Tú Tài Nương Tử

Chương 37

Chờ tới lúc Liêu thị đến thăm, Trinh nương liền chỉ vào mấy cái vảy trên đầu cục cưng hỏi Liêu thị. Liêu thị vừa thấy, an ủi nói, “Cái này cũng không có vấn đề gì, đứa nhỏ mới sinh, có đứa có, có đứa không. Tranh nhi lúc mới sinh trên đầu cũng có, chút nữa tắm rửa cho đứa nhỏ dùng nước ấm phủ lên, nhẹ nhàng kì đi là sẽ rớt ngay, đừng có lo.”

Cục cưng tỉnh ngủ, oa oa khóc lớn. Trinh nương vội cởi tã quấn ra, thấy tã vẫn còn khô, biết là cục cưng đói bụng. Có chút ngượng ngùng khẽ vén xiêm y, để ngực lại gần miệng đứa nhỏ, nhưng cục cưng vẫn cứ oa oa khóc lớn.

Trinh nương sốt ruột, nắm lấy đầu ngực đặt vào trong miệng cục cưng, cục cưng khẽ ngậm lấy một lúc, lại tiếp tục khóc lớn.

“Nga…Nga… Cục cưng không khóc nữa nào…” Trinh nương buông xiêm y, loạng choạng vỗ về cục cưng.

“Đại tẩu, này…” Trinh nương nhìn Liêu thị nhờ giúp đỡ.Liêu thị cau mày hỏi, “Hiện giờ muội đã có sữa chưa?”

Trinh nương dỗ cục cưng khóc đến tê tâm liệt phế, đau lòng vỗ về lưng hắn, “Muội chỉ cảm thấy ngực hơi chướng chướng, không thấy sữa chảy ra.”

“Bình thường đều là nhờ đứa nhỏ bú sữa, nếu nó không bú, ngươi bảo tứ đệ hút hộ cũng được.” Liêu thị nói thoải mái hệt như là đang nói chuyện thời tiết hôm nay thật tốt vậy, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng của Trinh nương.

Nhờ Thẩm Nghị hút… Hút sữa? Trinh nương xấu hổ, mặt đỏ ửng lên.

“Hút cái gì? Sao đứa nhỏ khóc mãi vậy?” Thẩm Nghị vừa tiến vào phòng chợt nghe thấy Liêu thị nói nhờ hắn hút cái gì đó, lại thấy con đang khóc, đau lòng không thôi, nhẹ nhàng bước đến nhìn nhi tử bảo bối của mình.

Trên mặt Liêu thị có chút ngượng ngùng, “Ta có chút việc. Tứ đệ muội nhớ rõ, nhất định phải nói với tứ đệ nha.”

Liêu thị vội vàng đứng dậy dước đi, còn không quên nháy mắt nhắc nhở Trinh nương.

“Nói cái gì?” Thẩm Nghị ôm con ở trong phòng đi tới đi lui. Cục cưng khóc đến mức mặt đỏ bừng lên, “Sao đứa nhỏ khóc mãi vậy, nàng cho con bú sữa chưa?”

“Ta… Ta…” Trinh nương tuy có thẹn thùng, nhưng nghe thấy con khóc mãi cũng không đành lòng, đem lời Liêu thị nói lại một lần nữa với Thẩm Nghị, “Cho nên… Muốn nhờ chàng giúp ta hút sữa ra…”

Thẩm Nghị cau mày nhìn con kêu khóc không dừng, lập tức đáp ứng, “Không phải chỉ là hút… Không có gì, ta đến, lập tức, nhìn nó đói này.”

Đặt nhẹ con lên trên giường, Thẩm Nghị nhìn Trinh nương vén vạt áo lên, nhìn tiểu thỏ ngọc hiện giờ đã trở nên mượt mà, trắng noãn, cũng lớn hơn… Thẩm Nghị nuốt nước miếng, từ sau khi Trinh nương mang thai, hắn không dám chạm vào nàng nữa, giờ phút này nhìn thấy đôi thỏ ngọc run rẩy rõ ràng như vậy, hắn không kiềm chế được mà nổi lên chút phản ứng.

Trinh nương cảm giác được hô hấp của hắn trở nên có chút dồn dập, mặt đỏ lên, quay người đi, lại vừa vặn nhìn thấy cục cưng đang khóc đến mức không còn sức, vội an ổn lại cảm xúc, đẩy hắn một cái, “Chàng… Chàng làm sao vậy? Nhanh chút… Đứa nhỏ… Còn đang đói đó…”

Thẩm Nghị thầm mắng chính mình một tiếng, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngực của Trinh nương, học bộ dáng hút vào của đám nhỏ, vừa mới bắt đầu căn bản không có phản ứng, hắn lại dùng lực mạnh lên một chút, Trinh nương ân ưm một tiếng, “Chàng nhẹ một chút, có hơi đau.”

Động tác của Thẩm Nghị chậm lại một chút, chậm rãi cảm giác được một chút sữa nhẹ nhàng chảy vào trong miệng, sau đó sữa dần dần nhiều lên, hương vị cũng trở nên có chút ngọt. Hắn vội vàng đứng thẳng dậy, “Được rồi đó.”

Trinh nương nhìn về phía hắn bĩu môi một cái, “Chàng lấy cái khắn trắng kia giũ qua trong nước ấm, sau đó đem lại đây hộ ta cái.”

Thẩm Nghị ừ một tiếng, quay đầu đi lấy. Trinh nương lại túm lấy ống tay áo hắn, “Miệng…”

Trinh nương chỉ chỉ cái miệng của hắn, trên đó còn dính chút sữa.Thẩm Nghị đỏ mặt lau đi, quay đầu đi lấy khăn trắng và chậu, đứng ngoài cửa nói với Tam Nha, “Lấy nước ấm, giũ trong nước ấm, vắt hết nước rồi đem lại đây.”

Tam Nha “Dạ!” một tiếng, cầm lấy chậu và khăn đi tới phòng bếp.

Thẩm Nghị nhìn nửa ngày cũng không thấy Trinh nương cho con bú, nhìn thấy con khóc đến mức hữu khí vô lực (không còn hơi), hắn vội hỏi, “Không phải có sữa rồi sao? Sao nàng còn không cho con ăn?”

Trinh nương ôm lấy con nhẹ nhàng dỗ nó, “Đợi chút nữa đã.”

Chờ Tam Nha bưng chậu nước và khăn ướt đến, Trinh nương vén xiêm y lên. Đầu tiên lấy khăn lau kĩ bên ngực Thẩm Nghị hút qua một hồi, sau đó lại tỉ mỉ lau sạch toàn bộ đầu ngực hai bên, mới để ngực lại gần miệng tiểu bảo bảo.

Cục cưng ngậm miệng hút một ngụm, sau đó bắt đầu từng ngụm từng ngụm nuốt sữa.

Thẩm Nghị nhìn bộ dáng con từ từ nhắm hai mắt lại bú sữa, bật cười lên, “Rốt cục cũng ăn!”, lại nghĩ tới mấy động tác vừa rồi của Trinh nương, than thở, “Vừa rồi ta giúp nàng hút sữa cũng không thấy nàng lau qua, hiện tại lúc cho nó ăn nàng lại…”

Trinh nương nhìn quanh phòng, may mà Tam Nha đã ra khỏi phòng. Nàng vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Thẩm Nghị liếc mắt một cái, “Cũng không phải để cho chàng ăn, chàng tranh cái gì mà tranh? May mà nha đầu kia đi ra ngoài rồi, nếu không… Bộ dạng không đứng đắn này của chàng, còn không dọa chết người ta sao!”

Trinh nương cảm giác được ngực bên này đã có chút đau, liền đem con đổi sang bên kia, vỗ vỗ cái lưng của hắn, khiến cho nó ợ một cái, mới để nhũ hoa bên bia vào trong miệng nó.

Tiểu tử kia nhắm mắt lại, đang ăn liền ngủ. Trinh nương nhẹ nhàng nhích ra, định rút nhũ hoa ra khỏi miệng con. Tiểu tử kia thấy động lại lập tức bú sữa. Chỉ cần nàng hơi động, nó liền hút vào, không có biện pháp đành cứ để như vậy.“Chàng chọn được tên tự nào hay cho con chưa?”

Trinh nương và Thẩm nghị nhìn bộ dáng đáng yêu của đứa nhỏ vui mừng không thôi. Trinh nương vuốt ve mặt con, hỏi Thẩm Nghị.

Thẩm Nghị lòng đầy trìu mến nhìn con, lấy từ trên bàn một tờ giấy, kích động nói, “Ta chọn được rất nhiều tên, lại không biết cái nào mới tốt. Nàng giúp ta nhìn qua xem.”

Trinh nương cẩn thận nhẹ nhàng đặt con ngủ vào trong giường, cầm lấy mảnh giấy kia nhìn xem.

Hai vợ chồng nhìn từng cái tên, cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng quyết định chọn tên tự cho con là: Minh.

Minh nhi càng ngày càng trắng, lúc tắm rửa cho nó lần đầu tiên, Trinh nương dựa theo lời Liêu thị nói, dùng nước ấm nhẹ nhàng xoa lên trên đầu hắn, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó vảy trên đầu nó cũng dần dần bong ra.

Trên đầu Minh nhi càng ngày càng sạch sẽ, chọc Diệu nhi vô cùng thích thú.“Y… Thối thối trên đầu Minh nhi ít đi một chút?”

Trinh nương bất đắc dĩ sửa lại cho đúng, “Diệu nhi, đó là vảy già trên đầu Minh nhi, không phải thối thối.”

Diệu nhi cái hiểu cái không gật gật đầu.

Vài ngày sau.

“Y… Thối thối trên đầu Minh nhi biến mất rồi!” Diệu nhi vẫn nói như cũ.

Vẫn là thối thối! Trinh nương thật sự không hiểu vì sao Diệu nhi cứ khăng khăng nói vảy già đó là thối thối… Thối thối kia cũng không phải cái từ tốt đẹp gì! Suy nghĩ cho con sau này, Trinh nương quyết định nhất định phải nghĩ ra biện pháp khiến cho sau này Diệu nhi không thể nói trên đầu Minh nhi có thối thối.

“Diệu nhi, đệ biết không? Ngày bé trên đầu đệ cũng có rất nhiều thối thối nha. Hơn nữa so với Minh nhi còn nhiều hơn!” Trinh nương nghiêm túc nói.

Diệu nhi theo bản năng che kín đầu, vẻ mặt hoảng sợ, “Đệ cũng có thối thối?”

Trinh nương gật gật đầu, vẻ mặt lơ đãng nói, “Đúng vậy, lúc đệ sinh ra tỷ tỷ liền nhìn thấy, trên đầu đệ có rất nhiều thối thối.”

Diệu nhi làm vẻ mặt cầu xin nhìn Minh nhi, nhìn nó rõ ràng rất sạch sẽ, nhưng chính mình nhìn kiểu gì vẫn cảm thấy trên đầu có thối thối,“So với nó còn nhiều hơn?”

Trinh nương lại gật đầu, biểu tình vô cùng chân thành tha thiết, sau đó còn nhấn mạnh khẩu khí xác định, “So với nó còn nhiều hơn!”

Diệu nhi vuốt cái đầu chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp rất lâu. Hóa ra ngay cả mình cũng có thối thôi! Mà so với người khác còn nhiều hơn!

Trinh nương nhíu mày nhìn thoáng qua Thẩm Nghị, thế nào?

Thẩm Nghị buồn cười gật đầu, không sai không sai! Chính mình dùng võ mồm nói nhiều như vậy không phải cũng muốn dạy cho Diệu nhi điều này hay sao, tại sao Diệu nhi lại không hiểu chứ?

“Ai cũng có thối thối ư? Sinh ra liền có sao?” Diệu nhi đáng thương hề hề hỏi, muốn tìm chút an ủi để cân bằng lại tâm lý.

Trinh nương gật đầu, “Mọi người đều có, cho nên Diệu nhi không nên nói Minh nhi như vậy nữa, không chỉ Minh nhi có, đệ cũng có, rất nhiều người khác cũng có nha…”

“Vậy…” Diệu nhi hồ nghi nhìn Thẩm Nghị, lại nhìn Trinh nương, “Tỷ tỷ ngày bé cũng có thối thối?”

(Hô hô. Gậy ông đập lưng ông!!!!)

Mặt Trinh nương cứng đờ. Thẩm Nghị ha ha cười. Phản ứng của Diệu nhi thật sự là càng lúc càng nhanh!

Diệu nhi nhìn sang Thẩm Nghị đang cười lớn, liếc một cái xem thường, “Tỷ phu, huynh nhất định cũng có đi! Đệ thấy trên đầu Ngọc nhi vốn không có thối thối, nói không chừng trên đầu nữ tử thối thối có ít, trên đầu nam tử thối thối có nhiều! Tỷ phu, huynh là người lớn, thối thối trên đầu huynh nhất định còn nhiều hơn so với người khác nhỉ!”

“Khụ khụ…” Thẩm Nghị thiếu chút nữa cười lệch cả miệng, hắm sai lầm rồi! Hắn thật sự sai lầm rồi! Phản ứng của Diệu nhi không chỉ nhanh, mà còn là học một suy ra ba rồi! Hắn có nên mang đại lễ đi cảm ơn Hạ phu tử dạy trên học đường cho tốt không đây a?

Thẩm Nghị và Trinh nương đều nở nụ cười. Thẩm Nghị ôm Diệu nhi vào trong lòng, “Diệu nhi của chúng ta thông minh quá đi!”

Diệu nhi hừ hừ nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới Tranh nhi, vẻ mặt gian tà cười hắc hắc vài tiếng, “Tranh nhi… Trên đầu cũng có thối thối!”

Thẩm Nghị và Trinh nương nhìn nhau bất đắc dĩ cười, đáng thương Tranh Nhi, cứ như vậy bị kéo vào vũng nước bẩn!

Một đoạn thời gian rất dài sau đó, Tranh nhi đều cảm thấy Diệu nhi vô cùng không bình thường, bởi vì Diệu nhi ngày nào cũng làm vẻ mặt gian tà cười hắc hắn nhìn hắn, còn chỉ vào đầu hắn nói trên đầu hắn có thối thôi. Hắn chỉ hận không thể túm lấy Diệu nhi hung hăng đánh mấy cái, nhưng mà hắn lại không dám.

Chờ đến lúc hiểu rõ ý nghĩa của hai từ thối thối trong lời Diệu nhi, hắn làm vẻ mặt khinh bỉ nhìn Diệu nhi, “Tứ thúc tứ thẩm lừa gạt ngươi đó! Làm gì có thối thối đâu? Ngươi nhìn trên đầu ta có thối thối đâu?”

Diệu nhi vênh mặt lên trời nói, “Hừ, dù sao thì ngày bé ngươi cũng có thối thối!”

Tranh nhi liếc mắt xem thường, quyết định không thèm để ý đến tiểu hài tử đắc ý đáng ghét này nữa.

Tuy nhiên, nói tới nói lui, sau lưng Tranh nhi vẫn lén lặng lẽ hỏi Liêu thị, lúc mình sinh ra trên đầu có thối thối hay không? Chọc cho Liêu thị và Thẩm Phong cười lớn, cười đến mức Tranh nhi cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, quyết định từ nay về sau không bao giờ tin tưởng một câu nào của cái tên tiểu hài tử họ Hà kia nữa!

Nhất định ngày bé trên đầu hắn không có thối thối! Nhất định… Chắc là không có nhỉ…
Bình Luận (0)
Comment