Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 52

Ta hiểu được sự căm hận của Quý phi đối với Thái hậu, đổi là ta cũng muốn g.i.ế.c bà ta, quỳ trên nền gạch ngoài Từ Ninh cung, ta đã có ý nghĩ này, nhưng sẽ không dùng cách quyết liệt như vậy.

Công khai đ.â.m chết, hoàn toàn không để lại đường lui cho mình, việc nàng ấy tự sát sau đó cũng cho thấy bản thân không cần đường lui.

Nhưng cái bị đứt đoạn không chỉ là mạng sống của nàng ấy, mà còn là danh tiếng ngàn đời của Hoàng đế và nàng ấy, thậm chí cả thành tích trị vì hơn hai mươi năm của Hoàng đế cũng sẽ bị phủ một lớp bóng đen.

Khi đó nàng ấy đã hoàn toàn suy sụp, ta không thể yêu cầu một người đã suy sụp phân tích lợi hại một cách lý trí, chỉ là cảm thấy đáng tiếc.

Cuộc sống vốn có nhiều điều không như ý, nhưng nàng ấy đáng lẽ có thể cùng Hoàng đế bạc đầu giai lão, trở thành một giai thoại trong sử sách, giờ chỉ sợ là một vụ tai tiếng cực lớn, bị vạn đời nguyền rủa.

Chỉ có đến thời đại tiền kiếp của ta, có lẽ mới có người nhìn thấy nỗi dày vò đằng sau hành động điên cuồng của nàng ấy, từ những ghi chép lịch sử vô tình đoán được những giọt nước mắt và m.á.u của một người mẹ đã đổ xuống, mới có thể hiểu được sự cuồng nộ của nàng ấy.

Hiện tại, nàng ấy chỉ có thể là một kẻ điên.

Và ta, cũng chỉ có thể cắt đứt quan hệ với nàng ấy, lên án kẻ điên này.

24

Sau khi Quý phi mất, sức khỏe của Hoàng đế nhanh chóng suy sụp, thậm chí không dám di chuyển, chỉ có thể ở lại Giang Nam dưỡng bệnh, thái y và thuốc quý như nước chảy gửi đến Giang Nam, nhưng chưa đến nửa năm, Hoàng đế đã băng hà.

Một tháng trước, trong tấu chương của Tổng đốc Giang Nam đã viết thân thể Hoàng đế không được tốt, trong cung sớm chuẩn bị quan tài, hôm nay đã treo đầy cờ trắng.

Mậu Minh đến báo không thấy Thái tử đâu, cung nhân gần như lật tung hoàng cung lên cũng không tìm thấy, ta tìm được Thái tử đang cuộn tròn trong hốc cây của một cây cổ thụ ngàn năm được đem về trồng.

Hắn từng nói đã chơi trốn tìm với Hoàng đế, trốn trong hốc cây này.

"Tĩnh Thù, phụ hoàng không hề băng hà, ông ấy xuất gia rồi, vì nữ nhân điên đó mà xuất gia rồi, ông ấy... không cần ta nữa." Thái tử cố gắng kìm nén tiếng khóc, vẫn để lộ ra, nức nở như một con thú nhỏ mất đi cha mẹ.

Ta im lặng ôm lấy hắn, lúc này bất kỳ lời nói nào cũng trở nên nhạt nhẽo vô lực, ta chỉ có thể ở bên cạnh hắn, dù cho đến tận cùng thế giới.

Trước mắt ta hiện lên hình ảnh Quý phi và Hoàng đế, họ đã từng yêu nhau, hai mươi năm sủng ái độc nhất của Hoàng đế còn mạnh mẽ hơn cả tình cảm hiện tại Thái tử dành cho ta, vậy mà lại đi đến bước này.

Vậy ta với Thái tử thì sao? Chúng ta sẽ có kết cục như thế nào?

Gió thu nổi lên, đêm hơi lạnh, ta khoác áo choàng lên người Thái tử, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Về thôi, còn nhiều chính vụ phải xử lý, còn có tang lễ của phụ hoàng..."

Thấy Thái tử đi ra, Mậu Minh dẫn theo cung nữ thái giám vội vàng theo sau, khom lưng cúi đầu, đi đường cũng không dám phát ra tiếng động, sợ chọc giận chủ tử mà mang họa sát thân.

Dưới ánh nến, ta thấy đôi mắt sưng đỏ của Thái tử, nhận ra ánh mắt của ta, hắn muốn mỉm cười nhưng thế nào cũng không thể, rên lên một tiếng, thân thể không kiểm soát được mà loạng choạng.

Mậu Minh nhanh mắt nhanh tay vội tiến lên đỡ, cung nữ thái giám ùa ra quỳ đầy đất.

"Các ngươi làm gì vậy?"

"Xin điện hạ tha mạng." Cung nhân vừa khóc vừa khấu đầu cầu xin.

Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Đứng lên! Các ngươi cho rằng ta bạo ngược vô đạo, vì chuyện nhỏ nhặt mà đòi mạng các ngươi sao?"

"Nô tỳ không dám, xin điện hạ tha mạng..."

"Thôi được rồi, các ngươi đều đứng lên đi, điện hạ đứng ở chỗ gió lâu rồi, chi bằng lên kiệu đi." Nghe theo lời ta sai bảo, cung nhân lục tục đứng dậy, cuối cùng cũng không còn khóc lóc cầu xin nữa.

Bình Luận (0)
Comment