Vụ dụi cằm vào vai Yến Vi Sí, giơ tay vẫy vẫy với Triệu Tiềm ở phía sau.
Triệu Tiềm khoanh tay dựa vào tường, nhướng mày. Hai người này đã qua cơn ngứa ba năm của tình yêu cuồng nhiệt, không biết cơn ngứa bảy năm kế tiếp sẽ thế nào.
Lúc Trần Vụ xem luận văn giúp Triệu Tiềm, Triệu Tiềm còn căng thẳng hơn cả khi đối diện với thầy hướng dẫn. Cô cầm túi que cay trên tay mà hồi lâu mãi không ăn miếng nào.
Chuyên ngành kiến trúc cảnh quan của Triệu Tiềm chỉ giống với chuyên ngành của Trần Vụ ở phần liên quan tới hoa cỏ.
Một bên là kiến trúc, một bên là thực vật. Nhưng cô tin chắc lĩnh vực của Trần Vụ vượt xa chuyên ngành. Luận văn của cô bị thầy hướng dẫn đánh giá tệ phải sửa đi sửa lại đến mức trọc đầu muốn nôn, nên cho anh xem thì sẽ không sai.
Nói ra cũng không sợ bẽ mặt, Triệu Tiềm từng nghĩ nhờ Trần Vụ viết hộ. Nhưng do Trần Vụ quá bận, cô còn chút lương tâm nên không nói ra.
“Tiềm Tiềm.”
Trần Vụ cầm chuột kéo lên, đã đọc xong lượt đầu tiên.
Triệu Tiềm đứng thẳng: “Dạ!”
Trần Vụ nói: “Em sao chép à?”
Triệu Tiềm sờ mũi: Anh nhìn ra rồi à?” Cô cắn một que cay rồi đưa ra, “Em cũng không biết trong quá trình tra cứu tài liệu mình đã vô tình hay cố ý tham khảo bao nhiêu, lười kiểm tra lại.”
Trần Vụ nói câu chấn động: “Anh biết, lát nữa anh sẽ đánh dấu cho em.”
Triệu Tiềm: “…”
“Anh giúp em sửa?” Triệu Tiềm dùng tay quẹt nước sốt cay bên miệng liếm đi, “Em không gấp, anh có thể chăm chút luận văn của em khi cần đổi não làm việc khác.”
Trần Vụ liếc cô.
“Đã hiểu, tự sửa.” Triệu Tiềm chậc lưỡi.
“Ngoại trừ sao chép, còn những thứ khác thì sao? Có chỗ nào ổn không?” Cô khoác một cánh tay lên lưng ghế, cười tươi rói nhích lại gần.
Trần Vụ không nói gì.
“Đã hiểu.” Triệu Tiềm bày vẻ đau khổ, “Em ăn xong que cay sẽ tự kiểm điểm.”
Trần Vụ ngửi thấy mùi thơm cay hấp dẫn, đẩy kính lên và nhìn vào bài luận văn thậm chí còn không sử dụng dấu chấm câu một cách chính xác: “Em ra ngoài ăn đi, để anh đánh dấu.”
Triệu Tiềm đang định nói thì Yến Vi Sí mang đồ ăn vào, trước khi vào còn gõ cửa.
“Trưa nay anh chưa ăn gì.” Yến Vi Sí đặt một bát cháo bên tay Trần Vụ: “Ăn hết cái này đi.”
Cháo rau chân vịt và gan heo, trông khá ngon.
Trần Vụ hỏi: “A Sí, em ăn chưa?”
“Anh ăn xong thì em sẽ ăn.” Yến Vi Sí xoa xoa phần gáy sau áo của anh, lòng bàn tay thô ráp siết lại, xoa bóp vài cái giúp anh giảm bớt mệt mỏi.
Trần Vụ cầm thìa dài trong bát, cúi đầu bắt đầu ăn từng thìa.
Yến Vi Sí liếc qua bài luận của Triệu Tiềm, một tay giữ lấy cánh tay Trần Vụ, nghiêng người về phía trước, tay kia cầm chuột.
Sơ qua một lượt, thứ tệ hại này cũng đáng để sửa sao? Hắn nhìn Triệu Tiềm đang mải mê ăn que cay: “Bốn năm qua cậu đã làm gì vậy?”
Triệu Tiềm bị hỏi đỏ cả mặt.
Trần Vụ nuốt một miếng cháo: “A Sí, em đừng nói vậy, tiềm năng của Tiềm Tiềm lớn lắm.”
Triệu Tiềm: “…” Đậu má, sao mặt mình lại đỏ thêm vậy?
Yến Vi Sí liếc mắt ra hiệu, Triệu Tiềm hiểu ý rời khỏi thư phòng, đóng cửa lại.
Triệu Tiềm vừa ra ngoài, Trần Vụ đã được bế lên. Yến Vi Sí ngồi vào chiếc ghế làm việc rộng rãi, đặt anh lên đùi mình rồi vòng tay ôm chặt, nhắm mắt lại dựa đầu vào cổ anh: “Anh ăn cháo đi, em ngủ một lát.”
Không khí trong thư phòng yên bình. Trần Vụ ăn cháo, bên tai là tiếng thở đều đặn dần dần kéo dài.
Tối hôm qua Yến Vi Sí không ngủ được, buổi sáng lại gặp chuyện bực mình, tâm trạng quay về ngủ bù cũng bị ảnh hưởng, bây giờ mới có thể thả lỏng một chút.
Chẳng mấy chốc, Trần Vụ khẽ buông thìa, dựa vào lồng ngực Yến Vi Sí cũng chợp mắt chốc lát.
Tiếng rung “ù ù” vang lên trên mặt bàn.
Yến Vi Sí vùi mặt vào gáy Trần Vụ, u sầu với tay tìm điện thoại, mẹ kiếp ai gọi đấy.
“Em út.” Đầu dây bên kia là giọng của Yến Lam Phong, “Dạo này cậu có tiện phối hợp với chị điều chỉnh kế hoạch không?”
Ở nhà tổ chẳng đề cập đến công việc, cũng không trò chuyện phiếm, ngay cả những lời hỏi thăm ngoài mặt cũng không.
Không phải chị em nhà họ Yến, mà là quyền chủ tịch của Yến thị và người thừa kế chỉ chờ công bố chính thức.
Yến Vi Sí nghiêng đầu đưa điện thoại ra xa, đè giọng xuống rất thấp: “Tháng Sáu tôi phải về quê gặt lúa mì, chị tự lo liệu đi.”
“Được, chị sẽ để ý.” Phía bên Yến Lam Phong vang lên tiếng lật giấy khẽ khàng, “Chị ba của cậu tỉnh lại rồi.”
“Đừng nhắc đến Yến Ngọc Tâm với tôi.” Yến Vi Sí lạnh mặt.
“Mấy năm nay, sức khỏe của chị ba suy yếu quá nhiều, kiệt sức về tinh thần lẫn thể chất. Tuy chuyện mẹ con đoàn tụ có thể mang lại hy vọng cho chị ấy, nhưng sinh mệnh vốn dĩ mong manh không thể thay đổi, lần này lại nặng thêm, bệnh viện nói có thể không sống tới mùa đông này.” Yến Lam Phong không định nói về tình thân hay lòng thương hại, trọng điểm của chị nằm ở câu sau: “Chắc chắn chị ba có cảm ứng, từ cảnh bữa sáng có thể thấy chị ấy coi con trai như mạng sống, cái gì cũng có thể làm được. Trước khi ra đi chắc chắn chị ấy sẽ dốc hết sức để đẩy con trai lên, cho cậu ta lấy được họ Yến, dưới sự trợ giúp của Khương thị, lôi kéo quản lý cấp cao của Yến thị, xây dựng vòng xã giao của mình giúp đứng vững đi thuận, chỉ còn chờ thời cơ.”
Yến Lam Phong không thể không biết ván cờ này đã đánh được sáu bảy năm, sắp kết thúc, người bày trận là ai, mà người ông chọn nhất định kế thừa nhiều đặc tính của ông nhất, vốn không cần chị nhắc nhở, càng không thể là lời kích động vụng về và thấp kém.
Bởi vậy đây chỉ là thái độ của chị. Chị muốn tranh thủ được lợi ích đáng kể trước khi rút lui.
Yến Vi Sí cúp máy, quay đầu lại đối diện với Trần Vụ bị đánh thức, trong mắt hắn vẫn còn sự phiền chán chưa kịp tan biến.
“Gọi cho trưởng thôn, để em nghe tiếng gió núi đi.” Yến Vi Sí nói trước khi Trần Vụ phản ứng lại.
“À… Muốn nghe gió núi hả…” Trần Vụ dùng điện thoại của Yến Vi Sí bấm một dãy số: “Có thể trưởng thôn đang phun thuốc cho lúa mì.”
Trần Vụ đoán đúng, lúc này trưởng thôn thật sự đang bận rộn. Ông đeo một chiếc bình thuốc trên lưng, tay cầm đầu phun dài, vừa đi vừa phun thuốc trong cánh đồng lúa mì.
Bạn già giơ điện thoại gọi ông nghe máy, ông đi đến bờ ruộng, tháo chiếc khẩu trang đã đeo nhiều lần đến nỗi hơi xù lông: “Ai đấy?”
“Là cháu ạ.” Trần Vụ kể rõ tình hình.
Trưởng thôn không nghĩ đây là trẻ con làm phiền, ông cười hiền từ: “Tiểu Vụ, hôm nay khô ráo, không có gió đâu!”
Trần Vụ quay đầu chạm vào khuyên tai hình ngôi sao màu vàng của Yến Vi Sí, dùng khẩu hình nói với hắn: “Không có gió.”
Cái đuôi vô hình của Yến Vi Sí cụp xuống, hắn chán chường ôm Trần Vụ không nói một lời.
Trần Vụ cúp máy rồi gửi tin nhắn cho trưởng thôn.
Chỉ chốc lát sau, trưởng thôn gửi một bức ảnh tới, Trần Vụ ấn mở: “A Sí, cho em cái này.”
Một bất ngờ nho nhỏ.
Yến Vi Sí nắm lấy cổ tay anh kéo điện thoại lại gần hơn, ánh mắt rơi vào bức ảnh cánh đồng lúa mì, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau này muốn giải tỏa stress thì về làng quê. Không thể tránh thoát hiện thực thì cũng nên nắm giữ lý tưởng.
Trần Vụ phải tranh thủ thời gian để phê bình chú thích luận văn cho Triệu Tiềm. Anh bảo Yến Vi Sí ra ngoài, đừng làm phiền mình.
Nỗi ấm ức của Yến Vi Sí tan biến ngay khi bước ra khỏi phòng làm việc, hắn sờ túi tìm thuốc lá.
Một mình ở bên ngoài xử lý ba túi que cay, miệng cay sưng lên, Triệu Tiềm sáp lại: “Anh Sí, cậu có về dự lễ tốt nghiệp không?”
Yến Vi Sí không tìm thấy thuốc lá, bèn đi vào bếp lấy đồ uống: “Không về.”
Triệu Tiềm tiện tay xé một gói khoai tây chiên rồi theo sau. Sau Tết Triệu Khoát gần như bị Triệu thị vắt kiệt sức, không rảnh phân thân chú ý tới giám đốc Lưu, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm chút ít về cuộc sống của giám đốc Lưu, cô nào biết được, toàn phải đến tìm anh Sí.
Anh Sí phát phiền, bảo cô liên hệ trực tiếp với người của hắn, yên tâm để cô làm vậy.
Hiện tại “Vẻ Đẹp Mùa Xuân” còn chưa lấy được tới tay.
“Chậm nhất là tháng Bảy.”
Khoảnh khắc cánh cửa tủ lạnh đóng lại, Yến Vi Sí nói một câu.
Đáy lòng Triệu Tiềm chợt lóe lên nỗi sợ hãi, sau đó là phấn khích. Cô không nói gì mà anh Sí đã biết.
Đệch, thật là thần kỳ.
Cũng đúng thôi, làm sao ông cụ nắm giữ vận mệnh mấy đời của Yến thị lại nhìn nhầm được?
Triệu Tiềm nhai khoai tây chiên cay nồng, ý nghĩa đằng sau năm chữ của anh Sí vừa sâu vừa nông, đến lúc đó Triệu Khoát sẽ trở thành gia chủ mới, có quyền kiểm soát tuyệt đối với mọi thứ của nhà họ Triệu.
“Không phải nhà họ Triệu đã nợ nần từ lâu rồi sao? Tôi tưởng số tiền mắc nợ sẽ lãi chồng lãi và cuối cùng tuyên bố phá sản.” Triệu Tiềm nói.
Yến Vi Ngôn giải thích súc tích: “Nhà họ Triệu không thể sụp đổ, cần một điểm cân bằng.”
Triệu Tiềm, người sẽ phải vào nhà máy làm việc vào mùa hè, không hiểu điều này và cũng không có lòng dạ cầu phổ cập thông tin mở rộng kho tri thức của mình. Cô nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng ăn nốt miếng khoai tây chiên đang ngậm bên miệng phát ra tiếng rộp rộp: “Anh Sí, có phải là nửa cuối năm cậu không thể đi London cùng theo học không?”
Bước chân hướng về phòng gym của Yến Vi Sí chợt khựng lại, không khí quanh người lập tức thay đổi: “Ai nói thế, cút đi.”
Triệu Tiềm chạy ra phòng khách tìm chó mèo chơi.
Phòng khách bắt sáng tốt ghê, ngôi nhà này cũng thật xa hoa, Triệu Tiềm nằm dài trên ghế sô pha, duỗi thẳng chân, ánh nắng chiếu lên đôi tất màu nâu của cô.
Cô ôm chó vàng phớt lờ tam thể, mèo tam thể ngồi ở đầu bên kia của ghế sô pha, u oán liếc xéo cô.
“Ha ha ha!” Triệu Tiềm cười rất lớn. Con mèo này thật buồn cười, làm cô cũng muốn nuôi một con để chơi.
Chỉ nghĩ thế thôi, mèo không phải là đồ chơi, nếu nuôi thật thì không có thời gian dành cho nó.
Tam thể nhảy xuống sô pha nhào vào bên chân Triệu Tiềm, há miệng cắn bắp chân cô cách lớp quần thể thao, răng không lộ ra.
Triệu Tiềm giả vờ khóc, tam thể sợ hãi đến mức ngửa đầu ra sau, đôi mắt mở to. Sau đó nó lại cắn cô, cô lại giả khóc.
Một người một mèo chơi đùa, tiếng cười vang vọng khắp nhà.
Đúng lúc này Triệu Khoát gọi điện tới.
“Cái quái gì thế?” Triệu Tiềm trả lời điện thoại xong thì châm chọc một câu, niềm vui trẻ con ban nãy biến mất. Cô vò vò mái tóc ngắn, đi vào thư phòng: “Anh này, em có chút việc gấp phải đi làm.”
“Vậy em đi đi, anh sửa xong sẽ gửi vào email của em.” Trần Vụ gõ bàn phím, ngẩng đầu lên: “Tiềm Tiềm, tối nay em có đến ăn tối không?”
“Không dám chắc.” Triệu Tiềm không dám khẳng định, “Có đến hay không em sẽ báo cho anh.”
Mấy chục phút sau, Triệu Tiềm theo địa chỉ tìm đến một tòa nhà bỏ hoang. Cô lấy ra một con dao gấp từ chiếc túi đeo chéo trước ngực, cau mày bước vào hành lang.
Không gian ẩm ướt tối tăm trộn lẫn bụi bẩn khiến Triệu Tiềm nghẹt mũi. Cô hít vài hơi tìm ra mùi máu tanh trong không khí, tìm thấy Triệu Khoát – người anh họ trên danh nghĩa của cô đang ẩn núp trong đống đồ lặt vặt.
Đi công tác cũng gặp phảị tập kích, bị trúng đạn và trốn đến đây.
Triệu Tiềm cũng phục: “Anh không có một người thân tín nào à, không thể nào, chẳng lẽ không có ai có thể tin tưởng được? Hay là, người của anh bị những đứa con riêng khác của nhà họ Triệu mua chuộc phản bội anh rồi?”
“Làm phiền cô rồi.” Trên bộ vest của Triệu Khoát có một vết máu, khuôn mặt gã tái nhợt, rất chật vật.
“Dừng.” Triệu Tiềm trợn trắng mắt. Cô ngồi xuống, thô bạo dùng dao găm cắt áo vest của Triệu Khoát, “Giờ anh định làm sao?”
“Không tới bệnh viện, cô giúp tôi xử lý một chút.” Triệu Khoát nói.
Triệu Tiềm nở nụ cười: “Đại ca à, trong thịt anh là viên đạn, không phải là hòn đá, anh bảo tôi xử lý ấy hả?”
Triệu Khoát đặt tay lên vết thương, im lặng không nói gì.
Sau vài phút giằng co…
“Đinh”
Tiếng kim loại vang lên.
Triệu Tiềm bấm bật lửa đốt nóng con dao nhỏ: “Đây là lần đầu tiên tôi moi đạn, anh tự cắn răng chịu đựng đừng có mà chết. Lời hứa còn chưa thực hiện đâu, tôi đang đợi anh đưa “Vẻ Đẹp Mùa Xuân” vào tay tôi đấy.”
Suốt quá trình xử lý vết thương, Triệu Khoát không rên tiếng nào.
Triệu Tiềm xé áo sơ mi trong bộ vest của gã để băng bó đơn giản cho gã. Đây là một kẻ tàn nhẫn, mạng nhà họ Triệu không nên bị cắt đứt.
Cô tùy tiện nắm một nắm đất lau máu trên tay, Triệu Khoát hơn hai mươi tuổi mới biết thân thế của mình, gần ba mươi tuổi dấn thân vào vũng nước đục, coi như đã tránh được nhiều lần gặp gỡ tử thần.
Những người từ nhỏ đã sinh tồn trong gia tộc lớn, nhất là những người sớm được đưa vào vị trí người thừa kế, mới thật sự thê thảm.
Anh Sí cũng không ngoại lệ.
Vệ sĩ của Yến thị là tường đồng vách sắt, nhưng khi hắn còn bé hắn chưa có khả năng tự vệ, vẫn nhiều lần bị người khác xuyên thủng, bắt cóc hắn.
Người có hai mặt, việc cũng có hai mặt.
Có được tài sản muộn hơn đồng nghĩa với việc sẽ bị tính kế muộn hơn, trì hoãn khả năng gặp nguy hiểm và chết bất đắc kỳ tử.
Triệu Tiềm cảm thấy may mắn vì khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, cha già nhà cô đã mang cô chạy trốn.
Tự do biết bao.
Nhắc tới mới nhớ, có phải cha già đã đến Thủ Thành không nhỉ? Đến rồi mà không tìm cô, xem ra không quản cô nữa, muốn hưởng thụ cuộc sống tuổi già rồi.
Thấy Triệu Khoát khó khăn đứng dậy, Triệu Tiềm cất dao nhỏ đi: “Tôi giới thiệu cho anh vài trợ thủ nhé?”
Triệu Khoát: “Được.”
Triệu Tiềm chỉ thuận miệng nói đùa thôi, không ngờ gã lại đồng ý.
Đây không phải rảnh rỗi quá tự kiếm chuyện sao?
Triệu Khoát tự mình đi, cứ thế mà kéo thân thể bị thương bước trên con đường về, không yêu cầu Triệu Tiềm đưa đi.
Chỗ này hẻo lánh, mà Triệu Khoát cũng không sợ giữa đường ngất xỉu.
Triệu Tiềm bội phục lắc đầu, Triệu Khoát chỉ trở nên giống con người khi liên quan đến chuyện của giám đốc Lưu, còn lại như một cỗ máy.
Cỏ lau cao đến ngang người, bên đường còn có rau do dân làng trồng, Triệu Tiềm lên xe gọi điện: “Chị Tiêu à, gần đây phát tài ở đâu thế?”
Lý Tiêu đang ở quán bar, cực kỳ ồn ào.
Triệu Tiềm lớn tiếng: “Có việc, mày cử ba bốn người tới đây, thân thủ nhanh nhẹn vào.”
Gọi xong cô khởi động xe lên đường, thấy Triệu Khoát ở ven đường chậm chạp bước về phía trước, cô dừng xe hỏi gã có muốn lên không.
Triệu Khoát mím đôi môi trắng bệch: “Tôi không thể ở cạnh cô lâu, nếu không tôi sẽ không kiềm chế được mà muốn biết thông tin về cô ấy từ cô, cô đi đi.”
Triệu Tiềm: “…”
Cô giơ ngón cái lên, đạp chân ga phóng đi như bay.
Ngày hôm sau, Triệu Tiềm được thầy hướng dẫn khen ngợi, trở về cô thấy Lý Tiêu xuất hiện ở cửa căn hộ. Cô lùi lại vài bước rồi xoay người, sau đó lại quay đầu đi tới.
Cô nàng vẫn đang ở đằng kia, ngồi trên chiếc vali da lớn màu bạc, mười ngón tay có sáu ngón đeo nhẫn, váy bồng bồng, bốt cao, thân hình đầy đặn quyến rũ, những lọn tóc xoăn gợn sóng to được tết thành hai bím buông lơi trước người, trên đầu đội mũ lưỡi trai hồng nhạt, miệng nhai kẹo cao su.
Triệu Tiềm mở cửa: “Có chuyện gì?”
Lý Tiêu xuống khỏi vali, đá chiếc vali da vào trong: “Không phải mày nói có việc à?”
Nhìn bộ dạng như không có tay của cô nàng, Triệu Tiềm không kìm được mà xách vali lên: “Nếu như tao không mất trí nhớ, tao nói là mày chọn người cử tới đây.”
Lý Tiêu khom lưng kéo khóa bốt, rất ngạo nghễ: “Ai có thể nhanh nhẹn hơn tao chứ.”
Triệu Tiềm không thể phản bác: “Chẳng phải mày đam mê làm đại ca ở Xuân Quế à?”
“Đại ca ở đâu cũng là đại ca.” Lý Tiêu đứng dậy: “Có dép lê không, không có thì tao đi chân trần.”
Triệu Tiềm mở tủ giày ra tìm, lấy đôi dép mua năm ngoái chưa dùng đưa cho cô nàng.
Cỡ bốn mươi.
Lý Tiêu lại mang cỡ ba mươi lăm, đi vào thừa ra một đoạn. Cô nàng lê đôi dép bước vào, quan sát địa bàn của Triệu Tiềm.
Triệu Tiềm mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, cô như mẹ già cẩn thận xách đôi bốt dài đang vứt lộn xộn của Lý Tiêu lên dựng dựa vào tường, rồi mới thôi.
Căn hộ là dạng nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, đủ cho Triệu Tiềm dùng. Bình thường cô cũng không thích mua sắm đồ đạc, chỗ ở mang phong cách tiện lợi của khách sạn.
Lý Tiêu đứng trên ban công nhỏ, nhìn ra xa những tòa nhà cao tầng san sát đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Tao muốn tìm người làm việc cho Triệu Khoát.” Triệu Tiềm lấy một chai nước ngọt lạnh cho Lý Tiêu, nói sơ qua về thế cục của nhà họ Triệu: “Một mình mày không làm được đâu.”
Lý Tiêu nhả miếng kẹo cao su đã mất vị vào tờ giấy, vo lại rồi ném vào thùng rác ở góc, nhận chai nước ngọt uống hai hớp: “Còn hai người nữa, họ sẽ đến muộn.”
“Thật sự phải làm vậy sao?” Triệu Tiềm không tán thành lắm, “Tao sắp tốt nghiệp, về Xuân Quế làm việc, nếu bọn mày gây rắc rối thì tao không thể xử lý hộ được đâu.”
Lý Tiêu nói: “Làm việc ở nhà máy làm gì, làm đại tiểu thư giàu có oai hơn.”
Triệu Tiềm không hứng thú.
Lý Tiêu giơ khuỷu tay đặt lên vai Triệu Tiềm, chênh lệch chiều cao khá nhiều nên đặt lên rất khó khăn, nhưng không làm giảm đi sự kiêu ngạo của cô nàng. Cô nàng cười cong cong đôi mắt dán lông mi dài: “Mày làm đại tiểu thư, tao làm vệ sĩ riêng một đối một cho mày, chúng ta làm cặp song sát trong xã hội thượng lưu.”
Triệu Tiềm: “…”
Lý Tiêu nói xong lại tiếp tục ngắm nhìn một góc Thủ Thành.
Người nhỏ nhắn, phong cách lolita, khí thế mạnh mẽ, một ngày nào đó thành phố này sẽ bị tôi chinh phục.
Triệu Tiềm giật giật miệng, mời thần dễ nhưng tiễn thần khó.
“Phải nói trước, Triệu Khoát không nhất định sẽ dùng mày.” Triệu Tiềm cảnh cáo: “Còn nữa, mày đừng gây sự khắp nơi, nơi đây không phải là Xuân Quế, không thể cho mày nhất hô bá ứng. Tao đang bận luận văn tốt nghiệp, không rảnh chùi mông cho mày.”
Lý Tiêu phẩy tay.
Triệu Tiềm dẫn Lý Tiêu đi dạo quanh Thủ Thành vài ngày, miệng phồng rộp lên. Cô biết vì sao mình lo lắng, không còn cách nào khác đành phải đến phiền Yến Vi Sí.
“Anh Sí, Lý Tiêu đến Thủ Thành rồi.”
Triệu Tiềm vừa nói xong đã bị la rầy: “Chuyện đó mà cũng nói với tôi à?”
“Triệu Khoát dùng nó, sắp sửa đi làm rồi.” Triệu Tiềm đau đầu: “Nó do tôi gọi đến, nếu có nguy hiểm tính mạng thì tôi không gánh nổi trách nhiệm.”
Lý Tiêu được Triệu Khoát để mắt tới vì một mình cô xử lý hơn chục người.
Triệu Tiềm hoàn toàn không biết phải làm gì.
“Người của mình, tự mình quản.” Yến Vi Sí đang trên đường đón Trần Vụ, không kiên nhẫn mấy: “Tôi nhớ năm đó Lý Tiêu từng sai người gây rắc rối cho Trần Vụ.”
Triệu Tiềm lập tức cúp máy, xấu hổ toát mồ hôi. Cô đã quên mất chuyện này, không ngờ anh Sí vẫn chưa quên.
Yến Vi Sí không cố ý ghi nhớ điều gì, song hắn sẽ nhớ kỹ tất cả những gì liên quan đến Trần Vụ, còn lại chỉ là tiện thể. Hắn vừa quan sát giao thông vừa sắp xếp lại những chuyện phiền lòng lộn xộn để nhường ra không gian cho thế giới hai người.
Lúc này, Trần Vụ đang ở con phố đầy nghệ thuật phía tây Đại học Lâm nghiệp, không biết từ đâu xuất hiện một cậu bé nắm lấy góc áo của anh, hỏi gì cũng không biết.
“Không phải là người câm chứ?” Đới Kha chọc vào gò má phúng phính của cậu bé, “Thật mềm.”
Cậu ta sờ sờ mặt mình, “Không giống tôi, vỏ cây già.”
Trần Vụ nhìn Đới Kha: “Vỏ cây già không phải như cậu, cậu có rất nhiều collagen.”
“Thật à?” Khí sắc của Đới Kha tốt hơn nhiều so với đoạn thời gian trước, không tiếp tục giảm cân bất thường, vẫn đeo niềng răng, gần như không nhìn ra răng nanh nữa. Cậu ta khẽ thở dài, “Toàn nhờ tiêm thuốc.”
Ánh mắt Trần Vụ lộ vẻ nghi ngờ: “Tôi không tin.”
Đới Kha cười trộm, cậu ta liếc cậu bé vẫn đang nắm lấy Trần Vụ, cúi người nhìn, chiếc thánh giá trong cổ áo rơi ra đung đưa.
“Bạn nhỏ.” Đới Kha chớp chớp đôi mắt to đen láy, “Nếu em tiếp tục không nói gì như thế này, các anh sẽ phải đưa em đến đồn cảnh sát đấy.”
Cậu bé bật khóc “òa” lên.
Đới Kha làm mặt quỷ với cậu bé, khiến cậu càng khóc to hơn, thân thể nhỏ bé co rúm lại.
Mọi người xung quanh nhìn qua, Trần Vụ bế cậu bé lên, tiếng khóc lập tức biến mất.
Hai tay nhỏ mũm mĩm của cậu bé ôm lấy cổ Trần Vụ, trong mắt ngân ngấn nước, kết hợp với khuôn mặt như tiểu tiên đồng, trông vô cùng đáng yêu.
“Trần Vụ, anh định bế cậu bé này ở đây chờ gia đình của nó à?” Đới Kha chỉ vào bé trai đang nằm trong lòng Trần Vụ: “Tìm một cửa tiệm nào đó gần đây rồi nhờ chủ quán trông giúp chẳng phải là ổn rồi sao?”
“Thế không được đâu.” Trần Vụ do dự nói.
“Có gì mà không được, dù sao cũng không quen biết.” Đới Kha kéo chiếc mũ phía sau áo hoodie trắng đội lên: “Nghe tôi không sai đâu, anh đưa vào tiệm rồi báo với chủ quán một tiếng.”
“Nếu không thì báo cảnh sát.” Đới Kha lấy điện thoại ra, “Anh chọn đi.”
Trần Vụ còn chưa kịp lựa chọn, tiếng còi xe đã vang lên.
Yến Vi Sí đến rồi.
Trần Vụ quay đầu, phát hiện Đới Kha không còn ở đó, không biết đã lẫn vào đám đông từ bao giờ.
Yến Vi Sí nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy Trần Vụ ôm một đứa bé, hắn hơi nhíu mày, xuống xe đi tới.
“A Sí, đứa bé này bị lạc người nhà.” Trần Vụ nói: “Anh muốn bế nó đến đồn cảnh sát.”
Yến Vi Sí ngắt lời: “Đặt nó xuống ngay.”
Chiếc ba lô trên lưng Trần Vi Sí bị Yến Vi Sí lấy đi, anh nhìn cậu bé giống như con chim cút rồi nói với Yến Vi Sí: “Sẽ bị bắt cóc mất.”
Yến Vi Sí mạnh mẽ lôi cậu bé đang bám chặt vào Trần Vụ xuống, kéo Trần Vụ lên xe.
Trong gương chiếu hậu, chưa đầy một phút sau đã có bảo mẫu vệ sĩ xuất hiện.
“…”
Khóe miệng Trần Vụ giật giật: “Người nhà em à?”
Cũng không ngốc.
Yến Vi Sí lái xe quay đầu ở ngã tư: “Nếu không nhầm, đó là con trai của đứa út nhà anh cả.”
Trần Vụ không quan tâm đến thứ bậc: “Vậy họ là…”
Trong lời nói của Yến Vi Sí pha chút mỉa mai: “Đang tính kế anh đấy.”
Trần Vụ không hiểu.
Yến Vi Sí tiết lộ phần đời còn lại mà hắn đã chọn cho mình bằng một câu đơn giản: “Chúng ta không có con, em sẽ không bao giờ có con ruột của mình.”
Trần Vụ im lặng.
“Túi bên trái.” Yến Vi Sí lái xe chạy về phía đường cao tốc trên cao, “Sờ thử xem.”
Trần Vụ đưa tay vào. Anh chạm vào một hộp nhựa trong suốt, bên trong là một bông hoa dành dành làm từ sô cô la trắng.
“Đẹp thế này, anh không nỡ ăn.” Trần Vụ mở hộp, lấy bông hoa dành dành ra, cắn một góc.
Yến Vi Sí trao cho anh một nụ hôn vị sô cô la: “Dẫn anh đi ngắm biển.”