Tu Tẫn Hoan

Chương 164

Đại ca hắn vì nước mà chết nơi sa trường, cho nên hoàng đế mới miễn đi tội chết của hắn, đem hắn thả ra.

Nếu không các tướng sĩ ở ngoài biên cương sẽ cho rằng hoàng đế khắt khe với người thân của Phùng tiên phong, gây nên tranh cãi lớn, cái được không đủ bù đắp cái mất.

Phùng Tịch Uyển còn chưa nói hết lời, nàng hít sâu một hơi, cắn răng đem nước mắt nuốt vào trong, nghẹn ngào nói: "Phụ thân bởi vì việc của huynh, từ chức vị trí thừa tướng."

Phùng Chính đặt mông ngồi trên đất, vẻ mặt ngơ ngác sững sờ, đột nhiên nhớ tới việc gì, vội vàng nắm lấy tay muội muội mình hỏi: "Tẩu tử của ngươi đâu? Nàng như thế nào rồi?"

"Nhị ca yên tâm, tẩu tử cùng hài tử không có chuyện gì." Phùng Tịch Uyển nói: "Chỉ là khoảng thời gian này, nàng vẫn lo lắng cho an nguy của nhị ca, không cẩn thận động thai, hiện nay đang ở hậu viện tĩnh dưỡng, ta còn chưa nói tin tức huynh trở về cho nàng."

Phùng Chính nghe Tô Vấn Ninh bởi vì chuyện của mình mà động thai, hắn khẩn trương nắm lấy tay muội muội, la lên: "Nhanh. Mang ta đi nhìn nàng."

Chờ đôi nhi nữ đi rồi, Phùng Hoán Sâm hai mắt già nua, rụt vai lại, dựa vào ghế thờ dài, miệng ngâm nga < Cây khô phú> nói: "Năm xưa Loại Liễu, Y Y Hán Nam. Hôm nay xem diêu lạc, thê thảm giang đàm. Thụ như này, người làm sao chịu nổi!"

Hắn nhớ tới rất nhiều năm về trước, chính hắn cũng đỗ đạt ghi tên bảng vàng, một thân sức sống, hăng say cùng đám khoa tiến sĩ, đạp lên gió xuân cùng đi Tây Uyển xem hoa hạnh.

Sau một lúc uống rượu, hắn còn hứng thú ở Tây Uyển múa bút vẩy mực lưu lại câu thơ đắc ý, coi chính mình từ nay một đường đi bằng phẳng.

Hưng trung hai mươi tám năm thi đậu bảng nhãn, bởi vì tài hoa được thái tử Khải đế thưởng thức, nên được Thái Tử chọn làm việc cho Đông cung.

Vĩnh Khang năm đầu, Khải Đế đăng cơ làm đế. Hắn tuỳ tùng đi theo nên được làm Đại lý tự thùa.

Vĩnh Khang năm thứ bảy, Đại Tướng quân Lã Mông khởi binh bức cung, chiêu hàng quan lại cựu thần của Khải triều, nhờ đó mà hắn được leo lên vị trí cao do tân đế Lã Mông ban.

Khánh lâm năm năm qua, Hắn làm thừa tướng, đứng đầu bách quan, đứng đầu thiên hạ, từng bước hắn đi chưa bao giờ sai lầm, nhưng cuối cùng chính mình lại có kết cục khó coi như vậy.

Hắn vốn muốn lợi dụng Thư Điện Hợp làm quân cờ để cân bằng thế cuộc, nhưng ngược lại đó lại là sai lầm. thua thảm hại, đây là báo ứng sao?

Phùng Mẫu nhìn hắn một tấm thân già yếu cô đơn, rơi nước mắt an ủi: "Lão gia đừng buồng, Thủ Chuyết có thể trở về đã là việc tốt tồi."

Phùng Hoán Sâm hít một hơi, ngầm thừa nhận lời nói của phu nhân, phân phó nói: "Để hạ nhân đem bàn cờ trong phòng của ta mang đi đốt đi."

Phùng Mẫu sững sờ hỏi: "Lão gia sau này không đánh cờ nữa sao?"

"Không đánh...." Phùng Hoán Sâm như đem cả một đời này của hắn nhìn lại, hắn mệt mỏi không thể tả được nói.

Hắn có lẽ thực sự đã già rồi, không còn theo kịp chốn quan trường thay đổi trong chớp mắt này, hiện tại rời đi, tuy rằng không cam lòng, nhưng ít nhất còn có thể bảo vệ được chút thể diện.

Trời đất mù mịt, mưa xối xả rơi, một vài tia chớp đánh xuống như xé bầu trời buổi đêm. Đem thâm cung chiếu sáng, sấm cuồn cuộn vang lên.

Giống như con thú đang lười biếng ẩn thân trong bóng tối, lẳng lặng nhìn thế gian vô vị này. Vị trí của kinh thành vốn là một mảnh bình nguyên, trước có trường hà vờn quanh, sau có núi non trùng điệp.

Đế vương đời đầu để ý tới đây là địa thế hiểm yếu, để thủ khó công, liền lựa chọn mảnh đất này làm kinh thành, tại đây cho xây đường thành rộng rãi, kiên cố, cũng bởi vậy mà binh phát tứ phương. Uy chấn mọi nơi.

Hắn sai người xây hết thảy cung điện, thành luỹ đều cao, cho rằng làm như vậy liền có thể chứng minh, chính mình cao hơn chúng sinh bên ngoài, để chúng sinh bên ngoài vĩnh viễn ngước nhìn hắn.

Nhưng vị đế vương này cảnh đẹp hắn xây dựng không kéo dài bao lâu, sau khi hắn chết, nhi tử của hắn lên ngôi, cai trị không tốt lại bị quân khởi nghĩa lật đổ, bởi vậy hoàng cung này, long toạ này, một người lại một người ngồi.

Hoàng cung này tồn tại năm tháng dài đằng đẵng, nhìn các triều đại thay đổi, là chuyện thường tình.

Đế vương có kiến thiết đẹp đẽ thế nào, vài lần thay đổi tên hiệu, thay đổi người ngồi trên long toạ kia, mọi thứ đều được sửa đổi.

Đổi tới, đổi lui, vĩnh viễn không có điểm dừng.

ở kinh thành này, đế vương hay dân thường đều không có sự khác biệt với thời gian, cuối cùng cũng đều sẽ hoá thành bụi trần.

mưa càng rơi lớn, đội kim ngô vệ lặng lẽ không một tiếng động hạ gục thủ vệ trước cửa Thái vũ điện, nước mưa rơi xuống bùm bụp trên áo giáp bọn họ, trông bọn họ thật lạnh lẽo, phía sau bọn họ binh mã từng tầng vây quay Thái Vũ điện.

bên trong Thái vũ điện, đèn được thắp sáng choang, Tả Hoài lặng lẽ đưa Lã Mông trà lạnh, Lã Mông nhìn tấu chương hớp một ngụm. hắn mỏi mắt chớp chớp, vẻ mệt mỏi.

Tuyên Thành đứng ở bên ngoài đại điện, đưa bàn tay như nặng ngàn cân lên cánh cửa, bây giờ nàng đẩy cánh cửa này ra, liền có thể nhìn thấy phụ thân của nàng, cũng đem hết thảy lật đổ đi, để tất cả lại bắt đầu lại từ đầu.

Lã Mông bình tĩnh nhìn ánh nến, sau đó rời mắt vào bản tấu chưa xong.

Tuyên Thành đẩy ra cửa, sau lưng nàng mưa to trút xuống, nàng cùng với mưa gió sau lưng xuất hiện trước mắt Lã Mông.

Lã Mông ngẩng đầu lên. không có chút kinh ngạc nào, lạnh nhạt nói: "Tới rồi?"

Hắn thả bản tấu chương xuống, hướng nàng vẫy tay, vỗ vỗ chỗ bên ghế dựa, nói: "Lại đây, ngồi bên người phụ hoàng."

Tuyên Thành rõ ràng nhớ được bản thân đến đây là làm cái gì, thế nhưng không tự chủ được đi lên phía trước, giống như vô số lần nàng tới đây làm nũng.

Ngay khi sắp đi tới bên người Lã Mông thì một đạo sấm sét giáng xuống đinh tai nhức óc, làm cho nàng phục hồi lại tinh thần, dừng bước đúng lúc.

Lã Mông thấy nàng không muốn lại đây, cũng không phản đối, hoà ái cười tự nhủ: "Nữ nhi lớn rồi, không muốn cùng phụ hoàng thân cận, phụ hoàng nhớ ngươi khi còn bé luôn thích nằm nhoài gối đầu lên đùi phụ hoàng ngủ, mỗi lần như thế đều làm cho chân phụ hoàng tê một hồi lâu.

Còn leo trên lưng phụ hoàng, để phụ hoàng làm ngựa cho ngươi cưỡi, phụ hoàng chưa từng có một lần từ chối ngươi...."

Tuyên Thành nghe được hồi ức hắn kể, vành mắt đỏ ngầu, trong họng như bị ai đó nhét bông, khàn giọng nói: "Phụ hoàng..."

"Nữ nhi lớn rồi, đã không còn nghe lời...." Lã Mông lắc đầu thở dài, hắn đã sớm nhận ra Tuyên Thành nửa đêm không có việc gì lại xuất hiện ở trong cung này là có mục đích gì, nói: "Phụ hoàng là không nghĩ tới, ngươi càng vì một phản tặc mà làm tới mức độ này."

Tuyên Thành suýt nữa bị Lã Mông làm cho dao động ý nghĩ nhưng vừa nghe thấy hắn nhắc tới Thư Điện Hợp là phản tặc. nàng chợt bình tĩnh lại.

Nàng bình tĩnh, hít một hơi, cắn môi để cho mình vững tâm nói: "Nếu phụ hoàng đã biết ý đồ của nữ nhi, vậy cũng nên rõ ràng tiếp theo đây nữ nhi sẽ làm cái gì chứ?"

Lã Mông vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền thấy Tuyên Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên nghị nói: "Vậy mời phụ hoàng thoái vị, nữ nhi không muốn làm ra chuyện tổn thương phụ hoàng."

Lã Mông cũng không tức giận chỉ hỏi: "Tuyên Thành ngươi có biết, ngươi đây là đang làm gì?"

"Nữ tử mưu nghịch soán vị, chuyện như vậy xưa nay chưa từng có, chưa từng nghe thấy, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy liền có thể thuận lợi leo lên hoàng vị ư, triều thần, thiên hạ bách tính sẽ cam tâm tình nguyện thần phục ngươi sao?"

Tuyên Thành không chờ hắn châm chọc xong, liền chặt chẽ mà nói: "Nếu xưa nay chưa từng có, vậy để Tuyên Thành là người đầu tiên đi."

Sinh ra làm nữ tử có gì sai trái, nàng không tin đạo lý nữ tử chỉ có thể ở hậu viện.

Nàng từ trong ngực lấy ra thánh chỉ đã chuẩn bị tốt, mệnh nói: "Kim ngô vệ đâu, mời hoàng thượng hạ vị !"

Kim ngô vệ vốn nên bảo vệ Lã Mông, hiện tại trang bị đầy đủ từ bên ngoài đi vào, hướng hắn mà giơ trường mâu.

Sau đó hắn lại nhìn thấy một người thân của mình xuất hiện trước mặt.

"Được a, được a." Lã Mông cười lớn, sắc mặt chìm xuống, lạnh lùng nói: "Hoài Dương, ngươi cũng phản bội trẫm!"

Hoài Dương tách đám thị vệ đi ra, dừng lại nói: "Hoàng muội chỉ tới xem, những việc hoàng huynh từng làm có hối hận hay không?"

"Trẫm hối hận cái gì?" bàn tay Lã Mông nắm lấy ghế nổi lên gân xanh, cực kỳ giống con thú mệt mỏi. trợn mắt lên nói: "Trẫm chưa từng làm sai một việc gì!"

Hoài Dương biết hắn là không hối cải, không thể tưởng tượng được nói: "Hoàng huynh mơ màng cho tới giờ, mọi người đều xa lánh huynh, lẽ nào người trong thiên hạ này đều phụ huynh?"

Lã Mông xì cười một tiếng, ngược lại nói với Tuyên Thành rằng: "Là phụ hoàng đã coi thường ngươi."

"Các hoàng huynh của ngươi đều không làm được việc, ngươi lại càng làm được, nếu ngươi là nam hài thì thật tốt?"

Hắn tiếc hận nói: "Những hoàng huynh kia của ngươi đều không có nửa phần thông minh như ngươi, coi như Thái tử cũng thế, nếu ngươi là nam hài, phụ hoàng chắc chắn đem hoàng vị này giao cho ngươi, hà tất phải bận tâm thị phi thiên hạ này?"

Tuyên Thành không muốn nghe nữa, sợ nghe rồi chính mình mềm lòng tình thân mà rút lui, đang muốn hạ lệnh cho người mang hoàng thượng đi nghỉ ngơi, liền nghe Lã Mông tiếc nuối nói rằng: "Chỉ tiếc ngươi cầu viện sai người rồi..."

Tuyên Thành cùng Hoài Dương đều sững sờ, Lã Mông lại nói tiếo: "Phụ hoàng cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi hiện tại lui ra, phụ hoàng coi như tối nay không có gì phát sinh, không cùng ngươi truy cứu trách nhiệm."

Tuyên Thành Nếu ngươi khăng khăng, nhi tử ta còn giết không nương tay, huống hồ là nữ nhi, mặc dù ta yêu thích, nhưng đến cùng cũng không có quan trọng bằng chính mình.

Đều đã đi tới bước đường này, nàng cũng không thể quay đầu. Tuyên Thành cười khẽ một tiếng, biểu tình kiên quyết nói: "Nữ nhi có thể đi vào bên trong cung điện này, liền sớm đã không để ý sống chết, phụ hoàng cho rằng nữ nhi còn có thể sợ sao?"

Trong đại điện không khí như mưa gió nổi lên, giương cung bạt kiếm, Lã Mông lạnh lùng kêu: "Vũ Định Hầu, ngươi nên đi ra."

Ba chữ "Vũ định Hầu" Lã Mông nói ra, sắc mặt Hoài Dương đột nhiên biến đổi.

"Có thần..." âm thanh đáp lại nhanh chóng, thân hình cao lớn, mặc giáp đeo kiếm, từ phía sau màn che của Lã Mông đi ra...

Bình Luận (0)
Comment