12.
Ngày thất đầu của phu quân.
Ta cầm giỏ rượu và đồ ăn một mình đến sườn núi, nhìn ngôi mộ còn khá mới, người phu quân không lâu trước đó vừa nắm tay ta hứa hẹn tương lai, giờ đã trở thành một t.h.i t.h.ể lạnh như băng.
Mỗi bước mỗi xa
Ta lấy rượu ra, đổ hết lên bia mộ.
"Phu quân, ta sẽ báo thù cho chàng."
Tất cả những người khinh thường phu quân ta.
Những kẻ tay đã nhuốm m.á.u tươi, nhưng vẫn cho rằng chàng không quan trọng, một kẻ ta cũng sẽ không bỏ qua.
Gió đêm có hơi lạnh.
Ta lại lảm nhảm nói một hồi lâu, nhìn bầu trời đêm u ám, sợ Lâm Nguyệt nghi ngờ, nên mới lưu luyến rời khỏi sườn núi đá.
Vừa dọn dẹp xong đồ đạc, quay người lại thì thấy một người mặc áo trắng... Hắn.
13.
Trở về phủ Thừa tướng.
Ta nhốt mình trong phòng.
Nếu đã quyết tâm để những người này phải trả giá cho những gì bọn chúng đã làm, thì ta phải từng bước một cắt bỏ đôi cánh của bọn chúng.
Nếu muốn lên ngôi vị cữu ngũ chí tôn.
Binh quyền, dân tâm, con có tiền tài.
Tất cả đều không thể thiếu.
Mà quan trọng nhất là binh quyền, nằm trong tay lão hầu gia quyền cao chức trọng.
Lão hầu gia có một đứa nhi tử độc nhất, là tiểu hầu gia Chu Mộ kinh tài tuyệt diễm ở thành Trường An. Chu Mộ lần đầu ở hội thi, gặp Lâm Nguyệt thuận miệng liền ngâm ra những bài thơ tuyệt cú nghìn đời, đã ngay lập tức vừa gặp liền yêu.
Vì hắn đã yêu thích tài năng của Lâm Nguyệt, ta sẽ tự tay vạch trần âm mưu này.
Chỉ là tập thơ của ta vẫn chưa hoàn thành, thì đã va phải một âm mưu quỷ kế.
14.
Nữ nhi của Thừa tướng là Lâm Muội, đã mua chuộc một tiểu nha hoàn trong viện của Lâm Nguyệt, bảo nha hoàn đổi trà cho Lâm Nguyệt.
Còn về việc trong trà có bỏ thêm thứ gì.
Nhìn ánh mắt căm ghét của Lâm Muội, ta có thể đoán ra phần nào.
Đáng tiếc Lâm Nguyệt không phải là kẻ ngốc.
Nàng ta đã nhận ra trà có vấn đề, lập tức lôi kẻ phản bội trong viện ra, đưa thẳng đến trước mặt Thừa tướng.
Lâm Muội mặt mày hoảng hốt.
Chỉ còn thiếu nước nói thẳng ra rằng, trà có độc là do mình bỏ vào.
"Phụ thân, người phải làm chủ cho nữ nhi."
Lâm Nguyệt ghét bỏ nhìn Lâm Muội, sau đó vẻ mặt đầy tủi thân nhìn chằm chằm vào Thừa tướng đại nhân vô cùng uy nghi trước mặt.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.
Nhưng Lâm Nguyệt rất thông minh, trực tiếp vạch trần chuyện này, trong đại sảnh đầy hạ nhân nha hoàn, dù có muốn nhẹ nhàng lướt qua chuyện này thì cũng không thể bịt được miệng lưỡi thiên hạ.
Lâm Muội có vẻ hơi hoảng hốt, nhưng vẫn cứng miệng: "Ngươi có bằng chứng gì để nói ta làm? Có ai thấy ta bỏ gì vào trà này không?"
Tất nhiên, nha hoàn bị mua chuộc sẽ khai hết.
Cảnh vạch mặt diễn ra như dự kiến, ta đứng ở một bên nhìn mà cảm thấy hơi mệt mỏi.
Chỉ là màn kịch hay vẫn chưa bắt đầu.
Lâm Nguyệt để chứng minh mình không oan uổng cho đích tỷ, lập tức sai người từ ngoài phủ gọi ba lang trung vào, để bọn họ kiểm tra xem trong trà có độc hay không.
Sắc mặt Lâm Muội tái mét.
Dù chỉ đứng một chỗ cũng cảm thấy hơi chao đảo, ta đứng bên cạnh nàng ấy và nhẹ nhàng đỡ một chút, khi nàng ấy nhìn sang thì nhanh chóng buông tay.
Lang trung đang kiểm tra nước trà trong tách.
Ông lão tóc bạc chưa kịp mở miệng, Lâm Nguyệt đã chỉ vào Lâm Muội mà khóc lóc: "Chúng ta vốn là tỷ muội ruột thịt, sao tỷ vẫn cứ một mực tính kế ta?"
Nghe giọng điệu đó.
Chuyện tính kế chắc chắn không chỉ xảy ra một lần, mà mỗi lần đều bị Lâm Nguyệt phát hiện, rồi từng chút một làm xấu đi danh tiếng của mình.
Ta nhìn Lâm Muội, tưởng nàng ấy sẽ tiếp tục tỏ vẻ hoảng sợ, nhưng không biết vì sao, nàng ấy bỗng nổi giận.
"Ai là tỷ muội với ngươi?"
"Ngươi chỉ là một thứ nữ thân phận thấp kém, ngay cả việc xỏ giày cho ta cũng không xứng, có tư cách gì để xưng tỷ muội với ta?"
Mỗi câu mỗi chữ như chứa đựng vô vàn hận thù.
Lâm Nguyệt dường như còn muốn diễn thêm một màn thảm thương, cố gắng khiến Thừa tướng hoàn toàn thất vọng về Lâm Muội.
Nhưng ông lão tóc bạc lại đứng dậy, trực tiếp cắt đứt lời Thừa tướng vừa định nói:
"Trong trà không có độc, chỉ thêm một vị thuốc bổ, đối với nữ tử có lợi mà không có hại."
Vừa dứt lời.
Những lời trách mắng mà Thừa tướng định nói bị nghẹn lại trong cổ họng, Lâm Nguyệt thì mặt đầy vẻ không thể tin.
Ngay cả kẻ chủ mưu Lâm Muội cũng bị khiếp sợ không thôi.
Nàng ấy liên tục nhìn quanh đại sảnh, vô tình nhìn thấy ta, ta tránh ánh mắt của mọi người, mỉm cười với nàng ấy.