Tu Tẫn Hoan

Chương 105

Cửu vương nge thấy vậy, ngón tay bấm quyết, hơi khom lưng nói: "Chúc mừng Thánh quân được toại nguyện."

Lã Mông nhìn nhi tử cách mình mấy bước chân, vẻ mặt không hiểu muốn hắn giải thích nghi hoặc cho mình: "Nhưng là Thái Tử đối với Trẫm nói, hắn chết không cam lòng, hắn còn trẻ như thế..."

Lúc trước trong mắt hắn chỉ có Thái Tử, cũng không quá để ý những nhi tử còn lại, hiện giờ Thái Tử đã không còn, hắn nhìn đứa con thứ chín trước mặt của mình, càng so với Thái Tử hợp tâm ý của hắn hơn, những lời đứa con này nói ra, nhiều lần làm lòng hắn được hài lòng, vì lẽ đó bây giờ hắn muốn người nhi tử này nói cho hắn biết đáp án.

"Đây là vì sao lại như vậy? lẽ nào là hắn đang oán Trẫm?"

Lã Diễn phối hợp với đế vương, biểu hiện nghiêm nghị, nói: "Hoàng huynh rất có hiếu, làm sao lại có thể trách cứ Thánh Quân"

"Hả?" Lã Mông ý thức hỗn độn, nhấc lên Thanh minh.

Trên mặt Lã Diễn mang theo do dự, cân nhắc không biết nên nói hay không, dưới điểm kiên trì cuối cùng của Lã Mông hắn mới Cảm khái, nửa tiếc hận nói: "Nhi thần chỉ là tiếc nuối, Hoàng huynh đang lúc thân thể khoẻ mạnh, lại mất có mấy tháng liền trở nên yếu ớt như vậy?"

Lời này nói ra thật ý vị sâu xa, Lã Mông râu mép khẽ run, hắn cho rằng lời này có chút đạo lý, mà dẫn đến nghi ngờ trong lòng.

Thái Tử làm sao liền dột nhiên lại chết bệnh? Hơn nữa Thái Tử hàng ngày ở dưới ngay mắt hắn, quyết không thể nào nhìn ra Thái Tử không khoẻ chỗ nào. Chẳng lẽ có người ở ngay trước mắt hắn mưu hại Thái Tử?

Hắn càng nghĩ, ánh mắt càng sâu thăm thẳm, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ: "Trẫm cũng cảm thấy có chút kỳ lạ." nói rồi lại trầm tư.

"Nếu là trong mơ Thái Tử có thể nói cho Trẫm biết, hắn vì sao lại bị bệnh thì tốt rồi. nếu thật sự có người hại tính mạng hắn, Trẫm nhất định suy xét tới cùng, để bắt được hung thủ đứng sau, lăng trì xử tử." thái dương hắn nổi lên gân xanh, hai mắt hung hãn, khoé mắt lạnh như băng, liếc nhìn người khác cũng thấy rét run.

Lã Diễn trong lòng nắm chắc phần thắng, nói ra lời Lã Mông cần: "Vong hồn đi lại mờ mịt trong hư vô, còn cưỡng cầu vong hồn báo mộng cho biết chân tướng có lẽ rất khó, thế nhưng phụ Hoàng muốn cùng linh hồn của Hoàng huynh hỏi đáp, nhi thần nghe nói có một biện pháp."

"Biện pháp gì?" Lã Mông vì thế mà choáng váng.

Lã Diễn chậm rãi nói: "Nhi thần nghe nói trong kinh gần đây có một kỳ sĩ, tự xưng là tiên nhân chuyển thế của Côn Luân Sơn, có thể bấm chỉ tay biết được chuyện xưa cùng tương lai, bói toán chiêm tinh đều giỏi, mỗi lần reo quẻ đều nói rất đúng, trong thiên hạ là người khó tìm, Phụ Hoàng sao không đem hắn triệu vào cung thử một lần?"

"Ồ....." Lã Mông trong lòng suy nghĩ cân nhắc một phen. Hắn cũng không thật tin tưởng thật sự có người có năng lực đạt thông thiên như vậy, lưu truyền cũng có lý Thuần Phong và Viên Thiên Canh nhưng dù sao cũng là truyền thuyết, một nửa cũng do hậu nhân bịa đặt.

Cuối cùng hắn quyết định nói: "Thử xem cũng không sao." Mặc dù có hơi hi vọng mong manh. Nhưng hắn cũng muốn thấy linh hồn của Thái Tử, nếu là hạng người lừa bịp, hắn sẽ giết tại chỗ.

Lã Diễn nhếch lên khoé miệng, hắn reo hạt giống cắm rễ vào trong lòng phụ hoàng. Chỉ đợi thời cơ, liền trở thành điểm yếu chí mạng. hắn thu lại nụ cười lập tức đổi chủ đề tiếp tục cùng Phụ hoàng của mình đàm luận đạo pháp.

Mất đi thân nhân là cảm thụ gì?

Chỉ có người từng trải qua cảm giác đó, mới có thể hiểu được nỗi đau đó, giống như tứ chi không được trọn vẹn vậy, không chỉ là khoảnh khắc đó đau khổ, còn có mất đi bao nhiêu ý chí rèn luyện.

Nửa đêm mộng thấy thân nhân mất đi của mình chưa từng rời đi, giật mình tỉnh dậy nhận ra thân nhân sớm đã không còn nữa, chỉ còn lại thống khổ trong lòng, khó có thể kiềm chế được, đau đớn này càng muốn kịch liệt hơn, vĩnh viễn không có điểm dừng. Tuyên Thành cảm thấy những ngày tháng này thật dài. Mỗi thời khắc nàng vì cái chết của Thái Tử mà dày vò chính mình. Trong đầu lúc nào cũng hồi tưởng lại thời thơ ấu của hai huynh muội, cũng không có dừng lại, hình ảnh cứ chạy trong đầu, lúc ngắn lúc dài.

Sau đó dừng lại ở cảnh tượng ngày táng Thái Tử trong lúc vô tình nghe Miên nhi nói chính mình đã ở trong phòng hơn hai tháng.

Mà nàng đối với những chuyện xảy ra trong hai tháng này, không mấy để tâm, lại như chưa từng trải qua, nàng chỉ biết Phò Mã luôn bên gối, mỗi buổi tối đều làm bạn bên cạnh nàng, hoặc là dùng lời nói nhỏ nhẹ, hoặc là dùng tiếng đàn ôn nhu, hống nàng bình tâm mà ngủ.

Tuy rằng không lâu sau đó, nàng bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh dậy, mỗi lần đều sợ hãi không thôi, bóng tối hiện rra trước mắt sợ hãi bao trùm, thân thể lạnh lẽo được một thân thể ấm áp khác ôm vào trong ngực, đôi tay ấm áp kia vỗ về lưng. làm nàng cực kỳ an lòng.

Miên nhi nói hôm nay mặt trời vô cùng tốt, sưởi ở trên người cực kì ấm áp, trong sân hoa anh đào cũng đã nở, cánh hoa rơi xuống như mưa. Mùa xuân thật sự đến rồi, hỏi nàng xem có muốn ra ngoài xem không.

Nàng chần chừ trong chốc lát, rồi đáp ứng. trong mắt Miên nhi đều là kinh hỉ, hai tháng nay. rốt cuộc nàng cũng bước ra khỏi căn phòng này.

Thời khắc vừa tiếp xúc ánh mặt trời, đáy lòng sinh ra một thân hàn ý, tựa hồ không quen lùi lại một bước, giống như người ở trong u linh, sợ hãi thấy ánh sáng.

Nàng giơ bàn tay lên, dại ra nhìn ánh mặt trời trong lòng bàn tay, khôg nhận rõ được thời khắc này là sự thật, hay vẫn là đang ở trong cung điện dưới lòng đất kia bị vây hãm lại, không thể nào tìm ra được phương huớg, sợ hãi bao lấy. sau khi tỉnh mộng, lại bị bóng tối nhấn chìm.

Sở ma ma vừa vào nội viện, liền nhìn thấy Công chúa đang đưa bàn tay ra đứng bất động, bên người Miên nhi sợ hãi mà nhìn Công chúa, lại không dám đi tới quấy nhiễu cảnh tượng, cực kỳ đau lòng đứa nhỏ này.

Thái Tử chết đi là đả kích quá lớn cho Công Chúa, khoảng thời gian này Công chúa như biến thành người khác, bản tính sống vô tư cũng bị mất đi, cả người đờ đẫn, không cười không nói.

Bây giờ có bất kì lời nói nào liên quan tới Thái Tử, đều trở thành cấm kị, không người nào dám ở trước mặt Công chúa nhắc tới. bà tiến lên muốn an ủi Công chúa hai câu, cũng không biết mở miệng thế nào cho tốt, liền giả bộ vô ý chuyển hướng qua Miên nhi, trách nói: "Miên nhi, người làm sao lại tuỳ ý để Công chúa đứng ở nơi này, còn không mau đem ghế nằm đến."

Miên nhi bị Sở ma ma nói câu này, giải đi khổ sở cục diện, bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng muốn đi lấy cái ghế, nhưng người đang đứng bất động kia, bỗng nhiên mở miệng nói: "Không cần."

Lâu không nói, lại khóc quá nhiều, lời nói mang theo khàn khàn, để hai người sững sờ.

Tuyên Thành ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lo lắng của Sở ma ma, trên mặt tái nhợt hiện lên ý cười, phảng phất có chút ánh sáng, một lần nữa có thần thái, nói rằng: "Ma ma, ta muốn ăn phù dung cao ngươi làm."

Sở ma ma nghe thấy thỉnh cầu của Công chúa, vẻ mặt đang ngây ra biến thành kinh hỉ, liên tục đáp ứng, vội vã chạy đi nhà bếp.

Chờ sau khi làm tốt Phù dung cao, thừa dịp còn nóng, vội vàng bưng tới cho Tuyên Thành thưởng thức.

Nhìn Tuyên Thành ăn bánh, cùng ngày thường không khác nhau là bao, sở ma ma có chút yên lòng.

Phải biết rằng hơn hai tháng nay, công chúa đều không chủ động cùng ai nói chuyện. công chúa biểu hiện như vậy, nhất định là nàng đã tốt lên. Sau này dần dần sẽ thật sự tốt lên. Sở ma ma trong lòng nhuốm lên vui vẻ.

"Phò mã hôm nay..." Tuyên thành nuốt xuống bánh ngọt, mở miệng hỏi.

Miên Nhi cho rằng Công chúa muốn gặp Phò mã, linh cơ chợt loé hồi đáp: "Phò Mã hôm nay đi lễ bộ rồi."

Tuyên Thành tự biết là hắn đi làm, chỉ là tâm trạng đang mờ mịt, rất muốn nhìn thấy hắn, hỏi: "Khi nào sẽ trở về?"

Miên nhi cầu viện mà nhìn Sở ma ma, sở ma ma đúng lúc đáp: "Nếu Phò mã thong thả nói chuyện, thời điểm lúc mặt trời lặn sẽ về."

Mặt trời lặn? Tuyên Thành liếc mắt một chút ánh mặt trời, lúc này là buổi trưa, vậy sẽ chờ rất lâu, trong lòng có chút mất mát.

Sở ma ma bị công chúa nhắc nhở, nhớ lại tiền thính có chút việc phiền phức, muốn hỏi Công chúa nên xử lý thế nào, nhưng lại chần chờ, cảm thấy không nênn ở trước mặt Công chúa đề cập tới những vấn đề này, tránh làm công chúa thật vất vả mới tốt lên một chút lại lần nữa rơi vào cảm xúc khổ sở.

Bà kiềm chế lại tâm tư, chờ sau khi Phò Mã về, giao cho Phò Mã xử lý.

Thư Điện Hợp từ Lễ Bộ trở về, liền nhìn thấy trong phòng khách trên bàn trải dài đều là hộp to, nhỏ lễ vật. nàng hơi kinh ngạc, không có động tới những thứ đó, trước hết sai người đi gọi sở ma ma. Hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì.

Việc này sở ma ma cũng muốn nói với nàng sự việc này, sau khi bà tới đại sảnh, không cần Thư Điện Hợp hỏi dò, liền trực tiếp nói: "Những thứ này đều là các vương gia hồi kinh nghe nói tâm tình Công chúa không được tốt, cố ý đưa tới lễ vật để tặng."

Vừa nói ra, không chỉ là Thư Điện Hợp, thậm chí người nói là Sở ma ma, cũng cảm thấy có gì đó quái lạ. những vương gia này liền không biết vì sao tâm tình công chúa không tốt ư? Cố ý tặng lễ vật qua đây, là đang có ý định gì? Là muốn lấy lòng Công chúa? Hay là muốn khơi dậy vết sẹo trong lòng của Công Chúa?

"Là những vị vương gia nào?" Thư Điện Hợp bình thản nói.

"Tấn Vương, cùng Đàm Vương. Còn có mấy vị khác." Sở ma ma lấy thiếp bên trong những lễ vật ra, đưa tới cho Thư Điện Hợp xem.

Thư Điện Hợp nhanh chóng nhìn qua, toàn thể đều là hoàng huynh của Tuyên Thành không có người ngoài.

Nhớ tới ngày đó các vương gia phản ứng trong tang lễ của Thái Tử, triều thần đặc biệt ủng hộ bốn vị.

Đại Vương tử dáng dấp như bị tửu sắc đào rỗng, Ngũ Vương tử tính tình nóng nảy, Cửu vương tâm cơ, Bát Vương bỉ ổi. mỗi người mỗi vẻ, đều đem khuyết điểm bày ra ở trước mắt, không có một vị nào có dáng dấp của một minh chủ. Bất luận xét ở góc độ nào cũng không thể so sánh được với Y Đức Thái Tử, không đáng được ủng hộ.

Nàng ngày ngày giao thiệp với các vị trên triều làm sao không biết được tình huống của triều đình hiện nay.

Tranh giành Đoạt đích, một mất một còn, thập phần nham hiểm. nàng cũng không có hứng thú gì mà tham dự vào đó, tương lai ai làm Hoàng đế, nàng cũng không quan tâm. Huống hồ thân thể hoàng thượng còn khoẻ, đế cùng ai mới có thể cười tới cùng đều là không chắc chắn. nàng không cần thiết chạm vào vũng nước bẩn này.

Bình Luận (0)
Comment