Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 60.2

Edit: Quan Vũ.

Tin đồn, quả nhiên không phải là giả, đó chính là con hồ ly có mũi dài như chó.

Sau 12h, Mặt Trời rực lửa chiếu từ trên cao, nóng bức ngột ngạt cả một lúc, nhưng mà hai người nằm mơ màng trên giường cự lớn kia, dường như lại vô cùng thích ý.

Lông mi giống như bàn chải nhỏ, giật giật mấy cái, kéo kéo môi, mở mắt ra, chân mày nhíu thành một đường, tóc bù xù lộn xộn, cọ cọ vào chăn mềm mại, lười biếng lật người, con mắt chớp chớp mở mở, dàng vẻ như thiếu ngủ.

Cách đó không xa cũng không gần, trên ghế salon, người đàn ông đắp bừa đắp bậy lên chân dài, ngón tay thì cái bấu cái không vào da ghế salon, im lặng như tờ, mắt, nhìn mép giường.

Thiên hạ trên giường, thì đang trong giấc nồng, nhưng lại không hề cảm giác được không khí quái lạ đang xuôi ngược khắp trong không khí, người này tám phần là cầm tinh con heo.

Sau một lúc thật lâu, một cô gái trên giường giơ tay lên, giật giật con mắt, chân mày nhíu lại thành chữ xuyên, vỗ ót, khẽ nguyền rủa: “A, đau quá.”

Quan Ngải có ba điểm lớn, không uống rượu, uống rượu một cái là say, sau khi say thì mơ màng.

Người phụ nữ say rượu này, một cảm giác ngủ thẳng đến khi Mặt Trời lên cao, nhưng vào lúc này cũng chưa thể tỉnh ngủ đây này.

“Tỉnh rồi?” Âm cuối được ngân thật dài.

Bỗng dưng có một giọng nói vừa dễ nghe lại vừa âm u, vừa ngọt ngào lại vừa lạnh lẽo, không nhanh không chậm.

Quả đầu Quan Ngải rối như tổ chim, cúi đầu, chẳng tìm đâu ra Đông Tây Nam Bắc, cũng không ngẩng đầu lên, lầm bầm một câu trong cổ họng: “Anh là ai vậy? Hay là mò lộn gian phòng ở cách vách, trụ sở của đài Lăng Giang ở chỗ đó.”

Người này, rõ là chưa tỉnh rượu!

Nhìn đi, tiềm thức của con người thật là quá đáng sợ, tiềm thức của người này thì chỉ mong sao bán chị cầu vinh.

Người đàn ông trên ghế salon duỗi thẳng chân dài ra, dựa nửa người vào ghế salon và chế nhạo: “Mò lộn gian phòng? Xem ra cô còn chưa hề giải rượu.” Trong giọng nói mang nhiều nhạo báng pha trò.

Quan Ngải hơi tỉnh mộng, bộ não lớn hơn hai phần, lẩm bẩm một câu: “Sao giọng nói này nghe hơi quen tai.” Ngây ngây ngô ngô nhăn mặt cau mày, ngước mắt nhìn, ngạc nhiên trong phút chốc, “Trình Tín Chi?” Giọng nói không xác định cũng chẳng chắc chắn.

Còn người đàn ông cong chân ngồi trên ghế salon kia, tóc ngắn xéo dọc xiên ngang, con ngươi sâu thăm thẳm, bờ mơi nở nụ cười nhạt, không phải Trình Tín Chi hay sao?

Chẳng lẽ là oan gia ngõ hẹp? Quan Ngải có một loại cảm giác như thể vừa ra khỏi cửa thì đạp phải vỏ chuối. Mắng to một câu trong lòng: Xui xẻo. Lần trước đụng phải xe người này, bây giờ trên ót vẫn còn có một dấu đỏ đấy.

Nhưng mà, cũng may còn có cái dấu đỏ này, nếu không thì chẳng biết nói gì, say như chết, Quan Ngải mặc quần, mang giày cao gót, đúng là có thể đảo lộn thị phi mất rồi.

Người đàn ông chân dài trên ghế salon mở miệng: “Tỉnh táo rồi?”

Sau khi nghe thấy thì người ta nghe ra trong giọng điệu sặc mùi thuốc súng ha?

Quan Ngải cố gắng nháy mắt mấy cái, nghiêng đôi mắt to dài nhìn, rồi lại trợn trừng mắt, choáng váng: “Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ cái thế giới này loạn rồi à, sao anh lại mò tới phòng tôi.”

Chẳng biết đâu là Đông Tây Nam Bắc còn chưa tính, vậy mà lại còn đảo lộn lại.

Trình Tín Chi cười như không cười: “Cô có chắc đây là phòng của cô không?”

Quan Ngải sợ hú hồn hú vía, rồi lại không hề đắn đo trả lời như phải lẽ rồi: “Tất nhiên là tôi——” Liếc nhìn hết toàn bộ, vẫn chưa trả lời xong, thì tròng mắt nhảy dựng, suýt nữa nhảy khỏi cái giường, “Đây là đâu?”

Giường đôi xa hoa, rèm cửa sổ quả tua màu trắng, ghế salon bằng da màu đen, người đàn ông trên ghế…… Trái cây trên ghế kia, chắc chắn không phải là của phòng cô, quả thật là hiện trường gây án nha!

Trình Tín Chi lắc đầu, bất đắc dĩ trả lời: “Khách sạn.”

Khách sạn = địa điểm tội phạm! Trong đầu Quan Ngải lập tức vụt qua nhận thức này, bỗng cao giọng: “Khách sạn?” Phản xạ có điều kiện là #Guānyǔ nhấc chăn bông che trước ngực, vẻ mặt có vẻ kinh ngạc: “Sao tôi lại ở đây? Anh, anh, cuối cùng anh đã làm gì với tôi?”

Xong rồi xong rồi, nếu như đối phương muốn cô phụ trách, thì cô có thể sẽ bị thua thiệt lớn, ăn người ta, nhưng mà cũng không hề nếm mùi được nha…… Cô gái nào đó đang suy nghĩ toàn những thứ không bình thường.

Trong đâu cô gái nào đó YY (atsm) mãi, một đôi mắt bị kinh hãi, đỏ hoe, giống như gặp phải một con vịt (trai bao).

Quan Ngải có suy nghĩ này, nhưng cũng chằng buồn che giấu, trong lòng nghĩ cái gì, thì viết hết lên đôi mắt, Trình Tín Chi kinh ngạc, kéo quần áo trong thùng rác lên, “Cái này này? Còn nhận ra không?”

Bỗng mọi tế bào trong cô gái nào đó đông cứng lại, liếc mấy lần, rồi lại gật đầu như giã tỏi: “Biết, tôi từng thấy trên poster, bộ quần áo này chẳng phải là của bộ đồng phục đua xe sáu chữ số anh mặc trong buổi đấu giá trên mạng hay sao?” Bất thình lình thắng xe lại, hắng giọng, sau đó mặt lại có vẻ hung ác như tính sổ, “Đừng có đùa tôi, chớ có ý nghĩ lừa gạt tôi, cuối cùng anh đã làm gì tôi?”

Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, mà ra tay sau thì chắc chắn ăn khổ, Quan Ngải hiểu sâu sắc cái đạo lý này, lúc nào cũng chắc như thế, lúc nào cũng nghiệm chứng lý luận thành thực tế.

Người này đúng là miệng mồm vô lại như kiểu ăn cơm chùa mà lại còn đạp lên lỗ mũi.

Là chị em ruột cùng một mẹ sinh ra, mà lại có thể khác nhau một trời một vực tới cỡ này sao? Nếu như không tận mắt nhìn thấy, thì Trình Tín Chi tuyệt đối không tin.

Anh ta cũng không giận, cũng chỉ cầm món đồ có được trong buổi đua xe đó, quơ quơ: “Tôi không có làm gì với cô, nhưng mà cô làm gì với nó? Không hề nghe thấy mùi gì sao?”

Quan Ngải rướn người dài ra, cái mũi ngửi ngửi.

Mùi rượu!

Mùi tội phạm nha!

Một vài hình ảnh hỗn độn đảo ngang đảo dọc trong đầu, chẳng trách tỉnh lại, thì trong dạ dày chẳng hề sôi trào, thì ra là đã ói ra rồi.

Cô im lặng, dd[qd chột dạ.

“Nhờ phúc của cô, e là đồng phục đua xe này, chắc không mặc được nữa.”

Không nhận ra được hỉ nộ trong giọng của Trình Tín Chi, Quan Ngải lại thận trọng quá tới luống cuống luôn, cúi đầu, mấy khi ngoan ngoãn giống như con mèo con, thì thầm: “Thật xin lỗi, tôi không có cố ý.”

Cắn môi, lòng bàn tay Quan Ngải đổ mồ hôi lạnh, trong lòng sợ hãi, quần áo sáu mươi vạn, cho dù bán mình cũng không bồi thường được đâu.

So với say rượu loạn óc, thì người nào đó cảm thấy nôn lên một bộ quần áo sáu chữ số là không thể tha thứ rồi.

Dường như bên mép Trình Tín Chi xoẹt qua một nu cười nhạt, chỉ thoáng qua rồi biến mất, sau đó thì giọng khó chịu: “Nhớ ra rồi hả?”

Quan Ngải giống như bị mèo cào vào lòng, chẳng nhớ rõ gì cả, nhưng sao lại cứ nhớ đến cài này chứ, còn không thì cũng có thể dùng ngôn từ chính đáng, đánh chết cũng không nhận mà, vậy mà cứ trong những ưu điểm ít ỏi của cô, thì lại có một cái ‘hướng ngoại’, ách…… Tạm thời gọi là ưu điểm đi.

Quan Ngải tiếp tục cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Tôi không có tiền, sáu chữ số, tôi không bồi thường nổi.”

Bắt đầu nghĩ tới số tiền trong thẻ ngân hàng rồi đếm đếm trong bàn tay, ngón tay Quan Ngải cũng ngứa nha, giống như cá trong chảo dầu, đau khổ là như thế, như thế là đau khổ.

Không được, muốn tiền không có, muốn chết cũng không cho, đôi mắt linh động thuần khiết liếc qua liếc lại, chuyển thành nóng bỏng, ngước mắt lên, phút chốc giọng nói vô cùng phấn khích: “Cũng không phải là lỗi của mình tôi, ai bảo anh chẳng biết tại sao lại xuất hiện trong phòng tôi chứ.”

Nếu không thể chỉ lo cho bản thân mình, thí ít nhất cũng phải kéo thêm cái đệm lưng chứ. Tín ngưỡng của Quan Ngải gồm châm ngôn bốn chữ là: Đả đảo nhất bá, thu hậu toán trướng, đồng quy vu tận. Xưa nay, cô luôn làm theo trình tự như thế.

*[倒打一耙, 秋后算账, 同归于尽]: Muốn trả đũa thì phải đợi thời cơ chín muồi rồi mới tính sổ, mà đã chơi là chơi tẹt ga luôn.

Ý cười trong đôi mắt Trình Tín Chi như có như không, tà tứ nhếch khóe môi lên, thản nhiên hỏi ngược lại: “Không biết tại sao? Phòng của cô?”

Ách…… Quan Ngải càng loạn, sao tự dưng lại cảm thấy từng trận gió lạnh lẽo thổi qua, sợ hết hồn hết vía nhỉ, giống như…… Có tật giật mình.

Xem ra người nào đó, tự hiểu rõ rằng mình tỷ lệ thuận với tửu lượng.

Lắc lắc đầu, vết đỏ dưới mái tóc cắt ngang qua trán như ẩn như hiện, cô bình tĩnh, ánh mắt rũ rượi.

Tình hình là không thể thất bại, nếu không thì sáu con số có thể bị ngâm nước nóng, cô gái nào đó làm bộ bình tĩnh, tự thôi miên mình: Đây là địa bàn của mình!

Trình Tín Chi lắc đầu, tự dưng lại có một loại cảm giác như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lạ thường: “Tôi có một cuộc đua, tỉnh ngủ hẳn đi, đến tiền sảnh xem xét một chút, coi đây là phòng ai đặt.”

Xoay người, khóe miệng nhếch lên, ẩn giấu một nụ cười nhàn nhạt.

“Nè!” Quan Ngải nhanh tay nhanh chân, nhảy khỏi giường, “Cuối cùng là bồi thường như thế nào đây, anh bảy tôi ba?”

Chân trần, chạy tới cửa, thở hồng hộc nhưng cũng không quên rống to: “Còn không thì, năm năm chia đều?”

Đây chính là giới hạn rồi, cô không thể thêm được! Vịn cửa nhìn chung quanh, bên ngoài không có bóng người. Cô than thở với vẻ mặt đau khổ: “Người độc ác.” Thở gấp mấy hơi, bỗng con ngươi sáng lên, lung linh óng ánh, lo lắng vơi đi, nụ cười còn rực rỡ hơn nắng xuân xanh, “Cũng không phải là tôi muốn quỵt nợ nha, mà là anh đi trước đó.”

Tức là không phải bồi thường, nghĩ như thế, hoạt bát nhào tới giường đôi cực lớn, lăn qua lăn lại, cười như con mèo con trộm được thịt tươi, dáng vẻ đắc chí như thể trúng số độc đắc (6 số).

Rồi lại hứng chí giày vò căn phòng cao cấp năm sao một phen, lúc Quan Ngải mở cửa phòng, cũng không quên lấy bộ đồng phục đua xe trong thùng rác đi, thì có thể phi tang chứng cứ rồi, ZũleQdn về giặt giũ rồi còn có thể lên mạng bán đấu giá, càng nghĩ càng hưng phấn, tung ta tung tăng chạy đến trước tiền sảnh, lúc về phòng đã là ba giờ rồi.

Lúc thấy ở chỗ ghi chép đặt phòng kia là ba chữ “Trình Tín Chi” gai mắt, Quan Ngải trở nên nhức đầu, ngây dại một lát, rồi mới đột nhiên bừng tỉnh ra khỏi trạng thái: “Thì ra là mình thật sự mò lộn phòng nha.”

Vật chứng cũng có, thành lập tội danh! Cô toát mồ hôi, may thay cái tên Trình Tín Chi kia không có bắt đền, nếu không thì chỉ có khóc. Nghĩ thoáng qua, chỉ là…… Cô vừa đi đừa lầm bầm: “Kỳ lạ, sao mình lại đi vào?”

Quan Ngải vò đầu bứt tóc, bụng bảo dạ một phen, bỗng dừng bước lại, chợt vỗ bắp đùi: “A, mình nhớ ra rồi, người đẹp, cái người đẹp trông quen quen kia.” Híp mắt lại, nhíu lông mày, tiếp tục hoài niệm sâu xa, “Cuối cùng là gặp mặt lúc nào nhỉ?”

Cái người đẹp quen mặt kia, chắc chắn là gặp rồi! Cô chắc chắn, nhưng chỉ là chưa nhớ ra. Lắc đầu, cô cởi giày cao gót, xách trong tay, không thèm để ý đến lễ nghi, cái nhìn chăm chú trên đường, nghênh ngang đi ra khỏi khách sạn.

Chừng một tuần sau, Thiên Lam buôn bán ế ẩm, lúc cô gái nào đó đang rỗi rãi, vừa uống cà phê vừa lật tạp chí, bỗng nhớ lại, rồi vỗ bắp đùi: “Thì ra là người đẹp thuê phòng cho Trình Tín Chi là cô ta nha.” Hớp một ngụm cà phê, mặt tức giận như con tắc kè hoa: “Cũng khó trách, tay đua xe và người mẫu xe, bảo không có một chân, thì người mù cũng sẽ chẳng tin đâu.”

Cái giọng điệu này là đang buồn bực chỗ nào, sao lại nghe đen thùi lùi như thế này chứ?

Giống như…… A, giống như là vợ bắt được chồng ở bên ngoài……

Có điều mấy chuyện này nói sau cả đi.

Tóm lại Tả Thành không hề xuất hiện, Quan Hân thì xin nghỉ dài hạn, ngày ngày bầu bạn, nhưng mà cũng chẳng bao giờ nói chuyện với nhau.

Tulip đen khô héo, chậu chà là được đặt trên cửa sổ, là loại thực vật gai góc, nhưng chẳng có mỹ cảm đâu mà thưởng thức.

“Đừng đụng vào nó.” Anh lạnh giọng cứng rắn quát ngưng lại.

Tay giơ lên trong không trung, quên thu lại trong chốc lát.

Mặc dù Tả Thành luôn lạnh lùng như băng, nhưng lại hiếm khi vui buồn ra mặt như thế.

Anh tức giận, lần đầu có cảm xúc thật.

Hơi lúng túng, cô ngượng ngùng thu tay lại, giọng hời hợi, nói một câu: “Cũng chỉ là một chậu cây, lại như bảo bối thế, anh rất thích loại cây này à?”

Tả Thành không nói gì, cũng chẳng trả lời.

Cô cười khổ, đôi mắt, giấu hết tâm tình vào trong đáy mắt.

Cô biết, anh thích màu đen, thích yên tĩnh, thích Hatea, thì ra là cô vẫn chưa hiểu rõ, không biết anh còn thích loài cây cô bảo là không có tên.

Cô muốn, có lẽ, sau này cô cũng thích, bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhưng chưa bao giờ từng suy nghĩ, có lẽ Tả Thành yêu ai cũng yêu cả đường đi lối về nhỉ.

Ngoại trừ đêm Tả Thành ngủ mê man kia, Quan Hân không ở lại bệnh viện canh đêm nữa, Tả Thành cũng không thích, cô cũng bội phục khả năng hiểu ý người của mình.

Buổi tối, thông thường thì chỉ có Tiến thúc.

“Thiếu gia, đây là bệnh án của Tề Dĩ Sâm.”

Nhận lấy văn kiện, ngón tay trắng nõn như ngọc bích được mài giũa chạm vào mặt phong bì vàng ánh đỏ, từ từ mở ra.

Môi dính như băng lạnh, Tả Thành âm u khạc ra ba chữ: “Tề Minh Hải?”

Dường như trong dự liệu của Tiến thúc, ông trả lời: “Tôi đã điều tra, chính là cục giám sát cứ nghe ngóng giám sát Tả thị, có liên quan đến cha con Tề Dĩ Sâm.”

Thế giới này, có đôi khi thật là nhỏ bé, một tấm lưới, mấy điểm nút, dính dáng mãi.

Đối với cha con Tề gia này a, già thì muốn mạng của Tả Thành, trẻ thì muốn người của Tả Thành…… (Thực ra ta muốn dùng ông già và thằng con vì ta thích na9 đi với n9, 2 anh chị này, coi vậy mà giống nhau lắm, nhưng ta lại tôn trọng Tề Dĩ Sâm nên thôi vậy.)

Tả Thành cũng chỉ nhếch môi tạo thành một đường cong nhạt nhòa, vừa lạnh lùng mà vừa thâm hiểm: “Bệnh viện kia bên nước Mỹ thế nào rồi?”

“Chỉ còn chờ cơ hội thôi.” Tiến thúc nhàn nhạt đáp lại.

Người đời chỉ nói trong thành phố Thượng Hải leQdoon thì Tả gia là lớn nhất, nhưng không biết, vươn xa hơn…… Nếu Tả Thành muốn chỗ nào, thì dễ như trở bàn tay, nếu muốn mạng ai, thì có cả trăm ngàn lại cách làm thần không biết mà quỷ cũng chẳng hay.
Bình Luận (0)
Comment