Tù Tâm

Chương 37

Chương 37: Hoa Hồng


Sáng sớm tỉnh lại, nhìn thấy Âu Dương Yên còn đang ngủ trong ngực mình, Tắc Mông thương tiếc không thôi, một chút cử động nhỏ cũng không dám, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài cong lên, giống như có thể treo lên một viên tiểu trân châu, tóc đen dài tán loạn rủ xuống ngực mình, mùi hương đặc hữu tỏa ra đặc biệt rõ ràng, từ từ thấm vào nội tâm Tắc Mông.

Rốt cục Tắc Mông vẫn là nhịn không được, đưa tay vuốt vuốt tóc Âu Dương Yên. Lúc này Âu Dương Yên có chút động đậy, mơ hồ mở trừng mắt, còn chưa ý thức được mình đang nằm úp sấp lên người Tắc Mông ngủ một đêm, chống tay xuống ngực Tắc Mông, ngồi dậy hơi ôm ôm đầu, khuỷu tay cấn lên ngực Tắc Mông làm nàng phát đau, hít một hơi khí lạnh, cố gắng chịu đựng không lên tiếng, nhìn Âu Dương Yên dụi dụi mắt.

Âu Dương Yên dụi dụi mắt xong, một tay chống lên ngực Tắc Mông, muốn ngồi dậy, lúc này mới giật mình phát hiện cảm giác có chút không đúng, nhíu mắt nhìn kỹ, mới phát hiện mình ngủ phục trong ngực Tắc Mông, phản xạ có điều kiện lập tức thẳng người, nhưng đầu óc vẫn còn có chút mơ hồ, thấy Tắc Mông mỉm cười nắm nắm tay, như trêu ghẹo nhìn mình, làm Âu Dương Yên không khỏi có chút đỏ mặt.

Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên đỏ mặt, nhưng nháy mắt lạnh biến thành lạnh lẽo như băng, trong lòng có chút mất mát, thở dài nói, "Yên, ngươi sẽ yêu ta đúng không?"

Âu Dương Yên không nói gì, nói với Mai Y Tư đứng đợi ở cửa từ sớm, "Mai Y Tư, giúp ta chuẩn bị nước rửa mặt đến." Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên, lầm bầm lầu bầu nói, "Ngươi sẽ yêu ta mà."

Lai Tạp Cầm chính thức tuyên chiến với phản quân của Dạ Tái Nhĩ, cũng giống như Tắc Mông dự đoán, Dạ Tái Nhĩ khuếch trương thế lực sớm làm hỏng nội lực, tháo chạy khỏi chiến trường, quân đội Lai Tạp Cầm nhanh chóng thu phục vùng đất bị chiếm đóng.

Buổi chiều, Tắc Mông kỳ quái kêu Âu Dương Yên đi giúp Mai Y Tư đi thư phòng sắp xếp, nhưng bản thân Mai Y Tư lại đi đâu mất, tuy rằng Âu Dương Yên nghi hoặc, nhưng cũng không lên tiếng hỏi, an tâm giúp Mai Y Tư quét dọn lại thư phòng, đến khi xong xuôi đã là chạng vạng tối. Âu Dương Yên trở về tẩm cung, nhưng không nhìn thấy Tắc Mông, nàng có chút kỳ quái, bây giờ đang là giờ cơm, Tắc Mông sẽ đi đâu, trong lúc nghi hoặc, một người thị nữ khác bên người Tắc Mông là Lam Thi Nhĩ đi đến nói, "Âu Dương đại nhân, bệ hạ truyền ngài đi đến phòng Trung Quốc, người ở đó chờ ngài."

Âu Dương Yên nghi hoặc đi theo, đến nơi, chỉ thấy cửa chính đóng chặt, Âu Dương Yên đẩy cửa vào, bỗng chốc sợ ngây người, toàn sân đều là hoa hồng, từ mặt đất đến trên tường, trên khung cửa phòng, tầm mắt Âu Dương Yên bị bao quanh bởi một sân đầy hoa hồng như một mảnh lửa đỏ, nàng ngây ngốc tròn mắt há hốc nhìn, Tắc Mông đã từ sảnh đi đến, mỉm cười, bước trên những cánh hoa hồng trên mặt đất đi đến hướng nàng.

Trên người Tắc Mông là một bộ y phục Trung Quốc màu hồng nhạt thanh nhã, tóc cũng vãn lên như kiểu Trung Quốc, trên tai còn có một nhánh hồng, mỉm cười đi tới, kéo tay Âu Dương Yên lên tiếng, "Yên, ta đang đợi ngươi cùng nhau ăn cơm", lúc này Âu Dương Yên giật mình, nhất thời không có phản ứng, đã bị Tắc Mông lôi kéo vào bên trong.

Cho đến khi đi đến đại sảnh, dưới nên đất nơi này cũng toàn là hoa hồng, trên tường cũng phủ đầy hoa tươi. Trên bàn bữa tối đã dọn xong, tất nhiên đều là thức ăn Trưng Quốc, trên bàn còn đốt lên một ngọn nến, ánh mặt trời còn chưa tan đi, ánh nắng chiều chiếu lên ánh nến đung đưa, tỏa sáng cả gian phòng đầy hoa hồng, chói mắt không biết nói sao cho hết, Âu Dương Yên ngơ ngác hỏi, "Làm gì vậy?"

Tắc Mông nhẹ nhàng cười, "Đây là chuẩn bị cho ngươi, Yên, thích không?"

Âu Dương Yên tự dưng có cảm giác thụ sủng nhược kinh, lớn như vậy, chưa từng có người nào dụng tâm chuẩn bị bữa tối cho nàng, nàng yên lặng nhìn quanh phòng, không nói được tiếng nào. Tắc Mông đem hoa hồng bên tai mình xuống cắm lên tóc Âu Dương Yên, cẩn thận chăm sóc nhìn Âu Dương Yên nói, "Thật đẹp", nói xong kéo nàng ngồi xuống cạnh bàn mình ngồi, cầm một ly rượu nho lên, "Yên, vì hôm nay, chúng ta cạn một chén trước."

Âu Dương Yên nhanh chóng lắc đầu, Tắc Mông mỉm cười nói, "Yên, ta chuẩn bị nước trái cây cho ngươi."

Âu Dương Yên nghi hoặc bưng ly kim sắc trong tay, nhẹ ngửi ngửi, xác định không có vị rượu, liền uống xuống một ngụm nói, "Như vậy quá lãng phí"

Tắc Mông cười cười, "Chỉ cần có thể làm ngươi vui vẻ, không sao cả."

Âu Dương Yên có chút lắc đầu, "Nhưng là, để làm phòng ở của ta, ngươi lãng phí mồ hôi và xương máu của bá tánh, đây không phải là đều một minh quân nên làm."

Tắc Mông mỉm cười nói, "Vậy lần sau ta nghĩ phương thức tiết kiệm hơn", đối với chuyện Âu Dương Yên lạnh nhạt, nàng đã sớm không thèm để ý, bởi vì nàng thấy một tia kinh ngạc trong mắt Âu Dương Yên, đã biết mục đích của mình đã đạt được, huống chi lời Âu Dương Yên nói cực kỳ có đạo lý, Âu Dương Yên gật đầu nói, "Ăn cơm đi."

Không thể không nói, chiêu này của Tắc Mông cực kỳ hữu hiệu, Âu Dương Yên tuy vẫn trầm mặc như trước, nhưng vẻ mặt đã không còn lạnh như băng mà hiền hòa hơn rất nhiều, đối với Tắc Mông, một điểm biến hóa nho nhỏ này của Âu Dương Yên, Tắc Mông đều lưu trong mắt, đối với dạng tiến triển này Tắc Mông cực kỳ hài lòng, dùng xong cơm chiều, Tắc Mông đưa Âu Dương Yên ngồi dưới sân đầy hoa hồng ngắm nhìn bầu trời.

Bầu trời hôm nay nhiều sao, giống như tơ lụa đen tuyền điểm lên bảo thạch. Tắc Mông ngồi bên cạnh Âu Dương Yên lên tiếng hỏi, "Yên, buổi tối ở trên biển rất đẹp có đúng không?"

Âu Dương Yên lắc lắc đầu, "Lúc đó không có để ý những chuyện này"

Tắc Mông cười cười, "Vậy bây giờ có phải ngươi thực hoài niệm cuộc sống trên biển hay không?"

Âu Dương Yên nhìn bầu trời, "Ta lớn lên ở biển lớn", Tắc Mông nhìn vẻ mặt của nàng, không nhìn thấy điểm gì biến hóa, kéo Âu Dương Yên đến ôn nhu nói, "Để ta cho ngươi một cái nhà đi."

Âu Dương Yên thì thào tự nói, "Nhà?". Nàng nhìn sân phủ kín hoa hồng, vẻ mặt có chút hốt hoảng, thật lâu mới nói, "Nhà không phải là một món đồ trang sức."

Tắc Mông ngây ra một lúc, lập tức nói, "Ngươi sẽ phát hiện, nơi này cũng không phải là trang sức gì."

Âu Dương Yên yên lặng tựa vào ngực Tắc Mông, trong đầu nhớ lại lúc nhỏ, hình ảnh máu nhuộm đỏ lưu lại trong đầu thật lâu, làm nàng đối diện với chữ "nhà" này thực sự rất e ngại. Lời nói của Tắc Mông không chút nghi ngờ đã đả động được lòng nàng, làm nàng có chút chờ mong, nhưng cũng tràn ngập sợ hãi.

Tắc Mông chuẩn bị phòng ngủ cho Âu Dương Yên cũng trải đầy hoa hồng, trên nên đất hay trên giường đều đỏ tươi, cả phòng điều là hương hoa hồng, thấm vào trong ruột gan. Âu Dương Yên bắt đầu có chút bất an, có lẽ trong tiềm thức nàng nghĩ rằng mỗi khi Tắc Mông cố ý lấy lòng nàng như vậy chỉ muốn cầu hoan mà thôi, mặc kệ là nàng có thoải mái vì chuyện đó không, bản năng nàng thực sự rất bài xích chuyện này.

Tắc Mông đi đến bên cạnh nàng nói, "Yên, nghỉ ngơi đi, đã muộn rồi"

Âu Dương Yên không lên tiếng, cũng không có ý định đi ngủ. Tắc Mông lại sớm đổi xong áo ngủ mỉm cười ở trên giường kêu nàng, "Yên, lại đây."

Âu Dương Yên có chút ngần ngại đi đến, thay áo ngủ Tắc Mông chuẩn bị sẳn. Nhưng lần này lại có chút ngoài ý muốn, Tắc Mông nằm trên giường, một tay chống đầu, lẳng lặng nhìn nàng thay quần áo mà không đến quấy rối.

Âu Dương Yên mặc xong áo ngủ, lên giường, Tắc Mông đưa tay ôm nàng vào trong ngực, thân thể Âu Dương Yên theo bản năng có chút khẩn trương, một cử động cũng không dám. Tắc Mông hôn hôn lên gương mặt của nàng cười, "Ngươi giống như sợ ta ăn ngươi vậy, ta đáng sợ như vậy sao?"

Âu Dương Yên nhìn nàng, nhìn thấy ánh sáng màu lam từ mắt nàng tỏa ra vẻ trêu chọc, bỗng dưng đỏ mặt, không nói gì. Tắc Mông cười nói, "Ngủ đi, tối nay ta nhất định không gây rối với ngươi, cứ ôm ngươi như vậy là tốt rồi."

Âu Dương Yên có chút không tin tưởng nhìn nhìn nàng, quay đầu lại nhắm mắt, nhưng trong lòng chung quy vẫn có chút bất an, mang theo một ít sợ hãi lẳng lặng nằm xuống. Nằm xuống lâu cũng không thấy Tắc Mông có động tác gì, chỉ đơn giản là ôm lấy chính mình, đã nhắm hai mắt lại. Âu Dương Yên chậm rãi yên tĩnh, không bao lâu liền ngủ mất.

.................

Bình Luận (0)
Comment