*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thư Điện Hợp từ trong tay áo lấy ra cây quạt, mở ra đặt trên đầu của Tuyên Thành, vì nàng mà che đi ánh mặt trời đang gay gắt kia. Cây quạt này vẫn là cây trước đây Tuyên Thành bôi vẽ linh tinh rối loạn,sau khi cầm đánh đại vương tử của phiên bang, đủ thấy chủ nhân đối với nó quý trọng thế nào.
ở trong lòng của Tuyên Thành, bất kể là ai, cũng không có tư cách kế nhiệm vị trí của Hoàng huynh, ngoại trừ...
Trong đầu nàng nảy lên một ý niệm, thế nhưng ý niệm này quá lớn mật, từ trước tới giờ nàng đều không nghĩ tới, cũng không phải bất luận người nào cũng dám mơ ước. chỉ vừa thoáng có suy nghĩ, liền khiến máu trong cơ thể sôi trào lên, bên trong sợ sệt mang theo chút kích động, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngũ vị tạp trần.
Nàng muốn thay Hoàng tôn bảo vệ tốt ngôi vị vốn nên thuộc về hắn, mà không phải là của những vị huynh trưởng kia.
Hai mắt nàng ngây ngốc nhìn về lối ra của hoàng cung, rõ ràng ý niệm trong lòng chỉ là nhất thời, tất nhiên một mình nàng cũng không thể làm được, thế nhưng nàng còn có người kia.
Người bên cạnh nàng thông minh tuyệt đỉnh, võ công vô song, không có hắn nàng không thể làm nổi đại sự, vì lẽ đó...
Nàng kéo ống tay áo của Thư Điện Hợp nói: "Bản cung có lời muốn nói với ngươi."
Tuyên Thành tính tình thẳng thắn, rất ít đi đường vòng lúc nói chuyện, Thư Điện Hợp sững sờ, làm ra vẻ nàng nói đi.
Tuyên Thành ngẩng đầu lên, ấp úng, ý tứ có chuyện nhờ Thư Điện Hợp giúp, nói: " Ngươi đều đã gặp mấy vị hoàng huynh của Bản cung..."
"Ngươi cảm thấy trong mấy vị hoàng tử, ai..."
Lời chưa nói hết, liền bị Thư Điện Hợp dùng ngón tay trỏ đè lên môi mỏng. Tuyên Thành nghi hoặc không rõ, người kia lại nở ra một nụ cười ôn nhu, nói: "Thần rõ ràng công chúa muốn nói gì, chúng ta về nhà rồi nói."
Tuyên Thành rõ ràng, hắn đây là sợ tai vách mạch rừng.
Sau khi trở lại phủ công chúa, sở ma ma cùng với hạ nhân, nhìn Phò mã tiến vào thư phòng. Đây là việc bình thường hàng ngày, nhưng để bọn họ ngạc nhiên chính là, không lâu sau đó Công chúa cũng tiến vào thư phòng, khép cửa lại, tựa hồ có bí mật gì không thể nói.
Đây chính là sự hiếm lạ, còn tưởng rằng Công chúa muốn như trước đùa cợt Phò mã, thế là không hẹn cùng nhau đứng canh gác ở cách đó không xa, lại không dám đứng quá gần, để tránh khỏi phát sinh ra việc gì quá bất ngờ.
Tuyên Thành vừa đi vào, liền đề cập tới chuyện quan trọng kia, cân nhắc mà nhìn chằm chằm Thư Điện Hợp,, vẻ mặt đang xán lạn như hoa đào trước mặt, hỏi: "Ngươi biết Bản Cung muốn nói cái gì?"
Thư Điện Hợp ngồi trên ghế ở phía sau án thư, vẻ mặt gật gù giống như đã biết rõ.
Tuyên Thành không tin, nghi ngờ nhìn nàng.
Thư Điện Hợp mỉm cười, ôn nhu như nắm chắc phần thắng, tự nhiên mà nói: "Công chúa có thể lại giống như những lão hồ ly trên triều kia, có thể ẩn giấu cõi lòng, nhưng vẫn thiếu một điểm nữa."
Tuyên Thành đồng ý với câu nói này của nàng, nhưng ngoài miệng vẫn không thể thừa nhận, liếc nàng một cái nói: "Phò mã bây giờ cũng học được miệng lưỡi trơn tru?"
"Sao dám, sao dám..." Thư Điện Hợp giả vờ khiêm tốn nói.
Tuyên thành tức không nhịn nổi nữa, liền tới muốn nắm lấy tai nàng, lại bị Thư Điện Hợp né được, nắm lấy hai tay, ôn nhu nói: "Vẫn là nói tới chính sự đi."
Tuyên Thành thấy nàng thức thời, cũng không có dự định cùng nàng đấu nữa, hỏi: "Các người thời điểm ở trong triều, làm sao có thể đạt được một việc mà mình muốn?" dù cho là đang ở trong thư phòng của phủ nàng cũng rất vô cùng cẩn thận.
"Việc này phải xem là Công chúa muốn việc gì?" Thư Điện Hợp hỏi ngược lại, ngữ khí nhàn nhạt, trên giấy lại viết xuống vài nét.
"Bản cung muốn vì Hoàng tôn bảo vệ cái vị trí đang trống kia." Tuyên Thành nói.
Ngón tay trong tay áo của Thư Điện Hợp giật giật, giống như tìm được mạch máu nói: "Chuyện Công chúa muốn làm, cũng không phải là không thể."
"Thế nhưng Công chúa có biết, một khi đã tham dự vào, sẽ không có cơ hội để lùi lại, hậu quả cũng chỉ có hai cái..." xưa nay đoạt đích, chỉ có người thắng mới có thể làm vua, bại thì chỉ có đường chết, kết cục cửa nát nhà tan, hài cốt cũng không còn.
Tuyên Thành hiểu ý của hắn, nhưng nàng không sợ, hỏi: "Ngươi sẽ giúp Bản cung sao?"
"Tự nhiên, Công chúa muốn làm cái gì,Thần liền giúp Công chúa làm được việc đó." Thư Điện Hợp nắm chặt lấy tay của Tuyên Thành, lời nói ôn nhu ngữ khí thật lòng.
Nàng không phải là người hành sự lỗ mãng, việc tham dự đoạt đích này nàng cũng đã nghĩ, nếu tham gia vào vòng xoáy điên cuồng này đối với nàng không có lợi, chỉ có hại, mà nguy hiểm tầng tầng, nhưng chỉ bởi vì Tuyên Thành muốn, nàng sẽ chấp nhận mà đồng ý, bất kể nguyên nhân gì.
Có lẽ từ lúc nàng nhìn thấy Tuyên Thành lần đầu tiên, liền đã ước địh cả đời này đều vì nàng ấy mà làm mọi việc, trả giá mọi thứ, tới khi cháy hết tia sinh mệnh cuối cùng của vận mệnh.
"Bản Cung liền không sợ, có thể sống cùng nhau là tốt, nếu chết đi có thể chung một huyệt với ngươi, đời này đã là mãn nguyện." Tuyên Thành ánh mắt sáng quắc nói, phảng phất có dũng khí to lớn.
Nàng dùng ngón tay nhỏ bé cẩn thận mà mơn trớn đuôi lông mày, khoé mắt, sống mũi cao, đôi môi mềm mại, của Thư Điện Hợp, cuối cùng không nhịn được dùng môi của chính mình mà đè lên đôi môi mềm mại kia.
Thư Điện Hợp còn đang suy nghĩ Hoàng tôn còn quá bé, sau lưng lại không có chỗ dựa, không có quyền thế chống lưng. Lại bị người kia hôn lấy. triền miên mà dây dưa, đầu óc nàng lúc này rõ ràng vô cùng tỉnh táo, nhưng lại bị người kia làm cho phát hoả trong người.
Triệt để quên đi chính mình mấy ngày trước đây, đã quyết định sẽ không phạm sai lầm nữa.
Khi nàng đem Tuyên Thành áp lên đống công văn ở phía sau, điên cuồng mà dây dưa, nàng mới phát hiện, chính mình đối với Tuyên Thành là mê luyến, đến mức không thể khống chế bản thân.
Tuyên Thành tuỳ ý kêu lên "Ưm..." một tiếng, cũng có thể làm cho nàng đầu hàng mà cởi hết mũ giáp, lý trí tan chảy thành nước, cả người khô nóng vội vã không nhịn được mà đòi hỏi càng nhiều, cam tâm tình nguyện, thần phục dưới làn váy của nàng ấy.
Bên trong thư phòng truyền ra tiếng chặn giấy rơi xuống đất vang lên nặng nề, bên ngoài lại trông gà hoá cuốc, Miên nhi nghe được động tĩnh, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, không hề nghĩ ngợi mà cất cao giọng hỏi: "Công chúa đã xảy ra chuyện gì?"
Âm thanh căng thẳng của Tuyên Thành từ bên trong phòng truyền ra: "Không nên vào."
Miên nhi trong lòng không yên, lại thấy sở ma ma ra hiệu, lòng như đi trên băng mỏng mà lo lắng, dán tai lên cửa mà nghe, động tĩnh bên trong, sợ Công chúa xảy ra chuyện gì.
Bên trong thư phòng yên tĩnh. Miên nhi mơ hồ nghe được chút gì đó, sợ hãi lùi về sau một bước, mặt đỏ chót.
Dạo gần đây nàng thấy khoé mắt Công chúa như có như không thật yêu mị, thì ra lý do là dược người mình thương làm cho thoả mãn
Sở ma ma là người Sành sỏi cuộc đời vừa nhìn thấy dáng dấp kinh ngạc thất thố của Miên nhi, liền đoán được bên trong thư phòng phát sinh cái gì, ho nhẹ một tiếng, để hạ nhân tất cả lui ra, cũng phái người đi chuẩn bị nước nóng.
Hai người trong phòng triền miên dây dưa, như cá gặp nước, Thư Điện Hợp gạt bỏ hết công văn qua một bên, bế Tuyên Thành lên án thư, người trước mặt nàng phóng ra hết thảy yêu mị, quyến rũ.
Sau một canh giờ, Sở ma ma quả nhiên thu được bên trong thư phòng lệnh mang nước nóng tới.
Bóng đêm buông xuống, bởi vì oi bức mà cửa sổ được mở ra, gió mát từ từ thổi vào, bức rèm che bởi vì gió thổi mà đung đưa va chạm vào nhau, côn trùng ở ngoài thi nhau kêu.
Tuyên Thành mở mắt tỉnh dậy khỏi cơn mơ, vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ, theo bản năng lấy tay đưa sang bên cạnh, tìm kiếm người bên gối, cánh tay hai người chạm nhau, nhiệt độ tương đồng, như đã từng xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của nàng.
Nàng nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của người kia, sờ sở cổ áo của chính mình, đã được đổi sạch sẽ, tim nhanh chóng nhảy lên đập thình thịch, rồi lại từ từ chậm lại, trong lòng đều là ngọt ngào.
Hắn rõ ràng đối với mình đòi hỏi mạnh mẽ, nhưng vẫn duy trì y phục chỉnh tề, nàng cũng muốn xé rách lớp nguỵ trang của hắn, để cho thân thể hai người dán vào nhau, nhưng ở phương diện này, hắn lại tràn đầy kinh nghiệm. làm nàng không suy nghĩ được gì, cứ vậy mà tan chảy.
Có người nói nam tử không có năng lực, sẽ tách ra không ở cùng giường với thê tử, cũng không muốn ở trước mặt thê tử của mình thay y phục, lộ thân thể, sợ sợ mất mặt.
Hoặc cũng có một khả năng.... Việc này nàng nghi ngờ cũng đã lâu, suy nghĩ thấp thỏm, lần nữa phủ định trong lòng.
So với hai người, nàng tình nguyện tin tưởng người trước mặt, tin tưởng là nội tâm hắn cất giấu tự ti, không muốn để cho nàng phát hiện thân thể hắn không trọn vẹn, cho nên mặc dù ân ái trên giường, nàng cũng không có mạnh mẽ bức hắn cởi ra quần áo.
Trong thiên hạ này, cũng không có một người, mười phân vẹn mười, bởi vậy trời cao nhất định sẽ không cho phéo nàng cùng Phò mã trọn vẹn mỹ mãn mọi thứ, ban cho hắn chút nhược điểm cũng là chuyện bình thường.
Nàng sớm đã tiếp nhận tương lai sau này của mình sớm sẽ không có dòng dõi, có trượng phu như hắn, đáng giá để nàng vì hắn mà trả giá tất cả, bao gồm cả quyền lợi làm Mẫu thân.
Tuyên Thành táy máy tay, sờ vai của Thư Điện Hợp, lúc nãy nàng..... cắn vào vai hắn không nhẹ, hẳn là rất đau đi....
Nàng nhích gần tới, hôn nhẹ khoé miệng của đối phương, sau đó thay đổi lại một tư thế, nhìn bức rem đang đung đưa, nhắm mắt lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày thứ hai, theo mặt trời lên cao, bên trong công chúa phủ ngày càng nóng lên, từ trước tới giờ người không bận bịu chính sự như Tuyên Thành tự nhiên là tìm nơi nào mát mẻ để ngồi.
Nàng nằm trong Tự Vũ Đình đình, bên tai là tiếng nước chảy róc rách, trong miệng ăn hoa quả ướp lạnh, thơm ngọt lan toả trên đầu lưỡi, lan ra toàn thân, nóng nực trong cơ thể cũng được xua tan.
Tuyên Thành từ trạng thái phờ phạc, bị hám tỉnh lại, xúc động mà thở dài.
Đây đâu còn là mùa hè nóng nực, đây quả thật là thiên đường của nhân gian a.
Có phải đời trước nàng như *Đại vũ chống lũ, tích đại đức, vì lẽ đó kiếp này mới được đầu thai vào chỗ tốt, được gả cho Phò Mã tốt như vậy?
*Đại vũ: Hạ Tử Thành (: 夏紫城; 2298 TCN – 2198 TCN), thường được gọi Tử Thành (紫城) hay Hạ Đại Vũ, là một vị huyền thoại ở thời cổ đại. Ông nổi tiếng với về việc, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình.
Cái gọi là Đình, chính là xây đình trên mặt hồ, thông qua một số trang bị phức tạp mà đẩy nước lên, phun xuống từ mái hiên, bốn phía nước chảy xuống bên dưới, không ngừng nghỉ.
*Kiểu như thế này
Cái toà này nguyên bản là không có trong Công chúa phủ, là do mùa hè năm ngoái nàng kêu rên trước mặt của Thư Điện Hợp, là khí trời quá nóng, chính mình muốn hoá thành bùn, Thư Điện Hợp, mới nghĩ biện pháp kiến tạo nên nơi này.
Kỳ thực chính mình cũng chỉ là tuỳ tiện kêu gào một chút,không nghĩ tới hắn sẽ để ý mà xây nên nơi này.
Tuy rằng đình này là dùng bản vẽ cổ xưa tham chiếu mà dựng thành, thế nhưng bản vẽ kia đã không còn quá chi tiết. vì lẽ đó Thư Điện Hợp vì để xây dựng nên, tốn không ít thời gian, Tuyên Thành chỉ ngẫm lại thôi cũng kính nể hắn.
Bây giờ nàng lại được nằm trong đình này hưởng thụ, nàng lại cảm khái Phò Mã rất thông minh.
Tuyên Thành không thích có quá nhiều người vây quanh mình, chỉ để lại Sở ma ma cùng Miên nhi bồi mình.
Miên nhi bưng tới cho nàng trái cây đã được cắt gọt, lơ đãng ngẩng đầu lên, phát hiện Cổ áo của Công chúa bởi vì nóng mà cởi ra vài nút, lộ ra làn da trắng nõn, có một chút ban đỏ, giống như là bị *muỗi cắn.
*Con muỗi Thư Điện Hợp )))))))
Nàng hiểu ý nghĩ rằng Công chúa khó chịu vì ngứa, hướng về Tuyên Thành dò hỏi: "Công chúa muốn thoa một chút thuốc mỡ sao?"
"Hả?" Tuyên Thành bị nàng hỏi vẻ mặt không hiểu, tỏ vẻ không rõ ý.
Miên nhi vô tri chỉ vào vết đỏ bên trong cổ áo của nàng, hỏi: "Đây không phải là bị muỗi cắn sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Phò mã: "Ta không muốn góp vào công cuộc đoạt đích này, thế nhưng nếu lão bà của ta muốn, vậy thì ta làm."