Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 94

Minh Xuyên nhà tôi đã tốt nghiệp cấp hai. Tôi bảo Tiểu Vụ gọi nó vào phòng, hỏi về nguyện vọng và kết quả thi trung học phổ thông của nó. Với thành tích của nó, chắc chắn sẽ được nhận vào trường Trung học Số 1 Thủ Thành.

Chưa từng có ai ở thôn Lão Thạch được học ở bất kỳ trường nào trong Thủ Thành, Minh Xuyên sẽ là người đầu tiên.

Tôi rất vui mừng.

Vì vui quá nên tôi ăn hơi nhiều một chút.

Thường ngày tôi sợ làm phiền Tiểu Vụ, nên luôn cố gắng ăn ít nhất có thể, dù nó có đút tôi cũng không ăn, bây giờ đột nhiên ăn nhiều quá, dạ dày không chịu nổi.

Lúc Tiểu Vụ nhanh nhẹn thay giặt đệm lót cho tôi, tôi vừa hối hận vừa xót xa.

“Cha ơi cha, cha bị chuột rút rồi.”

Tiểu Vụ thành thạo xoa bóp bắp chân bị biến dạng của tôi, tôi nói, xin lỗi con..

Nó ngơ ngác nhìn tôi, trông vẫn giống như hồi còn nhỏ. Vẫn là chú tiểu lạc vào trần thế ấy.

Thế nhưng đây đã là năm thứ bảy nó ở thôn Lão Thạch rồi.

Cũng là năm thứ năm nó một mình chăm sóc tôi, chăm sóc em trai, thay tôi làm trụ cột gia đình, gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong nhà.

Họ hàng lén nói với tôi rằng đứa trẻ này là sao chổi, nó vừa đến, tôi đã bị liệt, người già trong nhà cũng không lâu sau đó đã qua đời.

Tôi nói nó không phải là sao chổi, sao chổi nào lại như vậy chứ.

Rõ ràng là ngôi sao may mắn của gia đình chúng tôi.

Không biết kiếp trước thằng bé đã làm gì, kiếp này gặp phải tôi, chịu đủ xui xẻo.

Tôi cứu nó một mạng, nó lại dâng hiến cả bản thân mình.

Tôi là một tên tiểu nhân hèn hạ.

Tôi đã lợi dụng lòng trách nhiệm, sự biết ơn, đạo đức, trái tim mềm yếu và sự thiện lương hiền lành của nó. Còn có một chút hội chứng vịt con.

Tôi biết nó dựa dẫm vào tôi, coi tôi là chỗ dựa của nó.

Bởi vì tôi đã từng kéo nó lại khi nó sắp bị Diêm Vương mang đi, chia cho nó tiền và thức ăn, cõng nó vượt qua trận bão tuyết khủng khiếp đó.

Nó muốn báo đáp tôi, muốn cố gắng hết sức để giúp tôi thực hiện nguyện vọng của tôi.

Đó cũng là nguyện vọng của nó.

Sắp rồi.

Chỉ cần Minh Xuyên đến Thủ Thành, mọi thứ sẽ nhanh thôi.

Buổi sáng sau cơn mưa, không nóng, Tiểu Vụ cõng tôi ra ngoài, để tôi ngắm nhìn mùa hè.

Mùa hè quá nắng, nó sẽ chọn thời điểm để cõng tôi ra ngoài, sợ tôi không chịu nổi.

Tôi được nó cõng đi dạo trong thôn, đi qua dưới gốc cây, tôi muốn đưa tay hái quả đào lông, nó bèn cõng tôi đến đó, không cần tôi nói ra.

Quả đào lông có một lớp lông, tôi không quan tâm, cũng không ăn, tôi sợ ăn vào sẽ bị tiêu chảy, bây giờ tôi không dám ăn uống bừa bãi.

Người hàng xóm gánh hai bó lúa đi qua, mồ hôi nhễ nhại chào tôi, tôi rất quen thuộc ánh mắt của ông ấy.

Đó là sự ghen tị.

Tôi biết, người trong thôn đều ghen tị với tôi.

Nhất là trưởng thôn. Ông ta không chỉ nhiều lần khen Tiểu Vụ tốt thế nào, tôi may mắn ra sao bên cạnh giường tôi, mà còn nhét một cuộn tiền lẻ vào tay tôi, bảo tôi đưa cho Tiểu Vụ, kêu nó cắt vải may vài bộ quần áo mới cho mình, đừng cứ mặc đồ cũ của tôi nữa.”

Tôi nói mình đã đưa cho Tiểu Vụ, nhưng nó sẽ không dùng số tiền đó để may quần áo mới.

Tôi hiểu Tiểu Vụ, nó chỉ dùng vào tiền thuốc men cho tôi và Minh Xuyên mà thôi.

Tuy nhiên, lần này tôi đoán không hoàn toàn đúng.

Tiểu Vụ đã rút một phần nhỏ từ số tiền đó để mua một cái bánh kem nhỏ bằng lòng bàn tay.

Sinh nhật lần thứ bốn mươi của tôi, nó chúc tôi sinh nhật vui vẻ.

Minh Xuyên gọi tôi mau thổi nến.

Tôi thổi nến, để hai đứa trẻ chia bánh, nhưng lúc này Tiểu Vụ lại nhắc tôi ước nguyện.

Ước gì đây?

Sức khỏe của Minh Xuyên đã tốt hơn, không còn đau đớn đến mức cào tường đập đầu nhảy giếng nữa. Từ một đứa trẻ gầy yếu hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa, tính tình kỳ quặc cố chấp, nó đã trở thành một cậu bé khỏe mạnh, bình thường và đàng hoàng.

Còn Tiểu Vụ rất giỏi trồng cây, rất có năng khiếu trong lĩnh vực này, một tài năng thiên bẩm. Tiền bán cây trong một năm đủ cho gia đình chúng tôi chi tiêu, còn dư để nó mua sách đọc.

Tôi nghĩ mãi mà không nghĩ ra được điều ước gì.

“Cha ơi cha, cha có thể ước gia đình chúng ta luôn hạnh phúc.” Tiểu Vụ nói bên tai tôi.

“Được…” Tôi nhắm mắt lại, thành tâm cầu nguyện với ông trời, “Gia đình chúng ta sẽ luôn hạnh phúc.”

Sau khi ước xong, tôi nhận ra có điều không ổn.

Làm sao có thể nói ra ước nguyện được chứ, như vậy sẽ không linh nghiệm mất.

Minh Xuyên đang ăn bánh, Tiểu Vụ nhận thấy sự bối rối và lo lắng của tôi nên an ủi tôi, “Cha ơi cha, không sao đâu, cha có đặc quyền mà.”

“Sao cha lại có đặc quyền?” Tôi không hiểu.

“Vì ông trời sẽ mở một cánh cửa nhỏ cho những người chịu nhiều khổ cực.” Nó đáp.

Tôi lập tức bật cười.

Nếu đúng như vậy, thì ba cha con chúng tôi mỗi người đều sẽ có một cánh cửa nhỏ nhỉ?

Chúng ta đã chịu nhiều khổ cực, trải qua nhiều khó khăn.

Vào cuối tháng Bảy, một đêm mưa lớn, tôi ngủ mơ màng, thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách.

Không biết là ai mà khuya rồi còn chưa ngủ.

Tôi không thể dậy, không thể ra ngoài xem xét.

Tôi cố gắng đấm vào đôi chân không còn cảm giác của mình vài chục cái, rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu.

Trời sáng, Tiểu Vụ bưng chậu rửa mặt vào phòng, quầng thâm mắt của nó rất đậm, nhìn là biết không được nghỉ ngơi tốt.

Tôi hỏi nó làm sao thế, nó lắc đầu.

Tiểu Vụ có chuyện giấu tôi.

Tôi không hỏi ra được kết quả, đành phải tìm cớ bảo nó gọi Minh Xuyên mang cháo loãng cho tôi.

“Anh con thực sự có tâm sự, anh ấy đã không ngủ cả đêm, là con làm anh ấy không vui.” Minh Xuyên đặt bát cháo lên bàn nhỏ cạnh giường, “Vì con đã thay đổi nguyện vọng.”

Tôi không hiểu: “Đổi cái gì?”

“Nguyện vọng.” Giọng điệu của Minh Xuyên tùy tiện như thể đang nói cháo hôm nay nấu không ngon, nó nói, “Con sẽ không vào trường Trung học Số 1 Thủ Thành nữa, con sẽ vào trường Trung học Số 1 Xuân Quế, đã liên lạc với trường bên đó rồi, cũng đã quyết định rồi, tháng Chín sẽ đến nhập học.”

“Đồ bất hiếu!” Tôi ném bát cháo xuống đất.

Những mảnh vỡ trên mặt đất được Tiểu Vụ dọn dẹp, nó quét dọn rất cẩn thận, dùng móng tay cạy những mảnh vụn bị giẫm vào trong đất lên, vẫn ngốc nghếch như thường ngày.

Tôi hỏi nó, Xuân Quế là nơi nào?

Tiểu Vụ nói nó cũng không biết, chưa từng nghe nói đến.

Ước mơ của tôi là Minh Xuyên sẽ vào trung học ở Thủ Thành, ước mơ của Tiểu Vụ cũng vậy.

Bây giờ ước mơ của tôi và nó đều tan vỡ.

Tiểu Vụ cuống quít đặt cây chổi xuống chạy đến bên giường, run rẩy cầm giấy vệ sinh lau mặt cho tôi, tôi mới biết mình đã khóc. Tôi đã già rồi, một kẻ tàn phế chỉ biết làm khổ con cái mà còn dám khóc.

Ý thức của tôi không còn tỉnh táo, mơ màng nghe thấy Tiểu Vụ nói, “Cha ơi cha, Minh Xuyên đã giải thích với con rồi, em ấy có kế hoạch riêng của mình, em ấy muốn đợi đến đại học mới đến Thủ Thành.”

“Thật đấy, Minh Xuyên sẽ đi.” Tiểu Vụ đảm bảo nhiều lần, “Minh Xuyên đã hứa với con, còn viết giấy cam đoan nữa.”

Giọng nó nghe như đang khóc, nhưng mắt lại không có nước mắt.

Từ khi đến ngôi nhà này đến giờ, nó thực sự chỉ khóc một lần, đó là khi Minh Xuyên nhảy xuống giếng.

Có lẽ đã khóc hết nước mắt rồi.

Minh Xuyên là mạng sống, là hy vọng của tôi, nếu Minh Xuyên không còn, tôi cũng không còn. Tiểu Vụ bị dọa sợ hãi, sốt cao nôn mửa co giật, suýt chút nữa không qua khỏi.

Tôi không dám nhắm mắt, tôi sợ mình ngủ thiếp đi, tỉnh dậy thì trong nhà chỉ còn mình và đứa con trai út.

Tôi cầu nguyện Bồ Tát phù hộ cho Tiểu Vụ, chỉ cần nó sống sót, tôi có thể ra đi khi con út trưởng thành, sẽ ra đi ngay lập tức.

Người ta thường nói khổ trước sướng sau, cuộc sống của gia đình chúng tôi ngày càng tốt đẹp hơn, chắc chắn tương lai sẽ toàn là niềm vui.

Để tôi yên tâm, Tiểu Vụ cõng tôi vào phòng trong, tôi nằm trên chiếc giường mà nó và Minh Xuyên ngủ.

Minh Xuyên cau mày.

Nó chê tôi.

Con trai út của tôi chê tôi bẩn thỉu.

Thực ra người tôi không bẩn chút nào, Tiểu Vụ thường xuyên lau người cho tôi, quần áo của tôi cũng được ngâm trong thuốc, từ đầu đến chân tôi toàn mùi thuốc.

Tôi sợ nếu mình nằm thêm nữa, đứa út sẽ phải thay cả chăn ga gối đệm, có thể còn xịt cả nước hoa. Tôi muốn dậy, nhưng Tiểu Vụ lại kê gối cho tôi, nó nói, “Cha ơi cha, con để Minh Xuyên đọc giấy cam đoan cho cha nghe nhé, còn dài hơn mấy trăm chữ so với bản cũ.”

Tuổi dậy thì nổi loạn, thích làm trái ý gia đình. Tôi nghĩ Minh Xuyên sẽ không đọc đâu.

Nhưng nó lại đọc.

Hơn nữa còn đọc rất to, tiếng phổ thông rất chuẩn, không nghe ra chút âm địa phương nào, lưng thẳng tắp, trên cổ đeo tấm thẻ gỗ trước ngực, như thể đang tuyên thệ dưới lá cờ đỏ phấp phới.

Chỉ là suốt cả quá trình đều trừng mắt nhìn anh trai nó.

“Tôi cam đoan, tôi sẽ không ngừng nỗ lực ở trường Trung học Số 1 Xuân Quế, không kết giao với những kẻ không học hành đàng hoàng, kính trọng thầy cô, yêu thương bạn bè, không trốn học, không đánh nhau, không gây rối.

Đứng đầu toàn khối là mục tiêu của tôi, mục tiêu duy nhất.”



“Ba năm trung học tôi sẽ không thụt lùi, tôi nói được làm được. Nếu không làm được, khi tôi về nhà vào kỳ nghỉ, anh trai tôi sẽ không đến nhà ga đón tôi.”



“Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi sẽ đến Thủ Thành làm việc, chuẩn bị trước cho cuộc sống đại học của mình. Trong tương lai ở đại học, tôi sẽ tích cực tiến lên, sẵn sàng giúp đỡ người khác, học tốt kiến thức chuyên ngành, trở thành người xuất sắc trong lớp, đóng góp cho trường học và xã hội.”

“…”

“Tôi yêu anh trai tôi, cha tôi, tôi yêu gia đình tôi.”

“Ngày 29 tháng 7 năm 2023, lúc 11 giờ đêm, Quý Minh Xuyên ký.”

Đêm qua tôi đã có một giấc mơ.

Tôi mơ thấy Minh Xuyên thi đỗ vào trường đại học tốt nhất Thủ Thành, tôi giao chiếc hộp gỗ nhỏ của mình cho nó, nó nói không trách tôi, nó tha thứ cho tôi.

Tôi vẫn là cha của nó, mãi mãi là cha của nó.

Minh Xuyên thông minh, sáng dạ, đẹp trai, khí chất xuất chúng, trên con đường học tập nó rất được các bạn ở Thủ Thành yêu mến, nó cũng đã nhận lại mẹ ruột của mình.

Mẹ nó hối hận về những hành động trong quá khứ, mừng rỡ vì nó đã bình an trở về, đã bù đắp cho nó rất nhiều.

Những thứ mà con cái nhà giàu khác có, nó cũng có, thậm chí còn nhiều hơn đa số.

Lúc đó cánh chim của nó đã dày dặn hơn, nó cũng có đầu óc tự bảo vệ mình, không để bản thân bị tổn thương bởi nhà họ Yến.

Trong một buổi lễ long trọng, nó thuận lợi nhận tổ quy tông, cuối cùng cũng có được cuộc sống tươi sáng vốn thuộc về nó.

Tôi cảm thấy mình sắp đến hồi kết, vội vàng bảo Tiểu Vụ gọi điện cho Minh Xuyên.

Minh Xuyên gấp gáp trở về, mẹ nó, cô ba nhà họ Yến cũng đến. Bà ấy không hề chê bai mà nắm lấy tay tôi, bày tỏ lòng biết ơn với tôi.

Cuối cùng tôi cũng được gặp người phụ nữ mà mình ngưỡng mộ.

Cuộc gặp gỡ này đã đặt dấu chấm hết cho mối tình đáng xấu hổ và tự ti của tôi.

Cô ba nhà họ Yến không chỉ yêu quý Minh Xuyên, mà còn rất yêu quý Tiểu Vụ. Bà ấy nhận Tiểu Vụ làm con nuôi, cho nó một cuộc sống tốt, nó đã tìm được một công việc liên quan đến cây cối, làm những gì mình giỏi.

Hai đứa trẻ nương tựa lẫn nhau ở thành phố lớn.

Một đứa sẽ không xa lánh đứa kia vì thân thế giàu có và sự thay đổi của vòng xã giao,

Một đứa sẽ không xa lánh đứa kia vì sự chênh lệch.

Đến Thanh Minh, chúng cùng nhau trở về thăm tôi, dọn cỏ trên mộ tôi, và trò chuyện với tôi những lời từ tận đáy lòng.

Giấc mơ này thật đẹp.

Tôi không muốn tỉnh dậy nữa…
Bình Luận (0)
Comment