Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 46

Edit: Thu Lệ

Bầu trời tháng sáu, ngột ngạt ảm đạm, mưa, không, sắp đến.

Tòa nhà cao vút che lấp bầu trời, không phân biệt được là do tòa nhà ấy cao hay do bầu trời chìm xuống.

Trên đường dòng người thưa thớt, loại thời tiết bất kể lúc nào cùng có thể mưa này, thật sự không thích hợp để ra cửa.

Lầu dưới, bậc thang thật cao một đường kéo dài đến đường cái, một chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại.

Bên trong xe, một đôi tay xinh đẹp không thật như một tác phẩm nghệ thuật bất ngờ đập vào trong mắt Quan Hân, làm cho người ta luôn có thể liếc mắt nhìn đầu tiên. Quan Hân khẽ mỉm cười, từ từ đi tới. Mái tóc dài mà hơi xoăn tùy ý xõa ra, gió phất rối loạn, tùy ý mà xinh đẹp. Làn váy màu tím nhạt lung lay sinh động.

Quan Hân cười yếu ớt nhẹ nhàng: “Đến rồi sao?”

Giống như dưới ngòi bút của nhà thơ: Cười một tiếng khuynh nhân thành, cười tiếng nữa khuynh nhân quốc.

Chỉ có điều là không nghiêng được mắt của một người.

Tả Thành khẽ gật đầu, giọng nói trầm mà lạnh lẽo: “Ừ.”

Khuôn mặt Tả Thành rất tuấn dật, đó là loại lôi thôi lếch thếch giống như mạnh mẽ mà kiêu ngạo, nhưng khi mọi người nhìn thấy anh, đều sẽ không để ý đến tướng mạo của anh, bởi vì cặp mắt so với cơn mưa to sắp đến này còn tĩnh mịch lạnh lẽo hơn.

Thói quen này thật đúng là không thể nào làm cho người ta chịu được, thế nhưng Quan Hân lại dễ dàng quen được sự lạnh lùng của Tả Thành, đã có thể không hề ngăn cách tiếp tục dịu dàng cười yếu ớt: “Trưởng đài đã bắt đầu mong đợi từ buổi sáng rồi đấy, nói nhân vật độc nhất vô nhị này không được qua loa. Nhưng làm khó tôi đây phải đợi hơn một tiếng đồng hồ.”

Đã bao lâu? Quan Hân cũng không tính, bởi vì thời gian càng chậm, thì càng chờ lâu, chỉ có điều chắc canh không chỉ một giờ. Chờ từ lúc mặt trời mới lên đến khi biến mất mặt đất, đợi đến mây đen bao trùm, là một quá trình kháu dài lâu rồi, nhưng lại khiến cho Quan Hân cảm thấy kích động trước đó chưa từng có. Quan Hân như vậy thật không giống như chính mình, nhưng Quan Hân hớn hở tiếp nhận.

Việc làm mất đi chính mình này, cô đã tìm được.

Ánh mắt Quan Hân có thể quấn quýt si mê không chút kiêng kỵ nào rơi trên người Tả Thành như vậy, một phần nguyên nhân rất lớn là do Tả Thành từ đầu đến cuối cũng không nhìn cô mà thôi. Anh nói: “Buổi sáng có một hội nghị.”

Cô cười, mắt phượng có vẻ nhộn nhạo: “Đây là giải thích cho tôi sao?”

Vẫn trầm mà lạnh như cũ, giống như râu ria: “Tùy cô nghĩ.”

Cô vẫn cười, lại hơi khổ sở, rất rõ ràng là mất mác, cô không cảm thấy cần che giấu: “Anh không thể nói đúng được sao? Thật là không hiểu tình thú đấy. Đã có ai từng nói anh rất không biết phối hợp chưa?”

Quan Hân cảm thấy có chút buồn cười, sao lại dùng từ ‘tình thú’ này chứ, không có tình, lấy đâu ra thú vị, huống chi cái từ mà nói với Tả Thành đã cảm thấy buồn cười rồi.

Anh đáp, ôn hoà: “Không ít mấy.”

Chỉ là không ít người cũng cũng muốn được anh phối hợp, nhưng người anh muốn phối hợp thì người ta lại khinh thường, chỉ duy nhất một mình Giang Hạ Sơ, bất kể phối hợp như thế nào cũng không được.

Quan Hân cảm thấy đó là đương nhiên, mấy phần đùa giỡn: “Cũng đúng, anh quả thật không cần phối hợp với người ta.” Cô bước chân đi theo anh, không dám nhanh một bước, nhưng cũng không chậm một bước, khoảng cách có thể chạm tay, “Phỏng vấn sắp bắt đầu, trước tiên hãy cho biết, có chuyện gì không thể hỏi không? Tôi sợ tôi không tuân theo quy tắc.”

Khoảng cách không xa không gần như vậy, chính là ranh giới xa lạ và quen thuộc. Cô có thể nghe thấy được mùi vị trên người anh khiến cho cô rung động, nhưng thật ra là không có mùi vị, Tả Thành không thích nước hoa, nhưng cô lại ngửi thấy mùi vị chuyên thuộc về Tả Thành.

Khẽ mím môi, trầm ngâm chốc lát, Tả Thành đáp: “Trừ tình cảm, tất cả đều có thể.”

Tình cảm của anh sao? Đơn phương tình nguyện có tính không? Cẩn thận bận tâm có tính không?

Nụ cười của Quan Hân vẫn không thu lại, nhưng lại thêm mấy phần phiền muộn, giữa lông mày phấn tán không lối thoát: “Vậy trưởng đài nên thất vọng rồi, đây chính là đề tài có khả năng khái thác đấy, hơn nữa tuyệt đối là đề tào khiến phần lớn phái nữ cảm thấy hứng thú.”

Tả Thành không thể nói tình cảm rốt cuộc là cái gì? Nếu như là chính cô, cô nên làm gì? Nếu như không phải, cô có nên làm gì? Trái tim như có hàng vạn con kiến đang bò, là đau là nhột, cô cũng khó phân biệt.

“Bao gồm cô?” Tả Thành không mang theo cảm xúc, không đếm xỉa đến chuyện không quan trọng.

Một câu nói nghi vấn, nhưng lại không có nửa điểm hứng thú. Tả Thành luôn có thể dùng một câu nói như vậy đẩy Quan Hân vào đường cùng.

Cô mỉm cười, học không để ý như Tả Thành: “Bao gồm tôi.” Sao Tả Thành có thể nhẹ nhàng không đếm xỉa đến như thế, chuyện này cô không học được, tóm lại là không nhịn được hỏi, “Coi không phải phỏng vấn, vậy anh có tính nói cho tôi biết không?”

Rốt cuộc chuyện tình của anh không có kết quả? Hay là như nước đổ? Tóm lại là có một đáp án, cô muốn biết như thế.

“Không cần thiết.” Tả Thành lạnh lùng từ chối.

Cô nhịn cười không được, mình quả thật là tự tìm mất mặt được ngay, mỗi lần buồn bã, cô liền thích cười, như vậy thì không lộ vẻ chật vật: “Một người bạn gái như tôi đây thật đúng là không có đặc đặc quyền,phải làm thế nào đây? Trưởng đài còn nói nếu như tôi có thể làm cho anh mở miệng vàng sẽ để cho tôi thăng chức đấy, giờ xem như vô vọng rồi.”

Quan ngải nói Quan Hân bách độc bất xâm, quả thật, chẳng qua là chỉ giới hạn ở mặt nài thôi, những thứ thất hồn lạc phách kia của cô đều nấp trong chỗ sâu nhất, ví dụ như đáy mắt, hay là như trong đáy lòng.

“Tôi là một nhà doanh nhân, không phải nghệ sĩ.” Tả Thành trả lời.

Tả Thành lời ít mà ý nhiều Tả Thành hình như lần đầu tiên vẽ rắn thêm chân(*) rồi sao, trả lời như vậy không thể nghi ngờ là không phải giấu đầu hở đuôi, anh không phải nghệ sĩ, nên chuyện tình cảm của anh phải không là bí mật người ta muốn biết.

(*): Làm những chuyện vô ích

Rốt cuộc bí mật của Tả Thành là gì? Ngay cả suy đoán Quan Hân cũng tiết kiệm, hoàn toàn không có khe hở mà vào.

Cô chắc chắn trần thuật: “Anh ám chỉ tôi vượt ranh giới.” Trước cửa thang máy bóng loáng, Quan Hân mượn ánh sáng phản xạ, quan sát khuôn mặt lạnh lùng của Tả Thành, “Trong Tâm Lý Học tình yêu có nói, người khiến bản thân mất đi chính mình, đó chính là người mình yêu, tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc là kiểu người như thế nào lại có thể khiến Tả Thành không giống mình đấy.”

Trong tình yêu lý thuyết, cái này cái kia, được cái này mất cái khác. Tả Thành được cái này......

“Đinh ——” Quan Hân vừa nói xong, không chờ đến đáp án, cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Cửa thang máy kéo ra, Quan Hân bỏ lỡ, không nhìn thấy lạnh lẽo biến mất trên mặt Tả Thành, thay vào đó là kinh ngạc, còn có vui vẻ......

Bên trong thang máy, Giang Hạ Sơ kinh ngạc, vẻ mặt nước chảy gió nhẹ đã hoàn toàn biến mất từ khi cửa thang máy mở ra, chỉ còn lại đề phòng không thể lui được nữa.

Quan Hân tiến vào thang máy trước với một bước, Tả Thành là máy móc hay là phản xạ có điều kiện, động tác cứng ngắc.

Không sớm một giây, không chậm một giây, không sâu một phần, không cạn một phần, như thế xa lạ mà quen thuộc.

Có lẽ là trong lòng Quan Hân lo cái này cái kia của Tả Thành, tiếp tục đề tài: “Thiệt thòi tôi đã học toàn bộ mộ Tâm lý học, mà một chữ cũng không biết, nếu không sao lại thấy không rõ chứ.” Ngẩng đầu, lộ ra hờ hững như mặt ngọc, Quan Hân cười yếu ớt: “Là cô à, cô Giang.”

Không sớm không muộn, vừa vặn gặp gỡ, không sâu không cạn, vừa lúc như thế. Trùng hợp như vậy, có phải nên cảm thán ông trời đáp cầu dắt mối tài tình không đây?

Là cô à, cô Giang...... Đúng, là cô đấy, người ấy khiến người này mất đi bản thân mình. Không nhiều không ít, vừa lúc, Tả Thành là người này, Giang Hạ Sơ là người ấy.

Trong mắt Giang Hạ Sơ che kín một tầng ranh giới thật dày, hình như tách rời cái gì, tầm mắt lộn xộn, lướt qua Tả Thành cách cô rất gần, gật đầu với Quan Hân: “Chào cô.”
Bình Luận (0)
Comment