Tu Tẫn Hoan

Chương 137

"Trạch viện rộng lớn... mỹ tỳ vô số... kẻ hầu người hạ, ruộng đất ngàn mẫu.. kim ngân châu báu vô số..." Quan chủ ước lượng mấy lời này, liền có thể tưởng tượng ra hình ảnh hưởng lạc của sư đệ mình, trong lòng hâm mộ lại đố kị, bất giác hiện lên khuôn mặt.

Thư Điện Hợp đổ thêm dầu vào lửa, than thở một tiếng nói: "Hôm nay cùng đại sư trò chuyện, khiến bỉ nhân thật sung sướng, hiểu thêm được nhiều điều, mới thấy đạo pháp của mình trình độ hiểu biết quá thấp. may là có đại sư trình độ lợi hại, coi như là quốc sư cũng kém ngài mấy phần."

Quan chủ nghe xong những lời này, sắc mặt nhất thời trở nên tươi tắn lên, tựa như cổ họng có cái gì chặn lại, miễn cưỡng đáp: "Quan nhân là đã quá khen bần đạo."

"Đại sư là quá mức khiêm tốn, bỉ nhân ăn ngay nói thật thôi." Thư Điện Hợp trên mặt nở ra một nụ cười vô hại, nụ cười này rơi vào mắt của Tuyên Thành, rõ ràng đối phương đây là muốn mà khúc nhạc dạo đầu. mỗi lần nàng bị lừa đều là bị nụ cười vô hại này câu mất hồn phách.

"Lăng vân đạo quan tuy là phúc địa tốt, thế nhưng đại sư vẫn ở đây, thực sự là khuất mất tài năng." Thư Điện Hợp cẩn thậ nói, ngữ khí tràn ngập tiếc nuối, từng bước đem kim đâm vào trong lòng của hắn.

Có những câu phía trước làm nền, nàng sẽ đem năng lực của quan chủ nâng lên, trong lòng hắn sẽ đố kị so sánh với quốc sư.

Quan chủ nghe thấy vị quan nhân này nói vậy, hoàn toàn đều là những câu có lý, đặt ở trong lòng hắn.

Hắn cùng với sư đệ cùng một đồng môn học mà ra, thậm chí với đạo pháp sư đệ so với mình còn không bằng, dựa vào cái gì mà hắn dễ dàng có được vinh hoa phú quý, còn mình lại ở cái đạo quan đổ nát này? Huống chi, nếu như không có cửu vương dẫn dắt, sư đệ hắn lúc này cũng chỉ là một lão đạo sĩ đi bụi.

Quan chủ trong lòng nảy sinh ra ghen ghét. Bởi vì còn có người ngoài đang ở đây, hắn không tiện phát tác, chỉ có thể nhịn xuống, nghẹn đến mặt chợt đỏ bừng.

Hắn há miệng còn muốn hỏi dò thêm về việc liên quan tới sư đệ hắn, nhưng Thư Điện Hợp chỉ nói tới đủ thì thôi, sẽ làm cho hắn ở trong lòng lưu lại tò mò.

Nàng giả vờ lơ đãng nhìn Tuyên Thành một chút nói: "Thời điểm không còn sớm, đã đi dạo một ngày, phu nhân ngươi cũng mệt mỏi, chúng ta nên trở về thôi."

Tuyên Thành sờ lên mặt mịn màng của mình, cũng không biết mệt nhọc mà nàng ấy nói là ở đâu, cùng Thư Điện Hợp đứng lên cáo từ.

Ngay thời khắc vừa ra ngoài, Thư Điện Hợp dừng chân lại, như đột nhiên nhớ ra việc gì đó, xoay người hướng về phía Quan chủ nói: "Đúng rồi, bỉ nhân nhất thời sơ sẩy, càng quên mất đạo hiệu của đại sư..."

Quan chủ ngẩn người, trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn là việc liên quan tới sư đệ, hơi trì độn phản ứng lại, nói: "Bần đạo hiệu là vô vi tử."

"Vô vi tử." Thư Điện Hợp đọc thầm nói: "Bỉ nhân đã nhớ kĩ, đại sư đắc đạo như vậy, không nên cứ mãi ở đây. Nếu có cơ duyên bỉ nhân sẽ ở trước mặt hoàng thượng tiến cử đại sư. Đến lúc đó mời đại sư không cần giống như ngày hôm nay quá khiêm tốn."

Quan chủ mắt nhỏ đột nhiên sáng lên, nói: "Có thể được quan nhân để ý tới, bần đạo đã là vinh hạnh cực kỳ, nào dám mưu toan thông qua quan nhân nhìn thấy thiên nhan?"

"Hoàng thượng nói là đang cần một người ở bên cạnh giống như quan chủ vậy. đạo pháp uyên bác." Thư Điện Hợp ý tứ sâu xa nói.

Nếu như thật sự được hắn dẫn tới trước mặt của thánh thượng, vậy hẳn mình sẽ rất nhanh được thăng quan tiến chức?

Quan chủ kích động phất trần trong tay run lên. Trịnh trọng đối với Thư Điện Hợp thi lễ một cái nói: "Nếu như thật sự có ngày ấy, bần đạo sẽ không quên ơn tri ngộ."

Thư Điện Hợp không nói gì thêm, cùng Tuyên Thành sóng vai mà xuống núi.

Đến trước cửa sơn môn, Quan chủ lại dắt đám tiểu đạo sĩ tiễn hai người lên kiệu. Thư Điện Hợp đỡ Tuyên Thành lên kiệu trước, chính mình cũng leo lên ngồi.

Quan chủ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vã tiến lên, ngăn cản thị nữ thả xuống màn kiệu nói: "Bần đạo kính hỏi tục danh của quan nhân?"

"Lễ bộ thị lang kiêm Phò mã đô uý Thư Thận." người trong kiệu đáp lại, nói xong màn kiệu hạ xuống, che khuất y phục của nam tử.

Phò mã? Thế nữ tử bên cạnh hắn là..... quan chủ hít một ngụm khí lạnh. Chờ hắn lấy lại tinh thần thì kiệu cũng sớm biến mất.

Tiểu đạo sĩ tiến lên hỏi dò về vị khách quý đã rời đi. Hỏi hắn có đi vào trong được chưa, quan chủ kìm nén hưng phấn, nghiêm mặt nói: "Việc hôm nay hai người này tới đây, trên dưới đều cấm khẩu, không nên để cho cửu vương biết. nếu ai dám để lộ ra, ta liền trục xuất khỏi lăng vân này!"

Tiểu đạo sĩ sững sờ, theo chỉ thị của hắn mà đi làm.

Thư Điện Hợp ngồi ở trong kiệu, nhắm mắt cân nhắc bàn cờ.

Cửu vương tiềm tàng tại nơi sâu xa, thân phận lại đặc thù, vẫn cần phải đề phòng ngũ vương ở sau lưng giở trò, muốn động vào hắn càng không dễ dàng.

Nàng hôm nay tới lăng vân đạo quan, mục đích chính là thăm dò nội tình của hắn, và thuộc hạ của hắn.

Thư Điện Hợp không biết nghĩ tới cái gì khẽ cười, vị quan chủ này cũng có chút thú vị, nhìn thái độ của hắn đối với quốc sư, tựa hồ như hai người đó không phải bình thường, nếu như nàng có thể làm cho hắn phản bội cửu vương, đúng là lợi dụng được một quân cờ tốt.

Sau đó nàng mở tay ra, bên trong lòng bàn tay có một lá bùa màu vàng gấp thành hình tam giác, khoé miệng hơi cong lên, vẻ mặt lạnh lẽo mưu tính, toát ra một vẻ lạnh nhạt.

Trong sương phòng ở hồng chiêu tụ, một đêm ngắn ngủi xuân sắc ngập tràn, nam nhân mập mạp đang ôm một nữ tử nhỏ nhắn mềm mại trong chăn bông, đôi mắt híp lại lộ ra vẻ mặt cơm no rượu say, thoả mãn, phát sinh tiếng rên thoả mái.

Nữ tử bộ dáng kiều mị không xương, không để ý những thứ mập mạp bên dưới, cười ha ha vỗ ngực hắn, bất luận là nam nhân nói cái gì, nàng đều gật đầu phụ hoạ, thi thoảng lại nói vài câu đồng tình.

Nam nhân nói tới một nửa, đột nhiên ngừng lại, nhìn nóc giường ngơ ngác mà ngẩn người.

Nữ tử là người trong hồng trần, khách quan tâm trạng như nào mà chưa từng nhìn thấy, nhìn thấy đối phương đang thất thần, đem đưa miệng ghé sát vào cổ hắn hơi thở như lan hỏi: "Quan chủ là đang có tâm sự sao?"

Vô vi tử thở dài, đưa tay nắm lấy tay nữ tử ở trong ngực, muốn nói lại thôi.

Nữ nhân ôm eo hắn, để cho thân thể xích loã của hai người lại gần không khe hở, ôn nhu nói: "Không bằng nói cùng thiếp nghe, có lẽ thiếp thân lại có năng lực giải sầu cho ngài a?"

Vo vi tử đang lo nghĩ không có ai thay mình nghĩ ra kế sách, nữ tử nói thế, hắn liền thuận miệng nói rằng: "Là trước mắt có một cơ hội leo lên, bần đạo không biết có nên tranh thủ cơ hội hay không...." Hắn cũng không hi vọng lắm về đối phương sẽ giúp mình đỡ buồn phiền.

"Cơ hội ra sao?" nữ tử hỏi.

"Có người đem bần đạo dẫn vào gặp vua, nếu như chuyện này có thể thành sự thật, bần đạo liền có thể gặp thời mà lên, thăng quan tấn tước." vô vi tử vì mặt mũi của mình mà khuếch đại nói.

Nữ tử nghe hắn nói mà kinh ngạc, miệng nhỏ khẽ nhếch kên, quan chủ có vẻ rất thích vẻ mặt này của nàng, không nhịn được càng đắc ý.

Nữ tử nghi hoặc không rõ nói: "Này không phải chuyện tốt sao? Quan chủ đang lo lắng cái gì?"

"Chỉ là sẽ phải từ bỏ nơi nương tựa hiện tại, nhờ vào người khác." Vô vi tử thở dài, hắn lo lắng là ở chuyện này. Cửu vương lòng dạ độc ác, trong mắt hắn không có phép có một hạt bụi nào, nếu mình phản bội hắn, là đang tìm đường chết.

Vinh hoa phú quý so với mạng sống, tất nhiên giữ mạng quan trọng hơn.

Nữ tử không phản đối nói: "Người thường, thường đi chỗ nước cao, không hướng về dòng nước thấp, đây cũng là chuyện bình thường, Quan chủ chẳng lẽ chỉ lo nghĩ về chủ cũ, mà bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này sao?"

"Ngươi không hiểu." vô vi tử phản bác nói "Ngươi có biết cửu vương?" nữ tử gật gù.

"Lăng vân đạo quán trên danh nghĩa bần đạo làm Quan chủ, nhưng hết thảy sau lưng tất cả mệnh đều nghe theo cửu vương. Bần đạo muốn leo lên trên cao, liền không thể không kiêng dè cửu vương. Hắn...." vô vi tử đang nói thì dừng lại, đáy mắt hiện lên hoảng sợ. nói: "Hắn sẽ không bỏ qua cho ta."

Trong lời nói của hắn, cửu vương không khác nào một toà cự phong, nặng nề đặt trên người của hắn, để hắn không có dám nửa bước, bước sai.

Trong một đạo quan nho nhỏ mà lại ẩn giấu nhiều chuyện như vậy, nữ tử lại biết được bí mật lớn như thế, không thể không che miệng mình lại, cùng lúc đó trong đầu cũng thay vô vi tử đề ra cách giải quyết.

Nàng nói: "Thiếp thân không có học hành gì nhiều, nhưng cũng biết trên đời này chưa bao giờ có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. chính là có thể cầi được giàu sang trong nguy hiểm. quan nhân nếu thật sự muốn bước tới vị trí người khác không theo kịp, đi mạo hiểm cũng đáng."

"Không bằng như vậy, quan chủ ngài cam tâm tình nguyện ở trong lăng vân làm quan chủ nho nhỏ cả đời sao?"

Vô vi tử thấy nàng nói có lý, nhưng chuyện này hắn cũng không thể quyết định ngay được, còn phải cân nhắc thêm.

Nữ tử ôm sát hắn, ngữ điệu mềm mại mà nói: "Thiếp thân thấy Quan chủ là người có năng lực, vị trí quốc sư cũng là tương xứng với người."

Nàng nói lời này ra lập tức liền dỗ vô vi tử đến trong lòng ngứa ngáy. Vô vi tử mặt mày hớn hở, hôn má trộm hương nữ tử nói: "Vẫn là ngươi dẻo miệng, bần đạo luôn yêu thương ngươi."

Nữ tử cười duyên dáng ném một cái mị nhãn, ngón tay như có như không vẽ trên ngực nam nhân, khiêu khích nói: "Chờ quan chủ một bước lên mây, đừng quên đem thiếp thân chuộc ra..."

Vô vi tử được nữ tử ôn nhu trong lòng chêu chọc, không chờ nàng nói xong, liền liên tục đáp ứng. sau đó nhân lúc đêm còn chưa hết, lần nữa làm thêm một hiệp.

Thư Điện Hợp vốn là dự định chính mình đi tới Hồng chiêu tụ hỏi thăm tình hình của Vô vi tử, kết quả không cẩn thận bị Tuyên Thành biết, thế là có cảnh tượng này.

Một đám vũ cơ vây quanh một nam tử y phục màu vàng bạc, khuôn mặt hắn tuấn tú, lần lượt từng người một mời hắn uống rượu, thi thoảng những nữ tử đó đi tới xoa bóp lên mặt đối phương. Cảm thán da thịt hắn so với nữ tử còn muốn mịn màng hơn.

Chắc hẳn hắn từ bé được nuông chiều, loại công tử bột này vũ cơ cũng đã gặp nhiều rồi.

Càng đáng giận chính là nam tử kia còn khen khuôn mặt vũ cơ xinh đẹp. một câu lại một câu, ngữ điệu ngả ngớn, trời sinh phong lưu lãng tử...

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyên Thành: ngươi đang ghen

Phò Mã: "Ta không có"

Tuyên Thành: Ta ngửi thấy được.

Editor: quả thật là công chúa, dám đi kĩ viện ở trước mặt chồng, chêu hoa ghẹo nguyệt....

Bình Luận (0)
Comment