Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 85

Ngay khi Yến Vi Sí dứt lời, đầu dây bên kia im bặt.

Đúng lúc hắn định lên tiếng, bên kia truyền đến một tiếng ma sát chói tai, kéo theo một loạt tiếng la hét, nghe như có chiếc xe nào đó đâm vào bồn hoa.

Yến Vi Sí cảm giác như mình sắp phát bệnh tim: “Anh đang đứng ở đâu thế?”

“Anh đứng… Anh không sao…” Trần Vụ có chút hoảng hốt, cầm điện thoại đi ra ngoài, dò hỏi sự hỗn loạn ở ngã tư không xa, “Có xe chạy loạn, có thể là tài xế say rượu, suýt đâm vào người khác.”

Trần Vụ trở lại góc khuất: “Đúng rồi, A Sí, em vừa nói chúng ta bị…”

“Chuyện đó không nói qua điện thoại được, tối về nói sau, anh về nhà ngay.” Yến Vi Sí đỡ trán, “Đừng nán ở ngoài lâu, em cúp máy đây.”

Trần Vụ: “Cúp máy luôn à?”

Yến Vi Sí: “Ngoan nào, cúp đây.” Hắn phải uống hai viên thuốc để bình tĩnh lại đã.

Yến thị

Trợ lý của một nhân viên cấp cao đang đón khách ở dưới sảnh, không hề chuẩn bị tinh thần mà nhìn thấy người nhà của chủ tịch xuất hiện ở chỗ cửa xoay, khuôn mặt tinh anh của anh ta lập tức ngơ ngác.

Đối phương bước nhanh qua anh ta, trông rất gấp gáp, anh ta mới thông báo cho lễ tân cũng đang sững sờ, rồi vội vàng thông báo cho thư ký Kiều.

Người nhà này hiện đang nghỉ hè, nhưng không thường đến Yến thị.

Sáng đi làm cùng nhau, trưa mang cơm, tối đến đón, hoặc thỉnh thoảng gửi tài liệu gì đó, những việc đó chưa từng xuất hiện.

Lần trước anh tới Yến thị, là khi sếp lần đầu tiên xuất hiện tại cuộc họp Hội đồng quản trị, tay trong tay cùng nhau đi lên. Đó đã là chuyện của vài tháng trước.

Rồi lại là lần này.

Không giống như đến để nũng nịu, cũng không giống như giận dỗi ồn ào.

Vậy tám phần là sếp của họ tự làm mình làm mẩy.

Mới hai mươi hai tuổi, đúng là có đam mê và năng lượng để làm mình làm mẩy.

Tình yêu khiến người ta trở nên kỳ quặc.

Nội bộ tập đoàn đang âm thầm cá cược, liệu tối nay họ có phải tăng ca hay không.

Thang máy riêng của chủ tịch dừng ở tầng cao nhất, Trần Vụ xách túi vải bước ra khỏi thang máy. Hai bên hành lang rộng rãi đều là nơi làm việc của các thư ký và trợ lý, tổng cộng có hai ba mươi người, họ phụ trách các công việc liên quan đến đời sống và công việc, phân công khác nhau, mỗi người có vòng quan hệ của riêng mình, chia sẻ công việc và chuyện phiếm.

Thư ký Kiều là thư ký trưởng, còn trợ lý chính là một phụ nữ, đều là người mới nhậm chức, chưa từng làm việc dưới thời chủ tịch cũ. Hai người bình thường chỉ giao tiếp qua việc gật đầu chào hỏi, lúc này lại cùng đứng trước cửa văn phòng của sếp, chờ đợi.

Với tiếng bước chân nhẹ nhàng dần dần tiến gần, cả hai đồng thanh: “Chào anh Trần.”

Ánh mắt không nhìn vào đôi giày vải và túi vải bố trên tay người đến, chỉ dừng lại trên sàn nhà trước mặt mình.

Trần Vụ nhìn vào cánh cửa văn phòng đóng kín: “Em ấy đang bận à?”

“Thái tử gia của Minh Ký đến bàn chuyện hợp tác.” Thư ký Kiều nói.

Trần Vụ nghĩ một lúc: “Là chuỗi nhà hàng lẩu cá chua cay nổi tiếng đó sao?”

Thư ký Kiều: “Đúng vậy.”

Trợ lý chính: “Đúng vậy.”

Trần Vụ nói: “Vậy tôi đợi một lát.”

“Anh có thể đến phòng tiếp khách số một.” Trợ lý chính cung kính nói, “Chúng tôi đã chuẩn bị đồ uống cho anh.”

Trên mặt Trần Vụ lộ rõ vẻ có việc, không thể thả lỏng, anh nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn, tôi đợi ở đây cũng được.”

Thế là hai người cũng ở lại cùng.

Ánh mắt của họ quét qua văn phòng của mình, toàn bộ cấp dưới rụt đầu lại.

Hành lang sáng sủa và yên tĩnh.

Cửa văn phòng vẫn đóng, thái tử gia của Minh Ký đã vào được vài phút.

Minh Ký thuộc nhóm đầu trong bậc thứ ba, gần như tiến sát bậc thứ hai.

Còn Khương thị ở bậc thứ hai và Minh Ký coi như là đồng nghiệp, đều thuộc lĩnh vực ẩm thực.

Hiện nay, vì con rể của chủ tịch Khương phạm tội, tất cả các dự án mà y phụ trách đều bị đình chỉ khẩn cấp, những tổn thất gây ra chỉ có thể nuốt ngược vào trong, giấu kín không dám tiết lộ số liệu cụ thể. Các lãnh đạo cấp cao vẫn cố duy trì vẻ bình tĩnh khi xuất hiện trước công chúng, tạo ra cảm giác cốt lõi của Khương thị không bị ảnh hưởng bởi vụ án hình sự này, sợ gây ra làn sóng rút vốn quy mô lớn.

Thậm chí ngay cả việc nhiều nhà hàng ở nhiều nơi bị phun nước bọt, đập cửa kính, Khương thị cũng không làm lớn chuyện, chỉ muốn vượt qua giai đoạn khó khăn này trước đã.

Một doanh nghiệp giống như một đội quân, tinh thần đoàn kết là quan trọng nhất. Như trang sức Triệu thị, dưới sự lãnh đạo của Triệu Khoát cuối cùng đã ngừng sụp đổ, còn Khương thị không có người trẻ tuổi nào đủ sức ổn định tình hình, ngày càng suy yếu, không thể vực dậy.

Nội bộ bắt đầu tan rã, rồi đến những lời đàm tiếu từ bên ngoài, Hội đồng cổ đông của Yến thị không hề lên tiếng.

Minh Ký muốn nhân cơ hội này bám vào Yến thị vững như bàn thạch, nắm bắt cơ hội ngàn năm có một để chen chân vào bậc thứ hai, thay thế vị trí của Khương thị.

Cuộc chiến danh lợi trong giới kinh doanh, sếp chắc sẽ không kể với người nhà.

Bằng không cả con người anh cũng sẽ không sạch sẽ như vậy, luôn luôn sạch sẽ như vậy, thư ký Kiều và trợ lý đồng thời nghĩ.

Cánh cửa văn phòng mở ra hai bên, một bóng người thấp hơn Trần Vụ một chút bước ra từ bên trong.

Thái tử gia Minh Ký nhìn anh: “Dinh thự Triều Lăng là tôi thua cho Yến thiếu, anh ở có quen không?”

Ý tứ là, nếu anh thấy ở đó thoải mái thì sẽ tặng các anh thêm một căn khác.

Kết quả là do vẻ ngoài kiêu ngạo bẩm sinh và ánh mắt đục ngầu vì bị dục vọng ăn mòn, một câu nói đã biến thành mỉa mai.

Thái tử gia nịnh hót không đúng chỗ, vừa định cứu vãn tình hình thì bất ngờ cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo từ văn phòng phía sau ập đến, sợ hãi vội vã bỏ đi.

Sẽ tìm cơ hội khác để lấy lòng cục cưng của Yến thiếu vậy.

Yến Vi Sí sải bước đến cửa, tự nhiên lấy túi vải của Trần Vụ, đội bảo vệ bây giờ mới thông báo cho hắn, còn thư ký và trợ lý vẫn chưa nói một lời, không biết có phải đang đợi ngày lành tháng tốt để làm phép gì không.

“Anh đến sao không nói với em? Không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào.” Yến Vi Sí thấp giọng.

Trần Vụ chột dạ: “Quên mất.”

Yến Vi Sí giữ gáy anh kéo anh vào trong, sau đó hơi ngoái đầu lạnh lùng nói: “Sau này báo cáo trực tiếp cho tôi, bất kể tôi đang làm gì, đang nói chuyện gì, anh ấy đều có thể vào ngay.”

Thư ký Kiều và trợ lý chính lập tức tái mặt đáp lại.

Cánh cửa đóng lại trước mặt họ, họ nhìn nhau, hoảng hốt quay đầu trở về vị trí của mình.

Cho đến nay, chưa có sếp tổng nào đưa con gái mình đến gần ông chủ, không có một dấu hiệu nào cho thấy họ đang cố gắng giành lấy vị trí phu nhân thông gia.

Đều đang quan sát.

Nhìn tình hình này, có lẽ cả đời họ cũng không thể đón được làn gió mong muốn đó.

Căn phòng làm việc tràn ngập mùi thuốc lá, Yến Vi Sí đang rửa táo bên bồn nước. Trái tim của hắn không ổn vì vụ tai nạn xe cộ xảy ra trên con đường mà Trần Vụ đi, đã uống thuốc định nghỉ ngơi một lát, thì lại có một tình huống nhỏ xảy ra.

Cấp dưới báo là đã hẹn trước, vậy thì gặp một lát, ai ngờ toàn lảm nhảm, một bản kế hoạch đã soạn sẵn rõ ràng mà cũng không nói rõ được, cứ thế kéo dài hơn mười phút.

Yến Vi Sí quay đầu lại trừng mắt nhìn người đang đi tới: “Không phải đã bảo anh về nhà sao?”

Trần Vụ mím môi: “Em không muốn anh đến đây à?”

Yến Vi Sí nhìn sâu vào anh, như thể bị oan ức lớn lắm: “Đừng nói nhảm, ý em là thế hả? Em đi làm mỗi ngày khó chịu biết bao, ở cửa ôm anh hôn một lúc lâu chẳng muốn ra khỏi nhà, vừa đến chiều thì bứt rứt mong tan làm nhanh, chỉ muốn buộc anh vào thắt lưng đi đâu cũng mang theo. Em không cho anh đến? Em bảo anh về nhà, chẳng qua là sợ anh không an toàn ở gần nơi xảy ra tai nạn.”

Thực ra Yến Vi Sí cũng hối hận chết đi được, sao lại nóng lòng gọi điện trêu chọc như vậy, hoàn toàn có thể đợi tan làm về nhà rồi trêu sau mà?

Yến Vi Sí rửa đi rửa lại quả táo.

Trần Vụ nhận lỗi rất chân thành: “Xin lỗi em.”

Yến Vi Sí thấy đủ thì thôi, đưa quả táo cho anh: “Vậy tha thứ cho anh.”

Trần Vụ đưa tay ra nhận, thấy Yến Vi Sí vẫn cầm táo không buông, bèn há miệng cắn một miếng, cẩn thận thăm dò: “A Sí, chuyện lớn đó, chúng ta bị tống tiền bao nhiêu vậy?”

Yến Vi Sí giơ ra một bàn tay ướt đẫm.

Trần Vụ nuốt miếng táo giòn ngọt: “Năm mươi nghìn?” Ánh mắt anh chuyển từ bộ đồ thủ công trên người Yến Vi Sí sang chiếc thùng rác tinh xảo bên cạnh bồn rửa, nâng con số lên, “Năm trăm…” Rồi lại nâng lên một lần nữa trong thời gian ngắn, “Năm triệu?”

Yến Vi Sí: “Ừm.”

Đôi mắt trong veo long lanh của Trần Vụ mở to: “Vì cái gì?”

Yến Vi Sí ngoắc ngoắc tay với anh, anh đi theo, một mạch ra khỏi phòng vệ sinh, băng qua văn phòng rộng lớn, dừng lại bên bàn làm việc.

Túi giấy được lấy ra, để lộ một chồng ảnh nhỏ bên dưới.

“Đây chẳng phải là anh và người đồng hương sao? Thế mà lại bị chụp lén.” Trần Vụ sững sờ đến nỗi ngón tay run rẩy.

Yến Vi Sí cúi đầu nhìn vết cắn trên quả táo: “Người đồng hương nào, sao em chưa từng gặp?”

“Chính là người đồng hương đã giúp anh tìm việc ở Tây Đức trước đây.” Trần Vụ ngẩng đầu nhìn Yến Vi Sí, “Anh đã kể với em rồi, còn kể những hai lần.”

Nếu Yến Vi Sí nói mình không nhớ, thì tức là không để bụng.

Ghê gớm, trời sắp sập rồi.

Yến Vi Sí trầm ngâm: “Có chút ấn tượng.”

“Thế à? Đã lâu rồi không liên lạc, hôm nay gặp ở bãi đỗ xe bệnh viện, bọn anh cũng rất bất ngờ.” Trần Vụ nói, “Nhưng bọn anh chỉ trò chuyện thôi, anh ấy không ôm anh, ảnh ghép rồi.”

“Thật sự không ôm.” Anh thì thầm, “Làm sao anh có thể để người khác ngoài em ôm anh chứ?”

Yến Vi Sí kìm nén cảm xúc mới không bật cười tại chỗ. Hắn nắm lấy bàn tay run rẩy của người yêu, đưa lên môi cắn hai cái, hôn vài cái: “Em biết là ảnh ghép.”

Trần Vụ lại nhìn vào bức ảnh, không thể tin được: “Ghép mà cũng thật quá, không có dấu vết gì.”

Yến Vi Sí thấp giọng: “Ừ, kỹ thuật không tệ.”

Trần Vụ nghiêm mặt: “Nhưng kỹ thuật tốt đến đâu cũng không phải là thật.”

Yến Vi Sí: “Đúng vậy.”

“Chỉ mấy tấm ảnh thế này mà đòi năm triệu…” Trần Vụ nhíu mày, “A Sí, chúng ta không đưa.”

“Nếu không đưa, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức về em, tiêu đề là —— nghi ngờ chủ tịch Yến thị bị cắm sừng.” Yến Vi Sí nhíu mày, “Bên ngoài ai cũng biết, em là người của anh.”

Trần Vụ nói: “Đừng quan tâm đến những lời đồn bên ngoài, anh biết là giả, em cũng biết là giả, vậy thì không sao cả.”

Yến Vi Sí cúi đầu im lặng không nói.

Trần Vụ lo lắng nhích lại gần Yến Vi Sí: “Sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Yến thị sao?”

Yến Vi Sí không chút biến sắc, hơi cúi người để hơi thở có mùi trái cây của Trần Vụ phả lên môi mình, thực hiện một cái hôn ngọt ngào kín đáo: “Cái đấy thì không.”

Trần Vụ chìm vào suy nghĩ.

Yến Vi Sí lười biếng dựa vào bàn làm việc, quần tây kéo lên một đoạn theo cử động của chân, để lộ đôi tất đen, đôi mắt cười nhẹ nhàng híp lại: “Chúng ta vô cùng bị động, phải tìm cách phản công.”

Trần Vụ ngập ngừng đưa ra đề nghị: “Tra xem đối phương là ai, tra ra thông tin chi tiết…”

Yến Vi Sí khéo léo gợi ý: “Rồi sao nữa?”

Trần Vụ nắm lấy bàn tay cầm quả táo của hắn đưa lên môi mình, cúi đầu cắn một miếng nhỏ: “Rồi em tự xem mà làm đi, anh không muốn nghĩ nữa.”

Yến Vi Sí: “…”

“Em tiếp tục làm việc đi, anh về trước đây.” Trần Vụ tiến lại gần cắn mất hơn nửa quả táo.

Yến Vi Sí: “…”

Hắn kéo người vào lòng: “Về đâu, đã đến rồi mà không đợi em cùng tan làm à?”

Trần Vụ lấy miếng táo ra khỏi miệng: “Anh còn có việc phải đến căn cứ một chuyến.”

Bản báo cáo của Trường Ninh từ tổ nghiên cứu gửi đến Yến thị, từ thư phòng ở nhà trở lại tổ nghiên cứu, trong suốt quá trình đó anh đều không nhúng tay vào.

Giám đốc nói cấp trên không phạt bọn họ nữa, yêu cầu gieo trồng lại, vẫn đang chờ đất được vận chuyển bằng đường hàng không đến, trước đó khoang nuôi cấy phải được khử trùng ba lần.

Trần Vụ đẩy đẩy bàn tay đang đặt trên eo mình: “A Sí.”

Yến Vi Sí đặt mái đầu đầy keo vuốt tóc lên vai anh: “Toàn bộ Yến thị trừ một số người đi công tác ở nơi khác, hầu hết đều đang cá cược, cá cược xem tối nay có tăng ca hay không.”

Trần Vụ không hiểu gì cả.

“Anh nói xem có tăng ca không?” Yến Vi Sí dụi mũi vào phần cổ thoang thoảng mùi mồ hôi của anh.

Trần Vụ cắn quả táo theo một đường: “Chẳng phải là phải dựa theo khối lượng công việc sao?”

Yến Vi Sí trêu chọc: “Công việc làm mãi không hết.”

Trần Vụ đáp: “Vậy tối nay không tăng ca nữa, để mọi người nghỉ ngơi.”

Yến Vi Sí ấn Trần Vụ lên ghế làm việc của mình, xoay màn hình máy tính lại: “Anh gửi thông báo đi.”

Thế là Trần Vụ làm theo yêu cầu của Yến Vi Sí, gửi thông báo xuống.

Nhân viên cấp dưới trong nhóm nhỏ liên tục gửi lì xì ăn mừng, không ai thua cược, vụ cá cược này thắng dễ dàng không có chút thử thách nào.

Tối hôm ấy, tại một tòa nhà cũ ở một quận nào đó của Thủ Thành

Tay săn ảnh kết thúc một bữa tiệc nhậu nhẹt khoác lác, người nồng nặc mùi rượu và nước hoa phụ nữ trở về nhà. Gã vừa nghêu ngao hát vừa mò mẫm chìa khóa, bước chân loạng choạng đi mở cửa, đá phải thứ gì đó.

Lúc này gã mới chú ý có một túi giấy dựa vào cửa.

Tay săn ảnh tỉnh rượu được một phần năm.

Khi gã ngồi xổm xuống nhặt túi giấy lên, xác định là cùng một túi với cái gã đã tống tiền Yến thị ban ngày, móng tay vàng khè của gã cào rách dấu “×” trên túi giấy, gã hoàn toàn tỉnh rượu.

Dấu “×” là dấu gã để lại khi viết sai, miệng túi còn có dấu vết bị rách do gã quá kích động nên run tay.

Tay săn ảnh mềm chân quỳ xuống, đây không phải là lần đầu tiên gã tống tiền người giàu, lần nào cũng bình an vô sự.

Phương pháp là đúc kết từ kinh nghiệm của các bậc tiền bối, tuyệt đối an toàn. Sao lần này lại để lộ thông tin cá nhân và địa chỉ, hơn nữa còn nhanh như vậy?

Tay săn ảnh mở túi giấy, những tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống đất. Gã chỉ nhìn một trang, tiếng thở đã nặng nề như con trâu già sắp chết, mấy trang sau được đọc trong trạng thái hồn lìa khỏi xác.

Toàn là thông tin riêng tư của gã.

Toàn bộ!

Gã vốn là phóng viên của một tờ báo chính thống, có lần lén lút lấy tư liệu đồng nghiệp chụp được để tham gia cuộc thi và tiêu hủy phim gốc của người ta, nhưng vẫn bị bắt được. Tổng biên tập yêu cầu gã trả lại tiền thưởng cho đồng nghiệp, tự mình từ chức. Chuyện này không bị công khai, đã được giải quyết riêng.

Những chuyện này cũng bị điều tra ra.

Còn có chuyện trước đây hắn từng tò mò mà đến tiệm mát xa hai lần, lần nào gọi số mấy.



Thời học sinh yêu sớm bị phát hiện và mời phụ huynh, trước mặt thầy cô, bạn gái và gia đình hai bên, gã hèn nhát không dám nhận trách nhiệm, đổ lỗi do bạn gái ép buộc.



Hồi nhỏ nghịch ngợm đập vỡ đầu một người, vì sợ bị đánh nên đã khóc lóc nói dối không phải mình làm, đổ oan cho người khác.



Năm ngoái, gã đánh bạc vay nặng lãi, không có tiền trả mà cũng không muốn bị chặt tay, nên đã lén chạy trốn đến đây.



Tất cả những vết nhơ trong đời, những nút thắt định mệnh, đều bị đào bới ra.

Gã không phải nhân vật lớn tiếng tăm gì, những chuyện này bị phanh phui cũng chẳng khiến gã thân bại danh liệt, nhưng vị kia không nhằm mục đích này.

Tay săn ảnh nhặt chiếc túi giấy tưởng chừng đã trống không, thò tay vào sờ soạng, chạm vào thứ gì đó dính bên trong, bèn móc ra.

Là một tấm ảnh.

Chính là cảnh gã trốn trong xe chụp lén.

Trên ảnh còn có mã dữ liệu.

Sợ gã không hiểu, còn ghi chú rõ là một phần dữ liệu máy ảnh của gã đã bị xóa.

Tay săn ảnh không cần mở máy ảnh ra xác nhận, chắc chắn là thật, mấy cuộn phim đó đã biến mất lúc nào không hay. Gã toát mồ hôi lạnh, mấy vết son môi trên cổ càng thêm kệch cỡm trong nỗi khủng hoảng của gã.

Vị kia không đánh người, không phá máy ảnh, mà lại ra dáng quân tử, lấy gậy ông đập lưng ông.

Ai mà chẳng có bí mật.

Dù bình thường tâm thường đến đâu, cũng có những góc khuất không muốn người khác biết.

Vì con người vốn đa chiều, nhiều mặt.

Tay săn ảnh quỳ trước cửa hồi lâu mới khó khăn vịn cửa đứng dậy. Trước đó không lâu bạn bè nói với gã rằng trong giới không ai dám đụng vào cậu út nhà họ Yến, gã đã huênh hoang tuyên bố mình nhất định sẽ nổ phát súng đầu tiên, còn khẳng định chắc nịch không có ngoại lệ, tình yêu thần tiên gì đó đều là vỏ bọc, cứ chờ xem!

Cửa vừa mở, gã đã ngã vật ra tấm thảm ở lối vào.

Điện thoại báo có tin nhắn, có lẽ bạn thân nghe nói về chuyện gã vung tiền như nước trong bữa tiệc, viết chi phiếu cả triệu cho phụ nữ, nên đến chúc mừng.

Tay săn ảnh run rẩy gửi tin nhắn thoại: “Không có tin gì, sẽ không theo nữa.”

Bạn bè nhắn lại: “Sao giọng ông run thế, có chuyện gì vậy, bị tóm rồi à, bị cậu út Yến đánh hả?”

Tay săn ảnh: “Không phải.”

“Khuyên ông đừng có ý định gì với người đó, nếu ông biết ai muốn động đến anh ta hoặc người yêu của anh ta, ông cũng nên ngăn lại. Anh ta không giống những kẻ giàu có khác.”

Kiểu thong thả ung dung đó, còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với phẫn nộ, đe dọa hay bạo lực đẫm máu.

Vài ngày sau, trước khi ngủ, Trần Vụ ngẩng đầu lên khỏi vòng tay Yến Vi Sí, hỏi về phần diễn biến tiếp theo của vụ tống tiền.

Yến Vi Sí nói với giọng ngái ngủ: “Dọa chạy rồi.”

Trần Vụ còn định nói thêm thì Yến Vi Sí vỗ lưng anh: “Mau ngủ đi.”

Anh cứ thế ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Trần Vụ tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, vô thức trở mình vài lần rồi lăn ra mép giường, đưa tay mò tìm kính trên tủ đầu giường, đầu ngón tay chạm vào một vật cứng, sờ soạng một lúc.

Là một chiếc hộp gỗ.

Trần Vụ chậm chạp dụi mắt ngồi dậy: “A Sí, chiếc hộp gỗ này là gì thế?”

Không ai trả lời.

Trần Vụ tìm thấy cặp kính đeo lên, nhìn rõ vẻ ngoài cũ kỹ loang lổ của chiếc hộp gỗ.

“A Sí!” Trần Vụ hô to, “A Sí!”

Yến Vi Sí tay cầm tờ Thời báo Kinh tế mới đọc được một nửa xuất hiện ở cửa phòng ngủ: “Hồn vía sắp bị anh gọi bay mất rồi.”

Trần Vụ chỉ vào chiếc hộp gỗ, môi run run song không thốt ra được lời nào.

“Cấp dưới tìm được mang đến, chờ anh xác nhận.” Yến Vi Sí nói, “Anh xem nó có phải là của cha nuôi anh không.”

Trần Vụ dùng lực lau mặt hai cái: “Đúng, đúng, chính là chiếc hộp gỗ nhỏ của cha nuôi anh.” Anh kéo khóa nhỏ, lẩm bẩm, “Đây là cái mà anh mua ở chợ, hơn hai tệ.”

Yến Vi Sí nhướng mày: “Em cạy khóa ra giúp anh nhé?”

Trần Vụ lắc đầu.

“Vậy anh tự làm đi.” Yến Vi Sí quay người đi một bước, sau đó ngoái lại nói, “Em chưa mở ra đâu.”

Không bao lâu sau, Yến Vi Sí quay lại, chiếc hộp gỗ đã không còn trên tủ đầu giường.

Không biết Trần Vụ đã cất nó đi đâu, mắt anh đỏ hoe, bị cảm động bởi điều gì đó, hiển nhiên anh đã nhìn thấy thứ mình muốn, cũng có được câu trả lời như kỳ vọng.

Yến Vi Sí không hỏi, Trần Vụ cũng không nói.

Hộp gỗ chứa đựng những bí mật về Quý Trường Hà, không liên quan gì đến tình cảm của họ.

Ánh nắng ngày nghỉ dường như còn nóng hơn cả ngày làm việc.

Có thời gian ra ngoài dạo chơi, nhưng không có nhiệt độ thích hợp để ra ngoài.

Trước khi đi đến căn cứ, Trần Vụ đã dọn dẹp nhà cửa, Yến Vi Sí không tham gia bất kỳ hoạt động giải trí nào, mà ở nhà cùng anh phân chia công việc.

Hai người dọn dẹp xong, nằm song song trên ghế sô pha ngắm nhìn thành quả lao động của mình.

Vài năm trôi qua, căn hộ cao cấp lộng lẫy đã được thêm vào nhiều vật dụng đời thường gần gũi, trở thành một tổ ấm tràn đầy yêu thương.

Yến Vi Sí đột nhiên lên tiếng: “Em định mua nhà.”

Trần Vụ đang duỗi chân làm ván nhảy cho mèo tam thể, nhìn tam thể nhảy qua nhảy lại. Nghe thấy câu nói này của Yến Vi Sí, anh lập tức đặt chân xuống đất, ngồi thẳng dậy: “Cần mua sao? Nhà bây giờ ở rất tốt mà.”

Yến Vi Sí xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út: “Mua nhưng không ở.”

Trần Vụ suy nghĩ rồi nói: “Nếu giá nhà giảm mà không bán được thì chẳng phải là lỗ à?”

“Cũng không phải để bán.” Yến Vi Sí nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Trần Vụ, bật cười, “Đừng lo, mua xong rồi, anh chỉ cần ký tên là được.”

Đang lúc tình cảm dạt dào, chuông cửa vang lên.

“Ai mà vô duyên thế không biết.” Yến Vi Sí cau mày khó chịu.

“Không phải Tiềm Tiềm, con bé lần nào đến cũng báo trước.” Trần Vụ đứng dậy, “Chắc là Hoàng Ngộ.”

Yến Vi Sí kéo tay anh: “Mở cửa làm gì, đừng mở.”

“Đừng nhõng nhẽo nữa.” Trần Vụ ôm lấy đầu bạn trai, hôn hắn một cái.

Yến Vi Sí nhận được nụ hôn, hài lòng.

Hoàng Ngộ đến, còn mang theo hai chiếc thùng đóng gói cao ngang người.

Mở ra ngay tại lối vào, bên trong toàn là chậu hoa, một bộ mười cái, đồ cổ có giá trị sưu tầm rất cao.

Hoàng Ngộ cởi giày da, quen thuộc tìm đôi dép lê mỗi lần đến đều dùng trong ngăn thứ hai của tủ giày: “Vứt mấy cái chậu hoa ăn mày của anh đi, thay bằng bộ này.”

Trần Vụ rất ngại ngùng: “Hai cây thuốc tôi định đưa cho Đàm tiểu thư vẫn chưa trưởng thành.”

Hoàng Ngộ cúi xuống nhìn: “Anh sẽ quỵt nợ hả?”

Trần Vụ đáp: “Không đâu.”

“Vậy thì được rồi.” Hoàng Ngộ xỏ dép lê đi vào phòng khách, “Anh Sí.”

Nhân lúc Trần Vụ đang sắp xếp chậu hoa ở lối vào, Hoàng Ngộ tranh thủ tìm anh Sí để nói rõ mục đích khác của mình khi đến đây.

“Tối nay mười một giờ có cuộc đua trên đường Lan Sơn, mày đi không anh Sí? Tao đã chuẩn bị sẵn mấy chiếc motor, mày chọn thoải mái.” Hoàng Ngộ hào hứng nói, “Chúng ta cũng hồi tưởng lại thanh xuân chứ?”

Làm giám đốc thời đại mới, tuyệt đối không để mình bị giới hạn trong những cuộc họp khô khan, phải phát triển toàn diện về đức, trí, thể, mỹ, lao động.

“Không đi.” Yến Vi Sí bày vẻ thanh tâm quả dục, “Chơi motor cái gì, kích thích tim mạch, quá nguy hiểm.”

Hoàng Ngộ: “Khiếp.”

Yến Vi Sí: “Mày thử khiếp thêm lần nữa xem.”

Hoàng Ngộ xoa xoa nếp nhăn hình chữ “川” không biết xuất hiện trên trán từ lúc nào, cười không đứng đắn: “Không điên cuồng thì sẽ già mất.”

Yến Vi Sí không dao động: “Để anh Sí của mày già, ok?”

Hoàng Ngộ gãi gãi đầu: “Anh Sí mày thật sự không đi à? Hiếm khi cả tao và mày đều rảnh, có xe, kiểm tra an toàn tao cũng đã làm rồi. Dẫn theo Trần Vụ đi, hóng mát trên đường cao tốc lãng mạn lắm.”

Anh Sí thích trò tình thú nhỏ, đi theo hướng này là đúng rồi, Hoàng Ngộ nhanh chóng chớp lấy thời cơ: “Mày nghĩ mà xem, núi rừng, đêm khuya, trăng sáng sao tỏ, anh ta ôm mày từ phía sau, gió thì thầm bên tai hai người.”

Đây chắc chắn phải đứng trong top ba câu nói sến súa nhất, tất cả những gì học được suốt đời đều dồn vào câu này.

Yến Vi Sí quả thực hơi động lòng, nhưng mà…

“Ở Xuân Quế tao đã từng hứa với Trần Vụ, về Thủ Thành sẽ không đua xe nữa.”

Hoàng Ngộ buột miệng thốt ra: “Mày hứa với Trần Vụ thì chắc chắn sẽ làm được à? Hết nghỉ hè anh ta đi làm sinh viên trao đổi, chị năm của mày vẫn hôn mê bất tỉnh, không ai tạm thay mày một năm, mày chỉ có thể…”

Sắc mặt Yến Vi Sí lập tức thay đổi.

Hoàng Ngộ vội vã chạy ra cửa: “Trần Vụ! Có phải anh đang thay chậu cho cây thuốc không! Để tôi giúp anh!”

Trần Vụ thật sự để Hoàng Ngộ loay hoay với cây thuốc, hoàn toàn không sợ gã làm gãy chỗ nào.

Hoàng Ngộ nhổ cây thuốc ra khỏi chai nước như nhổ củ cải, bất cẩn làm rụng một chiếc lá, tim gã đập hụt một nhịp.

Trần Vụ vô tư thật.

Mèo chó giẫm loạn lên bùn đất.

Hoàng Ngộ bực mình đau đầu: “Đi đi đi!”

Vừa mới dọn dẹp xong, nếu mèo chó làm bẩn nhà, anh Sí sẽ chém gã mất. Gã đóng cửa thông ra phòng khách, vụng về bế mèo lên lau chân, rồi lại lau chân cho chó, mệt ngất ngư.

May mắn đài quan sát đã nâng kính chắn nắng và bật điều hòa, nếu vẫn là ban công ngoài trời nắng gắt, Hoàng Ngộ có thể chết ở đây luôn.

Hoàng Ngộ chuyển ba cây dược liệu vào chỗ ở mới của chúng, sau đó mỏi eo đau lưng trở lại phòng khách, phát hiện cả anh Sí và Trần Vụ đều không còn ở đó.

Không lẽ lại tình tứ khi có người ngoài? Không thể nào, anh Trì có chừng mực.

Hoàng Ngộ rửa sạch tay rồi lần theo tiếng động đến thư phòng.

Cửa khép hờ, Hoàng Ngộ lén lút nghe trộm một lúc, biết được rằng anh Trì sắp đi công tác nước ngoài.

Gã cũng sắp đi công tác, lịch trình của anh Sí muộn hơn gã một ngày, thành phố cũng không xa điểm đến của gã lắm, đến lúc đó gã có thể rủ anh Sí đến tham quan vườn nho mới mua của mình.

Lúc này, Trần Vụ đang viết giấy ghi chú cho anh Sí.

Hoàng Ngộ gõ cửa bước vào, không ai quan tâm đến gã, cả hai đều đang chìm đắm trong bầu không khí chia ly chưa bắt đầu. Gã chỉ đứng bên cạnh quan sát chốc lát.

Nội dung trên giấy ghi chú bao gồm những điều cần chú ý hàng ngày, có cả hướng dẫn thuốc men.

Hoàng Ngộ không nhịn được lên tiếng: “Chẳng phải chưa đi công tác à? Cần phải chuẩn bị sớm như vậy không?”

Trần Vụ nghiêm túc viết lên giấy ghi chú: “Tôi sợ đến lúc đó nhất thời không nhớ ra, bỏ sót điều nào đó.”

Hoàng Ngộ nhăn nhó, vậy thì sao, bỏ sót thì đã sao? Anh Sí có thể chết đói chết rét được chắc? Trần Vụ làm như thể không có anh ta, anh Sí sẽ không thể tự chăm sóc bản thân ấy.

Trần Vụ viết cả một đống giấy ghi chú rồi dừng bút suy nghĩ phút chốc, không nghĩ ra còn thiếu gì nữa, nhưng vẫn không yên tâm, nên tự mình vào phòng ngủ để suy nghĩ tiếp.

“Một tờ, hai tờ, ba tờ, bốn tờ, năm tờ…” Hoàng Ngộ cầm một phần giấy ghi chú lên đếm, cười nói, “Anh Sí, mày chỉ đi công tác hai ngày thôi, anh ta viết nhiều thế này, định làm vợ hiền mẹ đảm à, giả tạo quá đi.”

Yến Vi Sí giật lấy những ghi chú đó: “Mày có không?”

Hoàng Ngộ: “…”

“Cho nên…” Yến Vi Sí thương hại tặc lưỡi, “Một tờ cũng không có?”

Hoàng Ngộ: “…”
Bình Luận (0)
Comment