Tù Tâm

Chương 40

Chương 40: Phân lượng

Tâm tình của Âu Dương Yên lúc này phức tạp dị thường, nàng vì Tắc Mông tuyệt tình mà không hiểu sao có cảm giác đau xót, lại có thêm một loại an ủi, nếu tuyệt tình, cũng sẽ không đến đây vì mình, mâu thuẫn kỳ quái trong lòng nàng làm chính bản thân nàng cũng không rõ ràng, đến tột cùng là hi vọng Tắc Mông đến hay không đến. Nhưng lý trí nói rõ cho nàng biết, Tắc Mông không nên đến.

Ba Siết trở về, đem tin tức đến cho Tắc Mông. Hắn và Tắc Mông đứng trong thư phòng, Ba Siết giao kiếm của Âu Dương Yên cho Tắc Mông, nói với nàng, "An Liệt muốn ta đem lời nhắn về cho người, hắn muốn bệ hạ một mình đi đến sơn cốc gặp hắn, không được mang theo bất cứ người nào, nếu không hắn sẽ để đầu Âu Dương lại đó."

Tắc Mông nhìn kiếm Âu Dương Yên, lâm vào trầm mặc, hồi lâu mới nhìn Ba Siết, "Ngươi là tên khốn kiếp, mọi chuyện điều do ngươi gây nên, không phải người nào cũng có thể tìm được một người yêu chung tình, ngươi chiếm được, nhưng không biết quý trọng."

Âu Dương Yên bị bịt mắt dẫn đi, nàng cảm giác được nơi mình đến cực kỳ hẻo lánh, đường gập ghềnh, sau khi đến nơi Âu Dương Yên mới được tháo bịt mắt xuống, nàng phát giác nơi này là một nơi đóng quân bí mật, hơn trăm người tập trung ở đây, giống như có một âm mưu lớn.

Mưa to qua đi, ánh mặt trời lại chói chan chiếu xuống. An Liệt ra lệnh cho mấy nam nhân đem hai tay của Âu Dương Yên cột lên thập tự giá, lòng bàn tay bị đinh sắt đóng lên cố định, xích chân kéo dài lên đến cổ tay. An Liệt thỏa mãn mỉm cười, bưng một chén rượu, ngồi ở một bên, hưởng thụ quá trình này.

Âu Dương Yên cắn chặt răng, trên mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, gân xanh trên trán hoàn toàn hiện rõ, nhưng không phát ra tiếng kêu đau nào. La Vũ bị trói chân tay nằm ở dưới đất lại không chịu nổi, khóc lên tiếng, "Yên tỷ tỷ, đều là ta không tốt, liên lụy tỷ chịu khổ."

Âu Dương Yên miễn cưỡng nở một nụ cười với La Vũ, nụ cười có chút cương cứng, nàng liếc nhìn An Liệt lên tiếng, "Lần này không trách muội, bọn hắn sớm có quỷ kế, không bắt muội, chỉ sợ sẽ xuống tay với bá phụ, bá mẫu, tiểu nhân đê tiện vô sỉ."

An Liệt nhìn thấy ánh mắt căm tức của Âu Dương Yên nhìn mình, rất là vui vẻ mỉm cười nói, "Ngươi nghĩ như vậy sớm một chút cũng không sao, kỳ thật chỉ tra tấn như vậy, còn không thể tiêu bớt thống hận của ta, thống khổ ngươi gây ra cho ta còn sâu nặng hơn như vậy rất nhiều lần."

Lòng bàn tay truyền đến đau đớn kịch liệt làm Âu Dương Yên muốn ngất đi, nhưng nghe được những lời này, nàng đột nhiên phá lên cười, An Liệt nghe tiếng cười của nàng âm trầm nét mặt.

La Vũ đau lòng nhưng cũng có chút khó hiểu lên tiếng hỏi, "Yên tỷ tỷ, tỷ cười cái gì?". Âu Dương Yên vừa cười vừa nói, "Ta hiểu, hiện tại hắn cũng không phải là một nam nhân chân chính, chẳng trách lại hận ta như vậy, ha ha ha ha.... An Liệt, ta tha thứ cho sự tàn nhẫn của ngươi, ngươi như vậy, chẳng trách có chút điên cuồng vặn vẹo."

Sắc mặt An Liệt càng ngày càng âm trầm, ánh mắt càng ngày tàn âm tàn nhìn Âu Dương Yên, đem rượu trong chén đổ lên lòng bàn tay của Âu Dương Yên. Sắc mặt Âu Dương Yên trắng bệch vì đau đớn, An Liệt lại cười lạnh lên tiếng, "Ngươi thoải mái hưởng thụ đi", nói xong xoay người rời đi. La Vũ nhìn Âu Dương Yên hỏi, "Yên tỷ tỷ, bọn hắn rốt cục muốn làm gì?"

Tâm trạng Âu Dương Yên nặng trĩu, không nói gì thêm. La Vũ nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy nước mắt, nhẹ nhàng nói, "Từ lúc nhỏ, ta có chuyện gì người đầu tiên đứng ra chịu trách nhiệm luôn là tỷ, vì ta mà ăn không ít khổ, hiện tại cũng vì ta, mà chịu tra tấn tàn nhẫn như vậy, ta...." La Vũ lâm vào áy náy và tự trách, không phải nàng nhất thời xúc động rời khỏi nhà, làm sao có thể để An Liệt bắt đi, bắt nàng áp chế Âu Dương Yên.

Âu Dương Yên nghe thấy lời La Vũ nói, nhắm lại hai mắt nói, "Ta không sao cả, ta luôn cảm thấy bảo hộ muội là trách nhiệm của ta, nhưng là lần này....", Âu Dương Yên thở dài, "ta không muốn để nàng bị liên lụy..."

La Vũ nhìn Âu Dương Yên lên tiếng hỏi, "Nàng là ai? Là nữ vương bệ hạ sao?"

Ánh mặt trời chói chang, Âu Dương Yên mất rất nhiều máu, bị ánh mặt trời hun đến choáng váng đầu óc, thời gian dài ở ngoài nắng làm nàng bắt đầu mất nước, trong cổ họng khô khốc, trước mắt đã không còn nhìn thấy rõ sự vật.

Trong sơn cốc đột nhiên xuất hiện một người, cưỡi ngựa, một thân quân phục, đi về hướng này. Âu Dương Yên nửa hôn mê nhìn không rõ đó là ai, La Vũ lại có chút giãy dụa ngẩng đầu, nheo mắt nhìn kỹ người kia, nhìn một hồi lại kinh ngạc kêu lên, "Tại sao lại là Nữ vương bệ hạ? Sao nàng lại một mình đến nơi này?"

Lòng Âu Dương Yên trấn động, thần trí thanh tỉnh rất nhiều, nhìn Tắc Mông đang chậm rãi đến gần, tóc màu vàng kim chỉnh tề vãn lên sau ót, một thân quân phục nhung trang bao lấy đường cong rõ ràng của cơ thể, tư thế oai hùng cao ngạo, lại không mất đi nét nữ tính ôn nhu. Âu Dương Yên ngơ ngác nhìn nàng, đến khi nàng đi vào, nhìn mình, Âu Dương Yên không thể tin Tắc Mông thực sự lại đến đây, một mình xuất hiện trong doanh địa của địch nhân.

An Liệt nghe được tiếng vó ngựa, đi ra, nhìn thấy Tắc Mông nhoẽn cười, "Nữ vương bệ hạ, thật đúng là si tình, cư nhiên lại đến đây."

Tắc Mông xuống ngựa, nhìn thấy Âu Dương Yên chịu đủ tra tấn, ánh mắt tràn ngập đau lòng, nhưng vẫn mang theo một ít u oán. Nàng nhìn An Liệt lên tiếng, "Như ngươi nói, ta đến, không mang theo bất luận người nào, không phải ngươi nên thả nàng sao."

Âu Dương Yên đột nhiên hô lớn một tiếng, "Ngươi không nên tới!"

Tắc Mông nở nụ cười nhìn nàng, nụ cười có chút chua xót, "Ngay cả địch nhân của ta cũng nhìn thấy ngươi là nhược điểm trí mạng của ta, nhưng là ngươi lại không thèm để ý đến điểm ấy." Âu Dương Yên cắn môi im lặng, An Liệt lại mỉm cười, "Nữ vương bệ hạ, nếu ngài đã đến đây, nên biết rằng, không thể quay trở ra".

Tắc Mông nheo mắt trả lời, "Trước tiên ngươi thả nàng ra, chúng ta sẽ bàn điều kiện."

An Liệt kêu hai người thả Âu Dương Yên xuống, lúc này Âu Dương Yên đã muốn ngất đi, còn mang theo xiềng chân tay, cơ hồ không có bất cứ uy hiếp gì. Một người đến cầm theo một cái kìm, kẹp lấy đinh sắt cắm trong tay nàng ra.

Tắc Mông lẳng lặng nhìn, thấy đinh sắt lớn bằng đầu ngón tay dính đầy máu tươi rút khỏi lòng bàn tay Âu Dương Yên, Âu Dương Yên nhắm chặt hai mắt, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt trắng bệch, đau đớn không thể khống chế được mà rít thành tiếng, rốt cục đinh sắt trên hai tay nàng cũng được rút ra, Âu Dương Yên buông tay, ngã xuống mặt đất.

Tắc Mông nhìn nàng, như muốn đi đến ôm nàng, cuối cùng lại không động đậy, nhắm hai mắt lại, một hồi lâu mới mở mắt ra lên tiếng, "Thả hai nàng ra, cần một mình ta các người cũng đủ điều kiện đàm phán." An Liệt lại cười, tiếng cười tà ác mà âm hiểm "La Vũ có thể thả, Âu Dương Yên phải ở lại cùng ngươi, ta nghĩ ngươi cũng rất nguyện ý ở chung với nàng như vậy đi."

Âu Dương Yên từ trong hôn mê tỉnh lại, phát hiện mình bị giam ở trong sơn cốc, trước cửa động là lưới sắt, Tắc Mông đang ngồi trên đống cỏ khô cách đó không xa, nhìn ra ngoài sơn động. Âu Dương Yên nhẹ nhàng kêu một tiếng "Tắc Mông", Tắc Mông vẫn không động đậy, yên lặng ngồi như trước, Âu Dương Yên cố hết sức kéo lê thân thể, ngồi xuống bên cạnh Tắc Mông.

Vết thương trên vai và trên tay nàng cũng đã xử lý qua loa một chút, đau đớn đã giảm bớt rất nhiều, nhưng nàng vẫn còn rất suy yếu. Âu Dương Yên ngồi bên cạnh Tắc Mông, kéo kéo tay Tắc Mông lên tiếng, "Tắc Mông, là vì ta không nghe lời ngươi nên ngươi tức giận sao?" Tắc Mông vẫn không nói chuyện, chỉ thở dài, Âu Dương Yên mềm yếu kêu một tiếng "Tắc Mông ~"

Tắc Mông quay đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, vẫn không lên tiếng nói gì, nhưng sắc mặt đã dễ nhìn hơn rất nhiều. Âu Dương Yên có chút bàng hoàng, cúi đầu, ngừng một chút lại ngẩng đầu lên, "Tắc Mông, ngươi làm như vậy, đáng giá sao?"

Tắc Mông nhìn nàng, lại thở dài một hơi nói, "Ta không biết"

"Ta hận ngươi."

Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên, im lặng không nói gì, hai người ngồi lẳng lặng một chỗ, qua hồi lâu, Âu Dương Yên lại lên tiếng, "Tắc Mông, ngươi là đồ đần."

Tắc Mông có chút kinh ngạc, đôi mắt màu lam mở to nhìn Âu Dương Yên, ánh mắt còn hiện lên chút bất mãn. Âu Dương Yên cúi đầu, giống như có chút chột dạ, hoặc là chút xấu hổ, nhẹ nhàng nói, "Không cần trừng mắt với ta, ta không có nói sai, ngươi rõ ràng đối với ta sâu đậm, nhưng lại thể hiện tàn bạo, ngang ngạnh với ta, chẳng lẽ ngươi không phải ngu ngốc sao?"

Tắc Mông nghiêng đầu, nhìn Âu Dương Yên, "Rốt cục ngươi muốn nói với ta cái gì?" Âu Dương Yên vẫn cúi đầu không lên tiếng, Tắc Mông đưa tay nâng mặt của nàng lên, "Người Trung Quốc các ngươi nói chuyện rất thích vòng vo, Yên, rốt cục ngươi muốn nói cái gì, trực tiếp nói cho ta biết được không?"

Âu Dương Yên nhìn lên Tắc Mông, muốn nói lại thôi, ngập ngừng hồi lâu, mới lên tiếng, "Ta hận ngươi."

"À..." Thần sắc Tắc Mông trầm xuống, "Đến bây giờ, ngươi vẫn nói với ta những lời này?"

Âu Dương Yên thấy thần sắc Tắc Mông bi thương, lại có chút chột dạ nói, "Ta không chỉ thích nói vòng vo, còn thích khẩu thị tâm phi."

Tắc Mông nheo mắt sửng sốt một hồi, nghiền ngẫm ý tứ của nàng, suy nghĩ rất lâu mới nghi hoặc hỏi, "Ý của ngươi là nói, những lời nói kia chỉ là nói lẫy? Kỳ thực ngươi muốn nói ngươi yêu ta?"

Khuôn mặt tái nhợt của Âu Dương Yên bắt đầu hồng lên như quả táo chín, cúi đầu nói, "Ta cũng không có nói như vậy." Tắc Mông có chút nóng nảy, nhanh chóng bắt lấy tay nàng nói, "Vậy ngươi cho ta biết rốt cục ngươi có ý tứ gì?"

Âu Dương Yên nhíu mày kêu "Đau..." một tiếng, nói xong ôm tay nói, "Ngươi không đau lòng ta sao, lại làm ta đau như vậy~", âm thanh mềm mại yểu điệu, nũng nịu làm tâm Tắc Mông tê dại, cẩn thận kéo tay nàng, đặt lên ngực chính mình, "Hôm nay nhìn thấy, ta thực sự đau lòng đến không biết làm thế nào mới tốt."

Ánh mắt đen láy của Âu Dương Yên nhìn Tắc Mông, giống như muốn nói cái gì, nhưng lại không có nói ra, Tắc Mông có chút gấp gáp, "Ngươi có chuyện gì nói với ta được không, ngươi không nói, làm sao ta biết ngươi đang suy nghĩ gì?"

Âu Dương Yên mềm giọng, "Thực sự ta biết ngươi luôn để ý đến ta, nhưng là ta tức giận những chuyện ngươi làm trước đây với ta." Tắc Mông thở dài nói, "Ta biết, ngay từ đầu ta đã dùng phương thức sai lầm với ngươi rồi."

Âu Dương Yên không nói gì thêm, yên lặng ngồi bên cạnh Tắc Mông, Tắc Mông nhìn nàng lại hỏi, "Yên, ngươi biết ta để ý ngươi như vậy, vậy ngươi đối với ta có yêu sao?" Âu Dương Yên cúi đầu chớp mắt, "Trước kia ta cũng không dám nhìn ngươi, làm sao có thể yêu được?"

Tắc Mông có chút ngoài ý muốn, "Ngươi sợ ta? Ta đáng sợ như vậy sao? Ngươi sợ ta lại đối với ta quật cường như vậy, thực sự muốn ta tức chết."

Âu Dương Yên ngẩng đầu nhìn Tắc Mông "Là ngươi lấy thân nhân bằng hữu của ta uy hiếp, khi đó ta thực sự không cam lòng, hơn nữa ngươi lại cứng rắn ép buộc như vậy..."

"Ta không biết rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể giữ ngươi lại, Yên, thực tế từ khi bắt đầu, ta không hề nghĩ đến chuyện muốn thương tổn ngươi, ta yêu ngươi, chỉ muốn yêu ngươi thật tốt."

Âu Dương Yên cắt ngang, "Bây giờ ta hiểu rõ điểm này", Tắc Mông nâng tay vỗ về gương mặt nàng, nhìn nàng thật sâu, "Yên, ngươi sẽ yêu ta sao?" Mặt Âu Dương Yên đỏ ửng còn chưa tan hết, lại đỏ càng thêm đậm hơn, cúi đầu, có chút hờn dỗi nói, "Ta đã trả lời ngươi, không được hỏi vấn đề này nữa."

Tắc Mông buồn bực nhìn nàng, cố gắng nhớ đến đoạn đối thoại vừa rồi, ngoài câu 'ta hận ngươi' kia ra, còn trả lời cái nào nữa? Nhưng cũng không dám hỏi lại, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đầu vai nàng nói, "Yên, chỉ cần chuyện có thể làm ngươi yêu ta, ta đều nguyện ý đi làm", nói xong, cúi đầu hôn lên Âu Dương Yên, Âu Dương Yên còn có chút né tránh, gương mặt đỏ bừng, nhưng cuối cùng cũng để Tắc Mông hôn lên.

Môi Tắc Mông bao trùm lấy môi Âu Dương Yên, đầu lưỡi không kiêng kị cạy mở hàm răng nàng, mút lấy đầu lưỡi mềm mại. Âu Dương Yên có chút thở gấp, hết hơi chống tay lên vai Tắc Mông, ý bảo Tắc Mông buông ra, nhưng Tắc Mông cũng không chịu thả, tùy ý để người trông coi nhà giam nhìn vào.

Âu Dương Yên dùng sức đẩy nàng ra, khuôn mặt hồng thấu đến mức có thể chích ra máu, oán trách nói, "Có người thấy được."

Tắc Mông mủm cười, "Để ý bọn hắn làm gì, chỉ là hôn một chút mà thôi."

Âu Dương Yên liếc mắt nhìn nàng, lát sau lại lên tiếng, "Ngươi đến đây, việc trong cung ai xử lý?"

"Ta để Y Thụy Kha tạm thời xử lý chính sự."

"Y Thụy Kha?" Âu Dương Yên kinh ngạc lên tiếng, "Nàng có thể làm được sao?"

Tắc Mông nhún nhún vai, "Sự tình cấp bách, nàng không làm được cũng phải cố gắng làm, huống chi còn có Áo Tô Thác, hắn sẽ giúp nàng."

Âu Dương Yên gật gật đầu lên tiếng, "Lần này ngươi thực sự quá mạo hiểm, Tắc Mông, bất kể nói thế nào, ngươi vẫn là một vị minh quân, quốc gia của ta nếu có một vị vua như ngươi, thân nhân của ta sẽ không phải chết trong loạn lạc."

Tắc Mông mỉm cười, "Ta đã nói với Y Thụy Kha, nếu Dạ Tái Nhĩ lấy ta ra làm điều kiện, ngoại trừ lui binh, không tấn công bọn hắn, những điều kiện khác đều không được đáp ứng."

Âu Dương Yên hơi nheo mắt, "Nếu không thoả mãn điều kiện của bọn hắn, bọn hắn bất lợi với ngươi làm sao bây giờ?"

Tắc Mông cười nói, "Nhiều nhất để cho ta nếm mùi đau khổ, sẽ không dám giết ta, nếu giết ta, coi như đường sống của bọn hắn toàn bộ bị chặt đứt."


Trời đã sáng, Âu Dương Yên mơ mơ màng màng mở to mắt, ngủ một giấc vẫn cảm thấy thực sự mệt mỏi. Tắc Mông luôn ôm nàng, tựa lên vách động, nàng nằm ngủ trong lòng Tắc Mông, Tắc Mông vẫn còn nhắm mắt, vẫn chưa tỉnh ngủ, Âu Dương Yên nhẹ nhàng vươn người, lại đánh thức Tắc Mông, Tắc Mông nheo mắt lên tiếng hỏi, "Yên, tỉnh ngủ sao?"

Âu Dương Yên gật gật đầu, ngồi ở một bên dụi dụi mắt. Tắc Mông cũng ngồi ngay ngắn lại, thần sắc thống khổ rên rỉ một tiếng, Âu Dương Yên nhìn nàng liền hỏi, "Làm sao vậy?"

Tắc Mông mỉm cười, "Bả vai đã tê rần, cánh tay cũng không còn cảm giác gì luôn."

Âu Dương Yên đỏ mặt, cúi đầu áy náy xin lỗi, muốn nói mấy lời quan tâm, nhưng lại không nói nên lời, chỉ dứt khoát cúi đầu không nói lời nào.

Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên, thấy gương mặt nàng tái nhợt vì mất máu, đau lòng lấy tay vỗ về mặt nàng. Âu Dương Yên cúi đầu, im lặng không nói, Tắc Mông lại nâng tay ôm nàng vào trong ngực, "Yên của ta, hôm nay ta thực sự rất vui vẻ, ta chưa từng vui vẻ giống như vậy."

Âu Dương Yên không trốn đi, ngoan ngoãn để Tắc Mông ôm, dựa vào người Tắc Mông lên tiếng, "Bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Phải nghĩ biện pháp trốn thoát mới được."

Trước cửa động đốt nhiên xuất hiện một người, là An Liệt, hắn nheo mắt nhìn hai người lên tiếng, "Nữ vương bệ hạ, đêm qua thoải mái sao?"

Tắc Mông hơi hơi ngẩng đầu, mỉm cười nói "Đa tạ ngươi, An Liệt, ngươi đã để cho ta trải qua một đêm tốt đẹp nhất cuộc đời này."

An Liệt cười lạnh, khoát tay ý bảo mở rào sắt ra, mang hai người đi. Tắc Mông và Âu Dương Yên bị xô đẩy đến bên ngoài, ánh nắng mặt trời chói chang làm các nàng nhất thời không thể mở mắt, An Liệt lại cười lạnh nói, "Chúng ta nên đi thôi.", hắn bắt đầu cho người áp giải các nàng đi.

Không có ăn cơm, cũng không có nước uống, dưới ánh mặt trời khắc nghiệt, hai người đi bộ dưới đường núi gập ghềnh hết một ngày. Âu Dương Yên mang theo xiềng xích nặng nề, cả người bị thương, cước bộ lảo đảo, Tắc Mông luôn đỡ nàng, hy vọng có thể làm nàng thoải mái một chút. Âu Dương Yên là một người kiên cường, nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Tắc Mông, nàng lại có chút đau lòng, lần đầu tiên nàng đau lòng vì Tắc Mông. Tắc Mông là người sinh ra trong Hoàng cung, chưa từng nếm qua khổ ải, hiện tại vì nàng mà ăn không ít khổ, không những không than mệt, còn chăm sóc nàng như vậy, lòng nàng tràn ngập cảm động, tươi cười nói, "Tắc Mông, ta nói những chuyện trước đây của ta cho ngươi nghe được không."

An Liệt cưỡi kỵ mã đi theo sau các nàng, nhìn thân ảnh gian nan của hai người, khóe miệng mang theo ý cười tàn nhẫn, đi bên cạnh hắn là tên Ninja đội nón che nửa gương mặt.

Tắc Mông gật gật đầu, nàng nguyện ý nghe Âu Dương Yên nói nhiều chuyện quá khứ của nàng cho mình nghe, Âu Dương Yên lên tiếng, "Ngươi biết ta là cô nhi, người ta thân cận nhất, trừ bỏ Vũ nhi và La gia, thì người còn lại là sư phụ của ta. Sư phụ ta trước đây từng là hải tặc, không ở trên thuyền với bọn ta, từng là một ác nhân giết người không chớp mắt, nhưng ta lại cảm thấy ông thực sự rất thiện lương, bởi vì ông đối với ta rất cưng chiều, thương ta nhiều hơn so với huynh muội bọn họ."

"Ta nói ông thiện lương không phải vì thấy ông thương ta, ta mới nói lời hay giúp ông, mà bởi vì ông nói lý do ông thương ta, ông nói ta là

Bình Luận (0)
Comment