Tu Tẫn Hoan

Chương 144

: THỨ NGƯƠI MUỐN, TA CŨNG MUỐN

Vô vi tử từ Thái vũ điện đi ra, hắn bước chậm, bước chân, trong lòng suy đoán, người ở trong điện kia nhất định sẽ không thể chờ được nữa, nhất định sẽ tìm mình tính sổ.

Đi tới chỗ ngoặt của tường cung, ánh mắt hắn lóe sáng lên, đem thân thể béo tròn của mình ẩn đi, lẳng lặng mà chờ.

Đúng như hắn dự liệu, thời gian khoảng một chén trà, người ở bên trong thái vũ điện đi ra, trên người hắn cũng mặc đạo bào cùng kiểu dáng, nhưng khác một chỗ chính là vải vóc tốt hơn chính mình vạn lần, nhìn thật hoàn mỹ, vừa nhìn đã thấy giá trị không nhỏ.

Rõ ràng là khoảng thời gian trước gặp nhau, hắn ở trước mặt mình vẫn là dáng dấp kẻ dưới, trong thời gian ngắn lại có thể lắc mình, dễ dàng mà bò lên đầu mình rồi. Vô vi tư đủ thể loại tức giận xông lên đầu, cảm giác đố kị đều toát ra, ánh mắt đều muốn có lửa.

Thấy Vô trần không nhìn thấy mình, hắn vung tay áo tức tới nổ phổi, chậm chạm đi ra, đứng phía sau vô trần nói: "Sư đệ, nguơi là đang tìm sư huynh ta sao?"

Vô trần xoy người mặt mũi âm trầm, đem người kéo tới địa phương yên tĩnh, mở miệng lớn tiếng chất vấn: "Ngươi làm sao lại vào cung?"

"Không thể không được sao? Lẽ nào chỉ có sư đệ ngươi mới có thể, còn ta thì cả đời sống ở đạo quan đổ nát ấy?"

"Ngươi..." Vô trần bị hắn làm cho tức tới đỏ mặt, nghiến răng,ánh mắt hung ác nói: "Ngươi không sợ Cửu vương biết chuyện này, để ngươi chết không có chỗ chôn sao?"

Vô vi tử nghe được hai chữ Cửu vương, trong lòng lại không khỏi căng thẳng, lại nghĩ tới vị phò mã đã nhận điều kiện của mình, khóe miệng lại vung lên nụ cười nói: "Sư đệ đây là muốn thấy ta ở đạo quan đổ nát kia cả đời sao?"

Vô trần môi mím xám ngắt, run run nói: "Ngươi đến cùng là muốn làm cái gì?"

"Ngươi đoán xem?" Vô vi tử đắc ý, ngón tay chỉ trên mũi mình, lời nói ý vị thâm trường: "Thứ ngươi muốn, ta cũng muốn." nói xong liền quay đầu bỏ lại vô trần đang lửa giận ngập trời.

Tuyên Thành ở trong mộng thật dài, nàng mơ thấy mình biến thành nhân vật trong vở kịch, là một vị công chúa, Phùng Tố Trân là nữ phẫn nam trang, dùng tên giả là Phùng thiếu anh, một lần thi đoạt đệ, trở thành trạng nguyên, sau đó được tứ hôn, trở thành Phò mã

Phùng tố trinh biết rõ mình thân là nữ tử, lại cưới công chúa,l à đại nghịch bất đạo, nhưng lại vì một số mục đích, trong đêm tân hôn cũng không hướng về công chúa thẳng thắn thân phận.

Hai người sau khi tháo bỏ gút mắc, Phùng tố trinh ngày ngày ở bên cạnh công chúa nảy sinh tình cảm. Nàng cũng không thể làm rõ được suy nghĩ của phùng tố trinh, tại sao không bỏ xuống thanh mai trúc mã là lý triệu đình, mà lại đối xử với mình tốt như vậy, trên trọc nàng dấn sâu vào đoạn tình cảm sai trái này.

Lẽ nào bởi vì hổ thẹn? Vậy tại sao nàng có thể nhìn được tình cảm trong mắt đối phương đối với mình?

Kết cục là Phùng tố trân từ bỏ thân phận, từ bỏ mọi thứ, lựa chọn đi theo triệu hựu đình ẩn cư, vấn tóc, mặc vải thô biến thành phụ nhân tầm thường, nghĩ tới cảnh tượng như vậy, cảm thấy buồn cười cực độ.

Mà người nàng ấy kết tóc phu thê, nàng lại không nửa điểm quan tâm.

Hãm sâu trong mộng, bị người yêu từ bỏ, lòng nàng khó chịu không thôi, không biết tại sao lại bừng tỉnh ngộ, chính mình nhất định không giống vị công chúa kia.

Nàng họ Lã tên Kỳ, Tống Tử Thiệp Kỳ Kỳ, mà phò mã của nàng gọi là Thư Điện Hợp, tuy rằng đồng dạng tài hoa giống như Phùng tố trân, nhưng tuyệt đối không phải là người, giống như phùng tố trân vứt bỏ nàng. Hoặc nói là bất luận phát sinh cái gì, đối phương cũng không từ bỏ mình, nàng đang nghĩ quá nhiều.

Cố sự với hiện thực khác nhau, cũng không có người thứ ba là triệu hựu đình tồn tại, sự tình trong hí khúc cũng không giống.

Đại khái là ở trong mộng, hình ảnh vụn vặt, đứt quãng, nàng mơ màng không rõ mọi thứ.

Màn kịch này tuyên dương Phùng tố trân dũng cảm cùng trí tuệ, mà công chúa là thiên kim kiêu nữ lại chỉ làm nền, thậm chí họ tên cũng không có.

Không oan ức sao? Oan ức vô cùng.

Trong mắt nam nhân, công chúa có lẽ cũng chỉ là một công cụ, nhưng mà nếu nàng thực sự là một con người cũng có thất tình lục dục, cũng có sướng vui, đau buồn.

Toàn bộ cốt truyện, nàng bị cưỡng ép gả đi cho một người mà nàng không thích, lại bị lừa dối, bị từ bỏ, Phùng tố trân là dũng cảm, nhưng là do công chúa đánh đổi hạnh phúc cả đời, thử hỏi xem vị công chúa kia có biết bao nhiêu tội nghiệp.

Tuyên Thành là người gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, cũng không thể nhìn nổi, dây dưa bên trong cố sự này, nàng muốn đòi một cái công đạo cho vị công chúa kia.

Đang lúc gay cấn, bên tai mơ hồ có tiếng gọi.

Âm thanh quen thuộc hô hoán làm nàng tỉnh dậy. Âm thanh này lúc xa lúc gần, nàng mở mắt ra, lúc tối, lúc sáng.

Nàng mở choàng mắt ra, hoảng hốt không nhận ra được chính mình là ai, ở nơi nào, đảo mắt ùa từng món đồ trong phòng, suy nghĩ nửa ngày mới bắt được điểm quen thuộc, kí ức ùa về khôi phục như thường.

Nàng đây là đang ở trong phòng ngủ a.

Đầu đau, Tuyên Thành nhíu mày. Cảm giác được miệng lưỡi khô khốc, cả người vô lực, nghĩ không ra đã xảy ra chuyện gì.

"Miên nhi?" nàng giãy dụa rời giường, hướng ra phía ngoài phòng hô mấy tiếng, bên ngoài sắc trời cũng có chút nặng nề, trên bệ cửa sổ truyền tới vài âm thanh.

Người bên ngoài nghe được động tĩnh, lập tức đẩy cửa đi vào. theo cánh cửa mở ra, làn gió lạnh thấu xương ùa vào.

Tuyên Thành vội rút người lại ôm chặt chăn.

"Công chúa!" một tiếng hô kinh hỉ từ miệng miên nhi thoát ra, không để Tuyên Thành phản ứng lại, Miên Nhi lại biến mất trước mặt nàng.

Tuyên Thành kinh ngạc mà nháy mắt, nha đầu này là làm sao, giống như là nàng vừa mới gặp ma vậy?

Miên nhi gấp gáp rời đi, nhất thời quên không đóng cửa, gió lạnh tràn từ ngoài bào, hoa tuyết từng mảnh bay vào, lúc này Tuyên Thành mới để ý trong phòng đặt một chậu than.

Đây là có tuyết rồi?

Thư Điện Hợp nghe được miên nhi báo Công chúa tỉnh rồi, lập tức thả sự vụ trong tay, đạp tuyết mà đi tới phòng ngủ.

Người đi tới bên giường, cũng không nhìn thấy Tuyên Thành, chỉ thấy trong chăn nhô ra một cái cục lớn, nàng ngồi một bên, nhẹ giọng nói; "Công chúa..."

Kỳ thực nàng trước đây không lâu vẫn ở trong phòng ngủ, chỉ là có chuyện gấp, mới bỏ qua được thời khắc Tuyên Thành tỉnh lại.

Tuyên Thành nghe thấy âm thanh quen thuộc, nhất thời từ trong chăn ló đầu ra.

Miên nhi cùng tùy tùng theo Phò mã đồng thời vào trong phòng, vừa mới bước qua cửa thấy công chúa tiến vào trong ngực của phò mã, liền ý thức được sự tồn tại của các nàng đều không đúng lúc, vội vã cúi đầu giả như cái gì cũng không thấy, lui ra ngoài.

Tuyên Thành nắm lấy tay áo của Thư Điện Hợp, từ trên người nàng ngửi được mùi hương quen thuộc, đầu óc mơ hồ hỏi: 'Xảy ra chuyện gì?"

Thư Điện Hợp không ngờ tới việc đầu tiên công chúa hỏi lại là việc này, sớm nghĩ ra biện pháp, dùng từ tránh nặng tìm nhẹ nói: "Công chúa ngất xỉu hôn mê mấy ngày."

"Tại sao?" Tuyên Thành nhướng mày, vẻ mặt không hiểu.

Đối với mấy ngày này nàng không hề có ký ức gì.

"Người trúng độc..." Thư Điện Hợp nói: "Thế nhưng đã không sao rồi."

Tuyên Thành mở miệng muốn hỏi ai lại dám đối với mình hạ độc, lại được Thư Điện Hợp đè lại vai nói: "Đều đã qua rồi, không cần tra cứu."

Tuyên Thành luôn lắng nghe nàng nói, nếu nàng đã nói như vậy, cũng không truy cứu nữa.

Tạm thời rời đi ôm ấp của Thư Điện Hợp, nàng sờ soạng gò má của mình, nói: "Bản cung hôn mê lâu như vậy, ngươi nhất định sẽ lo lắng a?"

Đầu tiên nàng phát hiện người trước mắt gầy đi quá nhiều gương mặt vốn có thịt hiện tại hõm đi, ngũ quan gầy gò, mắt đầy tơ máu, như chịu đựng đả kích mạnh mẽ lắm.

Thư Điện Hợp cười cười, cũng không để ý chính mình ra sao, nhìn chăm chú Tuyên Thành nói: "Điện hạ cũng tiều tụy đi nhiều."

Tuyên Thành mang theo tâm tư dò hỏi: "Ngươi có phải là sợ bản cung không tỉnh lại?"

"Đúng." Thư Điện Hợp chớp mắt, che giấu tâm tình, thẳng thắn nói: "Thế nhưng có thần ở đây, nhất định không để công chúa có việc gì."

Tuyên Thành nhoẻn cười lộ ra răng trắng, lần nữa xác nhận người này có tình cảm với mình, không thể nghi ngờ, như vậy còn có cái gì có thể làm khó được hai người nữa, ở trong lòng nàng ấp ủ, làm sao để triệt để phá đi tầng ngăn cách kia của hai người.

"Công chúa hôn mê lâu như vậy, đều không có ăn gì, hiện tại nhất định đói bụng, thần đã chuẩn bị cháo rồi.' Thư Điện Hợp săn sóc nói.

Tuyên Thành muốn kéo tay của nàng, muốn nói lát ăn cũng được, liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Thư Điện Hợp ra ngoài không bao lâu trở lại. Nhiều lần Tuyên Thành sinh bệnh đã quen ôn nhu của đối phương, lần này cũng vật, tùy ý để Thư Điện Hợp lau mặt, lau tay cho nàng, rồi uy cháo cho nàng ăn, thi thoảng nàng cũng híp mắt biểu thị chính mình rất hưởng thụ người kia hầu hạ như vậy.

Thư Điện Hợp giờ tay lên lau đi khóe miệng cho Tuyên Thành, mỉm cười than thở nói: "Làm sao lại giống như một đứa trẻ như thế...."

Tuyên Thành không phản đối, quyệt miệng nói rằng: "Cũng chỉ ở trước mặt ngươi mới vậy, có làm sao đâu?" ngược lại nàng đều bao dung chính mình.

Tay Thư Điện Hợp cầm thìa dừng lại, không quá lưu tâm nói: "Thần sau này không ở đây thì sao?"

Tuyên Thành cảm thấy buồn cười, đây là điều tuyệt đối không thể xảy ra.

Thư Điện Hợp liếc mắt nhìn Tuyên Thành ánh mắt ý vị sâu xa.

Một bát cháo được Thư Điện Hợp uy đã thấy đáy, Tuyên Thành mấy ngày đã nhịn đói, biểu thị muốn thêm chén nữa, nhưng Thư Điện Hợp không cho nàng ăn nhiều, nói: "Công chúa hôn mê mấy ngày, nếu ăn nhiều, dạ dày sẽ không chịu được."

Tuyên Thành tin lời nàng, Thư Điện Hợp đứng dậy muốn bưng bát cháo đi ra, Tuyên Thành bất ngờ từ phía sai ôm lấy nàng, gò má kề sát lên lưng nàng.

Cũng không nói gì, yên lặng như vậy dán vào, Thư Điện Hợp tùy ý theo động tác của Tuyên Thành cũng đứng yên bất động.

Sau một lúc, Tuyên Thành quyết định mở miệng hỏi: "Ngươi đã nghe qua hí khúc song chủ chưa?" nàng muốn để cho hai người từ nay về sau đều không có khoảng cách gì, đều đồng sinh cộng tử với nhau.

Thư Điện Hợp trầm mặc đem tay cầm bát để qua một bên, miễn cho thất thố đánh đổ, sau đó đưa tay gần sát tay của Tuyên Thành.

Vậy là vẫn đi tới bước đường này, nàng vốn để thân thể Tuyên Thành tốt hơn chút mới nói rõ, không nghĩ đối phương lại đề cập tới trước.

Miễn cưỡng cười, hỏi: "Công chúa,,, là lúc nào phát hiện?"

Một câu nói liền vạch trần ý định của Tuyên Thành

Bình Luận (0)
Comment