Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 9

Mùi vị xốp xốp giòn giòn, nhai vài cái sẽ tràn ra hương vị thơm ngon, không hề có mùi bùn đất.

Mặc dù nó ngon đến không ngờ, nhưng Yến Vi Sí lại bày ra vẻ mặt khó nuốt nổi.

Chết vì sĩ diện.

Điều này khiến Trần Vụ cho rằng cá mương chiên giòn không hợp khẩu vị của hắn, nên anh một mình ăn hết sạch.

Yến Vi Sí gặp ác mộng cả đêm.

Trong mộng, cá mương vẫy đuôi, miệng cá phát ra giọng Trần Vụ, kêu một cách tủi thân ai oán, “Anh trai ơi… Huhu…… Anh ơi… Huhu… Anh trai…”

Hắn tỉnh dậy với cảm giác ớn lạnh, nổi da gà khắp người.

Mà kẻ đầu sỏ đang ngáy.

Ánh trăng chiếu qua khe hở nhỏ để thông gió trên cửa sổ, chỉ có một quầng sáng nhỏ mông lung chui vào, không chiếu sáng được gì.

Trong vô thức, ngôi nhà bao trùm bởi hơi thở sự sống chìm trong bóng tối.

Chiếc chăn trên giường gỗ nhỏ quấn chặt lấy cơ thể Trần Vụ, anh có tư thế ngủ yên tĩnh, Yến Vi Sí nhìn một lúc rồi cầm bao thuốc và bật lửa đi ra ngoài.

Đêm hôm khuya khoắt, một người câu cá đêm nhìn thấy đóm lửa lập lòe lúc sáng lúc tối thì tưởng là người đồng đạo, nên mới đạp xe lại gần, mở miệng xin điếu thuốc.

Một giây sau như thể nhìn thấy lệ quỷ, túm ghi đông xe chạy biến.

Chiếc xe đạp gần như bốc khói.

Tựa hồ chỉ muộn một giây là sẽ xảy ra tai bay vạ gió, hoặc là xe phế, hoặc là người phế.

Trần Vụ dậy sớm đem một ít cá chép nhỏ rán đã ỉu xìu tới trường học.

Đến giờ ăn trưa, anh vừa mở hộp giữ nhiệt ra là đã có mùi thơm ngào ngạt.

Các đồng nghiệp hỏi mua cửa hàng nào, anh đáp là tự mình chiên.

“Ồ wow.” Chú Lưu dùng tay nhấc đuôi cá chép nhỏ, xách nó lên ném vào trong miệng, nhai rộp rộp vài lần rồi giơ ngón tay cái lên, “Tay nghề này của cháu có thể mở cửa hàng đấy.”

Hai người đồng nghiệp khác cũng khen anh không dứt lời.

Trần Vụ lau kính, mỉm cười khiêm tốn.

Chú Lưu nhai cá nhỏ, chỉ mỗi Tiểu Trần mang thức ăn theo, sống nghiêm túc chân thành. Không giống như mấy ông già bọn họ toàn tùy tiện ăn gì đó trong nhà ăn của trường cho no bụng.

Ôi, cá thơm thật.

“Tiểu Trần này, chú ăn thêm ít nữa nhé.” Chú Lưu mặt dày mày dạn đến gần.

Trần Vụ đẩy hết cho chú.

Chú Lưu chia cho anh hai cái bánh nướng, ăn uống no đủ rồi thảnh thơi xỉa răng, đột nhiên nói: “Kết bạn với con gái hiệu trưởng rồi nhỉ?”

Trần Vụ sặc cơm: “Chú đã biết rồi ạ?”

“Chú có tham gia một nhóm wechat của học sinh.” Chú Lưu vuốt vuốt hai chòm râu của mình, “Đánh vào nội bộ, nắm giữ tư liệu trực tiếp.”

Trần Vụ biểu hiện khiếp sợ “Còn có thể như vậy à”.

“Không thể nghĩ ra chuyện này đúng không.” Chú Lưu thích ý vắt chân rung rung, “Không phải là chú không dẫn cháu vào, mà là tâm tư cháu đơn giản, cũng sẽ không lừa gạt ai, không thích hợp với công việc nằm vùng.”

Trần Vụ không nói gì.

“Không phải ý nói cháu ngu ngốc.” Chú Lưu ngừng rung chân, trở nên nghiêm túc.

Trần Vụ: “… Cháu cũng không nghĩ thế.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Chú Lưu tiếp tục rung chân, “Thật ra chú làm gián điệp trong nhóm chat là đùa cháu thôi. Chủ yếu là chú muốn đề phòng chuyện đi lệch quỹ đạo với xã hội. Chúng ta phải theo kịp thời đại, không bị thời đại phát triển nhanh chóng bỏ lại phía sau. Cháu là thanh niên, không cần lo lắng chuyện này.”

Trần Vụ nói: “Chú biết nhiều thuật ngữ trên mạng hơn cháu, tâm hồn trẻ trung.”

“Thế à?” Chú Lưu ửng đỏ mặt già, “Nói đến con gái hiệu trưởng, nhiều bạn thì đường dễ đi.” Chú nâng chén trà, lấy nắp chén lướt qua mặt nước, “Cuộc đời dài lắm, hố to hố nhỏ khắp nơi toàn là hố, chưa biết chừng một ngày nào đó có thể kéo cháu một cái.”

Trần Vụ vê hết những hạt cơm vừa nãy văng ra ngoài rồi ném chúng đi.

“Dạ.”

Tuyết vừa tan liền bắt đầu đóng băng, lớp băng của hồ chứa về cơ bản rất mỏng và diện tích không lớn, hầu hết các vị trí câu cá phổ biến sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng có một số người khăng khăng đòi ném đá để tạo một lỗ thủng trên băng rồi vung cần câu, livestream sông băng cầu sinh.

Camera xoay chuyển, người đàn ông mang cần câu bốn lưỡi lên, tay chân luống cuống bắt con cá từ chiếc xô bên cạnh, kẹp chặt miệng con cá và móc nó vào lưỡi câu.

Móc cá hết toàn bộ xong, người nọ ngẩng đầu liền đối diện với Trần Vụ.

“Anh bạn, tôi đi kiếm miếng ăn thôi.” Người đàn ông nâng cặp kính râm lớn bị trượt xuống.

Trần Vụ đeo khẩu trang và đội mũ Lôi Phong, che kín mít, chỉ lộ ra ngoài một đôi mắt và bóng râm vành mũ. Anh chuyển mắt từ mang cá chảy máu đầm đìa sang dây câu thắt nút: “Móc cả bốn cái, liệu có hơi giả không?”

Người đàn ông chợt hiểu ra, cảm kích làm động tác chắp tay ôm quyền, sau đó ngồi xổm xuống và thô bạo dỡ con cá xuống.

“Đây là lần đầu tiên tôi làm… Làm nghề này, không thành thạo. Anh bạn à, cậu có thể hướng dẫn không… Ôi anh bạn à! Thêm wechat đi?!”

Trần Vụ không dừng lại, những vụn băng trên con đường rải sỏi bị anh giẫm lên vang rẹt rẹt. Từ đằng xa anh phát hiện ông cụ nhìn hồ chứa bị bắt thu phí câu trộm, trông có vẻ trò chuyện không tốt lắm.

Đối phương bày tư thế có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Trần Vụ còn chưa tới gần, ông cụ đã giải quyết người kia, anh thấy thế bèn quay đầu.

“Tiểu Trần!”

Ông cụ vừa vẫy tay với anh vừa chạy về phía này, thân thể khỏe mạnh hơn không ít người trẻ tuổi, nói chuyện cũng không thở dốc, “Có chuyện này cần cậu hỗ trợ.”

Trần Vụ tháo khẩu trang: “Ông nói đi ạ.”

“Cậu có thể bảo thằng nhóc cùng nhà là quá nửa đêm thì đừng ra ngoài hoạt động được không?” Ông nói, “Sắp sang năm mới tới nơi rồi, không ai mong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Trần Vụ chậm rãi gấp khẩu trang bỏ vào trong túi: “Nửa đêm cậu ấy đi đâu, làm gì ạ?”

Ông cụ chỉ bàn tay khô héo vào một chỗ: “Chỉ ngồi ở kia.”

Trần Vụ nhìn sang.

Chếch đối diện nhà trệt, chỉ cách cửa mười bước.

“Tuy dọc đường có đèn, nhưng chỗ gần nước cũng chẳng có ánh sáng mấy, đột nhiên nhìn thấy người có thể dọa sợ mất nửa cái mạng đấy.”

Ông cụ lấy điếu thuốc lá kẹp trên tai xuống, bóp bóp chỗ bị dẹp xuống rồi dùng hàm răng thưa cắn lên. Ông từng hỏi Tiểu Trần có phải là họ hàng của đứa bé trai kia không, Tiểu Trần nói là trước đây quen biết, tới ở nhờ vài ngày. Thông qua quan sát trong khoảng thời gian này, ông cảm giác mối quan hệ giữa hai người bình thường.

Nếu không phải không còn cách nào khác, ông cụ sẽ không tìm Tiểu Trần làm người trung gian.

“Thời tiết quỷ quái, ban đêm cũng lạnh thật ấy, không bằng ở trong nhà thôi, đừng ra ngoài lang thang.” Ông cụ đốt điếu thuốc, “Tôi chỉ gọi cậu nhờ nói với cậu ta chuyện này.”

Trần Vụ nghe xong, khó xử nói: “Ông ơi, ông xem, cậu ấy ở cửa nhà, không phải đi nhà người khác, cũng không làm gì, chỉ là ngồi ở mép nước, không quấy rầy đến ai. Chúng ta nhiều ít gì cũng đều có buổi tối không ngủ được, muốn đi ra dạo một lát. Cậu ấy không ngoại lệ, tuổi nhỏ cũng có chuyện phiền lòng thôi.”

“Hơn nữa, có người câu đêm từng dọa cháu sợ, cháu có thể nói không cho bọn họ câu đêm nữa à?”

Anh thở dài, “Không được đâu ông, không hợp lý.”

Ông rít vài hơi khói: “Cậu nói cũng đúng, buổi tối tôi chạy nhiều hơn vậy.”

Trần Vụ phủi phủi vết tro bụi trước ngực ông: “Vất vả ông rồi ạ.”

Ông xua tay: “Cậu bận chuyện của cậu đi.”

Khi Trần Vụ vào nhà, ông cụ trốn bên cửa sổ, dán một mắt vào khe cửa sổ đang mở và lén lút nhìn vào.

Đi học chưa về.

Trên bàn chỉ có một cốc nước, trên võng rải rác vài cuốn truyện tranh, nhưng không có cuốn nào liên quan đến việc học.

Nhánh cây chọc vào chân làm ông cụ sợ nhảy dựng, ông có tật giật mình vội vàng rời đi.

Lúc mới tới đây, thằng nhóc ấy suýt nữa gây ra án mạng. Cũng là do mấy tên không an phận, không chăm chỉ học hành mà toàn học cái xấu, muốn thừa cơ người ta ngủ mà vào nhà trộm đồ, còn trộm chiếc xe máy kia.

Bọn họ cho rằng nơi này trước không có làng sau không cửa hàng, dễ xuống tay, kết quả là đá trúng tấm sắt.

Ai đã xem hiện trường đều thà đi đường vòng chứ không đi hướng này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Buổi tối ông cụ thà gặp quỷ còn hơn gặp hắn.

Chỉ có những người mới đến câu cá ở hồ chứa chẳng biết gì cả, còn muốn tới cửa xin nước mượn nhà vệ sinh.

Sắp tốt nghiệp rồi nhỉ, tốt nghiệp xong hẳn là sẽ rời đi…

Trần Vụ muốn mua bể cá về nuôi đám cá chép nhỏ còn dư lại, Yến Vi Sí ngoài miệng nói nuôi cái thứ kia làm gì, cùng lắm là sống hai ngày thôi, nhưng hắn cũng vẫn đi theo.

Bể cá cũng phải tới chợ đồ cũ mua, Yến Vi Sí phàn nàn suốt chặng đường. Trần Vụ mua cho hắn cốc trà sữa nóng hổi. Hắn vừa uống vừa tỏ ý khinh bỉ khi Trần Vụ chọn bể cá.

Rõ ràng Trần Vụ còn chẳng hỏi hắn.

Mua xong bể cá, Trần Vụ nói phải đi về, Yến Vi Sí khoanh tay đứng ven đường: “Chỉ thế?”

“Cảm ơn bạn học Yến đã cùng tôi đi mua bể cá.” Trần Vụ kéo xe đẩy nhỏ, liếc hắn một cái, đột nhiên nhanh trí, “Tôi mời cậu ăn cơm.”

“Tôi thiếu bữa này của anh chắc?” Yến Vi Sí cúi đầu nhét chuỗi tràng hạt mát lạnh vào trong tay áo, nhướng mi cảnh cáo: “Nếu gói lại đồ thừa giống lần trước, tự anh…”

“Tôi đi vệ sinh, cầm bể cá cho tôi!” Trần Vụ gấp gáp đưa xe đẩy nhỏ vào trong tay Yến Vi Sí, chạy nhanh theo hướng nhà vệ sinh công cộng.

Không lâu sau, Trần Vụ đi vệ sinh về, dùng sức vẫy vẫy tờ rơi trong tay: “Bạn Yến, gần đây có một tiệm mới…”

“Anh Sí!”

Trên đường đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo, cắt ngang câu nói kế tiếp của Trần Vụ.

Là Hoàng Ngộ. Theo sau gã là một vài nam nam nữ nữ thân mặc hàng hiệu.

Yến Vi Sí thoáng nghiêng đầu về hướng Hoàng Ngộ, khi hắn quay lại nhìn Trần Vụ thì chỉ bắt được bóng dáng chạy trốn chật vật của đối phương.

Còn nhanh hơn chuột nhắt.

Thể hiện bản thân một chút rồi, thật sự không muốn và thậm chí kháng cự việc bước vào vòng tròn của hắn.

Yến Vi Sí cười khẩy ấn mở di động, xem wechat.

Trần Vụ: Bạn học Yến, tôi về trước đây!

Trần Vụ: Còn phải phiền cậu chăm sóc bể cá! [chắp tay][chắp tay][chắp tay]

Yến Vi Sí: Vứt rồi.

Ở khu vui chơi giải trí ngầm, một nhóm người ăn uống no đủ đang hát karaoke.

Hoàng Ngộ vùi mình trong sô pha tìm Yến Vi Sí nói chuyện, hoa khôi Trung học Số 1 đút gã ăn trái cây, dáng vẻ mất tự nhiên. Gã không thích chơi trò cưỡng ép nên phất tay bảo cô đi.

Hoa khôi lập tức rời khỏi.

“Chậc, chướng mắt tao biết bao chứ?” Hoàng Ngộ gọi một người, sai sử, “Ở đây không an toàn, mày đưa cô ấy về đi.”

Gã bóc quả quýt, dính nước đầy tay, “Anh Sí, nghỉ đông năm nay vẫn như cũ à?”

“Ừ.” Yến Vi Sí dựa vào số pha, chốc chốc lại gạt bật lửa trên tay.

“Lại một năm nhàm chán.” Hoàng Ngộ ngó xe đẩy trong góc xe, anh Sí nói chiếc hộp buộc trên đó đựng một cái bể cá.

Anh Sí muốn nuôi cá.

Lúc ấy gã còn tưởng thính lực của mình có vấn đề.

Một người ngày ngày đều buồn ngủ, không có nhiệt tình với cuộc sống, sát thủ hoa cỏ chim cá, mà lại nuôi cá?!

Còn dùng cái xe đẩy quê mùa kia.

Hoàng Ngộ lên mạng lục soát loại cá nào kiên cường, đợi lát nữa Chiêu Nhi tới, bọn họ thương lượng rồi mua nhiều nhiều cho anh Sí, không thì chẳng đủ mà chết.

Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạo.

“Trời má, “Hoa Lupin(1)“? Đứa ngốc nào gọi đó?”

(1) “Hoa Lupin 魯冰花“ là tên một bài hát do Tăng Thục Cần hát và cũng là bài hát chủ đề của bộ phim cùng tên. Năm 1989, bài hát đoạt giải Nhạc phim hay nhất tại giải Kim Mã Điện ảnh Đài Loan lần thứ 26.

“Tao.” Hoàng Ngộ chậm rãi đáp.

Người nọ có tâm tính mạnh mẽ, rất tự nhiên nhanh chóng cười đánh chính mình vài cái tại chỗ, nịnh nọt nói: “Hoàng thiếu mời ngài.”

Hoàng Ngộ giơ cánh tay phải sang trái, vẽ một vòng cung trong không trung rồi đặt trước người, hơi cúi mình: “Múa rìu qua mắt thợ rồi.”

Gã ngồi trên chiếc ghế cao, cầm lấy cây đàn ghi-ta tạo đúng tư thế và gảy dây hai lần.

“Đêm nào con cũng nhớ lời mẹ…”

Không hề có chữ nào đúng tông.

Tất cả mọi người trong phòng nghe thấy liền lập tức mất kiểm soát biểu cảm.

“Hoàng thiếu đây là… Nhớ nhà?”

“Có thể hiểu được.”

“Nghe một hồi làm tao phát khóc. Bọn mày không cảm động à?”

“Cảm động chứ.”

Đang khóc đây đang khóc đây.

Điện thoại của Yến Vi Sí có cuộc gọi tới, hắn đi ra ngoài bắt máy. Phòng có hiệu quả cách âm kém, hành lang bị oanh tạc bởi thanh âm của mấy ca thần ca hậu, ồn ào nhức cả đầu.

“Nghe không rõ.” Sự không kiên nhẫn của hắn truyền từ đầu này điện thoại tới phía Trần Vụ bên kia.

Trần Vụ lặp lại một lần rất lớn tiếng: “Bạn học Yến, cậu còn ở gần quảng trường phía Tây không?

“Làm gì?” Yến Vi Sí đi ra hành lang.

Trần Vụ dè dặt: “Vậy bây giờ cậu có thời gian không? Có thể ra sau quảng trường phía Tây không…”

“Không phải là anh về rồi à?” Yến Vi Sí giật lông mày.

“Ừ, đúng, ban đầu là như vậy,” Trần Vụ lắp bắp, “Nhưng sau đó, bể cá bị cậu ném đi, tôi muốn mua lại một cái.”

Yến Vi Sí: “…”

Trần Vụ ấp úng phút chốc mới nói ra sự thật: “Tôi quá xui xẻo, mãi mới tìm được cái thích hợp nhưng lại bất cẩn va vỡ một chiếc bát của một người nước ngoài. Anh ta nói tiếng Anh, tôi nghe không hiểu, cậu có thể tới giúp tôi được không?”

Yến Vi Sí lãnh đạm nói: “Anh nghe không hiểu còn tôi thì nghe hiểu à?”

Trần Vụ khóc không ra nước mắt: “Thế phải làm sao bây giờ, tôi muốn hỏi bao nhiêu tiền để bồi thường cho người ta.”

“Phần mềm phiên dịch.” Yến Vi Sí đứng ở đầu hành lang bắt gặp một đôi nam nữ quần áo xốc xếch. Hắn đen mặt quay đầu, “Anh nói tiếng Trung, tự động phiên dịch.”

“Phần mềm nào, tên là gì, tải xuống ở đâu? Cần nạp tiền thành viên không?”

Yến Vi Sí nghe bốn câu hỏi liền tù tì của Trần Vụ, trái tim đã chịu bạo kích không nhỏ: “Bây giờ tôi đã tin anh không đi học gì rồi.”

Trong điện thoại yên tĩnh, đến tiếng hít thở cũng nhẹ tựa lông chim, cọ lên màng nhĩ Yến Vi Sí.

“Đệt.”

Yến Vi Sí chửi nhỏ: “Bó tay thật.”

Hắn lạnh giọng gào lên: “Chờ ở đó!”

Hoàng Ngộ say sưa hát xong ba bài hát, trở về không tìm thấy anh Sí. Gã gọi đám người nằm ngang trong phòng lên, từ trong miệng họ biết được anh Sí đã đi rồi, sắc mặt gã lập tức trở nên khó coi.

“Đi đâu?”

“Bọn tao cũng đâu dám hỏi.”

“Thế bọn mày không biết gọi tao à?” Hoàng Ngộ trừng bọn họ, “Chẳng đứa nào hữu dụng hết, điện thoại của tao đâu, phế vật một hai ba bốn năm, đi tìm điện thoại cho tao, con mẹ nó nhanh lên, tao muốn gọi điện thoại!”

Di động được người móc ra từ kẽ sofa đưa tới tay gã, gã bấm số: “Anh Sí, cứ thế đi rồi à? Cuối tuần mà, không chơi nữa hả?”

“Ngày nào mà chẳng phải chơi.” Yến Vi Sí nói. Bên cạnh cây thông Noel lớn màu hồng trong tầm mắt hắn, Trần Vụ đang đứng cùng một người nước ngoài, anh không ngừng khoa tay múa chân, từ đầu đến chân đều đang thuyết minh thế nào là hoảng loạn bất lực.

“Cũng phải. Thế anh Sí mày…” Hoàng Ngộ “Ô” một tiếng, “Không đúng, hình như tao đã quên một chuyện, anh Sí mày tới chỗ nào rồi, tao đi…”

Điện thoại bị cúp.

“Anh Sí làm gì thế nhỉ?” Gã gãi gãi đầu rồi tiếp tục đi chơi.

Bên kia, Yến Vi Sí ngăn lại cánh tay muốn túm Trần Vụ, nói với anh đang sắp khóc đến nơi rằng: “Đừng giả bộ với tôi, nhịn xuống.”

Trần Vụ hít vào một hơi, cúi đầu nhìn thấy chiếc xe đẩy, không khỏi tròn mắt: “Không phải cậu đã nói…”

Yến Vi Sí: “Câm miệng.”

“Cho nên cậu lừa tôi…” Trần Vụ trừng lớn đôi mắt sau tròng kính, “Cậu lừa tôi, tôi đã thật sự tưởng…”

Một bàn tay bịt kín miệng anh, thanh âm sau đó của anh bị bóp nghẹt trong lòng bàn tay khô ráp rắn chắc.

Yến Vi Sí: “Nhìn đi.”

“Ưm, ưm ưm.” Trần Vụ nhìn thẳng người nước ngoài.

“Tôi bảo anh nhìn tôi kìa.” Bàn tay Yến Vi Sí chụm ngoài miệng Trần Vụ dời xuống, giữ cằm anh, đầu ngón tay bóp mặt anh rồi xoay anh về phía mình.

Trần Vụ bối rối nhìn hắn.

Yến Vi Sí mở chiếc túi trong tay người nước ngoài rồi rút từ trong túi ra một trăm: “OK?”

Người nước ngoài liến thoắng.

Yến Vi Sí lại thêm một trăm: “OK?”

Người nước ngoài vẫn liến thoắng.

Yến Vi Sí lại thêm một trăm: “OK?”

Người nước ngoài: “OK.”

“Good.” Yến Vi Sí, “Bye.”

Hắn bỏ tay ra, liếc nhìn Trần Vụ đang đờ đẫn: “Học được chưa?”

Trần Vụ: “… Học được rồi.”

Được lợi không ít.
Bình Luận (0)
Comment