Phiên ngoại 2:
Phần 1: Giận dỗi
Thời gian nhanh như thoi đưa, Âu Dương Yên đến Lai Tạp Cầm đã hơn mười năm, quay đầu nhìn lại hôm qua, giống như vẫn còn rõ ràng trước mắt, các nàng bây giờ đều đã hơn ba mươi.
Một buổi sáng thật đẹp, Tắc Mông rời giường, bên cạnh đã không còn người, Tắc Mông mặc áo ngủ vào, đi đến cửa sổ, Âu Dương Yên đang đứng trên khoảng đất trống đứng tấn. Luyện công vào mỗi buổi sáng là thói quen hơn hai mươi năm nay của Âu Dương Yên, cho dù mưa gió, bão bùng nàng vẫn làm. Tắc Mông đứng ở cửa sổ kêu một tiếng, "Yên", Âu Dương Yên ngẩng đầu lên, cười với Tắc Mông, tươi cười như nắng sớm, trừ bỏ vài phần xinh đẹp lại lộ ra vài nét thành thục, nhưng vẫn tuấn tú như ngày Tắc Mông mới gặp.
Tắc Mông đi xuống lầu, đến bên cạnh Âu Dương Yên, thấy nàng đang để phiến đá lên đùi đứng tấn, nhìn qua thực sự không nhẹ. Tắc Mông dùng hai tay ôm phiến đá xuống, đối với nữ nhân bình thường mà nói, Tắc Mông đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng cũng phải dùng hết sức lực mới có thể nhấc được phiến đá này xuống, Âu Dương Yên kỳ quái nhìn nàng, "Gì vậy?"
Tắc Mông thở phì phò nói, "Quá nhẹ", nói xong Tắc Mông ôm cổ Âu Dương Yên, ngồi lên đùi nàng, mỉm cười hôn lên mặt nàng một cái. Âu Dương Yên bĩu môi nói, "Nàng lại khi dễ ta", Tắc Mông thực sự không hề nhẹ, Âu Dương Yên đứng tấn bị nàng ngồi lên đùi có chút cố hết sức, nhìn thấy người cao hơn nàng một cái đầu bu lấy mình bất mãn nói, "Nàng luôn khi dễ ta."
Tắc Mông cười nói, "Ta muốn được nàng khi dễ, nhưng mà phải trung bình tấn ôm nàng ta làm không được, cho nên, nàng nên để ta khi dễ nàng đi", Âu Dương Yên bất đắc dĩ, một bàn tay Tắc Mông vuốt ve cổ Âu Dương Yên, Âu Dương Yên bỗng nhiên lên tiếng, "Ny Lỵ Á Ti, nàng vẫn còn yêu ta như lúc trước sao?" Tắc Mông cười gật đầu, "Ta yêu nàng, mặc kệ là lúc nào, ta vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi."
Âu Dương Yên nhìn Tắc Mông, không nói gì, không thay đổi sao? Nhưng vì sao nàng lại cảm thấy đã thay đổi rất nhiều đây? Trước kia cho dù Tắc Mông có bận bịu thế nào, cũng rút bớt một ít thời gian đến gặp nàng, mà bây giờ, có khi mấy ngày nàng cũng không được gặp Tắc Mông. Nàng biết Tắc Mông bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng tại sao trước kia dù bận rộn đến mức độ nào Tắc Mông đều có thể tìm thời gian bồi mình, mà bây giờ chỉ đơn giản nói, "Thực xin lỗi, Yên, ta bận quá, không có thời gian ở cùng nàng."
Âu Dương Yên không phải là một người thích dính người, nàng không cần Tắc Mông cả ngày bên cạnh nàng, vì nàng cũng có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng mà, so với trước kia, chênh lệnh thực sự quá nhiều, Âu Dương Yên cảm thấy tình cảm của các nàng đã phai nhạt rất nhiều.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, là kỷ niệm lần đầu các nàng gặp nhau. Lúc trước, Tắc Mông sẽ luôn nhớ rõ ràng, tìm cách làm nàng ngạc nhiên, cho dù có bận bịu bao nhiêu, cũng sẽ trở về ăn cơm với nàng, tặng lễ vật cho nàng, cho dù chỉ là một lễ vật nho nhỏ, cũng làm lòng Âu Dương Yên tràn đầy vui mừng. Nhưng là hôm nay, Âu Dương Yên chờ đến buổi cơm chiều, Tắc Mông vẫn chưa quay về, Âu Dương Yên nhìn lễ vật mình chuẩn bị riêng cho Tắc Mông, là một bức tranh nàng tự thêu, thêu một đôi Phượng Hoàng. Nhìn sắc trời càng ngày càng tối, mà Tắc Mông vẫn chưa quay về, Âu Dương Yên quyết định đi tìm Tắc Mông.
Lúc gặp được Tắc Mông thì Tắc Mông đang tiếp đón vị nữ Công Tước của An Đát Đan, quan hệ của hai nước hiện nay rất tốt đẹp, giao thương cũng rất phát triển. Nữ Công Tước là một mỹ nhân xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều tao nhã ôn nhu, vừa nhìn cũng biết là một người có tu dưỡng. Tắc Mông vừa định đưa nữ Công Tước đi, thì Âu Dương Yên đến, nhưng nàng cũng không bước ra, đứng sau màn che nhìn hai nàng.
Âu Dương Yên nghe Tắc Mông nói, "Ta thực sự không đợi được lần sau gặp ngươi", nữ Công Tước quỳ xuống hành lễ mỉm cười, "Ta cũng rất chờ đợi có thể mau chóng gặp lại bệ hạ, nhưng bây giờ ta phải quay về, đã không còn sớm, không thể ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của bệ hạ", Tắc Mông mỉm cười, tự mình đưa tiễn nàng, xoay người quay về, đã nhìn thấy Âu Dương Yên nghiêng người dựa lên cửa, lạnh lùng nhìn mình.
Tắc Mông cười nói, "Yên, đến tìm ta sao?" Âu Dương Yên lại nói, "Ta thực sự không đợi được lần sau gặp ngươi, hừ.... thật sự là khó chia lìa", Tắc Mông có chút không hiểu lên tiếng, "Yên, sao vậy?", Âu Dương Yên lại trừng mắt nhìn Tắc Mông, Tắc Mông càng không hiểu nhìn lại nàng.
Âu Dương Yên nhìn thấy bộ dáng vô tội của Tắc Mông, có chút tức giận nói, "Ngươi đã quên hôm nay là ngày gì sao? Ta một mực chờ ngươi, ngươi lại đi lấy lòng người khác", Tắc Mông giật mình lên tiếng, "Yên, ta đâu có", Âu Dương Yên lại nói, "Ta hỏi ngươi, đã bao lâu không ăn cơm với ta? Ta nghĩ hôm nay rốt cục có thể ăn cơm với ngươi, nhưng ngươi lại ở đây lấy lòng người khác."
Tắc Mông giống như ủy khuất nói, "Yên, mấy lời đó ta nói đều là khách sáo", Âu Dương Yên nheo mắt nhìn Tắc Mông, "Ngươi không cần trở về nữa", nói xong xoay người rời đi, Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên không hiểu sao lại tức giận lên tiếng, "Yên, nàng đừng cố tình gây sự với ta được không?" Âu Dương Yên nghe vậy, mạnh mẽ quay đầu nói, "Ny Lỵ Á Ti, ta thực sự tức giận, cực kỳ tức giận", nói xong bỏ đi không quay đầu lại.
Tắc Mông cũng tức giận, nàng cảm thấy Âu Dương Yên tự dưng bực mình không hiểu ra sao cả, đứng ở đó ngẩn người thật lâu mới đi về, nhưng khi nàng quay về Tẩm cung, Âu Dương Yên đã không còn ở đó. Tắc Mông vội vàng hỏi thị nữ, Âu Dương Yên đang ở đâu thì không ai biết, chỉ mờ mịt lắc đầu. Tắc Mông có chút khẩn trương, quay về phòng ngủ thì thấy một lá thư trên bàn, trên đó viết mấy chữ Hán, mấy chữ này cũng không phức tạp, Tắc Mông cuối cùng cũng đọc được, 'ta không thể nhịn được nữa!'
Trong lòng Tắc Mông cả kinh, cảm giác cực kỳ xấu, nàng đi đến giường nhìn, kiếm của Âu Dương Yên treo ở đó không thấy, nàng vội vàng kiểm tra lại, một ít đồ vật và dụng cụ rửa mặt cũng không thấy, Âu Dương Yên đã đi ra ngoài.
Đầu tiên Tắc Mông tới tìm Y Thụy Kha, Y Thụy Kha biết chuyện này xong, nhún nhún vai nói, "Âu Dương là một người hiểu chuyện, xem ra ngươi vắng vẻ nàng quá lâu", Tắc Mông vẫn có chút vô tội như trước, nói với Y Thụy Kha, "Nhưng nàng đối với ta đã là người thân mật nhất, mỗi ngày ta đều bận rộn như vậy, nàng phải thông cảm cho ta", Y Thụy Kha lại nói, "Nếu như tạm thời lạnh nhạt nàng, ta nghĩ nàng nhất định sẽ thông cảm, nhưng hôm qua nàng còn nói với ta, gần một năm nay rất ít cơ hội nói chuyện với ngươi."
Tắc Mông u ám ngồi lên ghế salon, nói, "Bây giờ làm sao đây? Ta cũng không biết nàng đi đâu", Y Thụy Kha an ủi nàng nói, "Đợi một chút xem, quân ngũ còn rất nhiều chuyện cần nàng xử lý, nàng cũng sẽ không mặc kệ đi?"
Nhưng thực tế, Âu Dương Yên thực sự là mặc kệ, liên tiếp mấy ngày đều không có đi đến quân bộ, Tắc Mông thực sự nóng vội, tự mình đi La gia, hy vọng có thể hỏi được tin tức Âu Dương Yên, nhưng những người ở La gia đều không biết nàng đi nơi nào.
Tắc Mông buồn bực đến rối, đi tìm, đi tìm ở đâu? Ngay cả phương hướng đi tìm đều không có, không tìm, ai biết khi nào Âu Dương Yên mới chịu trở về. Ngay lúc nàng lo lắng không thôi, Y Thụy Kha lại lên tiếng nhắc nhở nàng, "Ngài đưa văn thư xuống cho các quan địa phương, để cho bọn họ đi tìm, Âu Dương Yên là người phương Đông, tìm được nàng cũng không phải khó."
Một câu làm Tắc Mông bừng tỉnh, đúng thực là quan tâm quá sẽ bị loạn, không nghĩ được điểm này, người đến từ phương Đông như Âu Dương Yên nhất định có đặc thù, tìm ra được cũng là dễ dàng, lập tức kêu Phó ký viết văn thư, đưa đến các quan địa phương.
...........
Editor: Mình tạm thời chưa có edit bộ nào mới hết á.
Các bạn có thể đề cử cho mình. Nhưng có hai điều kiện nhỏ thôi, là mình không edit bộ đang drop (mình cực kỳ sợ war) không làm NP luôn (đây là sở thích cá nhân của mình ^^)
Có mấy bạn nói mình edit bộ Ái Thương (hay Yêu thương gì đó, tại QT là Ái Thương nên không biết bạn edit dịch ra cái nào) thì đã có người đang edit rồi nha, chịu khó tìm một chút là ra hà.
Cảm ơn các bạn ️