Tú Tài Nương Tử

Chương 23

Sau đó vài ngày, Triệu thị đều cẩn thận thám thính động tĩnh của Trinh nương, không thấy trên mặt Trinh nương và Thẩm Nghị có gì khác thường, cũng không nghe thấy bọn họ nói mấy chuyện mất trộm này nọ. Tâm tình Triệu thị cũng dần dần ổn định. Xem ra, kẻ có tiền đúng là kẻ có tiền, có lẽ người ta căn bản không đặt việc mất hộp son vào trong mắt.

Hôm nay Triệu thị trốn việc về nhà, lấy hộp son mà nàng tâm tâm niệm niệm mấy ngày kia mở ra. Một mùi hương thanh nhã thuần khiết, thoa một chút vào lòng bàn tay, tinh tế bóng loáng. Nàng nhịn không được ghen tị một phen. Dùng đồ tốt như vậy, bảo sao làn da Thẩm nương tử lại đẹp như thế!

Nàng dọn dọn gương, bắt đẫu vẽ loạn son lên mặt.

Triệu Nhị Hổ đang hùng hổ làm việc, vừa ngẩng đầu đã không thấy thân ảnh nội tử nhà mình đâu, nhổ một ngụm nước bọt, mắng, “Cái mụ lười này, đi đâu rồi?”

Nhìn công việc cũng đã gần xong, Triệu Nhị Hổ thu dọn công cụ, về nhà đã thấy nàng ta ngồi trước gương tô son điểm phấn, liền nở nụ cười, “Đồ tốt như vậy là ai cho thế?”

Triệu thị còn đang chìm trong thỏa mãn, đột nhiên nghe thấy thanh âm, giật mình cái rụp, nhanh chóng giấu đi hộp son kia, chột dạ nhìn Triệu Nhị Hổ liếc mắt một cái, có chút lắp bắp hỏi Triệu Nhị Hổ, “Không phải chàng đang làm việc sao? Tại sao đã trở lại rồi?”

Triệu Nhị Hổ vốn là chỉ thuận miệng hỏi một câu, kết quả là nương tử nhà mình lại liên tiếp làm ra cái động tác cùng vẻ mặt chột dạ khiến cho hắn lập tức hiểu sai. Sắc mặt hắn liền trở nên khó coi, “Mụ giấu cái gì vậy? Lấy ra xem!”

Triệu thị càng thêm chột dạ, theo bản năng liền đem son giấu sâu vào trong tay, “Không có a, nào có cái gì đâu, chàng nhìn lầm rồi.”

Triệu Nhị Hổ càng nhìn càng cảm thấy nương tử nhà mình có vấn đề, xem cái vẻ chột dạ trên mặt kia… Hắn chậm rãi đi về phía trước hai bước, ngữ khí trầm xuống, “Trong tay cầm cái gì lấy ra ngay!”

Trong lòng Triệu thị càng ngày càng sợ hãi, cũng không dám giấu nữa, đưa hộp son ra.

Triệu Nhị Hổ đoạt lấy nhìn, hóa ra là một hộp son đã dùng được một nửa, hắn nhíu mi nghi hoặc hỏi, “Nàng không có son chứ?”

“Ta… Ta… Người khác cho.” Trong lòng Triệu thị vừa hoảng lại vừa vội, làm sao dám nói thứ này là nàng ăn trộm chứ!

Triệu Nhị Hổ nhìn nhìn hộp son trong tay, lại hồ nghi nhìn vẻ mặt chột dạ của thê tử. Trong lòng càng nghĩ càng thấy không đúng, nhìn hộp son này cũng biết là đã dùng một thời gian, trước đây cũng chưa từng thấy mụ vợ nhà mình dùng qua, hơn nữa nhìn màu son này cũng biết là so với son của đám nữa nhân trong thôn xịn hơn. (>.

Trong lòng hắn đột nhiên nhớ tới ngày đó lúc ăn cơm ở Thẩm gia tên đồ tể kia từng nói đến…

…. Là chuyện phong lưu kia… Hán tử to lớn đánh thê tử nhà hắn… vụng trộm với người khác!… Gian díu với lão điền chủ…. Tặng son… Son… Gian díu… Gian díu! Gian díu! Gian díu!….

Cả đầu Triệu Nhị Hổ đã tràn ngập hai chữa gian díu, nhưng thê tử nhà mình có thể vụng trộm với ai đâu? Trong thôn này có mấy người thì đều sống ở trong này, có thể mua được loại son tốt như thế nàu không có nhiều người lắm. Chẳng lẽ là thôn trưởng? Hay là cha Cẩu Đản? Hay là… Thẩm Nghị!?

Người trong thôn hắn đều quen biết, chỉ có Thẩm Nghị là vừa mới tới, cũng chỉ có Thẩm Nghị mới có từng đấy tiền để mua thứ son tốt như vậy! Triệu Nhị Hổ xiết chặt hộp son trong tay, thanh âm ngoan độc hỏi, “Ai đưa cho mụ?”

Triệu thị chưa từng nhìn thấy cái dạng này của Triệu Nhị Hổ. Nàng ở nhà luôn luôn tác oai tác quái, cho tới bây giờ đều là nàng quát Triệu Nhị Hổ, nào có chuyện Triệu Nhị Hổ rống nàng đâu. Trong lòng Triệu thị liền có chút lo lắng, rồi cũng dần trấn định lại, không phải chỉ có một hộp son thôi sao, đáng để sinh khí lớn như vậy hả?

Nàng không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Triệu Nhị Hổ, lấy lại hộp son, “Là Thẩm gia nương tử tặng cho ta.”

Quả nhiên là Thẩm gia! Triệu Nhị Hổ lửa trong lòng phút chốc bùng lên, hắn trợn tròn mắt quát, “Thẩm gia nương tử tặng cho mụ? Tặng lúc nào?”

Triệu thị kì quái nhìn hắn một cái, chẳng lẽ hắn biết? Nhưng sau đó rất nhanh đã xóa đi ý niệm này trong đầu, hắn làm sao có thể biết mình trộm hộp son này chứ, “Chính là cái ngày tới nhà bọn họ đó, lúc ăn cơm thì tặng. Rốt cuộc ngươi hỏi xong chưa? Có thấy phiền không hả?”

Triệu Nhị Hổ chỉ cảm thấy dây cung trong lòng hoàn tàn bị chặt đứt. Tiện nhân này! Đến bây giờ còn dám lừa hắn!

Triệu Nhị Hổ hung hăng tát một cái vào mặt nàng ta. Trên mặt Triệu thị nhất thời hiện lên một dấu tay màu hồng. Nàng ta bị đánh hơi lảo đảo, tóc cũng bị đánh cho bung ra một chút. Một cái tát này khiến cho nàng ta choáng váng, chỉ dám không tin nhìn Triệu Nhị Hổ.

Hai mắt Triệu Nhị Hổ như nứt ra, ánh mắt đỏ bừng, “Ngươi là đồ tiện nhân! Thẩm gia nương tử làm sao có thể tặng ngươi hộp son đã dùng một nửa! Nói! Ngươi có phải giấu ta vụng trộm với thằng khác hay không? Ngươi và Thẩm Nghị rốt cuộc có quan hệ gì hả?”

Triệu thị dại ra một chút liền phản ứng lại. Nàng ta a một tiếng kêu khóc ầm lên, “Ngươi là đồ đáng chém ngàn đao! Ta về Triệu gia ngươi làm trâu làm ngựa! Vì Triệu gia ngươi sinh nhi dục nữ! Ngươi là cái đồ không có lương tâm !… Thứ này chính là do nàng ta tặng! Làm sao ta biết nàng tặng ta một cái đã dùng rồi! Ta chỉ vừa mới lấy ra xem thử nữa…” Trong lòng Triệu thị cũng lo lắng, nàng không nghĩ là Triệu Nhị Hổ sẽ đem mọi chuyện nghĩ theo chiều hướng kia, dưới tình thế cấp bách, nàng chỉ có thể đem mọi chuyện đổ hết lên đầu Trinh nương.

Trong lòng Triệu Nhị Hổ cũng hơi chần chờ, thê tử mình như thế nào mình tất nhiên là biết, nếu nói nàng mồm miệng ba hoa, hay nói dối thì chính là nàng, không thể nghi ngờ, nhưng nếu nói nàng làm ra cái chuyện vụng trộm gian díu với người khác này, Triệu Nhị Hổ cảm thấy nàng chưa có cái lá gan đó.

Chỉ là, hộp son này rốt cuộc là ai tặng?

Triệu thị dứt khoát ngồi trên mặt đất kêu gào, nước mắt nước mũi lau hết lên trên ống tay áo, hai tay vỗ đùi kêu to, “Triệu Nhị Hổ, ngươi là cái đồ vương bát đản! Ngươi dám nói ta vụng trộm với người ta? Ta vụng trộm với ai hả? A… Ngươi thật ra muốn nói cái gì…?”

Triệu Nhị Hổ bị nàng làm cho đau đầu kịch liệt, trong đầu hiện lên câu nói đồ tể nói ngày đó, sau đó lại hiện lên bộ dáng thê tử tô son điểm phấn, càng nghĩ càng giận, trực tiếp túm lấy tay nàng ta, kéo ra ngoài, “Đi! Đi Thẩm gia! Ta thật sự muốn hỏi, hộp son này là từ đâu ra?”

Trong lòng Triệu thị lập tức kinh hoảng, nếu thật sự tới Thẩm gia, chuyện mình trộm son không phải bị tố giác hay sao? Nàng bối rối, đúng lúc Triệu Nhị Hổ kéo nàng tới của sân, nàng liền ôm chặt lấy hàng rào khóc nháo không chịu buông tay, “Ta không đi! Ta không đi! Triệu Nhị Hổ, ngươi không tin ta! Hôm nay ta liền chết ở chỗ này, cũng không muốn bị xấu mặt.”

Thôn Bạch Hà không lớn, trước sau cũng chỉ có vài chục hộ gia đình, xây dựng cũng khá gần nhau. Mấy hộ gần đó nghe thấy động tĩnh liền chạy ra nhìn, chung quanh mọi người châu đầu ghé tai thì thầm, thanh âm cũng càng ngày càng lớn.

Triệu thị vừa thấy có người đến, dứt khoát giả bộ đập đầu vào cửa. Triệu Nhị Hổ một bên kéo nàng, hổn hển nhìn người chung quanh, hôm nay nhất định phải làm cho đến mơi đến chốn! Hắn càng nghĩ càng thấy không sai, một lòng muốn làm cho rõ ràng chân tướng của việc này.

“Ngươi đừng có mà ở đây gào khóc! Theo ta đi Thẩm Gia hỏi cho rõ ràng! Chỉ cần Thẩm gia nương tử thừa nhận son này là nàng đưa, ta sẽ coi như giữa ngươi và tú tài kia không có gì!”

Triệu Nhị Hổ thốt ra lời này lập tức khiến cho xung quanh bùng nổ, một câu ngắn ngủn, cũng khiến cho người chung quanh suy nghĩ đủ điều.

Triệu Nhị Hổ không thèm phân trần, cậy mạnh kéo thê tử lôi đến nhà Thẩm Nghị. Triệu thị suốt dọc đường hết khóc lại gào, người xem náo nhiệt xung quanh cũng càng ngày càng nhiều.

Cả nhà Thẩm Nghị đang ở trong sân ăn cơm chiều, Thẩm Nghị thì kiên nhẫn dạy Diệu nhi cách dùng đũa, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu khóc om sòm của nữ nhân, cùng tiếng nam nhân hổn hển quở trách.

Triệu Nhị Hổ kéo thê tử đến Thẩm gia, lại thấy một cảnh Thẩm gia hòa thuận vui vẻ, đối với vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Nghị và Trinh nương đột nhiên có chút nghẹn lời.

Thẩm Nghị nở nụ cười trước, sau đó đứng dậy mở cửa sân, “Triệu Nhị Ca sao lại đến đây vậy?” Sau đó nhìn thấy Triệu thị dầu tóc bù xù kêu khóc không ngừng thì mới ngưng lại nét cười, mà Trinh nương cũng cau mày kéo Diệu nhi về phía sau mình.

Triệu Nhị Hổ nghĩ đến chuyện vừa rồi, cơn tức lại nổi lên, vươn tay, hé ra hộp son trong lòng bàn tay, không để ý đến Thẩm Nghị, chỉ hỏi Trinh nương, “Thẩm gia nương tử, có phải cô tặng thứ này cho thê tử của ta?”

Trinh nương và Thẩm Nghị cùng nhìn thoáng qua, đây chẳng phải là hộp son Ngọc Xuân Đường mà Thẩm Nghị mua cho Trinh nương, sau đó không tìm thấy hay sao? Tại sao Triệu Nhị Hổ lại nói là nàng tặng người ta?

Trong lòng Triệu thị cuống cuồng lo sợ. Hôm nay, cái chuyện phiền toái này, nếu Trinh nương không thừa nhận, Triệu Nhị Hổ nhất định nói nàng và Thẩm Nghị tư thông. Nếu Trinh nương thừa nhận… Nhưng mà Trinh nương làm sao có thể thừa nhận? Son này là nàng trộm! Cũng không phải là người ta tặng!

Trong lòng Trinh nương cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng mà nhìn một thân chật vật của Triệu thị đang nhìn mình chằm chằm, nàng suy nghĩ chút đang định mở miệng, “Son này….”

“Son này là Thẩm tú tài đưa cho ta!” Thanh âm bén nhọn của Triệu thị đã vang lên.

Thẩm Nghị ngây ngẩn cả người. Trinh nương ngây ngẩn cả người. Triệu Nhị Hổ cũng ngây ngẩn cả người, người chung quanh lại càng ngây ngẩn cả người.

“Ngươi nói cái gì?!” Triệu Nhị Hổ không dám tin hỏi lại một lần.

Triệu thị thở dài, “Son này là Thẩm tú tài đưa cho ta.” Bất cứ giá nào! Nhìn biểu tình của Trinh nương, nàng ta nhất định sẽ không thừa nhận son này là nàng ta đưa cho nàng. Dù sao tặng người khác ai lại lấy thứ mình đã dùng rồi. Hôm nay có thể sống hay không, phải xem mình có thể nói chuyện này sao cho không có lỗ hổng được hay không!

Triệu Nhị Hổ rốt cuộc nhịn không nổi, đi lên tát một cái, lại đạp mấy cái, vừa đánh vừa mắng, “Ngươi còn không biết xấu hổ nữa! Không phải vừa rồi ngươi nói là Thẩm nương tử đưa cho ngươi hay sao? A? Tại sao lại biến thành Thẩm tú tài đưa cho ngươi? Ngươi còn nói ngươi với hắn không có gì! Ngươi nói! Có phải ngươi đã sớm thông đồng với hắn làm bậy rồi! Lão từ muốn đem ngươi dìm sông, ngươi là cái đồ đê tiện không biết xấu hổ…”

Triệu thị hét lên một tiếng, nằm trên mặt đất trúng vài cái, đột nhiên ngoan độc hét lên, “Lão nương ta liều mạng với ngươi!” nâng tay đánh về phía Triệu Nhị Hổ.

Trôn trưởng thấy thế liền chạy lại, quát lớn một tiếng, “Ngăn bọn họ lại!” Vài hán tử chung quanh liền đi lên tách hai người ra.

Hai ngươi vì thế mới tách ra, Trên mặt Triệu Nhị Hổ có thêm mấy vệt móng tay cào chảy máu, còn một nửa khuôn mặt Triệu thị đều sưng lên, trên người còn có thêm mấy cái dấu chân.

Mặt thôn trưởng bình tĩnh, hắn đã nghe hiểu ần hết mọi chuyện, tuy nhiên vẫn hỏi lại Triệu Nhị Hổ một lần nữa, “Sao lại thế này?”

Triệu Nhị Hổ nhổ một bãi nước bọt về phía thê tử mình, sau đó mới mở miệng nói với mọi người xung quanh, “… Ta về nhà thấy nàng ta cầm hộp son kia tô son điểm phấn. Ta hỏi hộp son này từ đâu ra, nàng ta nói là Thẩm nương tử tặng. Ta liền mang nàng tới đây hỏi, kết quả, … Hừ hừ, còn nói là người đọc sách? Cái loại tiểu bạch kiểm ngươi! Chút nữa lão tử đánh gãy chân ngươi! Xem ngươi còn dám đi câu dẫn thê tử của người khác nữa hay không?”

Triệu Nhị Hổ hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Nghị, trong mắt tràn đầy ngoan lệ.

Thôn trưởng cau mày, cũng không quản Triệu thị nằm co người trên mặt đất, trực tiếp hỏi Thẩm Nghị, “Ngươi còn cái gì để nói không?” Trong lòng chính thôn trưởng cũng thở dài. Tài danh của Thẩm Nghị hắn đã sớm nghe qua, trong thôn cũng khó có được một tiên sinh tốt như vậy. Triệu thị tuy rằng cũng có chút tư sắc, nhưng mà so với Thẩm nương tử còn kém xa, chỉ mong Thẩm tú tài sẽ không hồ đồ như vậy.

Thẩm Nghị vẫn thực bình tĩnh nhìn mọi chuyện, dường như những gì phát sinh trước mắt hết thảy đều không liên quan đến hắn. Sau khi nghe câu hỏi của thôn trưởng, chỉ thản nhiên trả lời một câu, “Lời nói vô căn cứ!”

Người trong thôn cũng không có bao nhiêu văn hóa, nghe câu nói có vể nho nhã này của Thẩm Nghị cũng không hiểu lắm, có chút ngây ngốc, cũng không biết câu này là giải thích hay là không giải thích. Mọi người đều nhất nhất quay ra nhìn thôn trưởng. Thôn trưởng cũng có chút khó xử. Thẩm Nghị chỉ nói có năm chữ như vậy (thực ra là 4 chữ 无稽之谈 nhưng dịch sang tiếng việt thì thành năm) hắn cũng đã hiểu ý tứ của Thẩm Nghị, nhưng làm sao mà giải thích đây.

Trinh nương liếc nhìn Thẩm Nghị, biết hắn khinh thường giải thích cái loại chuyện này. Bất đắc dĩ đành phải nhẹ nhàng nói với Thôn trưởng, “Thôn trưởng, hộp son này là của ta, phía dưới hộp có một cái ấn kí bằng ngọc, là dấu hiệu độc quyền của son bột nước Ngọc Xuân Đường ở trấn trên. Mấy hôm trước ta không thấy hộp son này, tìm chung quanh nhà cũng không có, chỉ là không biết tại sao lại ở trong tay tẩu tử Triệu thị.”

Trinh nương nói xong, lạnh lùng nhìn về phía Triệu thị. Nàng vốn định nói là nàng tặng, dù sao cũng chỉ là một hộp son mà thôi. Nhưng mà một câu của Triệu thị nói ra liền bôi đen thanh danh Thẩm Nghị. Trong lòng nàng thật sự rất bực.

Thôn trưởng nhìn xuống Triệu thị, “Triệu thị, ngươi còn có gì để nói? Còn không nói thật ra thì ngươi lấy son này từ đâu ra?”

Triệu thị chận rãi đứng lên từ trên mặt đất, vỗ vỗ tro bụi trên người mình, nâng tay chỉ vào Trinh nương, “Đúng như nàng nói, thứ này là của nàng, nhưng mà….”

Tay nàng chận rãi chỉ về hướng Thẩm Nghị, “Son là hắn đưa cho ta.”

Người xem náo nhiệt xung quanh cũng nhịn không nổi, Thẩm nương tử đã hiểu rõ ràng, người ta đánh mất son, nàng nhặt được, thừa nhận là được, cũng không phải chuyện dọa người gì. Rốt cuộc thì Triệu thị này muốn làm cái gì?

Thôn trưởng cảnh cáo nhìn Triệu thị liếc mắt một cái, “Triệu thị, cơm có thể ăn bừa, nói không thể nói lung tung. Ngươi nói son này là Thẩm tú tài tặng ngươi. Tại sao hắn lại muốn đưa son này cho ngươi chứ? Lại là son mà Thẩm nương tử đã dùng qua rồi?”

Vẻ mặt Triệu thị bình tĩnh nói, “Sáng hôm Thẩm gia mời khách, ta có thấy Thẩm tú tài nhân dịp đi lấy nước, cùng Hương Thảo ở bên dòng suối ôm nhau. Thẩm tú tài vì muốn bịt miệng ta lại, liền đưa hộp son này cho ta. Ai biết thứ hắn đưa lại là hộp son nương tử hắn đã dùng qua rồi chứ.”
Bình Luận (0)
Comment