Tú Tài Nương Tử

Chương 86

Ngày hôm sau, tân tức phụ cần tới thỉnh an công công bà bà, Thẩm Nghị cùng Trinh nương sớm đã thay bộ quần áo mới chờ tân tức phụ, Cẩm nhi cùng Trân muội cũng đã sớm chuẩn bị đón tẩu tử.

Đan Khê một thân hồng y theo phía sau Minh nhi đi vào, tóc đã vấn thành kiểu của phụ nhân, Trinh nương vừa nhìn liền thích.

“Con/Tức phụ thỉnh an công công bà bà.”

Minh nhi cùng Đan Khê quỳ gối trước Thẩm Nghị cùng Trinh nương, Trinh nương vui vẻ gật đầu, “Được được, mau đứng lên, mau đứng lên.”

Đan Khê khi đứng dậy được Từ nương đỡ dậy, Trinh nương càng nhìn bộ dáng mềm mại nhu thuận của Đan Khê càng thích, nàng đưa ra một túi nhỏ, mở ra thì đúng là chiếc vòng ngọc kia, nắm tay Đan Khê, đeo vòng ngọc lên cổ tay nàng, cười nói, “Vòng tay này tuy rằng không đáng tiền gì, nhưng là do nương ta để lại, hiện tại truyền cho con, con đừng ghét bỏ.”

Đan Khê lập tức nói, “Bà bà sao lại nói như vậy, vòng tay này đẹp lắm, cảm ơn bà bà.”

Trinh nương gật gật đầu, cười ha ha tiếp nhận trà tức phụ dâng lên. Thẩm Nghị cũng dặn dò vài câu, cũng uống trà.

Nhận xong lễ gặp mặt đại tẩu của Cẩm nhi cùng Trân muội, Đan Khê cho hai người lễ gặp mặt. Lúc ăn điểm tâm, Đam Khê không chịu ngồi xuống, không thể không giữ quy củ trước mặt Trinh nương.

Trinh nương cười kéo nàng ngồi xuống, “Nhà chúng ta không câu nệ nhiều như vậy, không cần quy củ gì nữa, tùy ý chút thì được rồi.”

Đan Khê nhìn về phía Minh nhi, Minh nhi cũng mở miệng, “Nương nói không cần thì không cần, nàng ngồi đi.” Đan Khê đỏ mặt lên, gật gật đầu ngồi xuống bên cạnh Minh nhi, Từ nương nhìn thấy không khỏi gật đầu, Thẩm phu nhân đối xử rất tốt với tiểu thư.

Ăn xong điểm tâm, Thẩm Nghị đứng dậy, “Đi thôi.” Cẩm nhi cũng vội vàng ăn nốt miếng cháo cuối cùng trong bát, vội vàng chạy theo sau, “Con cũng đi đây.”

Trân muội thật tự nhiên đứng dậy thu dọn bát đũa, Đam Khê cũng lập tức đứng lên giúp thu dọn, Từ nương vội vàng tiến lại, “Nô tỳ thu dọn thì được rồi, tiểu thư cùng thiếu phu nhân cứ nghỉ ngơi đi ạ, về sau những việc này đều để nô tỳ làm đi ạ.”

Trân muội sửng sốt một chút, nhìn Từ nương lưu loát thu dọn bát đũa, “Từ nương tính ở lâu dài trong nhà ta sao?”

Nàng hỏi thực tự nhiên, khi nàng bốn tháng tuổi, Tam Nha đã xuất giá, từ nhỏ chưa từng sai xử nha hoàn bà vú bao giờ, khi Đan Khê được gả tới nàng chỉ nghĩ Từ nương là tới đưa gả, hôm nay sẽ cùng những người đưa tân nương tới cùng rời đi, không nghĩ tới Từ nương lại nói sau này đều để nàng làm, Trân muội mới hỏi một câu như vậy.

Nhưng nói như vậy, nghe vào trong tai Từ nương lại có nghĩa khác, Từ nương nhìn Trinh nương, mới cúi đầu nói, “Nô tỳ là thị tỷ của thiếu phu nhân, tự nhiên phải đi theo thiếu phu nhân.”

Đan Khê cũng nhìn Trinh nương, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, trước khi xuất giá, phu nhân Tín quốc công cũng đã nói cho nàng về tình huống trong Thẩm gia, Thẩm gia không có nha hoàn sai phó, cho nên phu nhân Tín quốc công cũng không an bài nhiều người, nha hoàn trẻ tuổi thì không đưa ai cả, “Nam nhân Thẩm gia đều không nạp thiếp, con gả qua đó cũng không cần lo lắng sẽ có nữ nhân khác tranh giành với con, cho nên những nha hoàn này đừng mang theo. Bà bà con có tính tiết kiệm, con mang theo càng ít người càng tốt, miễn để ba ba con nói con được nuông chiều từ bé, lại nói không có nha hoàn càng củng cố sự sủng ái của con. Con chỉ cần hiếu thuận với cha mẹ chồng, rồi sinh con trai, đời này của con liền xuôi chèo mát mái.” Phu nhân Tín quốc công đã nói như vậy.

Trinh nương không nói gì, chỉ nói với Trân muội, “Để Từ nương thu dọn đi.”

Trân muội vui vẻ làm nũng với Trinh nương, “Nương, vậy con có phải từ nay về sau không cần rửa bát nữa đúng không?”

Trinh nương điểm trán nàng một chút, “Cô nương ngốc, lớn vậy rồi còn làm nũng.”

Minh nhi đứng lên nói với Đan Khê, “Nàng nói chuyện với nương đi, ta ra ngoài một chút. Nương, con đi tới nhà Thương Thuật xem có còn huynh đệ nào tối quá chơi đùa ầm ĩ quá còn chưa đi không.”

Trinh nương gật gật đầu, “Con đi đi.”

Đan Khê đứng lên hành lễ với Minh nhi, “Tướng công đi thong thả.”

Minh nhi cau mày nhìn hành động tiêu chuẩn vô cùng này của nàng, “Ở nhà không cần câu nệ như vậy, quá không tự nhiên rồi.”

Mặt Đan Khê cứng đờ, ngượng ngùng đáp ứng, Minh nhi vừa ra khỏi cửa, hốc mắt nàng có chút hồng. Trinh nương nhìn thấy tất cả, lập tức nói, “Tức phụ Minh nhi, nào, con qua đây ngồi.”

Đan Khê cố gắng bình ổn lại cõi lòng, ngồi bên cạnh Trinh nương, cung kính nói, “Bà bà có gì cặn dặn?”

Trinh nương kéo tay nàng đặt trong lòng bàn tay mình, ôn nhu nói, “Con lớn lên trong kinh thành, lại là tam tiểu thư của phủ Tín quốc công, ta không hiểu được quy củ trong kinh thành của các con. Nhưng nhà chúng ta vốn nhà nghèo cửa nhỏ, không có nhiều lễ tiết như vậy. Con ở nhà cứ thoải mái một chút, không cần cứ động chút là hành lễ, hành lễ mãi cũng khiến người ta phiền chán, ngày thương cũng không cần con làm gì cả, chăm sóc tốt cho Minh nhi là được.”

Đan Khê cười có chút ngượng ngùng, cảm kích nói, “Cảm ơn bà bà, Đan Khê hiểu rồi.”

Trinh nương gật gật đầu, ôn hòa nói, “Con về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”

Đan Khê đứng lên, vừa định hành lễ, lại nhớ tới lời của Trinh nương, cho nên thoải mái cười nói, “Vậy tức phụ xin về phòng trước.”

Trở lại phòng, Đan Khê cũng cảm thấy bản thân mệt mỏi, muốn gọi người múc nước rửa mặt, đột nhiên nhớ ra mình không ở nhà mình, không có nha hoàn thời thời khắc khắc thủ bên cạnh, duy nhất chỉ có bá vú bên người thì đã ra ngoài làm việc, đành phải tự đứng dậy, đẩy cửa ra nhìn nhìn, cũng không phát hiện nơi nào có nước, không khỏi có chút thất vọng, nàng vừa vào Thẩm gia, cũng không muốn làm phiền người khác, đành thôi.

Vừa quay người chợt thấy tiếng Từ nương, “Thiếu phu nhân cần gì ạ?”

Đan Khê lập tức vui vẻ, cầm chậu nói với Từ nương, “Ta muốn múc nước rửa mặt, nhưng không thấy chỗ nào có nước.”

Từ nương cười ha ha nhận lấy chậu, “Nô tỳ biết, nước đều ở trong giếng nước bên sân ngoài đâu, nhưng thiếu phu nhân ngài đợi chút, trong bếp hiện đang đun nước ấm, chờ nước ấm được nấu xong, nô ty sẽ mang nước ấm đến cho ngài dùng.”

Nói xong Từ nương lại lo lắng hỏi, “Vừa rồi phu nhân nói gì với ngài vậy?”

Đan Khê đem những lời Trinh nương nói nói lại một lần, Từ nương thế mới yên tâm gật gật đầu, “Phu nhân nếu đã nói như vậy, ngài cứ làm theo đi. Nô tỳ thấy bọn họ quả thật không câu nệ, thiếu phu nhân ngài nghỉ ngơi, nô tỳ đi lấy nước cho ngài.”

Từ nương đi ra ngoài lấy nước nóng, lại pha thêm nước lạnh, thử thử độ ấm rồi mới mang vào, Trân muội nhìn nàng đi thật xa mới thu đầu về phòng, “Nương, Từ nương kia cũng thật chịu khó, lúc này lại bưng nước vào.”

Trinh nương bật cười, “Con cứ nhìn chằm chằm Từ nương làm gì? Nàng hầu hạ tẩu tử con, lại chẳng liên quan gì đến con.”

Trân muội cười hắc hắc, “Con thấy ngạc nhiên thôi.”

Minh nhi thành thân xong, Trinh nương cảm thấy vô cùng thoải mái, hiện tại việc cần quan tâm, chính là hôn sự của Cẩm nhi cùng Trân muội, nhưng đây đều là chuyện của nhiều năm sau, trước đó cứ chờ ôm tôn tử thì được rồi.

Buổi chiều Đan Khê ngủ dậy, sau khi thức dậy hỏi Từ nương, “Đại thiếu gia đã trở lại chưa?”

Từ nương đang sắp xếp lại đồ cưới của Đan Khê, nghe tiếng liền tiến đến, “Nô tỳ qua nhìn thử xem sao.” Nàng mới ra xem xét đã thấy Trinh nương đang cùng Trân muội giặt quần áo trong sân, nghĩ nghĩ, nàng rụt chân đi trở lại.

Sau khi trở về nói với Đan Khê, “Đại thiếu gia còn chưa trở lại, chắc phải đến giờ cơm chiều mới trở về.”

Đan Khê gật gật đầu, ngồi trước gương chải lại mái tóc dài, thuận miệng hỏi một câu, “Bà bà cùng tiểu cô đâu? Các nàng ngủ trưa cũng nên tỉnh rồi chứ, tướng công bảo ta cùng bà bà nói chuyện nhiều một chút, ta có phải hay không cũng nên đi tán gẫu với bà bà một lát?”

Từ nương mỉm cười, “Thiếu phu nhân cứ tạm nghỉ ngơi chút đi, nô ty mới nhìn qua, bên ngoài không có động tĩnh gì, chắc phu nhân cùng tiểu thư còn đang ngủ.”

Đan Khê gật gật đầu, “Như vậy chúng ta trước hết dọn dẹp lại căn phòng này đi, còn có đồ cưới của ta nữa, cũng nên sửa sang lại.”

Từ nương nói, “Thiêu phu nhân, nô tỳ thấy ngài trước đừng vội dọn dẹp làm gì, vài ngày nữa đại thiếu gia sẽ hồi kinh, ngài khẳng định cũng sẽ theo về, đồ cưới này đến lúc đó phải chuyển tới nhà mới trong kinh thành, không bằng cứ để như vậy đi, đến lúc đó cũng tiện di chuyển.”

Đan Khê hơi chần chừ một chút, “Tướng công không có phòng ở trong kinh thành đi, lại nói vừa thành thân xong, dù sao cũng phải hầu hạ công công bà bà trước.”

Từ nương cười nói, “Thiếu phu nhân, trước đó không phải phu nhân đã hỏi thăm rồi sao? Đại tức phụ của đại phòng Thẩm gia cũng cùng trưởng tư đi nhậm chức, càng đừng nói đến ngài, thiếu gia cùng ngài vừa thành thân, có thể chưa kịp nói thôi.”

Đan Khê nghe xong thì không nói thêm gì nữa.

Chờ đến khi lại mặt, phu nhân Tín quốc công hỏi Đan Khê về cuộc sống tại Thẩm gia, phu nhân Tín quốc công nghe xong nói, “Nói như vậy bà bà con thật sự không sai, thế nhưng không để con lập quy củ. Lại nói Thẩm gia cái gì cũng tốt, nhưng quá đơn giản. Một thái phó, một tướng quân, mà trong nhà lại không có hạ nhân, aiz, quên đi, có được thì có mất, trên đời này lấy đâu ra chuyện thập toàn thập mỹ đâu.”

Đan Khê gật gật đầu, “Mọi người trong nhà đối xử với con rất tốt, chỉ là có chút không quen.”

Phu nhân Tín quốc công cười nói, “Đến nơi mới khẳng định sẽ có chút không quen, cha mẹ chồng con đơn giản, cuộc sống đơn giản, đay cũng không phải chuyện xấu gì, con cũng cần học theo, bình thường chịu khó chút. Trong nhà hắn nếu không có sai dịch, vậy mọi việc đều do bà bà con tự làm, con cũng đừng nhàn rỗi, đừng chuyện gì cũng để Từ nương làm, lúc nên thể hiện thì thể hiện, đừng bao giờ tự cao tự đại, bà bà con làm người không sai, nhìn bà bà của nhị tỷ con đi, ở kinh thành cũng được coi như có thanh danh tốt, nó gả qua đó nhiều năm như vậy, còn không phải mỗi ngày đều bắt nó giữ lễ nghi phép tắc, so với bà bà con, con thực nên thấy thỏa mãn.”

Đan Khê gật đầu, “Con biết mà, nương.”

Phu nhân Tín quốc công không quên dặn dò, “Từ nương chăm sóc con từ lớn đến bé, để nàng theo bởi vì thấy nàng làm việc gì cũng vì lo nghĩ cho con, nhưng con cũng rất ỷ lại nàng, chuyện nên làm tốt thì cần làm tốt. Đứa nhỏ con a, không có tâm nhãn gì cả, chỉ cần cẩn thận nhìn sẽ biết được tất cả tâm tư, ta đã lo cho con từ nhỏ, sợ gặp phải bà bà có tính tình bắt bẻ, hiện tại được rồi, coi như đứa nhỏ con có phúc.”

Đan Khê cười cười, “Nương, nương lại trêu chọc con.”

“Cô gia đối xử với con thế nào?” Phu nhân Tín quốc công nhỏ giọng hỏi.

Đan Khê xấu hổ đỏ mặt, gật gật đầu.

“Tốt lắm, chuyện này tốt, sớm sinh nhi tử thì rất tốt.” Phu nhân Tín quốc công mặt mày hớn hở nói.

Qua vài ngày, Minh nhi đã nghỉ xong, nên chuẩn bị hồi kinh, Minh nhi lại không định mang theo Đam Khê hồi kinh.

“Ta mai sẽ hồi kinh, nàng ở nhà với nương cùng muội muội đi, tháng sau ta được nghỉ sẽ trở về.” Minh nhi nhìn Từ nương bưng nước rửa chân tới, ngâm chân nói.

Đan Khê khựng một chút mới đáp ứng, “Dạ.”

Minh nhi nghĩ nghĩ, lại nói tiếp, “Ta hồi kinh cũng tới ở trong quân doanh, ngày thường không ra ngoài, nàng có thứ gì hoặc điều gì muốn nhờ ta chuyển lại cho nhạc phụ nhạc mẫu không?”

Đan Khê đưa cho hắn khăn nóng, để hắn lau mặt, lắc đầu nói, “Trước đó vài ngày vừa đi, không cần chuyển gì cả.”

Minh nhi gật gật đầu, “Vậy ta không đi nữa, sau này nếu có ngày nghỉ thì lại tới nhà nhạc phụ vậy.”

Đan Khê gọi Từ nương thu dọn chậu rửa chân, giúp Minh nhi cởi áo, Minh nhi nhìn khuôn mặt dịu dàng của nàng, ôn nhu nói, “Nàng ở nhà thay ta chăm sóc nương, ta bên ngoài nhiều năm, cũng chưa từng hiếu kính cha mẹ cho thật tốt, hiện tại có nàng, đành vất vả nàng rồi.”

Đan Khê kinh ngạc nhìn Minh nhi, Minh nhi bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, “Sao vậy? Ta nói sai gì sao?”

Đan Khê lập tức lắc đầu, “Không, không có gì không đúng, chỉ ta…. Thiếp chưa từng nghĩ rằng chàng sẽ… với thiếp….” Nàng ngượng ngùng, có chút không nói lên lời.

Minh nhi cười ha ha, “Giữa vợ chồng với nhau, vốn nên vô cùng thân thiết mới tốt chứ. Cảm tình cha mẹ mới cần thán dương đâu, chúng ta còn rất nhiều thứ cần phải học nữa.”

Đan Khê thẹn thùng gật gật đầu, Minh nhi cười ha ha, ôm nàng lên giường.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bà bà tức phụ cùng tiểu cô
Bình Luận (0)
Comment