Tù Tâm

Chương 43

Chương 43: Yêu, hay là muốn nói ra

Về tới thuyền, Âu Dương Yên đem hoa hái được cắm trong bình, đặt ở khoang thuyền chỗ các nàng nghỉ ngơi.

An Liệt mất đi chức năng cơ bản của nam nhân, cho nên hắn chỉ thông qua phương thức tra tấn tà ác với hai người để bù đắp cho nội tâm vặn vẹo. Dạ Tái Nhĩ lại là một nam nhân bình thường, sau khi lên thuyền ánh mắt đều một mực đảo quanh trên người Tắc Mông. Tắc Mông dù gì cũng là một mỹ nhân, nhìn thấy ánh mắt tham lam của Dạ Tái Nhĩ, Âu Dương Yên cực kỳ lo lắng cho an toàn của Tắc Mông, nên đến nay, đều dán bên người nàng như hình với bóng, không để cho Dạ Tái Nhĩ thừa cơ hội.

Nhưng bất kể là phòng bị thế nào, luôn có thời gian sơ sẩy. Ngày nó, thời tiết nắng ráo, ngàn dặm không mây. Lúc các nàng ăn cơm tối, mặt trời lại hiện ra một cầu vồng xinh đẹp, dẫn dụ ánh nhìn của mọi người. Cầu vồng này hồng bất thường, màu sắc tươi đẹp, xanh biếc được màu đỏ chói rọi vây quanh, cảnh tượng thực sự kỳ lạ, người lớn lên trên biển như Âu Dương Yên cũng ngạc nhiên không thôi. Tắc Mông nhìn thấy cầu vồng kỳ lạ này, ngạc nhiên đến mức cơm chiều cũng không ăn, chạy đến boong tàu nhìn.

Âu Dương Yên buông cơm trong tay ra, muốn đến bên cạnh nàng kéo về, Dạ Tái Nhĩ đã xuất hiện bên người Tắc Mông, giữ tay Tắc Mông lại, kéo đến một gian phòng khác trên thuyền. Tắc Mông kinh hô một tiếng, gầm lên, "Buông tay". Dạ Tái Nhĩ cười lạnh không thèm để ý đến, Âu Dương Yên vội vàng kéo xiềng xích đuổi tới, lại bị mấy thủy thủ cao to vây quanh. Lúc đó tay chân Âu Dương Yên đều mang xiềng xích, hành động cực kỳ không tiện.

Nàng ra quyền, đánh tới một gã thủy thủ, tên thủy thủ kia ngã ra sau, Âu Dương Yên lại ra quyền xuống bụng tên còn lại, tên đó kêu đau văng ra ngoài, ôm bụng nửa ngày không đứng dậy được. Âu Dương Yên nhân cơ hội nhảy ra khỏi vòng vây, nhưng bị xiềng xích trói buộc, hành động chậm chạp rất nhiều, bị một người phía sau níu lấy chân lại.

Âu Dương Yên ngã xuống, tiện thể thu chân, đạp người kia một cước, mà lúc này Tắc Mông đã bị Dạ Tái Nhĩ lôi vào trong khoang thuyền. Âu Dương Yên vừa tức vừa vội, nhưng lại bị mấy người kia gắt gao quấn lấy, không thể thoát ra.

Dạ Tái Nhĩ đẩy Tắc Mông ngã lên giường hôi hám, Tắc Mông có chút kinh hoảng, nhưng biểu hiện của nàng vẫn trấn định, "Dạ Tái Nhĩ, ngươi làm vậy sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng, nên lý trí một chút, thu hồi ý nghĩ của ngươi đi."

Dạ Tái Nhĩ mang theo nụ cười tà ác, nhào lên giường, ôm Tắc Mông vào trong lòng. Tắc Mông dùng sức đẩy hắn ra, đưa tay tát cho hắn một cái, giận dữ, "Dạ Tái Nhĩ, ngươi tốt nhất nên nhớ rõ thân phận của ta, ta không phải là đối tượng ngươi có thể làm xằng bậy!"

Dạ Tái Nhĩ đỏ mắt, lại phóng tới, ôm Tắc Mông vào trong ngực, kéo y phục trên người nàng xuống, làm lộ ra áo trong bó sát màu vàng kim ôm trọn bộ ngực.

Tắc Mông giãy dụa không lối thoát, tùy tay cầm lấy chân nến trên bàn, đập lên trán Dạ Tái Nhĩ, Dạ Tái Nhĩ kêu thảm một tiếng, máu tươi trên trán chảy xuống ròng ròng, hắn như muốn té xỉu. Tắc Mông nhân cơ hội chạy ra ngoài kéo cửa, Dạ Tái Nhĩ phẫn nộ đuổi theo nàng, túm Tắc Mông trở lại, nổi giận đùng đùng gào thét lên tiếng, "Kể điên không biết điều này, còn nghĩ mình là Nữ Vương sao?"

Tắc Mông phẫn nộ, nàng bỗng nhiên xông lên trước, cướp lấy bảo đao bên hông Dạ Tái Nhĩ, chém đến hắn. Tuy rằng nàng làm vua, có học qua một chút quyền thuật cởi ngựa hay bắn cung, nhưng nàng chung quy vẫn không là đối thủ của Dạ Tái Nhĩ. Dạ Tái Nhĩ dùng sức mạnh túm lấy tay nàng, cướp đao đi, lại đẩy nàng ngã xuống đất.

Âu Dương Yên nhìn thấy Tắc Mông trốn thoát, nhẹ nhàng thở nhẹ nhõm một hơi, nàng bị mấy tên thủy thủ này dây dưa, muốn đến bên người Tắc Mông, nhưng cũng không cách nào thoát thân được, nàng kêu lớn, "Tắc Mông, đến chỗ của ta."

Dạ Tái Nhĩ kéo Tắc Mông vào trong khoang thuyền, Tắc Mông cắn lấy tay hắn phún máu, Dạ Tái Nhĩ thực sự phẫn nộ đến điên, đẩy Tắc Mông ngã xuống boong, tùy tay cầm lấy một sợi xích sắt ở bên cạnh, hung hăng quất xuống người Tắc Mông. Tắc Mông đưa tay ôm đầu bảo vệ mặt của mình, xích sắt quất trúng bên hông sườn của nàng, cùng với sau lưng, mỗi lần trúng đều bong da tróc thịt.

Nghe được tiếng kêu gào thống khổ áp chế của Tắc Mông, Âu Dương Yên phẫn nộ đến đau lòng, nàng dùng xiềng xích vặn cổ một tên thủy thủ, khẽ quát một tiếng, dùng sức lực cắt đứt cổ người nọ. Nhìn thấy đầu tên thủy thủ phun máu tươi chết ngay, mấy người còn lại đều lui bước, vì thủ lĩnh hưởng thụ nhất thời mà bán rẻ sinh mệnh, thật sự không đáng giá.

Từ đầu đến cuối, An Liệt đứng một bên đều nhìn thấy, mang theo nụ cười nhìn hai người họ bị tra tấn, đối với hắn mà nói, đây là một loại hưởng thụ. Nhìn thấy mấy tên thủy thủ này không tiếp tục cản trở Âu Dương Yên, tên Ninja Đông Doanh đi đến ngăn nàng. Hắn cười lạnh rút ra thanh kiếm, nhảy đến trước mặt Âu Dương Yên, hắn đã so tài với Âu Dương Yên mấy lần, nhưng không cam lòng, cơ hội trả thù tốt như vậy, sao có thể buông tha?

Dạ Tái Nhĩ cầm xích trong tay, mỗi cái đều quất thật mạnh lên người Tắc Mông, đánh vào sau lưng Tắc Mông, mỗi cái đi xuống đều dính lên một chút máu thịt. Tắc Mông thống khổ giãy dụa trên boong, muốn né tránh tra tấn tàn nhẫn của hắn. Tiếng rên thống khổ không ngừng kêu ra rơi vào tai Âu Dương Yên, lần đầu tiên Âu Dương Yên cảm nhận được, cái gì kêu là đau lòng muốn nứt ra.

Âu Dương Yên chéo tay, chắn ở trước mặt, tức giận quát một tiếng, vọt đến tên Ninja Đông Doanh kia, kiếm của hắn chém vào cổ tay Âu Dương Yên, Âu Dương Yên phát ra một sức lực thật lớn, dùng cả thân mình phóng đến, tên Ninja hoàn toàn không nghĩ nàng liều mạng như vậy, không dám đâm nàng, bị nàng đụng bay ra ngoài, rơi xuống biển.

Âu Dương Yên nhanh chóng vọt tới, đánh lên người Dạ Tái Nhĩ, Dạ Tái Nhĩ bị nàng đánh bay ra ngoài, ngã xuống boong thuyền, nửa này không đứng dậy được. Lúc này Tắc Mông đã muốn lâm vào hôn mê, phía sau lưng nàng huyết nhục mơ hồ, sau lưng vốn trắng nõn trơn bóng lúc này lại không có chỗ nào lành lặn, không trầy da cũng bầm tím, quần áo rách bơm, dính vào máu khô lại trên vết thương.

Âu Dương Yên ôm nàng, gào thét với An Liệt, "Nếu nàng có chuyện gì, ta thà chết, cũng không đem kho báu cho các người."

Lúc này có người thủy thủ đứng trên boong kêu lên, "Có cá mập!", An Liệt vội vàng chạy đến bên mép thuyền, chỉ thấy tên Ninja liều mạng bơi đến, phía sau hắn là một con cá mập, lộ vây lưng đang bơi theo hắn.

Bọn thủy thủ đã sắp xuống cứu hắn, nhưng thấy cá mập bơi quá nhanh, trước khi cứu được hắn, nhất định sẽ bị cá mập vượt qua, An Liệt quay đầu nói với Âu Dương Yên, "Đi xuống cứu hắn", Âu Dương Yên đau lòng ôm Tắc Mông, khẽ gọi tên của nàng, không để ý đến An Liệt.

An Liệt lại gầm gừ lên tiếng, "Đi xuống cứu hắn, nếu không ta sẽ không cho các người thuốc.", Âu Dương Yên nghe vậy oán hận trừng mắt, "Tay chân ta đều bị xiềng xích, sao có thể cứu người."

An Liệt ném chìa khóa lại cho nàng, nàng mở xiềng xích ra lại nói, "Ngươi phải cam đoan không cho tên hỗn đản nào đụng đến nàng nữa.", An Liệt lúc này có chút lo lắng, vội vàng lên tiếng, "Ta cam đoan, ngươi mau xuống cứu hắn."

Âu Dương Yên gở xiềng xích ra, nhảy xuống biển. Tên Ninja không giỏi thủy chiến, nên chỉ có thể bơi thông thường, hắn liều mạng bơi về phía trước, nhưng sao có thể nhanh như cá mập, mắt thấy đã muốn rơi vào miệng cá mập thì Âu Dương Yên bơi đến, ngay lúc cá mập há miệng dùng hết sức quấn sợi xích vào đầu nó, đem cả nhét cả trong miệng.

Cá mập cắn những thứ này, cả mồm đầy máu, lập tức liền há răng, cùng lúc đó, Âu Dương Yên đã túm lấy kiếm trong tay tên Ninja, bơi đến bên cạnh cá mập, đâm kiếm vào mắt nó, do đau đớn, cá mập quật lại, cuốn nước thành một vòng tròn lốc xoáy, Âu Dương Yên không kịp rút kiếm ra, kéo tay tên Ninja bơi khỏi lốc nước, bản thân mình lại lặn xuống.

Cá mập bị đau kích thích hung tính, cũng lặn xuống tìm Âu Dương Yên, Âu Dương Yên bơi xuống một khối đá ngầm, trốn ở đó phun ra một ít bọt khí. Cá mập nhìn thấy bọt khí liền bơi lại, ngay lúc nó vừa tới đá ngầm, Âu Dương Yên ném một cái vỏ trai đến, quấy nhiễu lực chú ý của nó, bản thân liền bơi đến, dùng sức rút kiếm trong mắt nó ra.

Một cỗ máu tươi mơ hồ tan trong nước biển, nhanh chóng nhuộm đỏ một mảng nước. Âu Dương Yên nắm được vây cá mập, cá mập cảm giác được sức nặng, quay đầu bơi ra biển khơi, Âu Dương Yên nắm chặt vây lưng, đem thanh kiếm cắm vào mắt nó, lần này đâm rất sâu, đến lún cả cán.

Trong cơn đau, cá mập không ngừng quay cuồng, Âu Dương Yên gắt gao cầm vây nó, ra sức cầm chuôi kiếm, hét lớn một tiếng, thanh kiếm cắt vào tới đầu cá mập. Cá mập giãy dụa hai cái, rốt cục chết đi. Âu Dương Yên thở nặng nhọc rút kiếm ra, bơi trở về, về đến thuyền, nàng đã thực sự đuối sức.

Tắc Mông vẫn còn hôn mê, Dạ Tái Nhĩ và An Liệt bò đến mép thuyền xem Âu Dương Yên đánh với cá mập, nhìn thấy cá mập phơi xác trên biển, ánh mắt có chút hoảng sợ. Âu Dương Yên đi đến bên người Tắc Mông, ôm Tắc Mông trở về khoang thuyền, nói với An Liệt, "Cho ta thuốc và rượu."

Ánh mắt kinh ngạc của An Liệt còn chưa hết, gọi thủ hạ đi lấy thuốc và rượu cho nàng. Âu Dương Yên nhìn thấy Dạ Tái Nhĩ đứng phía sau An Liệt, để Tắc Mông lên giường, sau đó vọt đến, kéo áo Dạ Tái Nhĩ, thét lên, "Dạ Tái Nhĩ, nếu có chuyện như vậy phát sinh, ta dù có chết, cũng không để bất cứ người nào còn sống."

Dạ Tái Nhĩ nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn của nàng, sợ hãi đến nhảy dựng, "Không....sẽ không có chuyện như vậy nữa."

Âu Dương Yên hung hăn đẩy hắn ngã xuống boong, trở về khoang thuyền. Mọi người trên boong, tính cả tên Ninja vừa được nàng cứu, đều im lặng không lên tiếng, trong lòng mỗi người đối với nàng đều có sợ hãi thêm vài phần.

Âu Dương Yên lấy được rượu và thuốc, cẩn thận cởi y phục Tắc Mông xuống, dùng rượu rửa sạch miệng vết thương. Tắc Mông bị cồn kích thích đau đớn tỉnh lại, nhìn Âu Dương Yên bên cạnh mình, trong lòng thả lỏng rất nhiều, rên rỉ lên tiếng, "Yên, đau quá". Âu Dương Yên đau lòng, vén tóc bên trán nàng, "Chịu đựng một chút được không, ta bôi thuốc cho ngươi là tốt rồi."

Tắc Mông đau đớn siết chặt nắm tay, tận lực không nhúc nhích, để Âu Dương Yên bôi thuốc cho mình. Âu Dương Yên nhìn thấy hai má trắng bệch của nàng, đau lòng nói, "Tắc Mông, tin tưởng ta, những ngày sau này ta sẽ không cho bọn hắn sống yên."

Tắc Mông nắm được tay Âu Dương Yên cố cười, "Yên, ngươi biết không? Những chuyện này ta đều không sợ, ta chỉ sợ chết đi còn không nghe được một câu nói của ngươi."

Âu Dương Yên có chút kinh ngạc hỏi, "Một câu nói của ta? Nói cái gì?"

Ánh mắt màu lam của Tắc Mông to tròn nhìn nàng, "Yên, ta muốn nghe ngươi nói, Ny Lỵ Á Ti, ta yêu ngươi."

"A?" Âu Dương Yên sửng sốt, mặt nàng lập tức đỏ lên. Tắc Mông rên rỉ một tiếng, đem đầu chôn lại trên giường, "Xem ra, ta không nghe được ngươi nói như vậy rồi."

Âu Dương Yên nhìn thấy bộ dáng của Tắc Mông cực kỳ không đành lòng, đưa tay đỡ đầu của nàng, để nàng quay sang mình, ôn nhu lên tiếng, "Ny Lỵ Á Ti, ta yêu ngươi."

........

Bình Luận (0)
Comment