Tu Tẫn Hoan

Chương 110

Ngày thường nàng bởi vì sợ một ngày nào đó tóc bị xoã xuống bại lộ thân phận, nên cột thêm một lượt, cho nên lúc này chỉ xoã xuống một chút đuôi ngựa, thế nên là xuất hiện tình huống như bây giờ. Nhưng nếu như Tuyên Thành muốn nàng tháo hẳn ra....

Thư Điện Hợp cả người đều căng thẳng, lỗ tai ngưng lại nghe ngóng động tĩnh ở phía sau, trong lòng khẩn trương, lúc nào cũng chuẩn bị sắn sàng, nếu như có bại lộ, thì nên nói thế nào, hoặc chỉ có thể xin lỗi...

Một tiếng xoẹt, ở sau lưng vang lên, phá tan không khí đang khẩn trương

Thư Điện Hợp kinh ngạc mà trợn mắt, xoay người lại thấy Tuyên Thành cắt một đoạn tóc của mình cùng nàng cột vào một đoạn dây đỏ.

Tuyên Thành Không cần Thư Điện Hợp nhúng tay, nàng tự mình chân tay vụng về mà buộc hai lọn tóc thành một chiếc vòng, mang ý nghĩa *vĩnh kết đồng tâm

*Đồng tâm kết thường được biết đến với ý nghĩa "kết tóc se duyên" hay "vĩnh kết đồng tâm", được tết từ một sợi dây dài, đầu đuôi nối liền quấn quýt. Chính vì thế mà nút thắt này rất được các cặp đôi ưa chuộng như một lời chúc, sự mong muốn hạnh phúc, trọn đời bên nhau, vĩnh viễn không chia cách.

Việc này vốn là chuyện đêm động phòng hoa chúc phải làm, nhưng khi đó nàng một lòng cự tuyệt người kia, vì mặt mũi của chính mình, không ngờ bây giờ lại sẽ cùng người kia đồng lòng như vậy, nàng muốn bù đắp khoảng thời gian đó.

Tuyên Thành sau khi kết xong tóc của hai người, cảm thấy thoả mãn, giơ lên chiếc cằm tinh xảo, mà nói: "Sống cùng một chỗ, chết chung một huyệt. ngươi cả đời này đừng nghĩ sẽ bỏ Bản cung lại."

Nguyên lai là nàng ấy nghĩ như thế, Thư Điện Hợp dở khóc, dở cười, không cách nào nghĩ ra được đầu óc tinh quái của vị Công chúa này nghĩ gì, toàn ra chiêu làm người ta từ kinh hãi tới ngạc nhiên. Đúng thật là bó tay.

Nàng nắm chặt tay của Tuyên Thành, hạ xuống một nụ hôn, nói: "Thần cũng muốn ở bên công chúa cả đời."

Hiếm nghe được tâm ý từ miệng của người này, Tuyên Thành trong lòng ngọt ngào, khoé môi cười lên đáp lại.

Nàng dựa vào bả vai của Thư Điện Hợp, hắn so với nam tử thô lỗ quả thật nhỏ nhắn, tay của hắn cũng không khác mình là bao, thon dài, trắng trẻo.

Thư Điện Hợp lường trước được sau khi Tuyên Thành tỉnh, dư vị say rượu hẳn sẽ vẫn còn, nên đưa tay lên day nhẹ thái dương nàng ấy, săn sóc hỏi: "Còn đau không?"

Tuyên Thành cực kì hưởng thụ đối với hành động này của người kia, híp mắt lại, nói: "Không đau.". nàng muốn cả một đời, một kiếp sẽ dừng lại như lúc này.

Người kia khẽ cười một tiếng, tăng thêm chút lực, dùng lời nói mê hoặc lòng người: "Thần hỏi chính là đầu có đau hay không?"

"Không đau..." Tuyên Thành giật mình phản ứng lại, trong lời nói của Thư Điện Hợp có thâm ý khác. Nàng mở mắt ra xấu hổ, quở trách trừng Thư Điện Hợp, chính mình không nghĩ tới vấn đề xấu hổ đó, lại bị hắn nói tới.

Thư Điện Hợp biểu thị chính mình rất vô tội, nàng kỳ thực cũng không cố ý chêu chọc Tuyên Thành.

Tuyên Thành thoáng nhìn thấy dây đỏ trên cổ của Thư Điện Hợp, nhớ tới một chuyện, giơ tay đem sợi dây đỏ đeo ngọc tỏa kia ra, trên đó còn có độ ấm của Thư Điện Hợp, nói: "Hoàng huynh... đến cùng hắn cũng không nhớ ra ngọc này từ đâu mà có, vì lẽ đó thân thế của ngươi.." hai chữ hoàng huynh nàng khó khăn lắm mới có thể nói ra, trong lòng buồn bã.

"Không sao, không tìm được cũng không sao." Thư Điện Hợp nâng cằm để trên đỉnh đầu của Tuyên Thành, ôn nhu mà nói.

Nàng từ lâu cũng đã bỏ đi việc tìm kiếm thân thế rồi, nàng tin tưởng nếu mình đem tất cả năng lực đi làm một chuyện, mà không thấy được kết quả, chính là ý trời rồi.

Người thường lại có tầm nhìn hạn hẹp, làm sao cùng trời đối nghịch, chấp niệm kia phải buông bỏ thôi.

Mà có một loại trực giác mơ hồ nói cho nàng biết, lai lịch của nàng là một bí mật không thể đụng vào. Nếu như một khi đã biết rồi, những thứ nàng nắm giữ ở hiện tại, sẽ hoàn toàn mất đi.

Nàng không biết được lai lịch còn có thể sống tốt. có người trong lòng, chính là thân nhân vĩnh hằng của nàng, còn những chuyện khác nên buông xuống, nàng không muốn vì lai lịch của mình mà mất đi người ấy.

- ----------------------------------------------------------

Con hát ở trên sân khấu vung lên tay áo lớn, miệng í a hát, vòng eo thướt tha, giơ tay nhấc chân đều cố ý mời gọi người xem hý. Người đang xem tỏ ra thích thú hài lòng.

Đột nhiên thuộc hạ của hắn xông từ bên ngoài vào, bám vào vai của Lã Hồng, ghé vào tai hắn nói việc gấp.

Bị quấy rầy tới nhã hứng, Lã Hồng tỏ ra vẻ mặt không thích, đẩy đầu thuộc hạ, nói: "Có chuyện gì, không thấy Bản vương đang bận?"

Sự việc muốn đòi mạng, thuộc hạ nào dám chờ hắn thưởng xong hí khúc rồi mới bẩm báo, giống như lửa cháy tới nơi, liều mạng mà nói: "Đại vương không tốt! Tông chính phủ đang đưa người tới phủ rồi!"

Lã Hồng nghe được nghẹn trong cổ họng, cuống quýt ngồi dậy, ho vài tiếng, mặt nhiễm đỏ vì uống rượu.

Sau khi ho xong, hắn túm lấy cổ áo của hạ nhân, trợn mắt mà hỏi: " Người của Tông chính phủ, tới phủ của ta làm cái gì?"

Tông chính phủ là nơi chuyên quản lý vương tôn Hoàng tử phạm sai lầm, nếu hướng chỗ phủ của hắn thì tất nhiên hắn có chuyện phạm lỗi.

Thuộc hạ chỉ có thăm dò được chút thông tin ít ỏi nói: "Ty chức nghe nói Kinh triệu Doãn hướng về Tông chính phủ bẩm báo trách ngài vi phạm ý chỉ của Hoàng thượng về việc đang trong thời gian tang lễ của Thái tử, lại ở phủ dựng sân khấu nghe kịch, tầm hoan mua vui..."

Lã Hồng nhìn một chút sân khấu kịch, lại nghe được thuộc hạ nói, hắn tức giận mà quát, " Nói láo!"

"Thái tử chẳng phải đã hết tang ba tháng? Bản vương Quang minh chính đại xem kịch thì làm sao?"

"Ty chức không biết a..." Thuộc hạ của hắn sắc mặt lúng túng nói: "Thế nhưng Tông chính phủ thật sự hướng phủ mà tới."

Lã Hồng hừ một tiếng, đem hắn ném qua một bên. Chống nạnh nhìn sân khấu kịch, hiện giờ hắn cũng không muốn gây sự, liền sai trường sử của phủ đem người cùng sân khấu giấu đi.

Chớp mắt trong đình viện người đi nhà trống, không còn cảnh tượng náo nhiệt nữa.

Cũng không quá lâu, cửa phủ được người ta gõ vang, người gác cổng mở cửa nhìn, quả nhiên là Tông chính tự, người đi đầu là Tông chính của phủ Tông chính, theo phía sau là một số quan chức cùng binh lính. Rất đông.

Trường sử đi ra, khuôn mặt tươi cười mà nghênh đón, khách khí hỏi: "Không biết Tông chính đến Đại vương phủ làm gì?"

Tông chính nghiêm mặt, vào thẳng vấn đề hỏi: "Đại vương có ở trong phủ không?"

"Tự nhiên là có." Trường sử đáp.

Tông chính lấy thái độ giải quyết việc lạnh nhạt nói: "Vậy thì ngươi mời Đại vương ra, hạ quan có một số việc muốn cùng hắn đứng ra giải quyết."

Trường sử nghe thế thấp thỏm, mời người của Tông chính vào đại sảnh, sau đó đi mời Đại vương.

Chờ sau khi hắn rời đi, Tông chính ngồi xuống, nghe ngóng âm thanh ở hậu viện, cũng không nghe thấy nhạc khí diễn hí, chẳng lẽ Kinh Triệu Doãn trách lầm? thế nhưng bọn họ đến tra không phải là một việc này, nếu đã tới rồi, thì cần phải tra rõ ràng.

Thời gian một chén trà, Lã Hồng mới chậm rãi từ hậu viện đi ra, ngáp một cái, liếc nhìn đám người của Tông chính, nói: "Ôi, hôm nay là ngày gì, đem nhiều người đội mũ cánh chuồn tới vương phủ của Bản vương?"

Tông chính đứng dậy, cùng thuộc hạ, cúi người hành lễ nói: "Vi thần tham kiến đại vương."

Lã Hồng đi tới chính sảnh ngồi xuống, cũng không muốn làm khó bọn hắn, nên cho đứng hết lên.

Sau này hắn nếu như có thể ở lại kinh thành, cũng phải cần những quan viên này, vì lẽ đó không nên đắc tội với bọn hắn, thậm chí có thể lôi kéo người của Tông chính để sử dụng.

"Tông chính hôm nay đại giá quang lâm, là vì chuyện gì?" hắn ưỡn ngực lên hỏi.

Nói về chính sự, Tông chính trở nên nghiêm túc nói: "Nếu là không có việc, vi thần cũng không muốn tới quấy rầy Đại vương, chỉ là Tông chính phủ gần đây có người báo rằng, quý phủ mỗi ngày đều có âm thanh mua vui truyền ra. Bởi vì đang trong thời gian tang của Thái tử. hoàng thượng cấm lễ nhạc mua vui, cho nên hạ quan không thể không tới quấy rầy, để tra rõ, cũng để trả trong sạch cho Đại vương."

Lã Hồng sớm đã biết nguyên nhân, vì lẽ đó cũng không kinh sợ, lời lẽ thẳng thừng mà cãi lại: "Thái tử hài cốt chưa lạnh, Bản vương là huynh trưởng, bởi vì cái chết của đệ đệ thương tâm gần chết. làm sao có khả năng làm ra sự tình không có lương tâm như vây...."

Hắn xác định nói: "Quá nửa là có người đang hãm hại bản vương."

Tông chính tiến lùi có chừng mực nói: "Cũng sợ là có chút hiểu lầm, vì lẽ đó Bản quan muốn vào hậu viện nhìn, không biết Đại vương có hay không cho phép?"

Lã Hồng đã sớm sai người đem con hát kia mời đi, đình viện cũng được xử lý không còn một móng, tin tưởng tuyệt đối Tông chính sẽ không nắm được nhược điểm của mình, bởi vậy không sợ hãi chút nào nói: " Bản vương cũng không làm gì sai. Nếu Tông chính đang chấp pháp mà làm việc, Bản vương nào dám trái thánh ý, chống lại?" hạ lệnh cho trường sử sắp xếp nữ quyến hậu viện.

Chờ sau khi trường sử trở lại, Lã Hồng tự mình đem Tông chính tiến vào hậu viện.

Sân khấu kịch vắng lạnh, lan can phủ đầy bụi, ngoại trừ tiếng chim hót bên ngoài, xác thực không có dấu vết hát hí kịch, ở nơi này trái lại chủ nhân giống như ít khi tới.

Lã Hồng đan tay vào nhau trong tay áo lớn, ngữ khí bình tĩnh nói: "Tông chính tận mắt nhìn qua, Bản vương nói không sai chứ? Bản vương làm sao có thể coi trời bằng vung, đang trong thời gian tang của đệ đệ mà hưởng lạc?"

Tông chính trong hậu viện nhìn một lượt, con mắt chuyển động, không buông tha một dấu vết nào, trong lòng nghĩ tới kết quả, hắn khẽ mỉm cười, cùng Lã Hồng nói: "Đại vương phủ thực trong sạch, chắc là có chút hiểu lầm, hạ quan cũng bởi vì bổn phận, bất đắc dĩ mới tới đây, có chỗ đắc tội với Đại vương, xin đại vương bao dung, Bản quan sau khi trở về, liền sẽ điều tra rõ là ai, dám bịa đặt vu khống người, trả lại cho người một công đạo."

Lã Hồng dương dương tự đắc, phụ hoạ nói: "Đúng! Phải tìm ra phạt hắn..." lời còn chưa dứt, thuộc hạ của Tông chính chạy tới bẩm báo nói: "Tông chính, có một chỗ bất thường..."

Tông chính nghe vậy sải bước hướng phía địa phương bất thường đi tới, Lã Hồng không rõ chỉ có thể đi sát phía sau.

Bình Luận (0)
Comment