Tu Tẫn Hoan

Chương 158

Lã Mông trên danh nghĩa cấm túc Tuyên Thành, nhưng lại không cho bất kỳ người nào tới thăm nàng, cũng không cho nàng gặp bất kỳ người nào, giam cầm nàng trong phủ.

Bên trong thư phòng, Tuyên Thành đã ở trong này mấy ngày rồi, nàng cũng đã khóc cạn hết nước mắt. chính mình ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm thanh kiếm trước mắt, trong đầu nhiều lần, mâu thuẫn trong đầu ngày càng loạn.

Một bên là phụ hoàng luôn yêu thương che chở cho nàng, một bên là người mà nàng yêu đến tận xương tuỷ.

Bất luận nàng chọn ai, người còn lại nàng sẽ phụ lòng người đó, nàng nên làm thế nào đây?

Hiếu đạo cùng tình ái, dày vò lòng nàng.

Nàng nhìn trường kiếm trước mắt, trong đầu nhớ tới dáng dấp Thư Điện Hợp đứng dưới gốc cây hoa, múa kiếm cho nàng xem.

Từng đường kiếm, nhanh như chớp, từng chiêu thức ôn nhu cùng lạnh lẽo, kết hợp với nhau, hoa theo đó mà rung động, rõ ràng là một nữ tử thanh cao, dung nhan đẹp đẽ, làm nàng mê mẩn.

Lúc trước bất luận nàng có gặp khó khăn gì, miễn là nàng mở miệng hỏi dò, người kia sẽ không chút nghĩ ngợi mà cho nàng một đáp án tốt nhất, mà hiện tại người kia đang chịu khổ trong thiên lao, không cách nào cho nàng đáp án được, nàng giống như mất một cánh tay vậy.

Tuy thân phận nàng là công chúa cao quý, người nàng yêu cùng phụ hoàng xung đột, nàng đứng giữa lại không biết phải làm sao, đây là bất lực lớn nhất của nàng, đau đớn thấu tim gan nàng.

Nàng không thể tiếp tục như vậy, mọi việc đều sẽ có cách giải quyết....

Tuyên Thành ép chính mình phải bình tĩnh, lúc này cửa thư phòng có người gõ.

Sở ma ma từ bên ngoài nói: "Công chúa, là lão nô."

Tuyên Thành không định đáp lại, nhưng lại chần chờ nói: "Vào đi..."

Sở ma ma đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một chiếc hộp gỗ, đi tới trước mặt Tuyên Thành.

Nàng nhìn chiếc hộp trong tay sở ma ma, nghi hoặc.sở ma ma thấy công chúa vẻ mặt nghi hoặc do dự nói: "Đây là.... Phò mã để lại cho công chúa..."

Cơ thể Tuyên Thành run lên, tiếp nhận hộp trong tay sở ma ma, mở nó ra.

Bên trong là cành cây khô héo, còn có một viên đậu đen, bên dưới có một phong thư.

Nàng nhớ có lần vào thư phòng của Thư Điện Hợp thấy được hộp này, chỉ là không biết nó là gì...

Ký ức bỗng như được đào ra, nàng nhớ ra rồi, nàng ấy vẫn còn giữ sao, người tuyết khi nàng áy vào cung, chính mình đưa tới.

Tuyên Thành bật khóc, nàng ấy vẫn luôn giữ. mở giấy ra đọc những dòng chữ viết trên đó, tâm Tuyên Thành càng thắt lại.

"Nếu như có kiếp sai, bất luận người và ta có dáng dấp thế nào, thần đều nghĩa chẳng từ nan, bất chấp mọi thứ, lần nữa đi tới bên người Công chúa."

Mỗi câu, mỗi chữ đánh thẳng vào trong lòng nàng.

Là nàng ấy đã sớm dự liệu, nàng ấy sớm muộn sẽ rời đi, cho nên mới để lại câu nói như vậy?

Tuyên Thành lẩm bẩm nói: "Kiếp sau cái gì, kiếp này nàng còn nợ ta, nhất định phải trả trong kiếp này!"

Sau đó xé đi tờ hưu thư còn lại trong hộp.

Thái tử từng nói với nàng. Phụ hoàng đã sớm không phải phụ hoàng ngày xưa...

Tô vấn ninh cũng từng nói với nàng. Phùng chính dù không có sức mạnh cũng phải bảo vệ người...

Tuyên Thành đưa tay ra, nắm chặt chuôi trường kiếm, nàng cắn chặt khớp hàm, bàn tay run rẩy, đem kiếm rút ra khỏi bao.hàn quang loé sáng.

Đối mặt với các đại thần như lang, như sói, nàng ấy cũng chưa từng sợ, đối mặt với sự hung ác của cửu ca nàng ấy cũng chưa từng sợ, đều là nữ tử, nàng ấy có thể làm được, tại sao nàng không thể?

Tuyên Thành đã quyết định, sai người đi mời ách phó đến thư phòng.

Ngay đêm đó Thái y được gọi tới Công chúa phủ, ngày hôm sau hớn hở vào cung báo tin hỉ.

"Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, công chúa đã mang thai!" Thái y quỳ gối trước mặt Lã Mông, vui sướng mà bẩm báo.

Lúc đó Lã Mông đang xem tấu chương, nghe thấy vậy liền sững sờ, không thể tin được nói: "Ngươi nói lại lần nữa."

"Công chúa đã mang thai!"

Lã Mông lúc này mới nghe thấy rõ ràng từng chữ, nhưng vẫn không tin. Thời điểm này phát sinh ra sự việc này quá mức không hợp lý, nữ nhi của hắn luôn mưu mô, lắm kế, có phải muốn mượn cớ để mình thả Thư Điện Hợp không?

Tả Hoài thấy thế, thay Lã Mông dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Thái Y cũng không chú ý tới biểu hiện của Lã Mông có biến hoá, mà nói: "Đêm qua ở phủ công chúa, công chúa đột nhiên té xỉu, sở ma ma liền gọi thần vào phủ xem bệnh cho công chúa."

"Sau khi thần tới, liền xem mạch cho Công chúa, mạch tượng của công chúa dấu hiệu có hỉ.

Gần đây công chúa lại không ăn uống điều độ, tinh thần suy sụp, trạng thái uể oải, thường xuyên nôn mửa, đây cũng là bằng chứng mang thai!"

Tả Hoài nghe thế hắng giọng nói: "Ngươi đã xem kĩ chưa, không uổng công hoàng thượng vui vẻ."

Thái y liền nói: "Vi thần không dám nói bừa!"

Lã Mông nhìn hắn dáng vẻ chắc chắn, không giống như người được thông đồng với nhau, liền nói: "Công chúa hoài thai được mấy tháng, là nam hay nữ?"

Thái y không chút nghĩ ngợi nói: "Vi thần xem mạch tượng cùng quan sát, công chúa hoài thai hơn một tháng, bây giò thai tháng vẫn còn nhỏ, chưa thể phân biệt được là nam hay nữ."

Lã Mông hơi nhíu mày, hỏi: "Hài tử và mẫu thân có khoẻ mạnh không?"

Hắn nghĩ nửa tháng trước Tuyên Thành quỳ gối trong bão tuyết, vì Thư Thận mà cầu xin.

"Hoàng thượng yên tâm, công chúa cùng hài tử trong bụng đều rất tốt."

Lã Mông sau khi ban thưởng cho Thái y, để hắn lui ra, vẻ mặt không vui, ý vị sâu xa nói: "Đứa nhỏ này đến thật không phải lúc..."

Nếu việc này phát sinh lúc trước, hắn tất nhiên sẽ cao hứng, thế nhưng hiện tại phụ thân của đứa nhỏ lại là tội thần, trên huyết mạch của đứa nhỏ cũng không còn sạch sẽ nữa, giữ lại để làm gì?

Tả Hoài nghe ra trong lời nói của Lã Mông có hàn ý, lập tức cứu vãn nói: "Nhưng dù sao đứa nhỏ vẫn là cốt nhục của Công chúa sinh ra."

Hắn sợ Hoàng thượng sẽ âm thầm khiến thái y bỏ đi đứa trẻ đó, lại không thể phạm thượng mà đâm thủng ý tứ của chủ tử, chỉ có thể quanh co mà khuyên can.

Lã Mông không tỏ rõ ý kiến, lệnh nói: "Ngươi phái Thái y đi phủ công chúa xem một chút, xác nhận chuyện Công chúa có hoài thai hay không. Sau đó...."

Hắn trầm ngâm nói: "Nếu là sự thật, thì đi mời Trưởng công chúa Hoài Dương, thay trẫm đến thăm nàng. tất cả đồ bổ tốt cho việc mang thai đều xuất từ trong cung ra, cho Công chúa dùng."

Vì nàng cầu xin cho Thư Thận, nên trong lòng hắn vẫn chưa hết giận, hắn không thể tuỳ tiện mà buông tha cho chuyện này dễ dàng thế được.

Bởi vì lần đầu Tuyên Thành được làm mẫu thân, hắn không muốn để nàng thấy hắn đối với việc nàng mang thai quá mức lạnh nhạt, vì thế nên để cô cô của nàng, thay hắn tới xem, khoảng cách không đến mức quá xa. Đều là hợp lý.

Tả Hoài thấy được Hoàng thượng vẫn thương công chúa rất nhiều, hắn sẽ không đối với đứa trẻ chưa ra đời kia mà làm chuyện gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đáp vâng mà rời đi.

Chuyện Tuyên Thành mang thai là giả, nàng chỉ muốn cho Lã Mông sau khi nghe tin này trong lòng vơi bớt tức giận, mà mượn cơ hội này, mục đích của nàng là muốn nhìn thấy một người.

Người này là cô cô của nàng, Hoài Dương Trưởng công chúa.

Xuân năm nay đến sớm hơn năm ngoái, khí trời cũng ấm áp hơn. Bên trong hoa viên của công chúa phủ, nụ hoa cũng đang muốn nở ra, nước trong ao bị đóng băng cũng tan ra, cá cũng bắt đầu bơi lội, chim chóc cũng nô nhau truyền cành hót líu lo. Bên ngoài tường ai đó đang thả diều, con diều thoả mái bay lượn trong không trung.

Nhưng tâm trạng của Tuyên Thành không tốt chút nào, nàng sắp kiềm chế được chính mình, lòng loạn lên. nàng đã ở trong phủ đợi vài ngày rồi, người nàng muốn gặp rốt cuộc cũng đã tới.

Gần ba năm qua, cô cô của nàng vẫn bộ dáng lúc nàng mới thành thân cùng Thư Điện Hợp tới bái phỏng, năm tháng thực sự đặc biệt sủng ái nàng, mọi thứ về nàng đều rất trẻ trung, chỉ là khoé mắt có thêm một đường vân nhỏ.

Hai người vừa mới ngồi xuống ghế ở trong hoa viên, Hoài Dương trưởng công chúa liền không nhẫn nại được, trong lòng cao hứng nắm chặt tay Tuyên Thành hỏi: "Cô cô nghe phụ hoàng ngươi nói, ngươi đã mang thai?"

Cô cô từ nhỏ đã rất tốt với nàng, giống như mẫu thân, luôn quan tâm nàng mọi thứ, tuy rằng trong lòng nàng không nhẫn tâm lừa dối cô cô, thế nhưng vì cứu được Thư Điện Hợp, nàng không thể không làm việc này, ở trong lòng dứt khoát quyết định, gật gù khẳng định lời nói của đối phương.

Hoài Dương trưởng công chúa mặt mày hớn hở, vỗ vỗ tay Tuyên Thành, vui mừng nói rằng: "Tốt, Tốt, Tuyên Thành lớn rồi, có thể làm mẫu thân được rồi."

Tuyên Thành miễn cưỡng cười cười hỏi: "Là phụ hoàng để cô cô tới thăm ta sao?"

Hoài Dương đã nghe nói sự việc phát sinh trong cung, thở dài một hơi nói: "Ngươi làm sao lại cùng phụ hoàng ngươi đối nghịch, chọc hắn đến giờ vẫn còn sinh khi, mặc dù hắn biết ngươi mang thai, rất là cao hứng, nhưng lại e ngại mặt mũi, không triệu ngươi tiến cung để hắn nhìn."

Tuyên Thành xị mặt, mang theo bất mãn cùng uỷ khuất nói: "Hắn đem Phò mã của Tuyên Thành nhốt lại trong thiên lao...."

Hoài Dương muốn nói lại thôi. Nàng không hiểu hoàng huynh mình vì sao lại nghiêm khắc với Phò mã như vậy, đem hắn nhốt vào thiên lao.

Nhưng nàng biết tính tình huynh trưởng của mình, hắn cũng không vô duyên vô cớ mà làm vậy.

Tuyên Thành giơ tay sờ sờ bụng của chính mình, dáng vẻ nử tử mang thai, nói: "Nếu đứa bé này vừa sinh ra đã không còn phụ thân, vậy hắn sinh ra còn có ý nghĩa gì nữa?"

Hoài Dương cả kinh hỏi: "Lẽ nào ngươi không muốn giữ lại đứa bé này?"

"Vâng....Không phải." Trên mặt Tuyên Thành mang theo do dự mà trả lời.

Hoài Dương nghe nàng Vâng, lập tức cảnh giác hỏi: "Vì sao phải làm thế?"

Không chờ Tuyên Thành giải thích, nàng liền bày ra dáng dấp mẫu thân mà khuyên nhủ, nói: "Ngươi có biết nữ tử mang thai không dễ không, thứ nhất là thai thì phải cẩn thận dưỡng, nếu bỏ đi, làm không tốt sau này sẽ không mang thai được nữa."

Tuyên Thành cười khổ một tiếng, cái gì mà bỏ đi rồi không cẩn thận cả đời không mang thai được nữa, sau khi nàng khẳng định Thư Điện Hợp là nữ tử, nàng liền không còn nghĩ tới mình sau này sẽ có hài tử nữa.

Vẻ mặt của nàng rơi vào trong mắt của Hoài Dương, Hoài Dương liền cho rằng trong lòng Tuyên Thành còn nghĩ tới phụ thân của đứa nhỏ.

Tuyên Thành liền ngả vào lòng cô cô của mình, sau đó thở dài nhìn về phía con diều đang bay trên bầu trời phía xa ngoài tường, lại cô đơn mà cúi đầu nhìn phía bụng dưới của mình, nói: "Phụ Hoàng nếu không buông tha cho Phò mã, nhất định để nàng phải chết, hài tử trong bụng của ta, chẳng phải liền mồ côi từ trong bụng của mẫu thân? Thời điểm hắn lớn rồi, hắn hỏi cha ruột của hắn là ai, ta nên đáp lại như thế nào đây?"

"Phụ thân của hắn chết rồi sao?"

Hoài Dương vừa muốn khuyên nàng có thể tái giá, vì hài tử mà tìm một người phụ thân khác, lại nghe Tuyên Thành nói: "Coi như ta tái giá cùng người khác, người đó sẽ dùng chân tâm đối xử với hắn sao?"

Hoài Dương cũng làm mẫu thân, tự nhiên có thể hiểu rõ loại buồn lo vô cớ này, nhưng đúng là như vậy, sẽ có người đối xử với đứa trẻ không phải con ruột của mình tốt sao? Nàng bị một hai câu nói của Tuyên Thành làm cho siêu lòng, nói: "Ngươi nói cũng phải."

Trong thiên hạ này, có mẫu thân nào nguyện ý, nhìn hài tử của mình chịu oan ức.

Tuyên Thành thấy mình đã nói gần đủ rồi, xoay người quỳ trước mặt Hoài Dương trưởng công chúa, lệ rơi đầy mặt nói: "Tuyên Thành cầu xin cô mẫu trợ giúp Tuyên Thành..."

Editor:

Sừng này là ảo ảnh nha thím Thư Thận =)))))))

Công chúa hơi bị mưu mô nha

Bình Luận (0)
Comment