Tù Tâm

Chương 23

Chương 23: Tươi cười

Ai Lặc Tư chết trong tù, cả gia đình Ai Lặc Tư đều bị biếm làm nô bộc, An Liệt vẫn còn bị cầm tù, chỉ có tên Ninja Đông Doanh kia không biết tung tích. Dạ Tái Nhĩ tấn công mấy thành phố lớn, khuếch trương thực lực nhanh chóng, cùng lúc đó Vương quốc Nặc Lỗ Tư ở sát biên giới thừa cơ hội này chiếm lĩnh một vùng đất của Lai Tạp Cầm.

Trong cung đình, những đại thần liên hợp yêu cầu Tắc Mông giao quyền cho Viện Nguyên Lão bị cảnh cáo nghiêm khắc, mà người cầm đầu là quan chấp chính Ngã Biệt Lai ngoài ý muốn chết tại nhà riêng. Tắc Mông đối với việc này lại không truy cứu, cuối cùng có chuyện gì xảy ra, trong lòng mỗi người đều tự biết rõ, để Viện Nguyên Lão sống chết mặc bay. Mà không lâu sau Tắc Mông cũng nói cho Viện Nguyên Lão, yêu cầu bọn hắn sửa lại luật pháp, nhưng luật pháp vẫn còn chưa được thông qua hoàn toàn.

Trong chính trị Tắc Mông vẫn rất nhạy bén, nàng tạm thời để Dạ Tái Nhĩ sang một bên, phái sứ giả của nàng qua Vương quốc Nặc Lỗ Tư, hy vọng có thể dùng phương pháp hòa bình để giải quyết vấn đề này. Quốc vương Nặc Lỗ Tư rất nhanh phái nhi tử của hắn là Uy Liêm đến gặp Tắc Mông, đưa ra điều kiện của bọn hắn, chỉ cần Tắc Mông chịu trả lại vùng đất trước đó vốn thuộc về bọn hắn, bọn hắn nguyện ý trả lại tiền bồi thường cho nàng.

Trong thời gian đó, Uy Liêm hầu như ngày nào cũng ra vào Hoàng Cung, đàm phán với Tắc Mông. Trên bàn đàm phán, ai cũng không muốn lợi ích của mình bị hao tổn. Mà Uy Liêm lại nhìn thấy băng sơn mỹ nhân đối với Tắc Mông rất không kính trọng sinh ra hứng thú nồng đậm.

Vì thế, hắn bắt đầu hỏi thăm về Âu Dương Yên, nghe người khác nói Âu Dương Yên nhìn qua nhỏ bé yếu ớt nhưng thực chất là một nữ chiến binh dũng mãnh, lại càng thêm tò mò, nhất là khi có người còn cảnh cáo hắn, "Cô gái này, tốt nhất là ngài nên cách xa nàng một chút, nếu không ngài nhất định sẽ hối hận", lòng hiếu kỳ của hắn càng thêm bành trướng.

Vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy, hắn đưa ra điều kiện mong Âu Dương Yên bồi hắn đi tham quan Lai Nhãn, hy vọng có thể giải thích được văn hóa của Lai Tạp Cầm. Âu Dương Yên nghĩ Tắc Mông sẽ cự tuyệt, nhưng thật không ngờ Tắc Mông lại đồng ý.

Âu Dương Yên cực kỳ ngoài ý muốn, bởi vì cho đến nay, Tắc Mông đều không thích có người quá mức tiếp cận với nàng. Nàng khó hiểu nhìn lên Tắc Mông, Tắc Mông lại ôm nàng vào lòng ngực nhẹ nhàng lên tiếng, "Yên, đi ra ngoài giải sầu đi, ta chỉ muốn nói với ngươi, ta không nên đối xử với ngươi giống như tù nhân, ngươi cũng cần có tự do của mình."

Âu Dương Yên lẳng lặng ủ trong ngực Tắc Mông, không nói gì, Tắc Mông lại vỗ về mái tóc đen búi cao của nàng, "Ta yêu ngươi, ta thật tình hy vọng ngươi có thể thoải mái, Yên, trước kia ta làm rất nhiều chuyện sai, ngươi có thể tha thứ cho ta sao?"

Âu Dương Yên vẫn không nói gì, Tắc Mông ôm chặt nàng, lại nhẹ nhàng nói bên tai nàng, "Ta chỉ hi vọng ngươi có thể hiểu được, mặc kệ ta làm cái gì, cũng chỉ vì mong muốn ngươi có thể yêu ta."

Âu Dương Yên hờ hững nhìn cây táo bên ngoài cửa sổ nói, "Hi vọng của ngươi sẽ không có ngày nào thực hiện được. Làm sao ngươi biết ta nguyện ý đi bồi hắn? Cho đến bây giờ ngươi chỉ làm việc theo ý mình."

Vẻ mặt Tắc Mông có chút ảm đạm, nhẹ nhàng nói, "Yên, nếu ngươi không muốn, ta sẽ từ chối hắn."

Âu Dương Yên lại nói, "Không cần, ta cũng muốn đi."

Tắc Mông nhìn thấy đôi môi hồng thuận của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ, "Yên, hắn đối với ngươi có hứng thú, nhưng ta nghĩ ngưới đối với hắn sẽ không có hứng thú đâu đúng không?"

Âu Dương Yên cũng không nhìn nàng, chỉ hờ hững nói, "Nếu ngươi lo lắng, ta sẽ không đi."

Tắc Mông cười cười, xoay người trở mình, đặt nàng dưới thân, mỉm cười, "Ngươi đang cố ý chọc giận ta đúng không?" Nói xong hôn lên đôi môi non mềm của nàng, Âu Dương Yên lẳng lặng nhìn, tóc màu vàng kim của Tắc Mông phủ lên mặt nàng làm nàng có chút ngứa, nàng nâng tay vuốt tóc kia lên, nhìn thấy hai má ửng hồng của Tắc Mông.

Âu Dương Yên thực sự không thể hiểu rõ thân thể của mình có cái gì tốt đẹp, vì sao mỗi lần Tắc Mông tiếp xúc với nàng đều sẽ hứng trí bừng bừng muốn sờ nàng hôn nàng. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, có lẽ Tắc Mông sẽ hôn nàng đến xuống dưới luôn đi. Âu Dương Yên đẩy Tắc Mông ra, ngồi dậy rời đi.

Hôm đó thời tiết rất tốt, Âu Dương Yên và Uy Liêm đi dạo trên đường của Thủ Đô Lai Nhãn. Âu Dương Yên mặc một thân váy màu xám, tay áo bằng vải mỏng, làm màu da mạch nha lộ ra ẩn hiện, tóc dài quấn cao màu đen, nhìn qua đoan trang tao nhã. Hai người vừa đi, vừa nói chuyện với nhau.

Ngôn ngữ Lai Tạp Cầm của Uy Liêm có chút cứng ngắt, mà Âu Dương Yên cũng chưa rành lắm, nên nói chuyện với nhau phải cố hết sức mới nghe được, nhưng Âu Dương Yên lại phát hiện mình và Uy Liêm có rất nhiều chuyện để nói với nhau.

Uy Liêm quen với tàu thuyền, đối với hàng hải có hứng thú rất lớn, mà Âu Dương Yên từ nhỏ đã sống trên biển lớn, đối với chuyện tàu thuyền quen thuộc như nhà của mình. Hai người bất tri bất giác thân thiết. Uy Liêm cực kỳ kinh ngạc với kiến thức của Âu Dương Yên. Âu Dương Yên kiến thức sâu rộng, biết rất nhiều dân tộc khác nhau, mà Uy Liêm lại rất giỏi về kỹ thuật đóng tàu.

Ở ngã tư truyền đến một trận âm thanh mắng chửi to nhỏ, Âu Dương Yên nhìn qua theo âm thanh, một nữ nhân tóc nâu bị một nam nhân to lớn ôm vào trong ngực, bên cạnh còn có một người nam nhân khác đang đứng, trên tay còn cầm bình rượu, miệng đầy mùi rượu, nói những lời thô tục khó nghe, hai nam nhân đều là người da vàng, thì ra là thủy thủ trên thuyền của Âu Dương Yên.

Sắc mặt Âu Dương Yên nhất thời trầm xuống, nhìn hai người kia. Hai người kia không nhìn thấy Âu Dương Yên, ôm nữ nhân kia không kiêng kị hôn lên, bị người đó đánh cho một bạt tay. Tên thủy thủ đó tức giận đẩy ngã nữ nhân xuống đất, chân muốn đạp lên.

Âu Dương Yên nhíu mày dùng Hán ngữ quát một tiếng, "Ngươi dừng tay cho ta!"

Tên thủy thủ kia sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy Âu Dương Yên, hắn dạ vâng thu chân về, có chút xầu hổ nói, "Đội trưởng, ngài đã đến."

Âu Dương Yên đi ra phía trước, không chút lưu tình quăng cho hai người mỗi người một bạt tay, tức giận nói, "Mất mặt, ta nghĩ Nữ Vương quả nhiên ưu ái các ngươi, nên các ngươi mới dám làm xằng làm bậy."

Hai người đứng nơi đó cúi đầu không dám nói lời nào. Kỵ sĩ thường dân bình thường không thể làm được, chỉ có con cháu quý tộc mới có thể làm, nhưng Tắc Mông vì quan hệ của Âu Dương Yên mà chiếu cố những người này, cho bọn họ lên làm kỵ sĩ, vậy nên, những người này dần dần không biết sợ là gì.

Âu Dương Yên nhìn bọn hắn, "Đừng để cho ta biết các ngươi còn làm những chuyện như vậy, nếu ta biết được lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không bao che cho các ngươi, để các ngươi bị xử theo quân pháp."

Tâm tình nàng có chút chùn xuống, sau đó cáo biệt Uy Liêm quay về. Nàng về Hoàng cung, nhưng không thấy Tắc Mông ở trong phòng, hỏi người hầu mới biết Tắc Mông đang ở thư phòng. Âu Dương Yên đi đến thư phòng, nhưng vừa đến cửa phòng, lại nghe một trận âm thanh của đồ vật đổ vỡ, hai người thị nữ đứng trước cửa, thần sắc thản nhiên, giống như đối với chuyện này đã quen thuộc.

Tiếng đồ vật đổ bể vẫn không ngừng vang lên, Âu Dương Yên dừng bước, nhẹ giọng hỏi một người thị nữ, "Mai Y Tư, bệ hạ làm sao vậy?"

Mai Y Tư nhẹ nhàng nói, "Bệ hạ bị khinh bỉ thôi."

"Hả?" Âu Dương Yên có chút ngoài ý muốn nhìn Mai Y Tư, Mai lại lên tiếng, "Áo Tô Thác đại nhân vừa rồi nói chuyện của Dạ Tái Nhĩ với Nữ Vương, muốn Nữ Vương thay đổi ý định, chuyện tình khẩn cấp cần xuất binh, sau đó Nữ vương tức giận."

Âu Dương Yên nghe trong phòng truyền ra âm thanh loảng xoảng, nhíu mày, "Áo Tô Thác còn ở đây không?"

"Đi rồi, ngài nói Nữ Vương không hiểu quân sự, không rõ thế cục, sau đó liền đi."

Âu Dương Yên có chút muốn cười, "Áo Tô Thác sao dám nói bệ hạ như vậy?"

Mai Y Tư lại trả lời, "Không chỉ có Áo Tô Thác, những người khác đều thấy có đạo lý, Bệ hạ không thể nói gì, chỉ có thể đập đồ trút giận."

Âu Dương Yên gật gật, muốn đi vào gõ cửa, Mai Y Tư lại ngăn cản nàng, "Âu Dương đại nhân, ngài đừng nên đi vào." Nhưng Âu Dương Yên vẫn gõ cửa. Tắc Mông ở bên trong hung hăn quát một tiếng, "Ai?"

Mai Y Tư le lưỡi với Âu Dương Yên, Âu Dương Yên lại nháy mắt với nàng, như muốn nói, "Ngươi đợi xem." Sau đó nhẹ nhàng nói, "Là ta."

Bên trong lập tức an tĩnh lại, Tắc Mông rất nhanh mỉm cười đi ra mở cửa, nhìn Âu Dương Yên nói, "Yên, ngươi đã trở về." Âu Dương Yên muốn đi vào, lại bị Tắc Mông kéo trở ra, "Đừng vào, đi ăn cơm chiều, chúng ta đi về ăn cơm chiều đi."

Âu Dương Yên kiễng chân, muốn lướt qua bả vai của Tắc Mông nhìn vào thư phòng, Tắc Mông đã kéo nàng ra, giống như là đứa nhỏ làm sai chuyện gì nóng lòng muốn che giấu sai lầm của mình. Một khắc này, Âu Dương Yên không kiềm chế được mỉm cười. Tắc Mông nhìn thấy nụ cười của nàng, kinh hỉ ngoài ý muốn, ngây ngốc nhìn nàng, ngừng lại bước chân.

......

Bình Luận (0)
Comment