Tu Tẫn Hoan

Chương 122

Sau khi tới rừng trúc, chỉ thấy xung quanh thật rộng rãi sáng sủa, có một căn nhà lá được dựng bằng trúc, phía trước đều là trúc, bốn phía gió thổi âm thanh xào xạc vờn quanh, thật yên tĩnh, tâm tình thật thoả mái. So với tiền viện thật sự khác nhau một trời, một vực.

Nếu như không phải là Phùng Chính dẫn đường. Thư Điện Hợp sợ là cũng không biết được Phủ thừa tướng rộng tới thế.

Trước nhà lá bày vài chiếc ghế tựa. một bên có giá thảo dược để phơi, bên cạnh đặt một lò đang nấu thuốc, lửa dập dờn cháy, nắp lò bởi vì nước sôi mà phun ra từng làn khói, trong phòng yên lặng không có động tĩnh, tựa hồ như không có ai ở trong.

"Tam muội, tam muội ngươi đâu rồi?" Phùng Chính vừa đi tới trước của kêu gọi, liền làm chấn động vài con chim bay lên trên trời.

Trong phòng cũng không có động tĩnh, Phùng Chính liền khó chịu, thuốc còn đang sắc, người lại không thấy đâu, hắn đi vào sau phòng để tìm, còn Thư Điện Hợp bị thảo dược phơi trên giá hấp dẫn đi tới.

Nàng đưa tay vân vê một ít rễ cây màu vàng bạc sắc đã được phơi khô, giống như gừng, là củ địa liền màu trắng, không dễ bẻ gẫy, đây là một loại củ trồng tới mùa thu có thể đào lên chế thành thuốc có tác dụng cầm máu, công dụng *tiêu thũng sinh cơ

*bệnh phù chân tay

Nàng còn đang xuất thần suy nghĩ đến cùng công hiệu còn có gì nữa, lỗ tai giật giật, nghe được một trận tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi tới, ngẩng đầu lên vừa vặn không biết là lúc nào trước mặt đã có thêm một thanh y nữ tử, trong lòng đang ôm một tiểu bạch thỏ, dùng lụa mà băng bó lên chân của nó.

Thư Điện Hợp trước tiên liếc mắt thỏ mà nàng ôm,ngẩn người, sau đó mới đưa tầm mắt chuyển qua mặt đối phương hỏi, "Ngươi là muội muội của thủ Chuyết?"

Đối phương hiển nhiên cũng đang kinh ngạc thấy một nam tử xuất hiện trước mắt, phản ứng hơi chậm, làm một cái phúc thân nói: "Đúng vậy."

Lúc này Phùng Chính nghe thấy âm thanh đi ra nhìn thấy muội muội, oán giận nói: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Ta đi tìm ngươi khắp nơi a."

Thư Điện Hợp lần thứ nhất nhìn thấy Phùng Tịch Uyển là thời điểm hai người cách một tầng lụa mỏng che mặt, nàng không có nhìn rõ dung nhan cùng dáng dấp của đối phương.

Bây giờ lần nữa đối phương đứng trước mặt mình, mặt thon, da trắng, mày liễu, môi không điểm tự đỏm con mắt trong vắt như hồ nước, dịu dàng thục nữ, nhìn rất có tài.

Hơi nhìn một chút, ánh mắt lễ phép mà rời đi. Vốn tưởng rằng Phùng Chính là nam tử nhìn cũng không tệ trong đám học sinh đi thi ngày đóm hiện nay so với muội muội hắn, liền cảm thấy hắn thật xấu a.

"Ca ca ngươi có chuyện gì không?" Phùng Tịch Uyển hướng về phía ca ca nàng mà nói.

"Ngươi sắc thuốc ở đây, mùi bay tới chỗ ta, Thư huynh ngửi thấy nói có chỗ không được ổn, muốn tới xem một chút." Phùng Chính không chút khách khí mà đi tới, muốn vỗ vai của Thư Điện Hợp, đột nhiên nhớ tới Thư Điện Hợp không có thích cùng người khác tiếp xúc thân mật, ngược lại chỉ vào nàng mà nói.

"Mùi vị?"

Thấy muội muội có vẻ không tin, hắn chính mình khoe khoang mà nói: "Ngươi cũng không nên coi thường hắn, hắn trước đây là học trò của thần y, y thuật rất tốt. nhiều lần ta bị tẩu tẩu ngươi cắn cánh tay, đều là hắn..." hắn đúng lúc dừng lại, ngừng miệng, suýt chút nữa đem sự tình mất mặt của mình đều lộ ra trước mặt muội muội.

Phùng Tịch Uyển mỉm cười, không cần ca ca nàng nói hết ra, nàng cũng biết hắn là làm sao. Mỗi lần hắn cùng tẩu tẩu không hợp ý kiến nhau, luôn đem toàn bộ phủ thừa tướng mà làm náo loạn lên. Nàng muốn không biết cũng khó a.

"Vì lẽ đó... ngươi nếu như có chỗ gì không hiểu về y thuật, có thể hỏi hắn." Phùng Chính quẫn bách khụ hai tiếng, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói.

Phùng Tịch Uyển nghe vậy, mắt nháy một cái, hào quang óng ánh chợt lóe lên, ôn nhu mà hỏi: "Vậy thì mời vị quan nhân vui lòng chỉ giáo."

Nghe được muội muội của mình đối với Thư Điện Hợp xưng hô xa lạ, Phùng Chính vỗ trán của chính mình, đột nhiên tỉnh ngộ nói: "Đều là chưa giới thiệu các ngươi với nhau..."

"Vị này chính là Phò Mã của Tuyên Thành công chúa, Lễ Bộ thị lang Thư Thận." hắn đứng ở giữa hai người, nói: 'Thư huynh, đây là muội muội của ta Tịch Uyển, hai người các ngươi cũng ngẫu nhiên gặp qua một lần rồi."

Phò Mã của Tuyên Thành công chúa.... Phùng Tịch Uyển ở trong lòng thầm đọc.

Thư Điện Hợp suy nghĩ rõ ràng, lại nhìn kĩ thỏ trong ngực Phùng Tịch Uyển nói; "Ngươi sắc thuốc này dán cho nó?"

Phùng Tịch Uyển nhìn theo tầm mắt của nàng hướng về thỏ trong ngực mình, tay nhỏ ôn nhu mà sờ tai nó, dọc theo sống lưng nói: "Này là con thỏ tiểu nữ phát hiện được ở trong rừng cây, chân của nó bị thương, tiểu nữ nghĩ sắc một chút thuốc mỡ, cầm máu cho nó."

Sau khi giải thích lý do, nàng liền khiêm tốn mà thỉnh giáo nói: "Phò Mã nói thuốc này có một chỗ không đúng, là có chỗ nào không thích hợp a?"

Thư Điện Hợp suy nghĩ chốc lát, cầm một khối địa liền lúc nãy nói: "Ngươi sắc cái này chính là thuốc mỡ cầm máu, tuy rằng là thuốc trị cho động vật với người có nhiều chỗ bất đồng, thế nhưng là ta muốn hỏi ngươi, tác dụng của củ địa liền này là gì?"

"Địa liền, cam thảo, cam theo, một số vị thuốc, sắc cùng, có vị đắng bình thường, không có độc. Ở < Bản Thảo cương mục> có ghi chép, chỉ trì trị chứng chảy máu mũi không ngừng, đau dạ dày, gãy xương, bỏng lửa, chứng nôn ra máu, phổi, dạ dày xuất huyết." Phùng Tịch Uyển căn cứ theo trí nhớ của mình mà nói.

Phùng Chính đối với y thuật một chữ cũng không biết, khác nào con vịt nghe lôi, chỉ nghe thấy náo nhiệt a.

Thư Điện Hợp bị làm nổi lên hứng thú mà nhàn nhạt mỉm cười, noi; "Củ địa liền cũng trị nội tại xuất huyết, ngươi là dùng ngoài da, cần gì phải dùng địa liền?"

Phùng Tịch Uyển sững sờ, trong lòng phải thừa nhận là chính mình dùng sai thuốc rồi: "Thật là như vậy..."

"Là tiểu nữ tài năng kém cỏi, kính xin Phò Mã chỉ rõ ." nàng đối với Thư Điện Hợp tâm phục, khẩu phục, bái phục chịu thua.

Thư Điện Hợp đến gần Phùng Tịch uyển. Vén lên tay áo của mình, đối với mạch của thỏ mà kiểm tra, xác nhận nó chỉ bị thương ngoài da, cũng không có gãy xương, lại kiểm tra qua vết thương, muốn đi tới lấy giấy bút, viết một tang thuốc giúp thỏ cầm máu.

Toàn bộ quá trình Phùng Tịch Uyển đều đứng cạnh bên người nàng. Nhìn nàng viết tên thang thuốc, trong lòng lại nghĩ so với mình mở ra đơn thuốc, mình thua một trời một vực a.

Phùng Chính hai tay chống nạnh, ống tay áo rộng buông xuống hai bên, như hò điệp vỗ cánh, lặng lẽ tiến đến bên tai Thư Điện Hợp nói rằng: " Nếu ta nói, thỏ này nhìn mập mạp, đem kho nó chẳng phải rất thơm ngon sao? Có cái gì mà lại cứu a." không kho cũng được, nấu cay, nấu canh....

Lời này được Phùng Tịch Uyển nghe thấy, trên mặt vẫn là nụ cười híp mắt nói: "Nhị ca, nghe nói tẩu tẩu là đang tìm người khắp nơi a?"

Không phải là nàng uy hiếp, nhưng vừa vặn lại là nỗi uy hiếp với Phùng Chính, Phùng Chính nhất thời ngậm miệng lại.

Tiếp đó Phùng Tịch Uyển động viên thỏ, không cho nó lộn xộn, Thư Điện Hợp lần nữa đưa thỏ tới bàn.

Phùng Chính nhìn hai người bọn họ tỉ mỉ với con thỏ, miếng ăn đến tận miện hắn còn không được ăn a. mất mặt là chuyện nhỏ, bề ngoài của muội muội thanh lãnh, thực ra trong lòng rất tàn nhẫn a. nếu như nàng thật sự đem chính mình trốn ở đây nói cho Vấn Ninh, nhất định sẽ không thoát khỏi a, chí ít là buổi tối nhất định phải quỳ bàn.

Thư Điện Hợp băng bó xong cho thỏ, Phùng Tịch Uyển làm một cái phúc thân, đối với Thư Điện Hợp biểu đạt tâm ý cảm ơn.

"Đừng khách khí." Thư Điện Hợp thấy thời điểm không còn sớm, đứng dậy cáo từ Phùng Chính liền đưa nàng rời đi.

Cho tới khi bóng lưng hai người ngày càng đi xa biến mất ở trong rừng trúc, Phùng Tịch Uyển vẫn nhìn theo hướng họ rời đi, vỗ về thỏ trên án, xoay người tiến vào trong nhà lá trong ngăn kéo của án thư lấy ra một quyển sách thuốc.

Mở ra một trang, là chữ viết, giải chú của một nam tử đập vào mắt.

Đây là khi người kai chuyển ra phủ thừa tướng thì để lại, nha hoàn không biết, cho rằng là sách của nàng,liền đưa tới cho nàng.

Nàng vốn định phái người đem quyển sách này trở về nguyên chủ, không nghĩ tiện tay lật xem vài tờ, đối với chữ viết cùng chú giải bên trong sản sinh nhiều hứng thú, lại thích thú, buông hết nữ công, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu y thuật.

Nguyên tưởng rằng sau lần đó lướt qua nhau, hai người sẽ không có cơ hội gặp lại nữa, bất ngờ ca ca lại mang người tới trước mặt nàng.

Mà vừa rồi trước mặt người kia, nàng cũng không nói hắn quên sách thuốc, là nàng nhất thời có tâm tư riêng.

...

Nàng nhớ tất cả những gì Thư Điện Hợp nói, ghi vào trong lòng. Bởi vì người kia tới gần nàng, làm tim nàng đập nhảy lên kịch liệt, giờ cũng dần hồi phục rồi.

Bên trong hoàng cung có một cung điện tên là An lạc dường, tên tuy là rất may mắn, nhưng là đại phương mà cung nữ cùng thái giám tránh không kịp. Bởi bì nơi này chuyên thu nhận những hoàng thân quốc thích phạm sai lầm lớn, hoặc là cung nhân vị trí cao trọng bệnh hấp hối. Nơi này sống mà có thể đi ra hầu như không có.

Lã Mông hạ chỉ giam cầm Bát Vương ở nơi này, bên ngoài có thị vệ canh gác, người ngoài đều không thể tới gần, dù có kêu trời, trời không biết, kêu đất, đất cũng chẳng hay.

Bát vương mới tới mấy ngày đầu còn đang không ngừng hương phía ngoài cầu cứu, mặc cho hắn kêu gào thế nào rách cả cổ họng thì thị vệ bên ngoài cũng không có ai để ý, lúc này chán rồi hắn mới an phận một chút.

Diện tích bên trong An lạc điện nhỏ hẹp, tối tăm cả ngày, chỉ có hai chiếc cửa sổ nhỏ trên cao mục đích làm thoáng không khí, không thấy ánh mặt rời, giống như một chiếc quan tài vậy, ngoại trừ một chiếc giường trúc cũ nát cùng một chiếc chăn, không có thứ gì khác.

Bát vương ở đây mấy ngày liền hoàn toàn mất hết hình tượng, người xanh xao vàng vọt, râu tóc lồm xồm, nếu Đức phi nhìn thấy nhi tử của mình biến thành bộ dạng như vậy, không biết là thương tâm tới mức nào.

Bây giờ sắp tới mùa đông, khí trời cũng lạnh dần, trong điện không có than sưởi ấm. Trời vừa tối, gió lạnh mang theo hàn khí thổi từ ngoài lọt vào bên trong, làm bát vương cả người lạnh run.

Bát vương không chịu nổi, chỉ có thể bất đắc dĩ vạn phần ghét bỏ, đem chăn tên giường ôm lấy, sưởi ấm chính mình. Hắn vừa nghĩ tới giường này có thể có người vừa chết nằm đây, rong dạ dày từng trận cuộn lên muốn nôn.

Lấy thủ đoạn của phụ hoàng, tuyệt sẽ không cho phép trước mắt có một hạt bụi nào. Mẫu phi cũng không thể cứu được chính mình, e sợ chính mình cũng không sống được lâu nữa.

Hay là, giả dụ phụ hoàng không giết hắn, hắn cũng không thể nào tưởng tượng được cả đời còn lại đều ở bên trong cung điện ẩm ướt này.

Hắn nghĩ tới đây liền lo lắng, tới miệng khô,

"Có ai không? Bản vương muốn uống nước!" hắn hướng ra bên ngoài hô hai tiếng, vẫn không có người đáp lại.

Hắn hiện tại mới rõ ràng, mẫu phi từng nói: "Trong cung nhiều tiểu nhân, mượn gió bẻ măng là chuyện bình thường, một khi bị thất thế, những người này sẽ đối xử với người thất thế như bỏ đá xuống giếng." đạo lý này. Nếu như lúc trước hắn không tin có người nào có gan dám làm vậy với hắn, nhưng bây giờ...

Lửa giận cùng tuyệt vọng cuồn cuộn hung hăng trong lòng. Bát vương đứng lên, ném chăn kia đi, mù quáng mà đi trong điện hai vòng, nước mắt không ngừng mà chảy.

Bát vương lấy tay áo che mặt mà lau nước mắt, sớm biết như vậy hắn liền không nghe theo thủ hạ giật dây dính líu tới chuyện đoạt đích làm gì, thời điểm mẫu phi khuyên, chính mình không lọt tai. Hiện tại nhìn lại những người kia, từng người nguyện ý vì hắn đều không có, hắn nên làm gì bây giờ?

Vắt hết óc cũng không nghĩ ra biện pháp nào,đặt mông ngã trên nền đất, hắn ngửa mặt lên trời nhìn đỉnh xà ngang, muốn cởi xuống đai lưng của mình, mà treo cổ chết.

Đúng lúc này, Bát vương thấy từ cửa sổ chỗ thông gió bỗng niên có món đồ được quăng vào, bỗng mở to hai mắt.......

Bình Luận (0)
Comment