Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 91

Edit: Quan Vũ.

Cứ thế, Quan Ngải đi khỏi, thế là bệnh viện đã yên tĩnh rồi.

Lúc Giang Hạ Sơ trở về, thì Tả Thành còn đang lười biếng nằm trên giường bệnh, ánh Mặt Trời đã chiếu lên sườn mặt của anh, phủ lên một lớp màu vàng kim nhàn nhạt, đẹp đến mức mang chút yêu khí gì đó.

Người đàn ông này, ngoại hình đẹp quá rồi!

Giang Hạ Sơ sững sờ một lát, nhìn anh.

Ngón tay lật tạp chí, người đàn ông lười nhác ngước mắt lên: "Cô ta đi rồi sao?"

'Cô ta' ở đây là chỉ Quan Ngải.

Giang Hạ Sơ nhíu mày: "Sao anh biết?" Lại tường minh trong khoảng khắc, lông mày nhuốm vẻ tươi cười: "Là anh làm."

Người đàn ông này, thạo nhất là đánh úp trong lặng lẽ.

Tả Thành không thừa nhận cũng không phủ nhận, đôi mắt mang sương mù nặng nề u ám, nửa khép lại, khóe môi cười như không cười.

Giang Hạ Sơ qua ngồi, thuận miệng hỏi: "Cô ấy đắc tội anh rồi sao?"

Nghĩ thật kỹ, hình như con người Quan Ngải hội tụ tất cả những đặc chất mà Tả Thành không thích: Ưa ồn ào, vô lại, côn đồ, là đúng chuẩn kiểu người được voi đòi tiên...

Câu trả lời Tả Thành đáp lại ngắn mà ý nhiều: "Cực kỳ phiền phức." Hàng lông mi dài mà dày khẽ nâng, nhìn Giang Hạ Sơ: "Em là người phụ nữ của anh thì nên đứng bên cạnh anh, anh không thích em đi cùng với người khác."

Không phải là người đàn ông lắm lời đường mật, không hiểu tính thú phong nguyệt, lại luôn nói hết những lời âu yếm không chút giấu giếm.

Giang Hạ Sơ ngây người ra một lát, mới trả lời: "Cô ấy là bạn của em, cô ấy vì em nên mới nhảy vào vũng nước đục này."

"Anh là chồng của em." Giọng điệu chân thật đáng tin. Người đàn ông này bá đạo, ham muốn chiếm hữu, quá đáng.

Anh là chồng của em.

Chỉ một câu nói mà lòng Giang Hạ Sơ đã mềm muốn nhũn ra. Lần đầu tiên, cô trông thấy một Tả Thành tính trẻ con, không mang phòng thủ như thế.

Tả Ngư từng nói: Cô không nhìn thấy hết mọi thứ của người đàn ông này.

Giờ đây, cô đã hiểu một chút.

"Em biết, anh là chồng của em."

Chẳng biết tại sao Giang Hạ Sơ lại trả lời như thế, đôi mắt mờ mờ mịt mịt, không biết là vui hay giận.

Hiển nhiên, nói như thế, Tả Thành lấy làm hưởng thụ lắm, khóe môi nhếch lên.

Nhưng mà, sau đó, Giang Hạ Sơ lại thêm một câu vào: "Nhưng em đã đốt giấy chứng nhận kết hôn rồi."

Giây trước người đàn ông hãy còn dịu dàng như nước, giờ khắc này mắt đã nổi giông tố.

Giang Hạ Sơ im lặng không nói gì cả, chỉ nhìn anh.

Rất lâu sau, Tả Thành nói: "Chúng ta về làm lại."

Cô cười nhạt nhòa, không đồng ý cũng không cự tuyệt.

Cô vừa mới nhận ra, người đàn ông này, có mấy khi lại bướng bỉnh như một đứa bé.

Đột nhiên ánh mắt anh nóng rực, cuộn trào l-q-dd-->Vũ nhìn cô, vứt tạp chí trong tay: "Người kia tên Cố Khởi sao."

Dừng lại một chút, dường như có chút do dự và khó chịu, anh hỏi lại; "Em thích hắn ta?"

Giang Hạ Sơ thất thần, một hồi lâu mới kịp phản ứng với vấn đề của người đàn ông, cười cười rồi trả lời: "Ca sĩ tương đối yêu thích."

"Yêu thích cái gì?"

Rất ít khi Tả Thành hỏi tườm tận đến tận gốc rễ như thế, mặc dù là vấn đề hơi mờ ám ngạo kiều, nhưng anh vẫn hỏi mang cỗ phong cách của Tả thị như ngày thường.

"Ừ hử?" Đầu óc Giang Hạ Sơ trống không, nhưng ánh mắt Tả Thành thì sáng rực, khiến cô có một thứ cảm giác như không có chỗ trốn, cũng không nghĩ nhiều, bèn trả lời: "Ngoại hình cũng đẹp, giọng nói cũng êm tai, tính tình dịu dàng, thích cười, thuộc diện có nhân duyên rất tốt."

Là sự thật, cũng là đánh giá khách quan. Trong giới nghệ sĩ, Cố Khởi và Diệp Tại Tịch tề danh, hai người một trời một vực, tuy là Giang Hạ Sơ quen thân với Diệp Tại Tịch hơn, nhưng nói về lý thì, cô có vẻ thưởng thức thái độ đối nhân xử thế của Cố Khởi hơn: Khiêm tốn trong xa hoa.

Nhưng mà, những đánh giá về lý này, lại khiến Tả đại tổng giám đốc không thể đánh giá bằng lý tính, giọng điệu rõ lạnh lùng không có bao nhiêu nhiệt độ: "Em thích mấy thứ này sao?"

Vô cùng hiển nhiên, Tả tiên sinh rất rất không thích! Càng không thích Tả phu nhân thích!

Thế nhưng ở phương tiện 'nào đó', Giang Hạ Sơ lại rất đần độn, nhưng vẫn cứ đánh giá khách quan: "Các cô gái hẳn là ai cũng thích những cái này."

Vừa nói dứt câu, làn môi người đàn ông đã hạ xuống, dùng lực mang tính trừng phạt, một lúc lâu, mới dừng lại bên môi cô, hơi thở nóng bỏng: "Đừng quên, em là Tả phu nhân."

Anh chỉ có thể tuyên bố chủ quyền bằng phương thức ấy, cũng không dám nói với cô, thật ra thì, trong phút giây ấy, anh lại đang lo lắng với tư cách là người đàn ông của cô thì anh không tốt.

Anh không nói, là vì cho dù như thế nào, kết quả cũng chỉ có một: Giang Hạ Sơ cô chỉ có thể là Tả phu nhân của Tả Thành anh.

Né tránh nụ hôn của anh, cô ngẩng đầu, khẽ cười hỏi: "Tả tiên sinh thì sao?" Không đợi câu trả lời, cô đã trả lời một cách không nhanh không chậm: "Trầm tính ít nói, tính tình lúc nào cũng lạnh lùng như băng, không thích cười, độc tài chuyên chế, khiến người ta sinh lòng sợ hãi, chỉ dám kính trong chứ không dám gần gũi."

Lúc Giang Hạ Sơ nói từng chữ từng chữ thì luôn luôn nhìn vào mắt Tả Thành, mỗi cái nhăn mày mỗi một câu nói đều chiếu rõ ràng trong mắt anh, chỉ là người tinh thông nắm bắt lòng người như Tả Thành cũng hơi không nhìn thấu cô.

Đôi mắt trầm tĩnh, luôn mang sự bễ nghễ của anh vẫn mất dần ánh sáng, ảm đạm thật khiến người ta đau lòng.

Lặng im rất lâu, mặt mày Giang Hạ Sơ vẫn không vui không giận, cô tiếp tục nói: "Bụng đầy tâm kế, am hiểu lòng người, lại còn rất thâm sâu khó dò."

Lời như thế, không một ai dám nói, nhưng đúng chỉ có Giang Hạ Sơ dám, và đúng thay Tả Thành lại chỉ để ý đến cô.

Cái sự đúng như thế thật không khỏi quá tàn nhẫn với Tả Thành.

Đây cũng là Tả Thành mà Giang Hạ Sơ nhìn thấy, mặt sâu thẳm nhất của anh.

Tả Thành vịn vai cô, giữ chặt, giữa lông mày đầy u ám: "Đây là tất cả?" Gần như tất cả ôn tồn trong đôi mắt đã biến mất không còn.

Giang Hạ Sơ thản nhiên hờ hững, trả lời: "Vẫn còn một chút." Nở nụ cười thật nhạt nhòa, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, "Lớn lên còn rất đẹp, không một cô gái nào sánh bằng."

Dứt câu, sắc mặt Tả Thành càng sa sầm, cái đẹp trong đôi mắt mang vẻ hủy diệt, khiến người ta không dám nhìn, không đành lòng ngắm.

Có lẽ không ai không biết, trời cho chủ nhân Tả gia một gương mặt khiến người ta điên đảo cả thần hồn, cũng có lẽ không ai không biết, chủ nhân Tả gia cực kỳ không thể dễ dàng tha thứ cho ai nói đến dung mạo của anh.

Giang Hạ Sơ đúng là không bao giờ biết sợ.

Nhưng mà, Tả Thành cũng không bao giờ có thể làm gì cô.

"Vẫn còn một chút." Anh tiếp lời, giọng nói đè nén giống như một loại rượu vừa ngọt vừa lạnh nhất, anh nhìn vào mắt cô, nói từng chữ từng chữ thật khí phách, "Tả tiên sinh mà em nói, là người đàn ông của Giang Hạ Sơ em."

Tất cả những thứ trên, anh đều có thể không quan tâm, thế nhưng điểm sau cùng, anh không cho phép quên lãng.

Giang Hạ Sơ hơi hơi ngẩng đầu lên, ánh sáng ẩn hiện trong đôi mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông, cô lại cười, chỉ nói: "Đúng đấy, chỉ bằng điểm sau cùng, những điều không hay về anh chỉ có em là có thể nói."

Trong tâm lý học có nói, đối với những điều thuộc diện của mình, có hai thứ cực đoan, không phải thiên vị thì là bá quyền.

Tả Thành thuộc kiểu người trước, mà Giang Hạ Sơ... thuộc loại sau.

Bàn tay vuốt ve trên má Giang Hạ Sơ dừng lại, ánh mắt người đàn ông chiếu thẳng vào tia nắng sáng ngoài cửa sổ, hơi nguôi giận.

Đưa tay, đặt lên mu bàn tay Tả Thành, cô thản nhiên nói: "Quan Ngải, anh có biết tính cô ấy thế nào không? Cô ấy vô cùng chán ghét Quan Hân, một khi cô ấy chán ghét thứ gì, thì sẽ diệt trừ bằng bất cứ thủ đoạn nào, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngoại trừ cô ấy ra, thì những người khác lại không thể được, cô ấy không thể để bất cứ ai ức hiếp Quan Hân."

Bên này nhìn bên kia thật chăm chú, trầm ngâm một lát, cô nói:

"Em cảm thấy cô ấy rất giống em."

Vừa nói xong, đôi môi đã bị người đàn ông hung hăng ngậm chặt, trằn trọc liếm mút, công thành đoạt đất, không dịu dàng như mọi khi, cái hôn này vừa lâu dài lài vừa tàn bạo, như trút thứ gì đó.

Thật lâu sau, anh rời khỏi môi cô với hơi thở rối loạn: "Biết không? Hạ Sơ, em quá không hiểu đàn ông, chưa bao giờ nghênh hợp, không cố gắng che giấu, thành thật quá mức." Hôn hôn lên khóe môi cô, giọng nói người đàn ông vừa mê hoặc vừa gợi cảm, anh như đang cười: "Nhưng đối với anh, em nắm bắt rất đúng chỗ."

Cô không nói gì cả, chỉ nhìn vào mắt Tả Thành, không chút dè dặt.

"Chỉ có em, chỉ cần nói vài câu, có thể bảo anh đầu hàng, mà còn là cam tâm tình nguyện."

Phép ẩn dụ của cô, anh đã hiểu rồi.

Cô chỉ cười yếu ớt.

Giang Hạ Sơ ư, là người phụ nữ không hiểu phong GuanYu_VânTrườngnguyệt tình thú nhất, nhưng lại có thể dùng vùng nhỏ, bắt lấy leequ'mảnh đất mềm nhất ddoon trong trái tim người đàn ông.

**

Rõ ràng bệnh viện là nơi khiến người ta vừa thấy áp lực vừa thấy sợ hãi, nhưng khóe miệng vị đại thiếu của Tả gia có thứ gì đó như có như không, còn không phải là đang cười sao? Nếu muốn biến dưỡng bệnh thành phong thái nghỉ ngơi, hẳn là cũng chỉ có Tả Thành mới có thể làm, tư tưởng của nhà tư bản cực phẩm băng sơn thì người bình thường há có thể lí giải.

Đương nhiên, nhà tư bản cũng chưa bao giờ làm mua bán lỗ vốn, không nói đâu xa, một dao ngay ngực, thiếu chút nữa là lấy mạng Tả Thành, tất nhiên phải thu được 'lợi ích'.

Cho nên, vị thiếu phu nhân được chiều chuộng của Tả gia làm người chăm sóc bên cạnh hơn mười ngày rồi, nguyên nhân chỉ có một, vị thiếu gia thân kiều nhục quý kia của Tả gia, không thích người ngoài đến gần.

Cái này thì sao, tâm tình Tả Thành vô cùng tốt, lười biếng dựa vào gối đầu, nhếch khóe môi, mang chút ý cười đôi mắt khép hờ, liếc nhìn cô gái đang đọc sách trên ghế sofa ở đối diện, đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình ca rô trắng xanh, nhưng lại cảm thấy trên người anh càng tỏa ra một cỗ quý khí cao sang.

Thật đúng với câu nói kia: quần áo cho người mặc, vàng để Phật dát.

Giang Hạ Sơ còn đang cầm quyển 《Mậu dịch thế giới》 đọc say sưa, tính tình của cô, thích yên lặng đến biến thái, cho dù quẳng cho cô một quyển từ điển tiếng Hoa mới đi chăng nữa, thì cô cũng có thể đọc một hơi từ đầu đến cuối, cho nên, quyển sách buồn tẻ vô vị trong tay vẫn còn hơn gương mặt tuấn tú của Tả Thành, từ đầu đến cuối, không hề ngẩng lầu liếc nhìn người đàn ông lấy một cái.

Còn cái này, trong lòng Tả Thành không thoải mái, day day phần giữa lông mày, lười biếng gọi: "Hạ Sơ."

"Ừ?" Ngó bộ phản ứng chậm nửa nhịp, rất lâu sau, Giang Hạ Sơ mới ngẩng đầu lên.

Nhìn sao cũng giống như miễn cưỡng!

Khuôn mặt tuấn tú của Tả đại tổng giám đốc hơi tối đi, duỗi ngón tay trắng nõn ra, chỉ chỉ trên bàn trà.

Giang Hạ Sơ nhíu nhíu mày, để cuốn sách xuống, đứng dậy rót một ly nước, đi qua, để luôn lên trên tủ đầu giường, cũng không thèm nhìn Tả Thành, ngồi lại chỗ cũ, cầm lấy quyển sách vừa rồi, tiếp tục chuyên tâm.

Gương mặt anh tuấn của Tả Thành tối sầm, cầm lấy cái ly, ghé vào khóe môi, hồi lâu, cũng không uống miếng nào, nhìn người phụ nữ chưa từng ngẩng đầu lên kia, lông mày lại càng cau chặt lại.

Được rồi, một gương mặt tuấn tú như vậy, đối với Giang Hạ Sơ mà nói, vẫn không thể sánh bằng một quyển sách.

Người đàn ông bắt đầu khó chịu thì cũng khiến người ta đau đầu, thế mà lại ăn dấm chua với một quyển sách.

"Hạ Sơ." Không biết là vui hay giận, lại thong thả gọi một tiếng lạnh lùng.

"Ừ." Giang Hạ Sơ đáp lại, không ngẩng đầu.

Âm điệu hơi hơi cao hơn: "Hạ Sơ."

Một gương mặt tuấn tú u ám lạ thường, đôi mắt sắc bén, liếc nhìn quyển sách trong tay Giang Hạ Sơ.

"Ừ?" Giang Hạ Sơ ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Tả Thành: "Muốn xem không?"

"Ừ." Tả Thành mặt không đổi sắc, tim không phập phồng đáp lời.

"Được." Giang Hạ Sơ gấp mép trang 97, đứng dậy đưa cho Tả Thành, vô cùng ngoan ngoãn.

Gần đây Giang Hạ Sơ ngoan hiền như mèo!

Khóe môi Tả Thành vẽ lên độ cong mờ nhạt, âm u nơi giữa lông mày đã tan mất một nửa, anh ung dung thản nhiên nhân lấy quyển sách, lật tùy ý, ngón tay lướt qua từng góc quyển sách, lặng lẽ lật đến trang 97, rồi lặng lẽ bẻ mép sách lại, rồi lại lặng lẽ cười thích ý.

Ôi chao ôi! Ai mà ngờ được Tả Thành luôn lạnh lùng hờ hững này cũng sẽ làm chuyện ngây thơ như vậy.

Tả Thành với tâm tình rất tốt l^qui'sd0n>>Vũ vẫn chưa thu lại nụ cười, nhìn Giang Hạ Sơ lâu một chút, chốc chốc lại nhìn 《Mậu dịch thế giới》, ngón tay cứ như có như không xẹt qua mặt sách, nhưng mà đã trôi qua thời gian rất lâu rồi, nhưng số trang vẫn cứ dừng lại ở trang thứ 3. Thật đúng là Túy Ông chi ý bất tại tửu*, nhưng cái này thì cũng quá là rõ rồi.

* Túy Ông chi ý bất tại tửu [醉翁之意不在酒]: Ý là có dụng ý khác.

10 phút trôi qua, Giang Hạ Sơ chán muốn chết rồi, đi đến bàn trà, lật lật một lát, lại lấy một quyển 《Khủng hoảng kinh tế》, rồi lại ngồi lại, lật trang thứ nhất, vẻ mặt nghiêm túc.

Bỗng chốc nụ cười trên mặt Tả Thành cứng ngắc, đường cong nhếch lên bên khóe miệng đã chuyển thành một đường thẳng. Đồng tử màu mực lắng đọng cái lạnh lẽo nghiêm trọng, bao lấy Giang Hạ Sơ, không nói không rằng, trang thứ 3 của 《Mậu dịch thế giới》 bị bóp nhăn nhiều nếp.

Không khí lạnh đến tận cùng trong phút chốc, rất lâu sau, Giang Hạ Sơ mới ngẩng đầu nhận ra, nhìn ngó Tả Thành, lại nhìn bình truyền dịch: "Nên thay rồi." Đặt sách xuống, đứng dậy, đi ra cửa phòng.

Gương mặt tuấn tú của Tả Thành càng âm u, hồi lâu, mới lạnh lùng quăng một câu: "Ai mang sách này tới?"

Người đàn ông này, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết cũng không thành cái dạng như vậy.

Ngoài cửa, chú Tiến mang vẻ mặt khó xử: "Thiếu gia, là tôi."

Chú Tiến không biết chuyện là thế nào, tóm lại, ánh mắt của thiếu gia nhà mình khiến người ta sởn gai ốc, không khỏi thật cẩn thận hơn vài phần.

"Ai bảo chú mang mấy thứ sách này vào trong phòng bệnh."

Giọng điệu này, không chỉ có lạnh lùng mà còn đằng đằng sát khí, cơ mà, tuồng này đang có cái gì diễn thế, chú Tiến muốn loạn lên, kiên trì trả lời: "Ngày hôm qua thiếu gia nói muốn đọc."

Câu vừa dứt, chỉ thấy mặt mày Tả Thành xanh mét.

Chú Tiến muốn khóc tới nơi rồi: Thiếu gia của tôi ơi, đừng có chơi âm tình bất định như thế, cho dù muốn chết, thì cũng nên cho một cái chết rõ ràng chứ.

Được rồi, chú Tiến theo thằng nhãi phúc hắc như Tả Thành lăn lộn cũng không phản ứng kịp thời, chỉ có thể thuyết minh rằng tâm Tả Thành, như kim dưới đáy bể thôi!

"Có vấn đề gì không?" Tăng thêm can đảm, chú Tiến hỏi rồi lại cúi đầu.

"Vứt hết cho tôi."

Tả Thành nên cho một câu lạnh lẽo như băng.

Chẳng phải chỉ có mấy quyển sách thôi sao? Sao lại trở nên giống như có thâm thù đại hận hết vậy?

Chú Tiến mang quả đầu mờ mịt, loạn cào cào đi thu dọn mấy quyển sách kia, ảo não đi ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này sắc mặt Tả Thành mới dễ coi một chút, làm bộ như không có chuyện gì, khóe môi mang nụ cười như có như không.

Người đàn ông này, thật là giỏi lật mặt!

5 phút sau, Giang Hạ Sơ quay lại phòng bệnh, ngồi lại ở sofa, nhíu mày tìm một lát rồi ngẩng đầu nhìn Tả Thành: "Sách đâu rồi?"

"Chú Tiến muốn đọc."

Tả Thành với gương mặt không đổi sắc, vẫn là phong cách điển hình của Tả thị, nói lời ít mà ý nhiều.

Ngoài cửa, khóe miệng chú Tiến co rút, cuối cùng cũng biết tuồng này diễn cái gì rồi.

Giang Hạ Sơ cũng không nghĩ nhiều, mấp máy môi, dịch chuyển cái ghế dựa ngồi bên giường, sau đó không nói gì hết, lấy làm 'giúp đỡ chở che' lắm.

Tả Thành, nụ cười bên khóe môi càng tươi.

Người đàn ông này! Ôi trời, bắt đầu ngây thơ, là không có điểm dừng rồi.

Bệnh viện, bên này trời trong nắng ấm, bên kia, nước sôi lửa bỏng.

Cốc cốc cốc —— Cô hộ sĩ mở một khe hở nhỏ, nghĩ thật kỹ rồi khẽ nhắc nhở: "Bác sĩ Tả, có người đăng ký rồi."

Nói xong thì cúi đầu, từ từ nhắm mắt lại, làm tốt công tác chuẩn bị hứng oanh tạc.

Trên dưới bệnh viện, ai mà không biết, bác sĩ ngoại khoa thiên tài này vào bệnh viện chưa tới ba ngày, thì không biết nguyên do là gì, mà bị điều đến phụ khoa. Từ đó, phụ khoa không có một ngày sống yên ổn, ngày nào cũng như ngày nấy, gà bay chó chạy.

Quả nhiên, gương mặt trẻ con của chàng trai bên trong xanh mét, mở miệng một cái là xối xả cho một trận: "Cái quái gì, cần tôi nói bao nhiêu lần nữa hả, bố mày là bác sĩ ngoại khoa."

Phải, phải, phải, bác sĩ ngoại khoa, bác sĩ ngoại khoa tiền nhiệm bị đày đến phụ khoa. Cô hộ sĩ oán thầm trong bụng, ngoài miệng thì vẫn cẩn trọng đáp lời: "Không vấn đề gì, y học chẳng phân biệt nhà, thấy có thêm mấy bệnh nhân nữ, thì đúng là thuận tay với nội khoa rồi."

Sắc mặt Tả Hữu đen thui, tuyệt đối có thể sánh với đít nồi, nặn từng tiếng từ trong cổ họng: "Bệnh nhân nữ?" dB dâng cao: "Cắt cho tôi, nói bố mày không liên quan nha."

Người xuất thân từ Tả gia, hẳn là ai cũng có tính khí không dễ nói chuyện.

Hộ sĩ bé nhỏ bị quát cho mặt đỏ tai hồng, trừng mắt nhìn vài lần mới đóng cửa ra ngoài.

Tả Hữu nửa nằm trên ghế xoay tới xoay lui, hừ lạnh: "Phụ nữ thì tôi chắc chắn không đụng vào." Dừng một chút, lầm bầm lầu lầu: "Tôi trốn chắc được chứ, dù sao tôi cũng không phải bác sĩ của cái bệnh viện này."

Đứng dậy, đánh một cuộc gọi: "Tôi muốn quay về phòng khám của tôi, cái bệnh viện này, ai thích ở lại thì nấy ở lại đi."

Thằng nhãi này còn không biết hối cải cơ đấy!

Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, mặt mày Tả Hữu biến đổi từ đen thành trắng, lại thành đen, thay đổi mấy lần rất đặc sắc.

Hồi lâu, phẫn nộ dập điện thoại, giống... con gà trống bị thua. nói với người ngoài cửa như quả bóng cao su bị xì hơi: "Cho bệnh nhân đã đăng ký đi vào đi."

Chỉ nghe thấy một tiếng than thở Quan Vũ///|quýddon>> nho nhỏ: "Đầu óc người này động kinh rồi."

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, khóe miệng Tả Hữu co rút.

Nhưng mà, khẽ cắn môi, chỉ có thể nhịn thôi.

Đầu dây bên kia chỉ nói mấy chữ ngắn gọn: Phụ khoa hoặc ra đảo luyện, chọn một trong hai.

Ra đảo luyện? Đó là đâu? Là chỗ mà người Tả gia phạm lỗi, bình thường, nếu không về thì thôi, nếu về thì cũng khổ không ít thì nhiều.

Có mấy chữ như vậy, con đường y học sau này của Tả Hữu, như trời âm u không có nắng rồi.

Mấy ngày nay nắng tươi trong sáng, nhưng mặt trời cũng không mọc từ hướng Tây mà, thế mà tại sao lại nảy sinh một số chuyện lạ nhỉ, Giang Hạ Sơ còn đang rối mù trong trời cuối thu sảng khoái tinh thần.

Chuyện là như vậy, ngay cả ngài bác sĩ Tả Hữu bao giờ cũng không ưa lại còn thẳng thắn là chướng mắt Giang Hạ Sơ mấy ngày này rỗi cũng làm mấy chuyện khác người, ngày nào cũng đi làm tùy tùng, chịu mệt nhọc bên cạnh Giang Hạ Sơ, cả ăn uống ngủ nghỉ cũng không chịu ngưng.

Nhưng mà một ngày mua hơn mười lượt đồ uống, điểm tâm ngọt, cái này còn chưa tính, dù là đi đường về từ bệnh viện đến Tả gia cũng gần nửa giờ, thế mà vị bác sĩ Tả cũng giành đưa nhận, hung hăng biến 30 phút đi đường bộ thành một giờ đi xe, đi qua hết đại lộ Quốc Mậu*

* Đại lộ Quốc Mậu - The China World Trade Center [国贸大道]: nối liền 103 tỉnh, công trình có chiều dài khoảng 41.8 km, được cải tạo từ đường sắt Chiết Cống, từ Bắc chí Nam dọc theo 6 khu phố Đại Trần, Tô Khê, Trù Thành, Bắc Uyển, Trù Giang, Nghĩa Đình, dựa theo tiêu chuẩn thiết kế quốc lộ một bậc hai hướng 6 đường xe chạy, dựa trên công năng đường thành thị, thiết kế vận tốc 80 km/h, tổng đầu tư dự toán hơn 40 tỷ nguyên. [baidu]

Hôm nay, Giang Hạ Sơ thật sự không thể nhịn được nữa, nhưng vẫn hói rất hàm súc: "Tả Hữu, anh mệt không?"

Cũng may tính tình Giang Hạ Sơ tốt, nếu là người khác, thì đã nổi điên rồi.

Tả Hữu - vẫn đầu đầy mồ hôi đang bưng trà sữa mới về từ bên ngoài, khoát tay nói: "Không có mệt hay không." Cười hì hì nói: "Thiếu phu nhân chăm sóc thiêu gia mới vất vả."

Thằng nhãi này, chắc đã quên mấy ngày trước ai đó mặt mày đỏ gay thị uy ra vẻ với Giang Hạ Sơ rồi.

Tả Ngư ở bên cạnh giật giật khéo miệng, đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào ly trà sữa mà muốn nổi bão, ông chủ nhà mình không thích ăn ngọt, mấy ngày nay mỗi ngày hơn mười ly trà sữa toàn là vào bụng cô hết, bây giờ nhìn thấy mấy thứ này thì phản xạ có điều kiện là muốn nôn.

Giang Hạ Sơ dừng lại một lúc lâu, mới mở miệng: "Chẳng phải anh không thích tôi sao?"


Bình Luận (0)
Comment