Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo

Chương 7

“Luyện thể?”

Trương Lạp Tháp cười nhạt, nói: "Ngươi xem tay chân lều khều của hắn thì có thể luyện tới trình độ nào. Nếu không rèn luyện chân khí, cho dù có luyện thế, cũng không thể đạt được thành tựu vĩ đại."

Tân A Na im lặng, trong mắt hiện lên vẻ suy tư, không biết qua bao lâu mới chậm rãi nói: "Vậy cũng chỉ có một cách”

Nói xong, Tân A Na nhìn về phía trung tâm hồ nước trước mặt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nói: *Cưỡng ép phá vỡ kinh mạch của hẳn”

Trương Lạp Tháp nghe vậy thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, nói: "Ngươi muốn gi ết chết hẳn à? Kinh mạch của người bình thường cực kỳ mong manh, nếu cưỡng ép phá vỡ nhất định sẽ chết”

Tần A Na cười nhạt: "Người thường không được, nhưng có lẽ hắn có thể. Ngươi đừng quên Lý phủ của hắn có tiền, có rất nhiều tiền, mỗi khi phá vỡ một tấc thì dùng hàng trăm loại thuốc chữa trị, cho đến khi phá vỡ kinh mạch toàn thân hẳn mới thôi”

"Quả nhiên là cách không thể tệ hơn."

Trong mắt Trương Lạp Tháp hiện lên nét kinh dị; "Ngươi có chắc là kinh mạch của hắn sẽ bị phá vỡ trước hay là hẳn sẽ bị ngươi tra tấn đến chết trước. không? Cho dù có một núi thuốc cũng không có gì bảo đảm hẳn có thể chịu đựng được. Đau đớn khi kinh mạch bị nghiền nát không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được, huống chỉ là sẽ phải nghiền nát trăm ngàn lần, mấy ngàn lần."

"Thử thì mới biết được." Tân A Na nhẹ nhàng nói.

Trong khi hai người đang nói chuyện, giữa hồ là một mảnh yên tĩnh.

Ấy, thẳng nhóc kia đâu?

Trương Lạp Tháp chợt phục hồi tỉnh thần lại, nhìn vào giữa hồ, căng thẳng nói: "Chắc sẽ không chết đuối thật chứ?"


Tần A Na cau mày, cũng nhìn về phía trung tâm hồ.

"Cứu người!" Trương Lạp Tháp lập tức đứng dậy nói.

"Không cần phiền phức như vậy” Tân A Na vung.

tay cầm kiếm, thần tàng nổ vang, chân khí quanh thân bắt đầu dâng trào, một kiếm chém về phía hồ nước trước mặt.

Bùm!

Trong khoảnh khảc, kiếm mở thiên môn, toàn bộ hồ nước tách ra, giống như một thác nước lộn ngược, tách làm đôi

"Rầm.”

Cùng lúc đó, ở nửa bên trái của hồ nước bị ngăn cách, một bóng người từ trong nước lao ra, quay đầu lại, khi nhìn thấy mặt hồ bị một kiếm chém mở thì lại càng hoảng sợ.

“Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra thế này”

Lý Tử Dạ giật nảy mình, miệng phun lời tục tĩu.

"Thắng nhóc thối này, làm lão già ta sợ muốn chết."

Trên bờ hồ, Trương Lạp Tháp nhìn thấy cảnh này: thì thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì một ngàn vò tuý hoa của lão không còn nữa rồi.

Trong hö nước đổ xuống, sóng cuồn cuộn.

Lý Tử Dạ bơi đến bờ hồ, nhìn Tân A Na cầm kiếm trước mặt, ngưỡng mộ đến mức chỉ thiếu chút nữa tiến lên hôn một cái.

"Muốn học à?" Tân A Na bình tĩnh nói.

"Vâng” Đầu Lý Tử Dạ gật gù như gà mổ thóc.

"Sẽ phải chịu khổ một chút” Tân A Na hời hợt nói.

"Được, được, một chút khổ sở ta vẫn có thể chịu đựng được" Lý Tử Dạ gật đầu thật mạnh.

Bên cạnh, khóe miệng Trương Lạp Tháp hơi cong lên, đó đâu chỉ là một chút khổ sở. Chờ chết đi!

"Bảo cha ngươi chuẩn bị nhiều thuốc, ta sẽ ghỉ

tên đại dược, ngươi cứ chuẩn bị hết sức, càng nhiều


càng tốt” Tân A Na thản nhiên nói

"Càng nhiều càng tốt là bao nhiêu? Cho phạm vi đại khái đi” Lý Tử Dạ hỏi.

Tần A Na suy nghĩ một chút, quay người chỉ vào căn phòng phía sau, nói: "Cứ lấp đầy căn phòng đó đi."

"Mẹ kiếp!"

Lần này, ngay cả Lý Tử Dạ kiến thức rộng rãi, ra tay hào phóng cũng không nhịn được mà văng tục.

Một căn phòng chứa đầy thuốc, lão Tân coi thuốc là bắp cải sao?

"Ngươi có thể không chuẩn bị, sau ba năm, ngươi cứ chờ bị Hỏa Lân Nhi đánh chết đi” Tân A Na nhàn nhạt nói một câu rồi quay người rời đi.

Lý Tử Dạ ngẩn ra, một lúc sau mới tỉnh táo lại, nhìn Trương Lạp Tháp bên cạnh nói:"Lão Trương, ông có biết lão Tần định làm gì không?"

"Không biết” Trương Lạp Tháp lắc đầu một cách vô cùng dứt khoát. Lão chỉ muốn xem trò vui, còn không liên quan đến lão.

Lý Tử Dạ tỏ vẻ nghĩ hoặc, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao hẳn lại có dự cảm chẳng lành nhĩ?

Nửa ngày sau.

Thư phòng của Lý phủ.

Lý Bách Vạn nhìn thấy danh sách thuốc trên bản, khuôn mặt đãy mỡ không ngừng run rấy.

“Muốn bao nhiêu?" Lý Bách Vạn có hơi lắp bắp.

"Tiểu đệ nói, muốn một phòng" Lý Ấu Vi nhẹ giọng nói.


"Mẹ kiếp!" Lý Bách Vạn cũng không nhịn được mà phun tỉnh hoa.

“Nghĩa phụ” Lý Ấu Vi mang danh sách thuốc tới, cười nói: "Việc này để con làm, con sẽ nghĩ cách kiếm bạc”

"Ấu Vi” Säe mặt Lý Bách Vạn co quắp, ông nói: "Con có biết cái này căn bao nhiêu bạc không?”

“Biết” Lý Ấu Vi cười nhạt nói: "Bạc thôi mà, sao có thể quan trọng hơn ước mơ của tiểu đệ."

"Con đó" Lý Bách Vạn bất đắc dĩ lắc đầu: "Được. rồi, chuyện này giao cho con."

Lý Ấu Vi mỉm cười, không nói thêm gì nữa mà quay người rời khỏi thư phòng.

Hai giờ sau, toàn bộ số thuốc trong hàng trăm hiệu thuốc ở thành Du Châu đều bị càn quét.

Một ngày sau, hàng trắm hiệu thuốc ở ba toà thành lân cận của thành Du Châu đều có một nhóm người thần bí đến thăm và mua hết tất cả các loại thuốc,

Mười ngày sau, một nửa thành trì của hoàng triều Đại Thương đều không còn thuốc để bán.

Khối tài sản khủng khiếp của Lý gia Du Châu vừa lộ răng nanh khiến cả thiên hạ phải khiếp sợ.

Mà lúc này, Lý Tử Dạ của Lý phủ đang uống trà ở khách điểm Duyệt Lai, không phải cùng Tân A Na mà là cùng Tam hoàng tử Đại Thương.

"Tam điện hạ, mời” Trong phòng Tam hoàng tử, Lý Tử Dạ nâng ly, mỉm cười nói.

Bình Luận (0)
Comment